3.1. Phiến Road Poneglyph cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiến Road Poneglyph cuối cùng

Tác giả: Crimy [C] Scelus

Relationship: Fushichou Marco | Phượng hoàng Marco/Shirohige | Râu Trắng | Edward Newgate

Fandom: One Piece

NoteDựa trên giả thuyết Marco là người giữ phiến Road Poneglyph cuối cùng.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

1.

"Anh đang giữ nó đúng không? Phiến Road Poneglyph cuối cùng?"

Marco không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Shanks. Anh mở to mắt nhìn hắn. Miệng anh hơi mấp máy như muốn nói điều gì đó.

"Tôi... tôi không biết cậu đang nói về cái gì." Marco tránh ánh mắt của Shanks và ngập ngừng nói.

"Marco yêu quý, tôi có bằng chứng cho thấy anh đang giữ nó." Shanks mỉm cười, nhưng nụ cười đó khiến Marco cảm thấy lo lắng, "Băng Mũ Rơm nói rằng khi thủy thủ đoàn của các cậu nhóc ấy đến Đảo Người Cá, họ chỉ tìm thấy phiến poneglyph có bức thư xin lỗi của Joyboy trên đó; nhưng khi tôi còn trong băng hải tặc Roger, thủy thủ đoàn của chúng tôi đã tìm thấy hai phiến poneglyph ở đó: một phiến có bức thư của Joyboy, phiến còn lại chính là phiến Road Poneglyph."

"Chúng ta đều biết, trước Big Mom, Râu Trắng chính là người bảo hộ cho Đảo Người Cá, còn anh chính là đứa con được ông già tin tưởng nhất."

"Vậy nên, tôi hỏi anh một lần nữa Marco, phiến Road Poneglyph ở Đảo Người Cá đang ở đâu?" nụ cười cũng biến mất trên khuôn mặt Shanks khi hắn kết thúc câu hỏi của mình.

"Nếu tôi không nói cho cậu biết thì sao? Cậu định làm gì tôi? Bắt tôi à?" Marco vừa nói vừa liếc nhìn các thành viên của băng Tóc Đỏ đang vây quanh anh.

"Tất nhiên là không rồi." Shanks vừa nói vừa rút thanh kiếm Gryphon của mình ra.

"Shanks..." Luffy gọi.

"Đừng can thiệp vào, Luffy. Đây là cuộc nói chuyện của người lớn." Shanks cắt lời Luffy.

Sau đó Shanks quay lại với Marco, "Anh có nhớ cuộc đụng độ giữa hai băng hải tặc khi những vị thuyền trưởng của chúng ta vẫn còn sống không? Tất cả chúng đều kết thúc bằng một cuộc trao đổi hàng hóa công bằng giữa hai băng."

"Bây giờ tôi muốn thực hiện một giao dịch với anh. Công bằng và thẳng thắn."

Marco nhăn mặt nhưng không nói gì, ra hiệu cho Shanks tiếp tục.

"Anh sẽ nói cho tôi biết tất cả thông tin về phiến Road Poneglyph ở đảo Người Cá hoặc tất cả thông tin về nó mà anh biết." Shanks nói.

"Nếu tôi không làm vậy thì sao?" Marco hỏi.

Shanks nhếch mép cười và đặt thanh kiếm của mình lên chiếc rương có chứa trái Gura-Gura no mi bên trong.

"Vậy thì tôi phải lấy lại cái này."

"Cái gì...!" Marco mở to mắt ngạc nhiên nhìn Shanks, anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe, "Cậu...... cậu đang đe dọa tôi?"

"Đe dọa? Không không không, đây không phải là đe dọa. Tôi đang cho anh cơ hội được lấy lại Trái ác quỷ của ông già mà." Shanks nheo mắt nhìn Marco và tiếp tục, "Anh định thế nào đây, Marco? Trái Gura-Gura no mi đổi lấy phiến Road Poneglyph? Giao dịch hay không?"

Marco vẫn ôm chặt chiếc rương trong tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói, "Cậu biết rõ tôi sẽ không bao giờ để mất trái ác quỷ này một lần nữa mà đúng không?!"

"Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi ở đây."

Bầu không khí giữa hai người dần trở nên căng thẳng.

.

Đồng thời, bầu không khí ở bên chỗ băng Mũ Rơm cũng không mấy tốt đẹp. Các thành viên hiện đang đứng xung quanh thuyền trưởng của họ với vẻ mặt lo lắng.

Luffy đang cảm thấy rất khó chịu. Cậu nhóc lại nghe thấy những giọng nói lạ, lần này giống như tiếng hét của nhiều người cùng một lúc. Cậu cố bịt tai lại nhưng cậu vẫn nghe thấy chúng.

"Luffy, cậu ổn chứ?" Chopper lo lắng hỏi.

"Cậu lại nghe thấy những âm thanh kỳ lạ nữa à?" Zoro lên tiếng.

"Âm thanh lạ? Giống như lần ở đảo Zou?" Nami hỏi.

"Đó có thể là khả năng nghe được tiếng nói của vạn vật." Jinbei nói, "Giống như Vua Hải Tặc Gol D. Roger trước đây."

"Ng..... Ngươi.... nghĩ..... ngươi là...." Luffy thì thầm.

"Luffy?"

Động thái bên chỗ Luffy đã thu hút sự chú ý của bác sĩ băng Tóc Đỏ, Hongo.

"Cháu ổn chứ, Luffy?" Hongo lo lắng hỏi.

"Luffy?" Shanks cũng nhìn sang bên này, "Có chuyện gì vậy?"

"Ngươi...." Luffy hét lên, "Ngươi nghĩ ngươi đang đe dọa ai vậy, tên nhóc Tóc Đỏ chết tiệt!"

Những lời Luffy vừa thốt ra khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, bởi Luffy mà họ biết sẽ không bao giờ nói những lời như vậy với Shanks.

"Luffy?" Shanks ngạc nhiên nhìn Luffy. Hắn không hiểu tại sao cậu nhóc lại nói những lời đó với hắn, không giống cậu chút nào.

"Đó là những lời... mà những cơn gió đang gào thét..." Luffy vẫn bịt tai lại và nói.

"Ý cháu là, những cơn gió đang nói "Ngươi nghĩ ngươi đang đe dọa ai vậy, tên nhóc Tóc Đỏ chết tiệt!"?" Benn hỏi.

Luffy gật đầu.

Luffy không phải loại người bịa chuyện như vậy nên những gì cậu vừa nói đều là sự thật. Mọi người đều tin điều đó. Chỉ là lần này sự thật mà cậu vừa nói có chút... đặc biệt.

"Kỳ lạ thật!" Nami đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, "Gió đang thổi rất kỳ lạ, mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện rằng sẽ có một cơn bão đổ bộ lên hòn đảo này cả."

"Thời tiết ở Grandline luôn thất thường mà, có vấn đề gì sao?!" Usopp nói.

"Không, rất kỳ lạ." Yasopp lên tiếng. Gã và những thành viên còn lại trong băng Tóc Đỏ đều tập trung sự chú ý vào Marco, "Có cảm giác như những cơn gió đang bảo vệ anh ấy vậy."

Nami và Snake, hoa tiêu của hai băng, đều gật đầu đồng ý với những gì Yasopp vừa nói.

.

"Vậy là cậu có thể nghe thấy họ à?!"

Marco đột nhiên nói.

"Anh có ý gì khi nói cậu ấy có thể nghe thấy họ? Anh biết chuyện gì đang xảy ra ở đây à?" Zoro hỏi.

"Anh đang giấu chúng tôi điều gì đó phải không Marco?" Sắc mặt Shanks cũng trở nên nghiêm túc.

Marco không trả lời, chỉ chậm rãi đi về phía băng Mũ Rơm. Trong suốt quá trình đó, ánh mắt anh không hề rời khỏi Luffy.

"Cảm giác ấy thế nào, Mũ Rơm? Khi có nhiều giọng nói cùng lúc lọt vào tai cậu? Nhộn nhịp? Ồn ào? Khó chịu?" Marco đứng cách Luffy vài bước chân và hỏi cậu.

"Ừ, ồn ào quá. Giống như có nhiều người nói chuyện cùng một lúc vậy." luffy trả lời.

"Cậu còn có thể làm gì khác nữa không? Cậu có thể nhìn thấy họ không?" Marco hỏi tiếp.

"Không, tôi không thể." Luffy lắc đầu, "Nhưng tôi nghĩ Brook có thể làm được điều đó." Luffy nhìn sang Brook khi cậu nói những lời này.

"Nếu cậu đang nói đến nhóm người đang đứng xung quanh Marco-san thì đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy họ." Brook nói, "Có lẽ vì tôi không còn mắt nữa, yohohohoho."

"Ý ông là bọn tôi?" Benn hỏi như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.

"Không không không, một nhóm người, không phải chúng tôi, cũng không phải các vị." Brook nói.

Sự im lặng bao trùm không gian khi mọi người dần dần nhận ra sự quái dị mà câu trả lời của Brook mang lại. Bởi vì nếu không tính nhóm lính hải quân đã cùng Sengoku và Garp rời đi trước đó, lúc này đứng xung quanh Marco, chỉ có hai băng bọn họ, không còn nhóm nào khác. Nhưng Brook lại nói vẫn còn một nhóm khác ở đây.

"Vì vậy, cậu có thể nghe thấy họ và ông có thể nhìn thấy họ." Marco lẩm bẩm, "May mắn làm sao!"

"Marco-san." Jinbei lên tiếng, "Cậu có thể giải thích cho chúng tôi chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"

Marco không trả lời. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và lấy ra một bảng khắc gỗ có khắc những ký tự bên trên và một đồng xu có lỗ tròn ở giữa cũng được khắc bằng gỗ.

Những người xung quanh không hiểu bảng khắc gỗ đó có liên quan gì đến chuyện này cho đến khi Marco lên tiếng.

"Khi người bắt đầu đặt cờ bảo vệ ở đảo Người Cá, Vua Neptune đã nói rằng mọi thứ ở trong hải lâm đều thuộc về người, như một cách thể hiện lòng biết ơn của ông ấy khi người đã đứng lên bảo vệ họ và không thu bất kỳ khoản tiền bảo hộ nào. Cho nên bây giờ chuyện này sẽ do người quyết định. Nếu người muốn giao ra phiến Road Poneglyph, thì con sẽ nghe theo người. Nhưng nếu người không muốn giao nó ra, thì cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình, con cũng sẽ giữ kín bí mật của nó cho đến cùng." Marco vừa nói vừa giơ bảng khắc gỗ về phía băng Mũ Rơm.

Khi mọi người vẫn chưa hiểu Marco đang nói những lời này với ai thì đồng xu trên bảng khắc gỗ bắt đầu chuyển động mà không ai chạm vào.

"Cái gì...?" Shanks nhăn mặt khi nhìn thấy cảnh này.

"Mặc dù ta cảm thấy rất tức giận trước việc tên nhóc Tóc Đỏ dám đe dọa con, nhưng thằng nhóc Mũ Rơm này chính là người mà Roger đang chờ đợi. Vì vậy, Marco, giao phiến Road Poneglyph cho đám nhóc này đi."

"Hơn nữa, Marco, ta không muốn phải gặp con ở đây sớm thế đâu."

"Vâng." Marco trả lời, "Thưa B.Ố."

Mọi người nhìn Marco, trên mặt họ lộ ra bản thân có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng thái độ của anh lại thể hiện rất rõ ràng là anh không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào về tình huống vừa xảy ra.

Anh cất bảng khắc gỗ đi, quay người đi về phía khu rừng ở sau lưng.

"Bố đã cho phép cậu lấy nó, vậy nên hãy đi theo tôi." Marco vừa nói vừa bước đi.

Anh bước được vài bước thì dừng lại, hơi nghiêng người ra sau và lên tiếng, "Và đúng, như Shanks đã nói, tôi là người giữ phiến Road Poneglyph cuối cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro