Chương 3: Thiếu gia hào môn thật giả (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cánh tay Lương Dương Hồng đều bị Bạch Thần bẻ gãy, thầy giáo bộ môn để lớp trưởng mang theo mấy bạn học nam cùng nhau đem Lương Dương Hồng đến bệnh viện, liền mang theo Bạch Thần luôn im lặng lên phòng giáo vụ.

Loại chuyện đánh người này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, huống chi Bạch Thần còn bẻ gãy hai cánh tay của người ta, giáo viên phụ đạo biết được chuyện này liền nổi giận đùng đùng một bên nói Bạch Thần viết bản kiểm điểm, một bên lại gọi điện thoại cho mẹ Lục lên trường giải quyết việc này, sau đó lại thông báo cho ba của Lương Dương Hồng.

(Bản kiểm điểm viết như thế nào?)

(Tiểu chủ nhân đợi một chút.)

Bạch Thần cầm bút đứng ngẩn người, hệ thống liền tìm ra một bài kiểm điểm cảm động một ngàn từ làm mẫu cho Bạch Thần.

"Nguyên Nguyên, con không sao chứ?" Nghe nói Bạch Thần ở trường học đánh nhau, mẹ Lục liền vội vã chạy đến trường học, nhìn thấy Bạch Thần liền ôm lấy trên dưới kiểm tra, sợ Bạch Thần trầy xước một miếng da nào.

Bạch Thần nhìn mẹ Lục lo lắng cho mình lại nhìn bản kiểm điểm tính toán nộp cho giáo viên phụ đạo trên tay, yên lặng đem bản kiểm điểm bỏ xuống, "Mẹ, con không sao?"

"Là ai muốn đánh con?" Nghe Bạch Thần nói không có việc gì, mẹ Lục theo thói quen tính bao che cho con.

Giáo viên phụ đạo đứng một bên nghe được những lời này của mẹ Lục, tức khắc có chút nghẹn khuất không còn lời nào để nói, hắn hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại, an bài cho mẹ Lục chỗ ngồi xong xuôi, liền đem lý do nói với mẹ Lục một lần.

"Khẳng định là vị bạn học Lương kia gây sự trước." Mẹ Lục không chút nghĩ ngợi phản bác, "Nguyên Nguyên nhà tôi ngày thường luôn rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, lần này động thủ chắc chắn nguyên nhân là do đối phương."

"Bà." Giáo viên phụ đạo cảm thấy bản thân cùng mẹ Lục không thể nào hiểu nhau, "Mặc kệ bạn học Lục vì lý do gì mà đánh người, tóm lại việc đánh người là không đúng, huống hồ còn đem hai cánh tay của bạn học Lương đều bẻ gãy, hiện tại cậu ta còn ở trong bệnh viện đó."

"Chẳng lẽ mặc kệ Nguyên Nguyên nhà tôi bị khi dễ?" Mẹ Lục bất bình.

Giáo viên phụ đạo cảm thấy ngực có chút tức, gặp qua các loại hình thức bao che cho con nhưng hắn còn chưa thấy qua loại phụ huynh ở trường học còn có thể bao che cho con tới trình độ này.

Cốc cốc.

Cửa văn phòng bị gõ vang, giáo viên phụ đạo trong nháy mắt có cảm tưởng như được người giải cứu.

Hắn đi qua mở cửa, bên ngoài đứng một người đàn ông trung niên hơi hơi béo phì.

"Xin chào thầy giáo, tôi là Lương Huy Hoàng phụ huynh của Lương Dương Hồng."

Giáo viên phụ đạo nghe vậy vội vàng đem người đón vào trong.

Lương Huy Hoàng liếc mắt một cái liền thấy được mẹ Lục ngồi trên ghế đang nắm tay Bạch Thần, đi tới nói "Lục phu nhân khoẻ, tôi là Lương Huy Hoàng chủ tịch một công ty bất động sản."

Mẹ Lục tuy rằng mặc kệ chuyện công ty, nhưng đối với một ít chuyện trên thương trường vẫn có chút hiểu biết, tất nhiên cũng nghe qua công ty bất động sản mới xuất hiện mấy năm nay.

Lương Huy Hoàng đối với người trong giới thượng lưu bọn họ cũng chỉ là tên nhà giàu mới nổi, nhưng hắn thủ đoạn cùng đầu óc đều có, biết cách làm người, muốn chen vào vòng thượng lưu thành phố A cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Đối với loại người như Lương Huy Hoàng, mẹ Lục vẫn rất thưởng thức.

Mẹ Lục đứng lên cùng Lương Huy Hoàng bắt tay.

"Thầy giáo Trịnh có thể nói cho tôi biết chuyện đánh nhau của Lương Dương Hồng không?" Lương Huy Hoàng cũng không nhân cơ hội cùng mẹ Lục làm quen, mà là xoay người hỏi rõ mọi chuyện.

Vì thế giáo viên phụ đạo liền đem chuyện này nói lại một lần.

Lương Huy Hoàng nghe xong một lần hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Thần luôn an tĩnh đứng một bên, "Bạn học Lục, có thể hỏi một chút, cậu vì lý do gì mà đánh Dương Hồng?"

Mẹ Lục dạo gần đây luôn rất cẩn thận với Bạch Thần, cũng tin tưởng Bạch Thần động thủ không phải do cậu sai, nhưng vẫn đối với lý do Bạch Thần đánh nhau rất tò mò, trong trí nhớ của bà tuy rằng cậu có chút kiêu ngạo, nhưng trước nay đều không đánh người.

( Lương Huy Hoàng tựa hồ rất khác với Lương Dương Hồng?)

Hệ thống nhanh nhẹn đáp lại, (Đúng vậy, tiểu chủ nhân, nếu không phải Lương Dương Hồng, lấy năng lực của Lương Huy Hoàng, công ty ông ta lớn mạnh là điều sớm muộn.)

Bạch Thần nghiêng đầu, nhớ tới tư liệu hệ thống lúc trước thu thập.

Lương Dương Hồng bởi vì thích Lục Thanh, ở bên trong sự kiện tai nạn xe cộ của mẹ Lục cùng nguyên thân nhúng một tay, mất đi còn trai cùng vợ, ba Lục vô cùng tức giận, muốn đem chuyện này điều tra rõ ràng, vì vợ con báo thù.

Vì phủi sạch quan hệ, đồng thời nuốt luôn công ty bất động sản ngày càng lớn mạnh của Lương Huy Hoàng, Triệu Quân cùng Lục Thanh liền đem chuyện tai nạn xe cộ giá hoạ cho Lương Dương Hồng cùng công ty bất động sản phía sau hắn.

Ba Lục vì tức giận không ngừng nhắm vào công ty bất động sản của Lương gia, dùng không ít quan hệ đem Lương Dương Hồng tống vào ngục giam.

Một bên không ngừng suy nghĩ biện pháp muốn cứu ra đứa con trai duy nhất trong trại giam, một bên còn phải chống lại Lục thị chèn ép ngoài sáng cùng Triệu thị âm thầm chèn ép trong tối, Lương Huy Hoàng phải nói là tinh thần cùng thể xác đều mệt mỏi.

Cuối cùng không chỉ không thể cứu được Lương Dương Hồng, ngay cả công ty cũng không giữ được, trở thành một phần của tập đoàn Triệu thị dễ như chơi.

Mà lúc đó ba Lục chỉ cho rằng Triệu gia muốn giúp ông, liền không nghĩ nhiều, ngược lại lúc Triệu gia thu mua công ty còn giúp đỡ một chút.

Không có công ty bất động sản, Lương Huy Hoàng cũng không bởi vậy mà chật vật rời đi thành phố A, mà là vì con trai còn ở trong ngục giam lại bắt đầu phấn đấu gây dựng lại sự nghiệp, cuối cùng tuy rằng không thể lại phát triển một công ty bất động sản khác nhưng cũng có chút tài sản, ông dùng những gì phấn đấu được vì Lương Dương Hồng làm tốt quan hệ, khiến Lương Dương Hồng sống trong ngục có thể thoải mái đôi chút.

Quả thật là một người không tồi.

Bạch Thần nghĩ cậu có thể từ Lương Huy Hoàng xuống tay, cắt đứt quan hệ giữa Lương Dương Hồng cùng Lục Thanh, đồng thời khiến Lương Dương Hồng về sau không còn tìm cậu gây phiền toái.

Dựa theo tư liệu, tần suất Lương Dương Hồng tìm nguyên chủ gây phiền toái rất cao, không khác gì loài ruồi bọ chán ghét.

Bạch Thần vừa vặn lại là loại người chán ghét phiền toái.

"Cậu ta cười nhạo thân phận con nuôi của tôi, còn đạp bàn ghế, dẫm dơ sách của tôi." Bạch Thần mở to đôi mắt trong sáng, bình tĩnh mà trần thuật sự thật.

Mẹ Lục nghe vậy lập tức tối sầm mặt, trong lòng co rút đau đớn, con trai bảo bối hai mươi năm của bà, mấy ngày nay ở bên ngoài chẳng lẽ luôn phải thừa nhận những tin đồn vớ vẩn hay sao?

Bà nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Bạch Thần, đôi mắt bình tĩnh, trong lòng khó chịu cực kì.

Con trai bà phải chịu bao nhiêu ủy khuất, mới có thể đem tất cả đều đè nén dưới đáy lòng, một chút cũng không biểu hiện ra ngoài.

Mẹ Lục nắm tay thật chặt, khoé mắt bởi vì trái tim co rút đau đớn khó chịu mà đỏ lên.

Lương Huy Hoàng đối với sự tình gần đây của Lục gia đương nhiên cũng nghe thấy, ông nhìn bà Lục sắc mặt khó coi, trong lòng có chút buồn bực Lương Dương Hồng ngu xuẩn, mặc dù Bạch Thần hiện tại chỉ là con nuôi Lục gia, nhưng tình cảm hai mươi năm nuôi nấng cũng không phải là giả.

Dù sao cũng là việc tư của nhà họ Lục không đến lượt người ngoài như bọn họ xen vào, huống chi Lương Dương Hồng còn là trước mặt chính chủ trào phúng nói ra.

Lương Huy Hoàng liền cảm thấy Lương Dương Hồng rất đáng bị đánh.

Nóng nảy, tự đại, bắt nạt kẻ yếu hơn, đều là điều kiêng kỵ trên thương trường,  Lương Huy Hoàng cảm thấy chính mình cần thiết giáo huấn thật tốt Lương Dương Hồng, đem hắn quản thúc, bằng không sau này đem công ty giao cho Lương Dương Hồng, kết quả cuối cùng không cần đoán cũng biết.

Cuối cùng Lương Huy Hoàng thay Lương Dương Hồng xin lỗi bà Lục cùng Bạch Thần, tỏ vẻ sau khi Lương Dương Hồng xuất viện sẽ dẫn hắn tới tận nhà xin lỗi.

Lương Huy Hoàng thái độ thành khẩn, cho dù bà Lục bởi vì lời nói của Bạch Thần làm trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn tiếp nhận lời xin lỗi của Lương Huy Hoàng, lại tỏ vẻ tiền thuốc men của Lương Dương Hồng sẽ do Lục gia chi trả.

Lương Huy Hoàng vốn định cự tuyệt bồi thường, nhưng bà Lục kiên trì, Lương Huy Hoàng cuối cùng đành phải chấp nhận.

Giáo viên phụ đạo đứng một bên thấy hai nhà giải hoà, tự nhiên sẽ không dám nói gì thêm.

Mẹ Lục sắc mặt không tốt lôi kéo Bạch Thần ra khỏi khu dạy học.

Bạch Thần ngoan ngoãn im lặng tùy ý để mẹ Lục lôi kéo, khi nhìn đến mẹ Lục mang theo cậu hướng cổng trường đi tới, mới không thể không làm mẹ Lục dừng lại, "Mẹ, chúng ta đi đâu?"

"Nguyên Nguyên, chúng ta về nhà." Mẹ Lục nhìn con trai im lặng, nở nụ cười có chút gượng ép khó coi.

Bạch Thần vốn định làm theo thói quen sinh hoạt của nguyên chủ, một bên đi học một bên giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, nhưng nhìn dáng vẻ này của mẹ Lục, lời nói cự tuyệt đột nhiên không thể thốt ra, "Được, bất quá mẹ chờ con một chút, còn đi lấy cặp sách."

Cặp sách còn để ở trong phòng học, dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Lục, không tự chủ được mà chạy nhanh cầm cặp sách trở về.

Dọc theo đường đi, trong xe rất an tĩnh, bất quá Bạch Thần vẫn là nhạy bén phát hiện mẹ Lục không kiềm chế được âm thanh nức nở.

Trở lại Lục gia, mẹ Lục mang theo Bạch Thần dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo mẫu cùng quản gia trực tiếp lên lầu vào phòng Bạch Thần.

Cửa vừa đóng lại, còn không đợi Bạch Thần ngồi xong, mẹ Lục đột nhiên ôm chầm Bạch Thần khóc lên.

Đè thấp thanh âm nức nở, cảm giác bả vai hơi ướt, làm trái tim Bạch Thần đột nhiên có chút không thoải mái.

Cậu không biết chính mình như thế này là bị làm sao?

"Nguyên Nguyên, cùng mẹ ra nước ngoài được không?" Sau một lúc lâu, mẹ Lục rốt cuộc cũng buông Bạch Thần ra, nắm lấy tay cậu, đáy mắt ướt át tràn đầy kiên định cùng thả lỏng.

"Vì sao?" Bạch Thần nghi hoặc, bên trong tư liệu cũng không đề cập đến việc xuất ngoại.

Nghe vậy trái tim mẹ Lục lại khó chịu, khoé mặt không nhịn được tràn ra nước mắt.

Bà nhìn gương mặt bình tĩnh của Bạch Thần cùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, khoé miệng nhếch lên nụ cười dịu dàng, "Nguyên Nguyên, mẹ không muốn con chịu thiệt thòi."

Dọc đường đi mẹ Lục đã suy nghĩ kĩ rồi.

Tuy rằng Lục Thanh mới là con ruột của bà, nhưng bà đối với Lục Thanh một chút cảm giác thân cận cũng không có, ngược lại bà chịu không nổi Bạch Thần có một chút thiệt thòi nào, chỉ cần nghĩ đến con trai nàng sủng hai mươi năm ở bên ngoài bị người khác nói, tâm bà giống như bị xé rách đau đớn.

Dòng máu Lục gia không thể lưu lạc bên ngoài, ông nội Lục tuy rằng cũng rất yêu thương Bạch Thần, nhưng ông càng chú trọng đến huyết thống nhà họ Lục, mà bà càng không thể vứt bỏ Bạch Thần, một khi đã như vậy, còn không bằng để bà mang theo Bạch Thần ra nước ngoài sinh sống.

Cũng xem như là vẹn toàn đôi bên, ai cũng sẽ không khó chịu, tổn thương.

Bà sẽ ở nước ngoài chăm sóc thật tốt con trai của bà, không cho cậu lại chịu chút bất công nào.

Đồng thời mẹ Lục cũng nghĩ sau khi xuất ngoại, sẽ vì con trai mà sáng lập một mảnh cơ nghiệp, mắt thấy Bạch Thần không có cơ hội kế thừa Lục gia, bà muốn nỗ lực một chút gây dựng sự nghiệp, như vậy cho dù bà về sau có già đi, Lục Thanh kế thừa Lục gia, Bạch Thần vẫn có thể như cũ sống sung sướng tùy ý.

Nghĩ đến Bạch Thần ở nước ngoài có thể sống càng thêm tùy ý không chịu oan ức, trong lòng bà đối với ý tưởng ra nước ngoài càng thêm kiên định.

"Mẹ, con không muốn xuất ngoại."
-------------------
2440 chữ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro