Chương 5: Thiếu gia hào môn thật giả (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa xe ghế điều khiển mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông tinh anh mặc tây trang mang giày da, người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, mang mắt kính gọng vàng, mang theo một chút văn nhã.

"Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Người đàn ông đánh giá Bạch Thần, thấy cậu không bị sao trong lòng mới yên tâm.

Bạch Thần cũng không đáp lại người đàn ông, mà là ngơ ngác quay đầu nhìn chằm chằm cửa ghế sau.

Chiếc xe màu đen dưới màn đêm không quá nổi bật nhưng cũng không kém phần xa hoa, giống như đã cải tạo qua, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ toàn một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy, cho dù là như vậy Bạch Thần cũng cố chấp muốn nhìn cho rõ, tựa hồ trong xe có đồ vật hay người khiến cậu để ý.

Người đàn ông tinh anh theo tầm mắt Bạch Thần nhìn lại, tức khắc liền bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ.

Thiếu niên trước mắt này vì tiên sinh mà xông lên trước đầu xe.

Là ai tiết lộ hành trình của tiên sinh?
----------------------
Trong đầu hiện lên đủ loại khả năng có thể xảy ra, người đàn ông tinh anh càng thêm bình tĩnh, đối với Bạch Thần 'không có ý tốt' sinh ra sự không kiên nhẫn cùng cảnh giác.

Bất quá hắn vẫn duy trì những lễ phép cơ bản, người đàn ông cầm tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa cho Bạch Thần, "Vị tiểu thiếu gia này, cậu xem, tôi còn có chút việc bận, trì hoãn không được, nếu cậu có chỗ nào không khoẻ có thể gọi số điện thoại trên danh thiếp, mặc kệ là bồi thường thân thể hay tinh thần, bên chúng tôi đều sẽ đảm bảo cho cậu."

Bạch Thần vẫn như cũ nhìn chằm chằm chiếc xe không nhúc nhích, giống như không nghe đối phương nói gì.

Giống như có chút không biết điều, người đàn ông không kiên nhẫn nhíu mày, hắn nhớ tới tính tình của tiên sinh, đang muốn tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt của Bạch Thần.

"Gâu gâu."

Chú chó vàng trong lòng ngực Bạch Thần đột nhiên kêu lên một tiếng, đem suy nghĩ của Bạch Thần kéo về, cậu cúi đầu nhìn, liền thấy chú chó vàng chui đầu ra khỏi hai tay cậu, muốn nhảy xuống.

Bạch Thần ngồi xổm xuống, đem chú chó vàng đang giãy giụa đặt trên mặt đất.

Chú chó nhỏ giống như muốn cảm ơn Bạch Thần, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm mu bàn tay của Bạch Thần, xoay người chui vào bụi cây ven đường chạy mất.

Thấy lực chú ý của Bạch Thần đã trở lại, người đàn ông nhân cơ hội một lần nữa cầm danh thiếp đưa tới trước mặt Bạch Thần.

Bạch Thần nhìn thoáng qua người đàn ông, cũng không duỗi tay nhận lấy, mà là bước từng bước vòng qua người đàn ông, hướng vị trí phía sau xe đi đến.

Người đàn ông lập tức bị hành động của cậu doạ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đi qua muốn ngăn cản, Bạch Thần đã duỗi tay gõ cửa kính xe.

Xong đời, người đàn ông không nhịn được la to trong lòng, bất quá trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, tiến lên một bước, che trước cửa sổ xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Thần, "Vị tiểu thiếu này, xin hãy tự trọng."

"Tránh ra."

Thanh âm trầm thấp mang theo lạnh lẽo từ phía sau vang lên làm trong lòng người đàn ông rùng mình, lưng không kiểm soát được mà thẳng lên, bước chân nhanh nhẹn cung kính đứng sang một bên.

Vừa làm xong, người đàn ông liền nhìn thấy cửa kính hắn mới vừa che sau lưng chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người đàn ông tuấn mỹ như đao khắc.

"Tiên sinh!" Người đàn ông hơi khom người cung kính gọi.

Người đàn ông bên trong xe bận một thân tây trang màu đen, không thắt cà vạt, tây trắng hơi hơi mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu trắng phía trong, giống như đang ở trong xe không có người khác, cho nên nút áo cũng không cài cẩn thận  để lộ da thịt màu đồng cổ.

Người đàn ông có đôi môi mỏng, hơi hơi mím, mang theo hương vị vô tình, một đôi mắt hẹp dài không giận tự uy, cho dù đang ngồi bên trong xe, một chút cũng không ảnh hưởng đến khí thế của anh.

Khí thế của kẻ mạnh làm người sợ hãi, anh ngồi ở chỗ đó, giống như bậc Đế vương của bóng đêm.

Người đàn ông tinh anh không dám nói một lời, cũng không dám nhìn sắc mặt của anh.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông, trái tim đập bình thường đột nhiên tăng tốc, cậu vội vàng tiến lên một bước, cúi người xuống, bám vào cửa sổ xe, đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông.

Thời điểm nhìn thấy người đàn ông, mọi cảnh vật xung quanh đều tự động trở nên mờ nhạt, ngay cả âm thanh cũng trở nên hư ảo.

Bạch Thần nghe thấy giọng nói của chính mình, "Anh là ai?"

"Tề Tiêu."

Người đàn ông tinh anh đứng bên cạnh không khống chế được run rẩy một chút,  trong lòng khiếp sợ như sóng cuộn biển gầm.

"Còn em?" Tề Tiêu hỏi.

"Bạch...." Bạch Thần vừa muốn nói tên ra tên thật liền dừng lại.

Hệ thống năn nỉ nói [ Tiểu chủ nhân, không thể bại lộ thân phận, một khi bị phát hiện không phải là Lục Tùng Nguyên, chúng ta sẽ bị ý thức thế giới đuổi ra ngoài.]

Bạch Thần cụp mắt, bàn tay đặt trên cửa sổ không nhịn được nắm chặt, mang theo sự không tình nguyện cùng một chút tội nghiệp, "Em tên Lục Tùng Nguyên."

"Lục Tùng Nguyên." Tề Tiêu đem tên cậu đọc lại một lần, anh nhìn trên người Bạch Thần chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Thần đặt trên cửa sổ xe.

Cảm xúc mềm mại tinh tế khiến trái tim anh trật một nhịp, có chút ngứa ngáy, nhưng lại bị nhiệt độ lạnh băng trên tay cậu làm anh không vui nhíu mày, lập tức mở cửa xe, "Đi vào."

Lần này không cần hình ảnh đối chiếu do hệ thống cung cấp đã tự động nở nụ cười rạng rỡ, cậu mở cửa xe, nhìn thấy Tề Tiêu nhích qua chừa chỗ cho cậu liền tự nhiên đặt mông ngồi xuống.

Người đàn ông tinh anh đứng ngoài xe có chút cảm giác hỗn độn trong gió, hắn cảm thấy nếu không phải tiên sinh nhà mình bị đánh tráo thì chính là hắn ngủ mơ chưa tỉnh, một ác mộng về tiên sinh.

"Lái xe." Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm từ trong xe truyền ra.

Thân mình hắn không khỏi run lên, đem những ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu xoá sạch, cung kính mà đem cửa ghế sau đóng lại, mắt nhìn thẳng ngồi lên ghế lái, khống chế tầm mắt không đi nhìn trộm kính chiếu hậu, chậm rãi lái xe.

Bên trong xe.

Bạch Thần nhìn chằm chằm vào bàn tay to rộng vừa nắm tay mình của Tề Tiêu, cuối cùng vẫn nghe theo nội tâm, đem bàn tay Tề Tiêu kéo tới lại một lần nữa phủ lên bàn tay mình.

Tề Tiêu cũng không cự tuyệt, thậm chí ở tại thời điểm chạm vào tay Bạch Thần, nhẹ nhàng nắm chặt.

"Lạnh không?" Tề Tiêu nhéo lòng bàn tay trắng nõn của cậu, quan tâm hỏi han. Sau đó cũng không đợi câu trả lời của Bạch Thần, quay đầu đối với người đàn ông tinh anh nói, "Mở máy sưởi."

Thời tiết mới vào đầu thu đã mở máy sưởi.... Người đàn ông tinh anh không dám tưởng tượng tiên sinh nhà mình ăn mặc tây trang trước giờ luôn anh minh không biết trúng phải tà thuật gì, lại thật sự nghe lời mở máy sưởi.

Xe chạy một đường hướng tới tiểu khu được bao quanh bởi hàng cỏ xanh.

Bạch Thần vẫn chưa để ý hướng xe đi, cậu đem toàn bộ sự chú ý lên người Tề Tiêu, lén lút nhích mông ngồi sát Tề Tiêu.

Cho đến khi đụng tới thân thể của Tề Tiêu, Bạch Thần mới vừa lòng nheo mắt, độ cong khoé môi vẫn luôn nâng lên.

"Thích?" Tề Tiêu đem hai tay Bạch Thần đều nắm chặt, dùng bàn tay to rộng ủ ấm cho Bạch Thần.

"Thích." Bạch Thần gật đầu, bộ dáng thẳng thắn thành khẩn chọc cho tim Tề Tiêu ngứa ngáy, lại mơ hồ mang theo một chút thương tiếc cùng đau lòng.

Tề Tiêu cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế không được trong lòng bốc cháy ngọn lửa, duỗi tay đem Bạch Thần bế lên, tách hai chân Bạch Thần ra, làm cậu mặt đối mặt ngồi trên đùi anh.

Tư thế thân mật giữa hai người làm Tề Tiêu thoả mãn thở dài, giống như hình thức ở chung như vậy làm anh chờ đợi rất lâu.

Người đàn ông tinh anh lén lút nhìn gương chiếu hậu liền thấy một màn này, cả người đều run lên, thiếu chút nữa bởi vì run tay mà tông vào hàng rào, may mắn hắn đi theo bên người Tề Tiêu mười mấy năm rèn luyện, mới đem sự cố sắp xảy ra hung hiểm tránh thoát.

Hắn trừng mắt, có loại ảo giác đang nằm mơ, tiên sinh từ trước đến nay đều cấm dục lại chủ động ôm thanh niên, cứ cho là thanh niên rất tinh xảo xinh đẹp,  nhưng cho dù là xinh đẹp dạng nào tiên sinh cũng đã từng gặp qua, hiện tại lại thật tự nhiên thân mật ôm đối phương!!!

Người đàn ông cảm thấy bản thân nhất định là đang nằm.mơ.

Tề Tiêu vững vàng ôm lấy Bạch Thần, không để cậu chịu chút xốc nảy, hai mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông nháy mắt cảm giác được bản thân như bị mưa đá bao phủ, thân thể lạnh đến phát run, nhưng sau lưng lại chảy đầy mồ hôi, hắn vất vả ổn định hai tay run rẩy, nắm chặt tay lái, " Xin lỗi, tiên sinh."

"Không có lần sau." Tề Tiêu lạnh lùng nói, sau đó liền thu hồi ánh mắt đặt lên người trong lòng.

Lần đầu tiên được một người thân mật ôm như vậy, Bạch Thần có chút hồi hộp, nhưng đồng thời trong lòng cũng ngập tràn sự ngọt ngào vui vẻ.

Cậu thật vui vẻ khi Tề Tiêu làm như vậy đối với cậu, cậu rất thích.

Bạch Thần cẩn thận duỗi tay ôm cổ Tề Tiêu, nhưng sau khi ôm mới để ý thấy bản thân chưa thông qua sự đồng ý của Tề Tiêu, cậu ngẩng đầu mang theo sự chờ mong lẩn một chút thẩm thỏm, "Em có thể ôm anh như vậy không?"

Tề Tiêu cong môi, anh không biết thiếu niên ngồi trên người anh có loại ma lực gì, chỉ một cái liếc mắt đã làm anh muốn vĩnh viễn ôm cậu trong lòng ngực.

Anh duỗi tay xoa đầu Bạch Thần, trong mắt mang theo sủng nịch chính anh cũng không nhận ra, giọng nói dịu dàng, "Chỉ cần em muốn, đều có thể."

Người đàn ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hắn sâu sắc nhận thấy hôm nay nếu không phải tiên sinh bị quỷ ám thì chính là hắn bị quỷ ám, hắn nỗ lực che chắn mọi hình ảnh lẫn thanh âm ở phía sau xe, vững vàng lái xe, tận lực làm hết phận sự của người gỗ.

Những lời này của Tề Tiêu giống như mở một cánh cửa trong lòng Bạch Thần, cậu cười cong mắt, càng ôm chặt cổ Tề Tiêu, cả người đều chôn trong lòng ngực Tề Tiêu.

Sau một lúc lâu, Bạch Thần vung vẩy chân, thanh âm mang theo vui mừng cùng khẳng định, "Em thích anh."

Một câu nói ngắn gọn, mang theo ma lực thần kì, làm khí thế trên người Tề Tiêu đều nhu hoà xuống dưới, sâu trong đáy mắt chứa đầy ý cười, đôi mắt ngày thường chỉ quan sát công việc vào giờ phút này chỉ chứa đựng Bạch Thần, và cũng chỉ mình Bạch Thần mà thôi.

Tề Tiêu ôm cậu trong ngực, duỗi tay vỗ nhẹ sau lưng Bạch Thần, chỉ cảm thấy tâm tình của anh hơn hai mươi năm qua chưa từng vui sướng như vậy.

Thậm chí còn có chút cảm giác hạnh phúc.

Anh không nhịn được hơi cúi đầu, ở đỉnh đầu Bạch Thần hạ xuống một nụ hôn.

Xe dừng lại ở đỉnh núi, Bạch Thần đã ngủ trong lòng Tề Tiêu mất rồi.

Người đàn ông tinh anh không dám phát ra tiếng, động tác nhẹ nhàng đem xe dừng lại, đi ra phía sau mở cửa cho Tề Tiêu.

Tề Tiêu ôm Bạch Thần ra khỏi xe, đi đến cánh cửa biệt thự đang mở rộng, khi bước vào biệt thự, Tề Tiêu quay đầu nhẹ giọng dặn dò người đàn ông tinh anh, "Chuẩn bị một phần tư liệu của em ấy cho tôi."

Người đàn ông gật đầu, "Đã hiểu, tiên sinh."
-------------------
2320 chữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro