Đây là một cái bẫy !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk vừa đi vừa suy ngẫm, trên đời liệu có người như vậy sao. Nực cười thật, lòng tham của con người là vô đáy, không bao giờ là giới hạn cả.

Rút từ trong túi ra một tấm thiệp đen quỷ dị, cậu khẽ rũ mắt.

Thật lâu trước kia gia đình cậu cũng được xem như là một trong số các Hoàng Gia danh giá nhất Paris.

Nhưng xem đi, hiện tại còn lại cái gì.

Một câu chuyện đau lòng bị xem nhẹ như hạt cát giữa sa mạc, Hoàng Gia các người quên nhưng tôi tuyệt đối không quên.

Bright - Dunk

" Vì sao luôn là Hoàng Gia? "  

" Với cái thứ được làm lại này.

" Đừng nói là đặt chân vào bữa tiệc, ngay cả sảnh chính trước mặt đây cậu cũng qua không nổi đâu "

Hắn biết tấm thiệp đó là giả? sao hắn biết??

" Để tôi cho cậu xem hàng thật với hàng giả nó cách biệt ra sao "

" Anh là ai? "

" Đây là thiệp đặc chế của gia tộc Louis nhà tôi, không phải ai cũng có thể làm giả đâu " 

" Anh là ai? "

" Tôi " mân mê chiếc nhẫn bạc tỉ nơi ngón út

" Bright, tình nhân của em trai cậu ''


Chuyện gì thế này????

Win bỗng kêu lên ngay khi cậu cho tay vào áo của mình " Tấm thiệp? nó đâu rồi ?"

Làm sao đây? Làm sao đây? Cậu không thể không vào đó được.

Ngay khi không biết phải làm gì thì ánh mắt cậu vô tình nhìn trúng được vị cứu tinh nào đó từ trên trời rớt xuống

Khóe miệng bất giác cong lên đầy xấu xa.

Trước đại sảnh, tên mặc đồ đen cầm lấy tấm thiệp đen bật lửa đốt để xác minh thật giả.

" Ngài có đi cùng ai không ạ? hay chỉ đến một mình "

Force bận trên mình bộ đồ thời thượng nhất cùng những đường may tinh mỹ tôn lên dáng cơ thể hoàn hảo một cách toàn mỹ 

Force tay đút vào túi quần sắp sửa cất lời thì bờ vai có người vỗ lấy 

" Xin lỗi nhưng chúng tôi đi cùng nhau "

Nhíu mày đầy nghi ngờ, tên áo đen vẫn đang phân vân có nên mở miệng cho vào hay không.

" Cậu ấy là họ hàng xa của tôi từ Anh mới đến, hẳn là cậu không hay gặp rồi " 

cánh tay không nhanh không chậm nhẹ nhàng vươn lên khoác vào vai người bên cạnh

Họ hàng xa? Tên này? Win ngẩn ngơ mà nhìn nụ cười đầy ý vị của hắn. Hắn giúp mình sao?

Sau khi đặt chân qua cánh cửa Win liền gạt tay hắn ra lùi ra sau, cong môi cười

 " Cảm ơn, tôi có thể biết tên anh không? "

Force híp mắt đánh giá một đường từ trên xuống dưới

" Force "

" A, anh là siêu mẫu của Armani fashion ? "

" Thật xin lỗi nhưng tôi phải đi đây, dù sao cũng cảm ơn đã giúp tôi  "

Force đang hòa nhã mỉm cười thì bị câu nói này của Win làm cho cứng miệng, ánh mắt chợt tối sầm xuống ngay khi cậu vừa tính quay lưng bỏ đi

Cảm giác như tay mình bị người nào đó tóm chặt lấy, Win khẽ quay đầu liền chạm phải cái nhìn không mấy đẹp của chàng siêu mẫu nổi tiếng. Cậu có dự cảm không lành

" Thật không may "

Win mở to mắt nhìn tên người cậu tính lợi dụng để vào trong đang nở một nụ cười quỷ dị lạ thường, hắn rút điện thoại trong túi ra nhẹ đưa lên tai

" Đã tóm được người của anh, hay chính xác hơn là cậu ta đã lao vào em đấy chứ "

Đầu giây bên kia cười lên một tiếng đầy châm chọc

" HaHa, đúng là đồ lẳng lơ "

Kẻ bên kia điện thoại là ai. ( Win thầm nghĩ )

" Tôi sẽ giúp cậu trốn, nếu như cậu chấp nhận điều kiện của tôi "

" Đúng vậy, là Bright duy nhất của cậu, mà cậu cũng chỉ có thể là Win duy nhất của tôi " .

" Tôi muốn cậu "


Không đời nào là hắn được, không thể nào.

Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi thôi, Win đã tường tận được mọi chuyện.

Đây là một cái bẫy !!!

Mà cậu, lại chính là con mồi, còn tên Hoàng Gia kia chính là kẻ đi săn. Liệu chỉ có một mình cậu thôi sao? Dunk, anh ấy thì sao? Dunk của cậu thì sao?

Bữa tiệc này là giả, vụ làm ăn này là giả. Tất cả đều được sắp đặt, là muốn trả thù cậu ư? 

Win như không dám tin vào tai mình, bất giác lại ngỡ ra còn Newwiee

Tại sao mọi chuyện lại trở nên ngu ngốc như vậy.

Bright. Bright. Cái tên này có lẽ cậu sẽ không bao giờ có thể quên nổi hay đúng hơn.

" Là không được phép quên "


Tình nhân của Win sao? Dunk một chút cũng tiêu hóa không nổi câu nói này. 

Trừng mắt nhìn Bright vừa cười ngả ngớn vừa nghe điện thoại trước mặt.

" Vậy tiểu hồ ly của em đâu ? "

Một kế hoạch hoàn hảo, Force bật cười thầm nghĩ. 

Hắn không biết lý do vì sao Bright biết chuyện của Book lại càng không ngờ tới được anh ấy sẽ mở lời giúp mình bắt được tiểu hồ ly. 

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng chính tay mình sẽ tóm được người đó nhưng không ngờ rằng tất cả những người này lại liên kết mật thết với nhau như vậy.

Chỉ cần có vị thế thì không gì không thể nắm trong tay!

Bright muốn Metawin, còn hắn muốn tiểu hồ ly.

" Vào tròng rồi " Bright kéo điện thoại lại sát môi mình khẽ nói.

" Dunkdunk, Dunkdunk " Book cất giọng trong trẻo khẽ gọi

Dunk theo bản năng quay đầu ra sau lưng liền phát hiện Book đang vui vẻ cười thật tươi chạy về phía mình

Cái gì nữa đây, không phải đã bảo chờ ở bên dưới gara sao. Chạy lên đây làm cái gì...

" Bookie? cậu làm sao lên được đây ? "

" Ngày hôm nay quả nhiên tuyệt vời, hết nhìn thấy hoàng tử London bây giờ còn thấy cả một dàn mỹ nam Hoàng Gia, đúng là hết sảy "

" Ý cậu là sao? ai cho phép cậu lên đây, làm thế nào cậu lên được "

" Là nhờ một mỹ nam nha , anh ta trông rất lạnh lùng " 

Book giơ ngón trỏ lên nhẹ nói rồi đột nhiên chỉ thẳng về hướng Bright khiến hắn phải bật cười nhướn mày

Là sao chứ, Dunk thật muốn phát điên, cậu thật sự muốn gϊếŧ người. Win hiện tại cũng ở đây, ngàn vạn lần không thể để nó dính tới vụ này được.

Cậu không muốn quan tâm nữa, cái gì mà tình nhân Win chứ, nó mà dám to gan như vậy sau lưng cậu thì quả thật là không xong rồi.

Đang lúc muốn gạt sang hết thảy mọi suy nghĩ tính cầm tay Bookie lôi đi thì không biết từ đâu, một cảm giác rợn tóc gáy có chút quen thuộc nào đó vô thanh vô thức làm Dunk khựng lại.

Cái cảm giác như bị người khác nhìn không sót một thứ gì, cái cảm giác bức bách người đến ngạt thở.

Cái lần ở nhà kho đó, cậu đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại đôi con ngươi sâu thẳm như hố đen của vũ trụ ấy nữa nhưng hình như cậu sai rồi.

Cứng ngắc ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, DUNK đột ngột bàng hoàng siết chặt tay BOOK. Thái độ lạ lùng này làm cho Book bên cạnh không khỏi nhíu mày nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Dunk.

Từ bên trong sảnh chính không biết khi nào liền bước ra một chàng trai phong thái hàn lãnh không khác gì băng trôi

" Là hắn, kẻ đã đưa tớ lên đây " 

Bright đứng lặng im từ nãy tới giờ đã rất nhanh mà thu hết mọi biểu tình của Dunk vào trong mắt, sợ hãi sao? là sợ trong vô thức.

" Pond nó không đi cùng em sao? Joong "

Joong nhạt nhẽo trả lời " Không "

Bright nhẹ giọng

" Đừng có mà cáu kỉnh như vậy, em không thấy là người ta đã sợ hãi lắm rồi sao "

Dứt lời, hắn liền bước tới phía Dunk. Joong trầm ngâm đứng đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo từ khi bước ra chưa hề rời khỏi cậu một lần nào.

Bright tao nhã bước đến trước mặt Dunk, tròng mắt nâu có chút gì đó dịu dàng đang khẽ run rẩy đảo từ phía Joong rồi đến chính hắn.

Một cánh tay hắn nhẹ đặt bên hông, cánh còn lại vươn đến trước mặt Dunk, mỉm cười đầy ý tứ.

" Đi thôi, em trai cậu, à không, tình nhân của tôi hẳn là đang chờ chúng ta đó "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro