Tôi sẽ không bao giờ buông tha em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự sắp đặt của Bright tuyệt diệu tới mức không một kẻ nào có thể từ chối được. 

Nhưng cũng vô tình mang đến cơ hội mới mẻ cho cậu giám đốc đẹp trai khu mua sắm này đây.

Taytawan vừa đi vừa nở nụ cười, đừng hỏi vì sao hắn vui như vậy. Là tại vì..

" Này, Tay a Tay "

" Tay Tawan "

" Đúng là đồ cải bắp "

" Au, sao anh biết biệt danh của tôi, lại còn cả tên tôi nữa chứ.

" Rốt cuộc là anh cho người điều tra tôi phải không? " 

" Anh đưa tôi đi đâu vậy ?"

" Này sao anh đi nhanh quá vậy, Này "

Chạy lên chưa kịp vươn tay bắt lấy hắn thì Tay đằng trước đột ngột dừng lại, xoay người đối diện với cậu.

New đang chạy không hề nghĩ rằng hắn sẽ dừng cước bộ, lại còn xoay người nữa chứ. 

Dừng không được mà lao ầm vào lòng hắn!!

Chỉ chờ có thế, sắc lang Tay Tawan nhà ta chỉ việc giơ ra móng vuốt ôm chầm lấy tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, nở một nụ cười xấu xa ghé vào lỗ tai cậu

" Bí mật "

" A anh thật đáng ghét, dám thổi hơi vào tai tôi như thế "

" Cậu dám ăn nói như vậy với giám đốc sao, thư ký cải bắp "

" Tôi mới không phải thư ký của anh, còn nữa "

" Không được gọi biệt danh hồi bé của tôi "

" Vậy ra là cậu lừa tôi, thư ký thật sự là người khác. cậu là kẻ giả mạo phải không?"

" Auw "

" Không có, tôi là thư ký của anh, không phải giả mạo. Không phải "

" Thế thì đi thôi " - Đúng là đồ ngốc

" Này "

" Hmm?"

" Anh nói đi, sao anh lại biết biệt danh của tôi "

" Bí mật "

New hằn học giật giật tay  - " Bí mật thì sao "

" Thì không thể bật mí "

" Anh sao có thể nói chuyện vô lý như thế chứ. " 

" Vẫn là bí mật " - Tay Tawan nắm tay tiếp tục lôi đi

" A sao anh nhiều bí mật quá vậy. "

" Vì... có nhiều thứ không thể bật mí."

Newwiee lần này chính thức ngồi bệt xuống đất. Mặc cho Tay Tawan lôi thế nào thì lôi, cậu tuyệt đối không đứng dậy.

Cười khổ, Tay không nói nhiều một bước tiến đến bế ngang cậu ôm đi. Giữa khúc hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng các vệ sĩ lại vô tình nghe được tiếng rống giận của một con thỏ đáng yêu nào đó.​

******************************************************

Tại biệt thự Hoàng Gia

Quản gia Ted đang cặm cụi sắp xếp lại hộp thuốc bôi bị vứt cho lăn lóc trên bàn, bên cạnh là một bát cháo trắng đang bốc hơi nghi ngút.

Thật là đau đầu, thiếu gia Gemini của ông đúng là nóng tính mà.

Nếu muốn lên phòng xem qua bé Fot thì cũng có sao đâu a, vì cái gì mà lại không cho phép ông lên chăm sóc cậu bé chớ.

" Fot thế nào rồi ?"

" Thiếu gia "

" Nếu cậu muốn biết thì hãy thay tôi lên chăm sóc cậu bé "

" Có thể không ? "

 " Thiếu gia "

" Bỏ đi "

 " Thiếu gia, nếu như cậu thật lòng thì già tin là bé Fot sẽ tha thứ cho cậu "

Thế nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng cười nhạt nhòa của ai đó mà thôi. Trông đến bóng dáng thiếu gia mất hút sau khúc hành lang, quản gia Ted thở dài xoay người bước đi.

Bright thiếu gia ông có thể an tâm, Joong thiếu gia ông có thể không cần quản nhưng hai vị thiếu gia còn lại thì..

Bên ngoài sảnh, dưới tán cây anh đào chưa nở hoa. 

Vị tam đại thiếu gia tao nhã đang một mình ngồi nhấm nháp ly rượu vang đỏ đầy sang trọng

" Pond thiếu gia "

" Quản gia Ted? có chuyện gì sao?"

" Không phải cậu đi cùng nhị thiếu gia sao? Thế nào lại còn ngồi ở đây?" 

Cậu không còn biết phải làm gì ngoài việc ngồi ở đây, suy nghĩ xem biện pháp đối phó với người nọ ra sao.

 Hết ngày mai thì cậu ấy cũng trở về London rồi. Cậu cũng nên làm gì đi chứ nhỉ

" Thiếu gia "

" Chuyện của Gem sao rồi?"

 " Làm sao mà già biết được "

Chuyện của Gemini, chuyện của Pond. Nếu như có thể được, quản gia Ted thật sự muốn họ quên đi cái gọi là cảm xúc, ích kỷ, thật đúng là ích kỷ.


Tại tầng hai. Gem mang trên tay hộp thuốc thật lâu không có đẩy cửa bước vào, cậu không biết khi Fot trông thấy mình thì sẽ trưng ra cái thái độ gì.
Thất vọng.

Sợ hãi hay..

Chán ghét.

Sao cũng được, chẳng phải bình thường cậu ấy cũng dùng những khuôn mặt đó nhìn hắn sao.

Fot thật không ngờ rằng ngay tại lúc này lại có thể nhìn thấy thiếu gia, cánh vai đột nhiên nhói lên một cái khiến cậu nhớ đến hình ảnh hung dữ hồi sáng.

Thật đáng sợ, thiếu gia cậu ấy thật sự muốn cưỡng hiếp cậu.

Fot khẩn trương lui về một góc giường, đôi mắt bạc ngập nước đảo quanh như muốn xua đuổi kẻ trước mặt mau biến ra khỏi nơi này.

" Fot "

Mỗi một bước chân hắn tiến đến là mỗi lần Fourth dịch người cách ra xa, cậu không hề biết rằng hành động này lại vô tình phá vỡ đi bức tường kiên nhẫn của Gem.

Thiếu gia hiện tại sắp tức giận.

Đánh cậu cũng được nhưng tuyệt đối đừng hành động như hồi sáng, đừng

Fourth nhắm mắt cầu nguyện.

" Cho tôi xem tay của em "

" Không muốn " 

" Đừng bao giờ nói không với tôi, Fot " 

" Mau cho tôi xem tay của em "

" Không muốn, không muốn "

Fot run giọng gào lên bật người đứng dậy lao xuống giường, ý đồ muốn lao ra khỏi phòng

Hất đổ chiếc bàn bên cạnh, Gemini lạnh giọng hướng Fourth đang tính đẩy cửa bước ra

" Nếu em dám bước chân ra khỏi căn phòng này một bước "

" Tôi thề là sẽ bẻ gãy chân em "

Nhìn đến Gemini càng ngày càng tới gần, cậu bất lực trượt người ngồi xuống vùi mặt vào trong đầu gối

" Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu đến phát điên đi được "

Chỉ vì cậu ấy nói ghét hắn.

Ghét sao? ha ha  *chua sót*

Gem vươn hai tay chạm vào bức tường phía trước trượt một đường thẳng xuống chỗ Fourth đang vùi mặt khóc, nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu.

Fourth vô thức cuộn tròn người lại thêm chút nữa.

Nhưng rồi, cậu cảm giác như cổ áo trên vai mình bị một cánh tay kéo mạnh xuống, hoảng hốt tính bật người dậy nhưng đã quá muộn.

Vai cậu bị ai đó cắn mạnh một cái, Fourth vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cái ôm đầy mùi chiếm đoạt ấy của Gem nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Nhìn đến cánh vai sưng tím cùng vệt cắn tứa cả máu hắn vừa mới tạo ra

" Nếu như không yêu vậy thì cứ việc chán ghét tôi "

" Còn nhớ tôi từng nói gì không? "

" Tôi sẽ không bao giờ buông tha em, suốt cuộc đời này Fot à. Em cứ việc chạy nếu em muốn nhưng tuyệt đối không thể trốn khỏi tôi đâu "

Tuyệt đối không!!!

Dưới con mắt kinh hoàng của Fot, hắn cúi thấp đầu chạm vào môi cậu

Chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn nước, thế nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, không một chút cảm xúc nào.

Cứ như vậy, lại một lần nữa Gemini bỏ đi, Fourth bần thần ngồi đó, mặc cho vai áo bị xả xuống lộ ra vệt cắn đỏ tươi hệt như ấn ký đánh dấu cậu là của một mình hắn, không một ai được quyền chạm tới , không một ai.

" Tôi hận cậu, thiếu gia. từ nhỏ cho tới lớn, luôn luôn cưỡng ép tôi làm theo cậu "

"Joong thiếu gia mới là người cứu tôi, không phải cậu. Thế cho nên, đừng ép tôi phải yêu cậu. "

Tiếng khóc nức nở cùng lời thì thầm trong lúc mất kiểm soát đó đã từng chút một làm tổn thương Gem đứng ở bên ngoài, siết chặt nắm tay, lần này hắn chính thức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro