Trò chơi bắt đầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng tinh tế xa hoa tràn ngập mùi hương bạc hà thoang thoảng đang khép hờ cánh cửa màu trắng bạc. Từ bên ngoài nhìn vào có thể cảm nhận được không khí thanh mát yên tĩnh có phần quá mức bên trong.

Cho tới khi tấm rèm màu xám khói bị gió lay động phất phơ giữa không trung làm phiền giấc ngủ của ai đó trên giường, thì cái không gian tưởng chừng như ám ách đó mới có dấu hiệu bị phá vỡ. Trên chiếc giường King Size cạnh cửa sổ có một người, hay nói chính xác hơn là " một người con trai " đang say giấc, lại bởi vì gió lạnh mà khẽ cục cựa trở mình.

Nhưng ngay khi quay mặt về phía cửa sổ, người con trai tức khắc nhíu chặt lông mày. Những tia nắng màu vàng chói lọi giống như cô nhóc nghịch ngợm lả lướt mơn trớn trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn khiến hắn không thể không động đậy con mắt.

Khó chịu than nhẹ một tiếng, hắn vươn bàn tay thon dài với các đốt tay cân xứng lên che lại khuôn mặt hòng muốn xua đuổi cái tia nắng ngu ngốc đang làm mình khó chịu kia đi. Đột ngột..

" Bright, anh đã tỉnh ? "

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói ngọt ngấy làm hắn mơ màng tỉnh giấc, nhíu nhíu mày, anh khẽ quay mặt qua, lia ánh mắt hướng về nơi giọng nói phát ra.

Một khuôn mặt diễm lệ thẹn thùng thoáng chốc hiện lên rõ ràng, cô gái với bộ đồ ngủ bán trong suốt đang dùng bộ ngực đầy đặn cọ cọ lên người hắn, cười khẽ khàng.

Hắn không bởi vì sự mơn trớn này mà nổi lên thú tính, chỉ im lặng mặc cô gái dùng đôi môi đỏ mọng du di khắp ngực mình. Ngay khi không chịu nổi nữa đang muốn đẩy cái người này ra thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi 

" Thiếu gia ".

Hơi nâng người dậy, hắn thấy ngoài cửa phòng một người đàn ông trung niên đang nghiêm cẩn cúi người, đối với tình cảnh ái muội trên giường không có vẻ gì lấy làm lạ, chứng tỏ ông đã nhìn nó đến quen rồi.

" Chuyện gì ? "

Biết người ngoài cửa là quản gia nhà mình, hắn thoáng cái nằm xuống hưởng thụ sự dịu dàng của người bên cạnh, lười nhác hỏi

" Lão gia cho gọi cậu. Hiện ngài đang chờ ở phòng ăn thưa thiếu gia " giọng nói của ông quản gia một lần nữa lại vang lên, Bright lập tức bật người dậy, đáy mắt xẹt qua vài tia sửng sốt nhưng rất nhanh biến mất. 

" Đã biết "

Xốc mạnh tấm chăn lên, cơ thể anh thoáng cái khỏa thân trước con mắt thiên hạ, trên người không hề có lấy một mảnh vải che thân, tứ chi thon dài cân đối cùng đường cong mê người cứ như vậy mà hiển lộ. Một người con trai không mặc gì cùng với một cô gái y phục nửa kín nửa hở cùng nhau nằm trên một chiếc giường, chừng này cũng đã hiểu rõ được tối qua có chuyện gì xảy ra. Trông thấy lão quản gia sắc mặt cứng đờ nhìn mình, hắn mị mắt nở một nụ cười ngả ngớn, xoay người bước vào phòng tắm.

" Aiz, quả đúng là yêu tinh".

Ông quản gia thầm thán, ông đã già rồi nha, vậy mà suốt ngày còn chứng kiến ba cái cảnh này chắc có lúc đột quỵ mà thăng thiên quá. Nói gì thì nói, lão gia dù sao cũng là quý tộc người Pháp lại đi lấy cô gái thường dân người Việt, phu nhân tuyệt mỹ dịu dàng như vậy thế nào lại sinh ra bốn thằng con ngay cả một chút tính cách giống mẹ cũng không có. Hắn là con trai đầu của lão gia, rõ ràng là con trai lại xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đã thế tính cách cợt nhả chỉ thích trêu chọc người khác không quản già trẻ trai gái.

Không bù cho Archen thiếu gia, đứa con thứ hai của lão gia cũng là em trai của hắn, khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không tan cùng tính cách lạnh lùng, nhưng có điều cậu lại sở hữu đôi mắt tuyệt đẹp của phu nhân nha, nghĩ đến đây ông quản gia lại thở dài, dù là vậy nhưng đôi mắt đó ở trên người phu nhân đẹp chừng nào thì trên người cậu lại đáng sợ chừng đấy.

Đáng sợ cũng không bằng cậu út tính tình nóng nảy, đã thế lão gia lại còn đặt tên cậu ta là Gemini, thật đúng là dọa người mà.

Aiz, chung quy nói đi nói lại thì đứa con thứ ba Pond Naravit, mới chân chính là cực phẩm, cậu thừa hưởng vẻ đẹp lai giữa lão gia và phu nhân. một vẻ đẹp tinh túy chọc người say mê lại còn cái tính cách tổng hợp kia nữa, cợt nhả của Bright, lạnh lùng của Joong, nóng nảy của Gemini.

Tất cả đều xuất hiện đầy đủ trong con người cậu. Qủy thần ơi, tại sao cái thân già này lại chọn trúng cái gia đình thế này. Làm sao sống a, làm sao sống a 

" Mặt ông so với thái giám bị mất nòi giống cũng chả khác nhau là bao, quản gia Ted, ông đây là đang nghĩ cái gì ? " - Giọng nói từ tính đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu làm cho ông giật mình thoát khỏi cái hồi tưởng vớ vẩn rồi ngay lập tức giận dữ vì lại bị vị thiếu gia xinh đẹp này đùa giỡn

" Thiếu gia, lão gia đang đợi cậu ".
Bình tĩnh, Ted già, mày phải bình tĩnh. Thiếu gia đây cũng không phải lần đầu tiên phát ra những lời nói mất dạy như vậy.

Bright từ trong phòng tắm đi ra trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo tắm màu trà, bởi vì quá vội nên ngay cả mái tóc cũng chưa kịp lau khô cứ nhỏ giọt tóc tách. Giọt nước mơn trớn từ sau gáy thẳng xuống bờ vai rắn chắc rồi biến mất bên trong vạt áo mở rộng một cách mờ ám, hắn cứ tưởng ông quản gia đã đi rồi, lại không ngờ còn thất thần đứng ở cửa nhìn trân trân cô gái trên giường của hắn, vẻ mặt đau khổ cứ như heo bị cắt tiết vậy, làm hắn nhịn không được muốn trêu một chút.

" Ai nha, thế thì quản gia Ted.."- Bright khẽ khom người xuống nói nhỏ bên tai Ted già

" Cô nàng nóng bỏng trong kia, giao cho ông đó " 

" Thiếu Gia "- Lần này thì khỏi nói, ông quản gia nghiến răng nghiến lợi mà nhắc nhở hắn, khuôn mặt có nếp nhăn thoáng chốc méo xệch đi trông đến là hài hước.

Cười dài một tiếng, hắn thong dong bước đi mặc cho hai người trong phòng, một kẻ thì tức giận, một kẻ thì mất hứng. Hình như việc trêu điên người khác là thú vui nhàn nhã của hắn.

Đang chầm chậm bước chân xuống phòng ăn, ngay khi mới đẩy cửa bước vô chưa kịp nhìn ngó cái gì thì lập tức một vài vật thể lạ đang hướng mặt hắn mà lao tới. Bright " Nha " lên một tiếng, nghiêng người tránh qua một bên. Dưới chân hắn là một bình hoa bị ném cho vỡ nát.

Chậc hai tiếng, Bright khẽ ngẩng đầu lên tức khắc đối diện với khuôn mặt hung tợn của lão gia nhà mình. 

"Cha thân yêu, mặt trời còn chưa đứng bóng mà cha lại có cái hành động hệt như thiếu nữ mười tám tuổi bị người ta cưỡng gian xong rồi bỏ chạy vậy "- Kèm theo đó là một nụ cười mị hoặc gian xảo.

" HỖN LÁO "

*Trời ơi, thiếu gia lại vậy nữa rồi*- Hai cô hầu đứng bên cạnh sau khi nghe lão gia giận dữ thì không khỏi chảy mồ hôi lạnh.

Biết mình không nên đùa quá trớn, Bright thu lại dáng vẻ xấu xa, cười cười đi lại ngồi đối diện cha mình: 

"Không phải cha đang ở Việt Nam cùng mẹ sao, thế nào chưa được một ngày lại ngồi ở đây vậy?"

"Nhờ phước của mày mà ta vừa mới đặt chân xuống sân bay đã phải tức tốc quay trở về "- Hừ lạnh, ông đối với thằng con đẹp như yêu tinh này vạn lần bất mãn.

Nâng cốc cà phê lên nhấm nháp một chút, Bright làm bộ không hiểu: "Ô, thế ra là cha không nỡ xa anh em bọn con sao"

Nhìn thấy lão gia đen hết mặt mày, hắn không sợ chết nói tiếp:
"Joong vẫn khỏe, tuy cái mặt nó lạnh vậy thôi chứ vẫn là ngày ba bữa cơm đó, Pond thì chắc hiện tại còn ngủ, Gem chắc lại đi đua xe ở ..."

"CÂM MIỆNG lại cho ta, thằng con láo xược". Đập mạnh vào bàn một cái, lão gia tức ói máu gầm gừ

"Còn dám đánh trống lảng, trước khi đi ta đã giao toàn bộ kho chứa vũ khí cùng cấp dưới của ta cho ngươi xử lý. Rõ ràng ta bảo ngươi hôm nay đến gặp Lão đại bang Hắc Long giao hàng, ngươi đã làm chưa? Rồi còn, hai tiếng nữa con trai của Hội nghị viện Hoàng Gia Anh sẽ tới, ngươi đã chuẩn bị đến đâu? HẢ???" 

Nhìn đến lão gia một lần rống giận như vậy khiến cho hắn nhíu chặt lông mày, ngón út vươn lên ngoáy ngoáy lỗ tai: 

"Việc giao hàng cùng bang Hắc Long chẳng phải tối nay mới thực hiện hay sao, con đã giao nó cho Joong. Còn kho chứa vũ khí cùng cấp dưới của cha con đã giao toàn bộ quyền hành cho Gem làm lãnh đạo, nó hoàn toàn thừa khả năng "

Hắn ậm ừ dừng một chút, khẽ liếc mắt về phía cha mình một cái. Thấy khuôn mặt cương nghị càng ngày càng vặn vẹo hết cả lên làm hắn không khỏi ho lên một tiếng.

" Vậy còn việc đón tiếp hoàng tử quý tộc người Anh thì sao ?". Cuối cùng lão gia cũng mở miệng nhưng là nghiến răng mà nói.

" Cái này.."- Bright ấp úng nửa ngày trời hết cắn ngón tay rồi lại xoa đầu, lão gia nhìn mà muốn phát hỏa.

Tại sao cái thằng cầm thú này lại sở hữu hết vẻ đẹp của vợ ông, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi. Ngay tại cái lúc lão gia bạo rống đứng lên định mắng chửi một trận nữa thì ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm ấm: 

"Con sẽ là người đi đón vị hoàng tử đó. Thưa cha" 

Trông thấy người nói là ai, lão gia cố gắng nuốt xuống cơn tức ngồi trở lại ghế nhíu mày nhìn đứa con lai thứ ba tính tình giảo hoạt này: " Pond, con không phải lại tính cái gì chứ hả ?".

Nếu nói Bright một tí vẻ đẹp của cha cũng không có thì Pond, lại mang trên mình vẻ đẹp được hòa trộn giữa Phương Tây và Phương Đông. Một vẻ đẹp mị hoặc nhân tâm. Nghe cha nói như vậy cậu cũng chỉ nhún nhẹ vai, tao nhã bước tới ngồi cạnh anh trai đang nheo mắt đánh giá mình, mái tóc xoăn nhẹ màu đất cũng vì vậy mà bay bay, khiến cho hai cô người hầu đứng cạnh lão gia nhìn đến đỏ cả mặt.

Ngay khi vừa đặt mông ngồi xuống cậu đã bị Bright cợt nhả nhẹ giọng:

"Này nhóc, mới hôm qua còn sống chết từ chối vậy mà chỉ qua một đêm lại xông xáo đến như vậy. Em lại có âm mưu gì đây ? "

Câu cuối hắn nói nhẹ tới nỗi như có như không vậy mà vào tai Pond lại nghe rõ mồn một.

"Không ai gọi một thằng con trai cao trên mét tám là nhóc đâu với lại... "

Nghiêng mặt nhìn anh mình, cậu nhẹ cong khóe môi. " Em đổi ý không được sao?"

Đổi ý? Bright nháy mắt sửng sốt rồi lại như hiểu ra cái gì, cười hai tiếng: 

"Chứ không phải là do biết được người ta là mỹ nam à? "

Ý cười bên môi Pond vì câu nói này mà lại càng thêm sâu sắc. Mỹ nam? Đúng vậy, chàng trai này đúng là một tuyệt thế giai nhân, nhưng đó chỉ là một phần mà thôi. Thứ khiến cậu hứng thú với vị hoàng tử xinh đẹp này có lẽ là tính cách lạnh lùng cao ngạo đi. 

Tối hôm qua lướt mạng lại vô tình thấy được mục tin tức đăng tải thông tin : Hoàng tử quý tộc người Anh làm từ thiện ở Ănggoola. Làm từ thiện? Hừ! Có vị hoàng tử nào lại mang cái mặt lạnh như băng đi làm từ thiện sao.

Pond cười sâu xa. Điều này làm cậu hứng thú sục sôi muốn tận mắt chứng kiến khuôn mặt lạnh lùng mỹ lệ kia, có khi cậu lại làm khuôn mặt đó có thêm vài biểu tình khác chăng. 

" Pond, con có đang nghe ta nói?" - Câu nói của lão gia đã thành công lôi cậu trở về hiện tại.

" Vâng thưa cha "

Thở dài một tiếng, lão gia mệt mỏi day day trán:
" Ta là đang muốn bốn đứa trịnh trọng ra đón vị hoàng tử kia, dù sao cũng là con trai của Qúy tộc Hoàng Gia Anh. Ngàn vạn lần không thể thất lễ được "

" Cả bốn sao? Cha, cái này, có cần quá mức như thế không " - Bright nhăn mi chống tay lên trán trầm giọng.

" Vậy chứ sao nữa, tất cả mọi việc mày đều giao lại hết cho em mình, đã không thấy hổ thẹn còn ngồi đây than cái gì. Mày chỉ được cái tài đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Thật tức chết ta "
- Cứ cái gì liên quan đến Bright thiếu gia là ngài lại mất kiểm soát. 

Hai cô hầu vì tiếng rống của ông mà rúm ró hết cả người, thầm cầu nguyện vị thiếu gia xinh đẹp kia đừng chọc tức ông ấy nữa. Nhưng tiếc thay lời cầu nguyện của hai cô hầu không được linh. Bright mở mồm vẫn là cái giọng điệu gợi đòn: 

"Cái gì gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt, cha có thể đừng dùng từ cổ hủ như vậy được không. người ta là tự động bò lên giường của con, muốn con âu yếm một chút mà thôi."

"Ngươi lập tức câm miệng lại cho ta..." 

"CHA " - Lần này người rống chính là Pond, cậu thật không chịu nổi hai người này nữa, thấy tiếng hét của mình có vẻ như thành công làm họ dừng lại.

Pond quay qua trừng mắt nhìn Bright một cái rồi mới nhẹ giọng hướng lão gia cất tiếng: 

"Cha có nhớ vài tháng trước người đến Anh họp nghị viện hay không? "

Lão gia nhíu mày tuy không hiểu vì sao Pond lại hỏi như vậy nhưng cũng gật đầu nói: " Có "     

Khóe môi cậu lại một lần nữa cong lên: " Cha có nhớ người ra đón mình là ai không? Là một quản gia đã già"

Lúc này không chỉ có lão gia mà ngay cả Bright cũng ngạc nhiên ngỡ ngàng. " Nếu như quý tộc bọn họ đón tiếp vị Hoàng Gia người Pháp là cha đây thiếu lịch sự như vậy thì hôm nay con trai cha là con, đích thân đến đón tiếp con trai họ không phải là rất nể mặt rồi sao. " 

Lời nói của cậu đúng tới mức lão gia á khẩu, bất đắc dĩ gật gật đầu. Sau đó dặn dò hai người một lúc rồi lập tức đặt vé bay về Việt với vợ yêu. Đứng trước cánh cổng biệt thự nhà mình, Pond nghiêng người nhìn anh mình lười nhác đang ngả ngớn trêu chọc hai cô hầu, cậu bật cười:

"Tối nay kiểu gì anh cũng phải tới chỗ anh Joong đấy, dù gì đây cũng là món hàng quan trọng, không thể không giao cho bang Hắc Long ". 

Bright mị mắt nhìn cậu, lại cười hắc hắc: " Em ít quản chuyện của anh đi, cứ lo vui vẻ bên mỹ nam của em là được"

Một ý niệm nháy mắt hiện lên trong đầu cậu, Pond nhìn đồng hồ một chút rồi mỉm cười đi vào gara xe, ngay khi định nhấc chân ngồi vào chiếc Ferrari màu bạc thì dư quang trong ánh mắt lại nhìn đến chiếc xe Moto phân phối lớn bên cạnh. Con mắt màu xanh bạc bất giác cong lên như ẩn chứa âm mưu gì đó khó đoán, khóe môi nhếch lên quyến rũ, cậu âm thầm cười đầy mị ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro