Trò chơi bắt đầu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Tại sân bay quốc tế Charles de Gaulle hay còn gọi là sân bay Roissy tại thủ đô Paris của Pháp, mọi người đang rầm rộ chào đón vị hoàng tử kinh diễm người Anh. 

Vị hoàng tử kia tuy là đứng một mình, có vẻ như đang chờ người, nhưng biểu tình lạnh lẽo trên khuôn mặt mỹ lệ đó khiến cho người ta không dám lại gần, mà cậu cũng chẳng có lấy một phản ứng nhỏ nhặt nào khi bị mọi người chụp ảnh, nhìn ngó. Chỉ là lẳng lặng đứng, hệt như búp bê xinh đẹp trong tủ kính, diễm lệ mà vô cảm. Tại vì cha đồng ý lời mời của vị người Pháp nào đó trong Hội nghị viện, mà hiện tại cậu phải đứng ở đây chờ họ tới đón, không mang theo một ai, chỉ duy nhất một mình cậu. Mặc cho những ánh mắt tục tĩu kia đang soi mói từ trên xuống dưới, cậu cũng không quan tâm, chỉ là...Cậu đã chờ thật lâu.

Vẫn không thấy vị người Pháp nào đó tới đón, Hoàng Gia Paris lại có thể vô thố như vậy sao. Khẽ rũ mi mắt, cậu vươn tay vuốt ve chiếc vòng bằng thủy tinh trên cổ tay mình, một chiếc vòng bằng đá sáng chói dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ hàng chữ được khắc tinh tế bên trong.

 " PHUWIN " Là tên của cậu. 

Cậu đã đứng ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, thế mà lại chẳng có người nào trong đại sứ quán hay vị người Pháp nọ tới tiếp đón. Phải chăng nên quay về, ý định chưa kịp thực hiện thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói ấm áp: 

" Xin lỗi vì đã để  đợi lâu, thưa Hoàng tử "

Phuwin chưa kịp ngước mắt nhìn thì bàn tay mềm mại đã bị người nâng lên chạm nhẹ vào môi

" Tôi là Pond, con trai của Bá Tước Loius , bởi vì dọc đường bị kẹt xe cho nên đã tới muộn. Thành thật xin lỗi " 

Người con trai có tên là Pond Naravit này bộ dáng thật là tuấn mỹ, mái tóc xoăn nhẹ màu đất cùng với đôi mắt màu xanh bạc hệt như một quý tộc cao quý, đôi môi mỏng hiện tại vẫn còn chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu khiến cho Phuwin không khỏi giật mình.

Nhanh chóng rút bàn tay của mình ra khỏi, đáy mắt cậu toát ra vài tia lạnh lẽo: " Ta không chấp nhận, quý quốc các ngươi thật vô lễ "

Để cậu chờ lâu như vậy, người này rõ ràng là đang đùa giỡn.

Thật bướng bỉnh, Pond trong lòng thầm đánh giá. Thật ra hắn đã tới từ rất lâu nhưng không có lập tức ra mặt vì hắn muốn nhìn biểu tình tức giận của người con trai này, thế nhưng hắn đã chờ thật lâu, khuôn mặt kia vẫn trước sau như một.

" Vậy cậu muốn thế nào, hoàng tử " 

 " Ta sẽ trở về " - Phuwin dứt lời cũng lập tức quay người đi lại bị người nào đó giữ chặt cánh tay.

" Là một quý tộc người Anh, hoàng tử lại xử sự hệt như một đứa trẻ, vì chúng tôi tiếp đón muộn mà hờn dỗi bỏ về. Tất cả đều có lý do chính đáng, cậu không thể niệm tình bạn bè hai nước mà tha thứ cho chúng tôi sao?" - Hắn đã đến tận đây cậu còn muốn đi ư, đâu có dễ thế.

Người này, thật đáng ghét. Phuwin giật mạnh cánh tay mình ra khỏi bàn tay nọ, lạnh giọng: 

" Đừng chạm vào ta ".

Sự chán ghét của Phuwin đối với người con trai tên Pond kia ngày càng tăng, ngay khi cậu nhìn thấy trước mặt mình không phải là một chiếc ôtô sang trọng. Mà là một thứ phương tiện bụi bặm. Môtô phân phối lớn. Hắn đúng là đang đùa giỡn cậu. 

Siết chặt tay thành nắm đấm, cậu biết, hắn muốn mình tức giận, nhưng đối với một hoàng tử luôn tiếp xúc với những kẻ giả tạo trong Hoàng Gia kia như cậu, thì chừng này có là gì. Ngươi muốn chơi, ta đây rất hân hạnh được bồi. " Bảo ta ngồi lên cái thứ này sao? " 

Phuwin sắc mặt không đổi nâng khóe mắt lên nhìn người con trai cao hơn cậu cả cái đầu kia mà rằng: " Ta ngồi thế nào được đây?" 

" Cậu không biết cách ngồi?" - Khóe miệng hắn chợt nhếch lên tà tứ, khiến cậu bất giác sợ hãi lùi ra sau một bước.

Pond thấy thế cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, tiến lên tóm lấy cậu: " Vậy xin lỗi ".

" NÀY " - Chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong câu nói kia,  đã bị một trận thiên hoàn địa chuyển.

Thoáng cái cả người đã bị ai đó bế lên đặt vào yên xe. " Ngươi.. ngươi... "

 Trợn tròn mắt, cậu tức giận đến nói không thành lời, cả người cứ như vậy cứng ngắc tròng vòng tay nọ.

Cười nhẹ hai tiếng, Pond mặc kệ những ánh mắt dòm ngó ghen tị ngoài kia. ghé sát môi lại gần khuôn mặt thoáng ửng đỏ của ai kia mà trêu chọc: " Không nghĩ tới biểu tình tức giận của cậu cũng mê người như vậy nha ".

Cười tủm tỉm, Pond tách ra xoay người ngồi lên phía trước, trong lúc cậu đang giãy giụa muốn xuống thì đã bị cậu vòng cánh tay ra sau, tóm mạnh lấy hai bàn tay cậu kéo qua thắt lưng mình, nhẹ siết lại. "NGƯƠI LÀM CÁI GÌ?" - Phuwin cả người đã thành công dính sát vào lưng người nọ. 

Thấy vậy hắn không khỏi nhếch môi, thì thầm bên cái tai đỏ bừng nọ: " Nếu cậu không muốn bị rơi chết thì phải ôm tôi mà thôi "

******************************

Lúc này đây tại khu nhà hoang phía Tây ngoại ô nước Pháp, đang diễn ra một vụ giao dịch bí mật. Thật không thể tưởng tượng ra được người con trai với góc mặt diễm lệ trầm lặng trước mặt này là Lão Đại bang Hắc Long. 

Fourth ngồi đối diện con người này không khỏi lo lắng, vì sao thiếu gia Archen lại không ra mặt, chỉ để cho lũ thuộc hạ làm việc quan trọng này. Cậu có vò đầu bứt tóc tới cỡ nào cũng không thể nghĩ ra được, chỉ còn vài phút nữa là chính thức giao hàng, thiếu gia lại chạy đâu mất.

Đang lúc không biết phải làm sao thì điện thoại chợt reo. Fourth định vươn tay ấn nút nghe nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiện tên người gọi là ai. Cậu tức khắc ngắt máy.

*Thiếu gia, cậu đang ở đâu.* Fourth không quan tâm máy điện thoại vẫn tiếp tục rung, chỉ rũ đôi mắt màu bạc của mình xuống thầm đánh giá hai người con trai ngồi đối diện. 

Anh ta rất xinh đẹp, phải, rất xinh đẹp, toàn thân chỉ một màu đen đang ngồi bắt chéo chân kia chính là Lão đại bang Hắc Long sao? Tóc đen, bộ đồ bó sát cơ thể cũng màu đen, giày đen, áo dạ dài bên ngoài cũng đen, chỉ duy nhất đôi mắt cáo kia là màu nâu.

Từ khi bước chân vào đây anh ta vẫn chưa hề mở miệng nói một câu nào quá hai từ. Trầm tĩnh tới mức ngột ngạt. 

Thế nhưng anh chàng đứng phía sau kia lại khác, khuôn mặt sắc nét, trên môi luôn nở một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích. Nếu như cậu nhớ không lầm thì hồi nãy người kia gọi anh ta là WIN.

Nhưng mà cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hai người này kiên nhẫn hơn mình tưởng. Thời gian cứ chậm chạp trôi cho tới khi chỉ còn hai phút cuối cùng, Fourth mới bị một tên đàn em bên ngoài chạy vào lôi đi. 

Trong phòng thoáng một cái chỉ còn lại hai người nọ. Win cười khẽ hai tiếng, kéo mạnh cái ghế ra ngồi phịch xuống " Haiz Dunk, anh có nghĩ chúng ta đã bị họ phát hiện rồi không? " 

Không có phản ứng gì nhiều, người con trai tên Dunk hơi đảo tròng mắt  " Thì sao? "

" Còn sao nữa, rõ ràng chúng ta muốn cướp vụ này của lão già Hắc Long kia mà tốn bao nhiêu diệu kế mới lừa được đến bước này, nếu như không thành công, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?" - Cậu cực kì không vui mà nâng cao giọng. 

Dunk không nói gì, ngón tay mân mê vào nhau như đang suy nghĩ, bất chợt cậu nhẹ đứng dậy bước ra ngoài, Win ngơ ngác một chút rồi cũng chạy theo sau. Qủa nhiên như Dunk đoán, bọn họ đã bị phát hiện là kẻ giả mạo Bang Hắc Long. Bên ngoài, một toán người với những khuôn mặt hung tợn đang trừng mắt nhìn hai cậu trai xinh đẹp kia một cách phẫn nộ. 

Tên trọc đầu nghiến răng quát lớn " Đước lắm, lại dám lừa bọn ta. Muốn cướp hàng sao, đâu có cửa " - WIN bước ra sau thì bị một màn này dọa cho sững người. Phát hiện nhanh như vậy sao?

Nhìn Dunk sớm đã nhíu chặt mi mắt vì lời nói của tên kia, Win không khỏi lo sợ một chút. " Nha nha, các người là đang nói cái gì nha, anh em bọn tôi thật oan uổng mà. khi không lại bị mắng như vậy " 

" Anh em ta là lạc đường thôi mà, ngươi phải tin chứ " - Win chớp chớp con mắt ướt nước của mình, thấy tên kia vẫn còn hơi do dự thì cậu đành phải ra chiêu cuối cùng

"Aaaaaaaaaaaaa...." Ngay tại khoảnh khắc chúng đang phân tâm thì lại bị tiếng thét của đại ca làm cho giật bắn. Tên đầu trọc không biết vì sao mà bụng đột nhiên bị đâm một nhát dao. 

" Là thằng nhãi đó dở trò, giết chết chúng nó cho ta " - Tức giận rú lên, hắn vì đau mà nhăn hết mặt mũi.

 Dunk bất đắc dĩ phải hoạt động chân tay. Cậu em của mình, quả thật không sợ chết. 

Bên dưới hỗn loạn một mảnh, ấy thế mà chẳng một ai để ý, phía trên tầng thượng của tòa nhà hai tầng đối diện. Có một đôi mắt đang chăm chú nhìn. Đôi mắt băng lãnh mà tàn độc. Sớm đã chẳng có hứng thú gì với cái chuyện hàng hóa vớ vẩn này, nhưng vì Bright năn nỉ, Archen hắn mới do dự gật đầu. Lại không ngờ vì cái lần ngoài ý muốn này mà được xem một màn kịch hay. 

"Thiếu gia, chúng ta nên về thôi, hai người kia nên để cho bang Hắc Long xử lý " - Fourth ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở. 

Cậu từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh thiếu gia chưa bao giờ thấy hắn chú ý một chuyện gì đến như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên đi.

" Anh trai ta đâu ? " 

" Bright thiếu gia hiện đang ở bên dưới, cậu có chuyện gì căn dặn không?" Jong không nói, cũng không quay người lại làm cho Fourth không thể nhìn rõ biểu tình của hắn. Mất một lúc, hắn mới phát ra tiếng nói:  " Đi đi ".

Joong khe khẽ chớp mắt, thứ mà hắn đang nhìn, không phải cảnh tượng chém giết phía dưới. Tròng mắt đen láy của hắn nhẹ nhàng di động theo một hình dáng đang thoắt ẩn thoắt hiện.

Cái hình dáng đẹp đẽ đó, trông thật hoàn hảo, từng đường nét trên khuôn mặt đó cũng thật là hoàn hảo không kém. Nếu như, nếu như chính tay hắn có thể đập nát cái thứ quá mức hoàn mỹ đó thì sẽ thế nào nhỉ. 

Một ý niệm ghê rợn nháy mắt hiện lên trong đầu Joong.

Dunk mệt nhọc tung một cước vào lưng của một kẻ đang sắp đánh lén em mình, thầm than. Sao Book còn chưa tới

Dunk thở dài nhìn đống thi thể hỗn độn phía dưới chân, đang định rút máy ra gọi cho Book thì bất giác, cậu thấy sống lưng mình một trận lạnh buốt.

Nhíu mày xoay người tìm kiếm cái cảm giác nổi da gà vừa nãy, Dunk như có ai đó dẫn đường mà lập tức nhìn lên phía trên sân thượng của tòa nhà hai tầng đối diện.

Nếu như cho Dunk lựa chọn, cậu tuyệt đối sẽ không nhìn lên. Bởi vì trên kia, tên con trai được bao bọc bởi vầng sáng bạc lạnh lẽo của ánh trăng, đang hướng con mắt sâu đen như cánh cửa địa ngục chòng chọc mà nhìn cậu.

Toàn thân cậu đột nhiên run lẩy bẩy, một cảm giác sợ hãi nháy mắt lan khắp toàn thân cậu. Đôi mắt đó tham lam liếm khắp cơ thể cậu từ trên xuống dưới, một chỗ cũng không bỏ sót.

Hắn là ai ? Tại sao lại có thể đáng sợ như vậy. Dunk như bị đông cứng tại chỗ, cậu muốn xoay mặt qua chỗ khác nhưng vì cái gì lại xoay không được.
Gió đêm khẽ thổi khiến cho vạt áo hắn tung bay phất phơ. Ánh mắt đó khẽ nheo lại như hướng cậu mà bảo rằng.

Hắn muốn cậu.

Cho tới khi chính mình bị Win lôi đi, Dunk vẫn chưa hoàn lại hồn. Nếu như có thể, cậu sẽ ước mình không bao giờ phải gặp lại ánh mắt đó. Nhưng cậu đâu biết được, suốt cuộc đời còn lại của mình.

Vĩnh viễn không thể thoát khỏi con mắt của hắn.

" Anh, sao vậy." - Chớp mạnh con mắt, Dunk không biết từ khi nào mình đã yên vị trên xe ôtô. Bên cạnh là Win, còn phía trước đang lái xe là Book.

" Cậu tới hồi nào vậy " - Câu này là hỏi phía trước, như nhớ ra cái gì, Dunkt lại tiếp tục nói: 

" Book, sao cậu lại đến muộn vậy "

Win đang cười như vô tình thấy được cái gì đó hay ho, vội rướn người quay đầu nhìn qua Book

" Book, môi cậu bị ai cắn vậy ? "

" Hai người tránh ra mau " Book bị nắm cằm không khỏi hét toáng, cậu trừng mắt gằn: " Không được nắm cằm tôi ".

Hiếm khi mới thấy Book tức giận như vậy, Win và Dunk không hiểu chuyện gì nhìn nhau rồi ăn ý mà lắc lắc đầu.

Còn cậu ngồi phía trước thì vươn bàn tay lên chà mạnh môi. Trong mắt hoàn toàn là phẫn nộ.

Tên Force chết tiệt!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro