Học cách khóc nhưng không được lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ sáng, phòng ăn của khách sạn chỉ có lưa thưa vài
người dậy sớm ăn sáng. Triệu Nhất Mai ngồi bên cửa sổ
nhìn ra ngoài trời âm u, cô dùng thìa quấy trà sữa trong cốc.
Tối qua ngủ không ngon, nằm mơ những giấc mơ ác mộng,
nhưng nửa đêm đau dạ dày nên tỉnh giấc, cố gắng chịu
đựng nhưng vẫn không được, bất đắc dĩ cô phải bò dậy, bật
đèn lên rồi lục tìm lọ thuốc mà Phan Minh Duy đưa cho, cô
uống một viên thì mới gắng ngủ được tới sáng.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Triệu Nhất Mai rút điện
thoại ra, mở mục những cuộc gọi đi, suốt một chuỗi dài chỉ
có tên một người: Tần Dương.
Triệu Nhất Mai nhìn chăm chú vào cái tên này rồi ấn phím
gọi lại.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, một giọng nói đơn điệu
vang lên: “Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc
được, xin…” Triệu Nhất Mai gập điện thoại lại, chiếc thìa
trong tay cô quấy ly trà sữa một cách nhanh và mạnh,
không biết cô đang tức giận điều gì, hay là giận chính mình.
GIận bản thân mình thôi. Mỗi lần hai người bọn họ gặp nhau,
dù là rất khó mới gặp được thì đều chia tay trong tức giận
hoặc buồn bã; mỗi lần bị Tần Dương làm cho tức gần như
phát điên thì lần sau Nhất Mai lại vẫn cứ giữ nét mặt đó để
đi tìm anh.
Giống như tối qua, cô lấy hết dũng khí để gọi điện cho anh
nhưng lại bị anh nói đúng một câu tàn nhẫn “anh không có
thời gian để nói chuyện!” Tức nghẹn trong lòng, ấm ức đến
phát khóc. Đễn nỗi thế sao, anh có bận cũng không cần phải
nói bằng cái ốiiọng cay nghiệt đó, chìa khuôn mặt thối đó ra
cho ai xem chứ?
Triệu Nhất Mai cảm thấy mỗi người đều có từ trường của
mình, Tần Dương và cô giao vuông góc với nhau, cắt đứt
đường từ trường. Đúng, chính là từ này, mỗi lần đều cắt đến
nỗi máu cô chảy đầm đìa, nhưng lại sản sinh ra dòng điện
cực mạnh. Còn Phạm Minh Duy lại là đường lực từ thuận
theo cô, họ hợp nhau một cách tự nhiên. Tối qua rảnh rỗi đi
ăn đêm cùng anh, cô phát hiện ra khi ở cùng Phạm Minh
Duy mình thấy rất thoải mái, rất sảng khoái, giống như
những người bạn chơi với nhau từ lâu.
Chỉ là một người đàn ông khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ
cười ấm áp, dường như rất chu đáo khiến cô có một cảm
giác không thực. Vì thế cuối cùng cô chịu không nổi muốn
trêu anh, muốn bóc cái lớp vỏ bề ngoài ra để xem bản chất
bên trong của người đàn ông đó có giống những người khác
không. Ai ngờ lại gặp phải sự từ chối lịch sự nhất từ trước tới
nay – Nếu như thế cũng được coi là sự từ chối.
Ngón tay cô đã chạm vào khiến anh hơi run. Cô biết, anh đã
rung động.
Được, sự mập mờ hay hơn tình yêu nhiều. Sự mập mờ có
thể là trò tiêu khiển tao nhã sau bữa cơm chiều, cũng có thể
là trò chơi thú vị kiểu như mèo bắt chuột. Còn tình yêu thì
không, tình yêu thì quá nặng nề, Triệu Nhất Mai đã phải chịu
đựng quá nhiều rồi, cô không thể yêu thêm được nữa.
Vé máy bay lượt về là 4 giờ chiều. Vì có việc riêng nên hôm
qua Tony đã bay thẳng từ Quế Lâm về. Cũng đã là thứ sáu
nên Tiểu Lưu và Âu Dương thì chuẩn bị cùng nhau đi thăm
thác nước Đắc Thiên Khoa Quốc, chủ nhật mới về. Chỉ còn
Triệu Nhất Mai và Phan Minh Duy là phải ra sân bay.
“Vậy cũng tốt, đi cùng về cùng.” Phan Minh Duy nói xong
nhưng không thấy Triệu Nhất Mai đáp lời.
Anh đã sớm nhận ra, hôm nay Triệu Nhất Mai như đang nghĩ
ngợi mông lung điều gì. Nhưng chắc không phải tại vì sáng
nay khi gặp Triệu Nhất Mai thái độ của cô vẫn rất tự nhiên,
dường như tối qua không xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, tối
qua rõ ràng không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Nhất Mai đang gọi điện thoai. Thực ra thì hôm nay, hễ
rảnh lúc nào là cô lại gọi điện thoại, nhưng hình như đều
không có ai nghe máy. Mỗi một cuộc gọi thì sự bất an trong
mắt cô lại tăng lên.
Triệu Nhất Mai tay cầm điện thoại nhìn một lúc, cuối cùng
ngẩng đầu lên: “Chà, tôi phải đổi vé máy bay, không về cùng
anh nữa.”
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“À, không có chuyện gì, tôi có người thân ở Long Khẩu, giờ
mới quyết định đi tới đó chơi, dù gì cũng đến cuối tuần rồi.”
Phan Minh Duy cũng không tiện hỏi nhiều, đi lên trước xách
hành lý giúp Triệu Nhất Mai: “Vậy để tôi nói với lái xe đưa cô
tới bến xe trước. Ở đây bắt taxi không tiện.”
Hai người họ ngồi lên xe, Phan Minh Duy nói với giọng lo
lắng: “Long Khẩu là nơi biên giới đúng không? Cô đi một
mình cần phải cẩn thận.”
“Không sao, đến đó sẽ có người thân đón tôi.” Triệu Nhất
Mai vừa nói vừa lôi ví tiền ra tìm cái gì đó, bỗng thấy ánh
mắt Phan Minh Duy đang nhìn vào bức ảnh trong ví của cô,
cô cười giơ nó lên và nói: “Anh xem, có cảnh sát bảo vệ tôi
rồi, anh yên tâm đi!”
Trong bức ảnh có ba người đang đứng ở hành lang của “bờ
Long Khẩu”, Triệu Nhất Mai đứng giữa, cô mặc chiếc váy
dài đậm sắc dân tộc, nét mặt cười tươi như hoa; người đứng
bên trái mặc cảnh phục trông rất trang nghiêm, trên vai đeo
quân hàm một sao, cao lớn chững chạc, đường nét rõ ràng,
khóe môi nở nụ cười kiên nghị, tuấn tú hơn người; bên phải là
một chàng trai mặc sắc phục, dáng người hơi gày nhưng rất
thanh tú, nụ cười tuấn tú nhìn trông rất quen.
Phan Minh Duy chỉ vào người đứng bên phải trong bức ảnh,
anh ngập ngừng hỏi: “Đây là em trai của cô ư?”
Triệu Nhất Mai gật đầu “vâng”
“Ha ha, mặc sắc phục làm tôi suýt nữa không nhận ra.”
Phan Minh Duy lại chỉ sang người đứng bên trái, “còn người
này, là anh trai cô?”
“Không.” Triệu Nhất Mai đáp lạnh lùng rồi lấy bức ảnh lại
không nói gì thêm.
Chiếc xe khách đường dài lắc lư không ngừng, hành khách
trong xe bị đung đưa đến mệt mỏi như muốn ngủ, phía ngoài
là cảnh tượng dung nhan vốn có của vùng Tây Nam, ánh
mặt trời chiếu xuống khiến phong cảnh càng đẹp hút hồn.
Triệu Nhất Mai lại gập điện thoại lại, sự bất an trong lòng lại
tăng lên. Cô rút bức ảnh trong ví ra, nhìn trong giây lát, đầu
ngón tay nhẹ lướt qua khuôn mặt thanh tú. Lật bức ảnh lại,
phía sau còn dán một bức ảnh đen trắng.
Xung quanh bức ảnh là viền hoa được làm rất tinh xảo, được
in nước bởi hiệu ảnh “Sao đỏ”. Trong bức ảnh có ba đứa trẻ
đang đứng, đứa bé trai chạc 7,8 tuổi đứng ở bên trái, nhìn
rất kháu khỉnh, trên khuôn mặt lộ rõ sự quật cường và
bướng bỉnh; đứa bé gái đứng giữa chừng 5,6 tuổi, gầy yếu
nhợt nhạt, đôi mắt to long lanh, nhìn rất đáng thương; cậu bé
đứng bên phải thì béo tròn, vừa mới chạy ra đứng vì bị đứa
bé gái kéo, điệu bộ rất đáng yêu.
Phía dưới ảnh còn in dòng chữ nhỏ: Triệu Dương, Triệu Mai,
Triệu Hoa chụp kỷ niệm tết Quốc tế Thiếu nhi năm 1987.
Hồi tưởng, ký ức cũ bỗng dâng trào…
“Anh có mướn ăn kẹo không?” Cô bé nhẹ nhàng mở cửa
phòng và đi tới bên giường, nó có vẻ lo lắng nhìn cậu bé
đang nằm trên giường, thò tay ra, trong bàn tay nhỏ bé có
vài viên kẹo cứng được bọc bằng giấy màu trong suốt.
Cậu bé liếc nhìn rồi hừ một tiếng, trở mình quay vào và
nhắm mắt lại.
Cô bé ấp úng dường như muốn nói điều gì, nhưng bị người
phụ nữ vừa bước vào kéo ra ngoài: “Mai Mai, đã nói với con
rồi, anh con bị viêm tuyến nước bọt, con không được vào
trong kẻo bị lây! Sao không nghe lời hả?”
Cô bé ấm ức bịu môi, nước mắt tràn ra: “Anh phải uống
thuốc… đắng lắm… mẹ để con mang kẹo cho anh đi…”
Cô bé rón rén đi về phía cửa, ghé tai vào cửa, nhẹ nhàng
lắng nghe tiếng cãi vã bên trong.
“Không được! Chẳng phải đã nói là tiền để chữa bệnh cho
Mai Mai sao.”
“Mai Mai điều trị được nhà nước đài thọ cùng với anh, không
cần nhiều tiền vậy đâu.”
“Vậy cũng không được! Cô ta và Mai Mai không giống nhau,
Mai Mai chỉ cần làm phẫu thuật một lần là khỏi, còn bệnh
của cô ta thì tốn biết bao nhiêu tiền rồi, từ lúc bắt đầu cứ
như là ném tiền vào cái động không đáy ấy, chi ra bao nhiêu
cũng không đủ.”
“Cô ấy đã đi cùng anh nhiều năm vậy rồi, chịu không biết
bao nhiêu khổ sở…”
“Chẳng phải chúng ta đã đón Dương Dương đến và cho đi
học rồi sao, thế còn chưa đủ? Anh cũng chẳng suy tính gì
cả, lương mỗi tháng của anh được bao nhiêu? Còn phải nuôi
ba đứa trẻ và bố mẹ của anh nữa…”
Phặp! Chiếc thiếc gỗ bị đánh vào lòng bàn tay, cơ thể cậu bé
run lên cầm cập nhưng lại không rút tay về, ngược lại nó
ngẩng đầu lên, nói một cách ngoan cố: “Con không sai!”
Người đàn ông bị ánh mắt cậu bé chọc cho càng thêm tức
giận, chiếc thước lại vụt xuống: “Mày bắt nạt em, lại còn cãi
à?!”
“Bố, lần này là do con bị ngã, bố đừng đánh anh.” Cô bé kéo
áo người đàn ông năn nỉ, khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt
vừa mới khóc.
Người đàn ông vung chiếc thước lên run run, cuối cùng vút
vào trong không trung: “Hừ, mày xem lại bản thân mình đi!”
Nói rồi đi nhanh ra ngoài, rầm một tiếng, cánh cửa phòng
đóng lại.
“Anh…” cô bé gọi cậu bé.
“Tao không phải là anh trai của mày,cái đồ tiểu thư, ốm
yếu…”
“Em không phải là tiểu thư, không phải hay ốm yếu…”
“Đúng, mày đúng là thế!”
“Không phải…”
“Đúng, mày là tiểu thư, hay ốm yếu, cái đồ ăn bám! Mẹ của
mày là cái đồ bỏ đi!”
“Không! Mẹ em không phải đồ bỏ đi!” Cô bé lớn tiếng phản
bác lại.
“Mẹ mày đúng là đồ bỏ đi!” Cậu bé nhìn cô bé một cách dữ
tợn: “Bà ta đã cướp mất bố của tao, đuổi mẹ tao đi, mẹ mày
đúng là đồ bỏ đi! Còn mày nữa – cái đồ ăn bám”
“Không phải! Không phải!” Cô bé lớn tiếng kêu, giống như
con mèo nhỏ đang tức giận.
“Tao bảo mày tự ăn năn cơ mà, lại còn cãi nhau nữa? Mày
vẫn chưa no đòn hả?” Người đàn ông đứng bên ngoài nghe
thấy tiếng cãi nhau trong phòng bèn đẩy cửa bước vào, một
tay nắm lấy cánh tay của cậu bé. Cậu bé ra sức vùng vẫy
thoát ra, bỗng nhiên nó nắm lấy con dao gọt hoa quả, quay
tay lại đâm qua.
Nhìn thấy máu chảy ra, cậu bé ngơ ngác, ném con dao
xuống đánh keng một cái rồi vội vã lao đi.
Tài xế xe khách mở mấy đĩa nhạc nhưng toàn là những bản
nhạc ồn ào. Triệu Nhất Mai say sưa nhìn cảnh sắc đang
dần chuyển sang tối phía ngoài cửa kính.
Năm thứ nhất đại học, sau khi tập quân sự về, đó là vào thời
điểm mùa thu sau lễ Quốc khánh, trong Đại hội Thể dục cấp
trường cô gặp Tần Dương – Một nam sinh học năm thứ ba
cao lớn, đẹp trai, vẻ mặt tươi tắn, hăm hở, đây cũng là người
ghi kỷ lục chạy nhanh nhất ở cự ly 1500m cấp trường, tiền
đạo trong đội tuyển bóng rổ, anh là thần tượng được rất
nhiều các nữ sinh ngưỡng mộ.
Cô sớm đã biết anh ở trong trường này, hơn nữa cô còn biết
anh bỏ họ của cha đẻ ra anh mà lấy họ của mẹ; anh cũng
không ngờ rằng cái đứa tiểu thư, hay ốm vặt năm đó cũng
đã đổi tên, hơn nữa lại còn thi vào cùng trường với anh. Anh
càng không biết rằng những năm gần  anh luôn nghĩ rằng có
cậu mình cứu tế nhưng thực ra đó là tiền mà cha anh gửi –
Người đã bị anh đâm cho một nhát dao, người đàn ông
không gặp lại từ khi đó rút cuộc vẫn là người ruột thịt của
anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Cô không ngờ rằng, Tần Dương hiện nay hoàn toàn không
phải là cậu bé quật cường hay nổi nóng trong ký ức của cô
năm đó. Đương nhiên cô cũng không còn là đứa bé gái gầy
yếu, nhợt nhạt năm đó nữa, cô đã xinh đẹp và cao hơn rất
nhiều. Giờ cô đang ngồi ở vị trí của người chủ trì, cái đầu
kiêu ngạo như con nai con, cô nói vào micro, giọng nói dễ
nghe, giống như chiếc chuông bạc vang khắp sân vận động.
“… Đang lao tới 100m cuối cùng, cố lên, cố lên!” Triệu Nhất
Mai hò hét trước micro. Khi Tần Dương chạy những bước
dài mạnh mẽ, ngực thẳng chạm vào vạch đỏ ở điểm đích thì
Triệu Nhất Mai kích động đứng lên, giống như có cái gì đó
rất nặng va vào tim mình.
Một tháng sau, họ bắt đầu một mối tình ngọt ngào, họ được
mọi người ca tụng là “ kim đồng ngọc nữ đẹp nhất trong học
kỳ đó”. Thực ra cũng không biết mối tình đó bắt đầu như thế
nào, cũng chẳng biết ai theo đuổi ai, họ cùng hấp dẫn lẫn
nhau và dần tựa vào nhau mà thôi.
Họ cũng giống như các đôi yêu nhau khác trong trường,
cùng đến nhà ăn ăn cơm, cùng đến giảng đường tự học,
cùng đi dạo, cùng xem phim, cùng ôm nhau dưới bóng cây
trong vườn hoa. Triệu Nhất Mai là thành viên nhiệt tình
trong đội cổ vũ trong mỗi trận thi đấu của Tần Dương; trong
trường tổ chức bình chọn nhân viên phát thanh đẹp nhất,
Tần Dương điều động tất cả lực lượng thay phiên nhau bỏ
phiếu cho Triệu Nhất Mai; Triệu Nhất Mai bắt đầu học các
nữ sinh trong ký túc đan khăn; khi đứng xếp hàng để chuẩn
bị thử chạy 800m, chân tay bụng dạ cô như réo lên, trong
tay cô bỗng nhiên có một thanh sô cô la, sau đó lại thấy Tần
Dương chạy về phía trước quay người lại và giơ hai ngón tay
trỏ lên hướng về phía cô, đó là khẩu hiệu “cố lên”.lại hình
ảnh đang bay của Jack và Rose trong Titanic; họ chạy và
đuổi nhau trên con đường cái lớn, cứ chạy 200m họ lại dừng
lại ôm hôn nhau khiến cho lái xe trên đường phải bấm còi
inh ỏi; anh để cô ngồi ở ghi đông xe đạp, vừa đi xe xuống
dốc vừa hôn nhau, kết quả là không nhìn thấy cái gồ cao
trước mặt và cả hai người bị ngã lăn đùng xuống, họ cười với
nhau một cách sảng khoái rồi lại hôn nhau
Đây là mối tình đầu của Triệu Nhất Mai. Khi học trung học
không phải không có ai thích cô mà lúc đó cô là một học
sinh ngoan, lúc nào cũng chuyên tâm cho việc học hành,
hơn nữa lúc đó cũng chả có ai đáng để cho cô thích. Dường
như tất cả tình cảm thời thiếu nữ của cô đều được dồn nén
lại và chỉ trao cho Tần Dương mà thôi.
Còn Tần Dương trước kia đã từng co bạn gái khi học cấp
trung học, sau này khi thi vào đại học thì gia đình người bạn
gái của Tần Dương chuyển nhà, hai người họ cách biệt trùng
dương, tình cảm nhạt dần rồi chia tay. Mỗi lần nghĩ đên
Triệu Nhất Mai lại nói không công bằng, Tần Dương thì luôn
cười một cách xấu xa rồi hôn vào môi cô.
Nhưng đằng sau tất cả những niềm vui đó lại ẩn giấu một
chút bất an và lo lắng. Triệu Nhất Mai không dám tưởng
tượng ra nếu bố mẹ cô biết được thì sẽ ra sao, cô càng
không dám nghĩ đến nếu Tần Dương cô là ai thì sẽ như thế
nào. Nhưng cô đã chìm đắm trong tình yêu và không thể tự
thoát ra được rồi, giống như kẻ lữ hành sắp chết khát giữa
sa mạc thì gặp một ly rượu độc ngay trước mắt nên vội
vàng uống ly rượu mà không chút chần chừ.
Cũng vì vậy mà cô khăng khăng chỉ cho Tần Dương gọi cô
là “Nhất Nhất”, cô sợ phát âm tên “Mai” khiến cho anh liên
tưởng tới Triệu Mai hồi nhỏ. Cô nói với anh rằng cô là người
Bắc Kinh, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, dù gì tiếng phổ thông
của cô cũng là bằng chứng chứng minh tốt nhất rồi. Tần
Dương đâu biết ang rằng bố anh sớm đã dẫn theo cả gia
đình rời bỏ Giang Nam. Tần Dương kể cho cô nghe về mẹ
của mình, rằng bà bị mắc chứng bệnh phong thấp rất nặng,
ngậm đắng nuốt cay để một mình nuôi anh khôn lớn. Anh
không muốn nhắc tới thời niên thiếu, tới gia đình của mình,
Triệu Nhất Mai biết đó là một vết thương, nếu bị vỡ ra thì
máu sẽ chảy đầm đìa.
Ongame Xì Tố
Thể hiện trí tuệ đỉnh cao, thắng tiền cực lớn
Cuối tháng ba, những bông hoa anh đào ở trường Đại học
Hạ Môn bắt đầu nở, màu sắc rực rỡ. Triệu Nhất Mai và Tần
Dương cùng nhau chơi đùa, họ ôm nhau, hôn nhau dưới
bóng cây anh đào, hạnh phúc ngọt ngào tưởng chừng có thể
quên đi tất cả. Nhưng ai ngờ, tình yêu của họ cũng giống
như hoa anh đào, khi nở thì rực rỡ vô cùng, nóng bỏng thuần
khiết, nhưng thời kỳ nở hoa cũng thật ngắn ngủi, quay đi
quay lại đã lụi tàn.
Vào dịp nghỉ ngày Quốc tế Lao động 1-5, Tần Dương có về
nhà một lần, Triệu Nhất Mai giờ ngón tay lên đếm từng ngày
chờ anh quay lại. Hôm đó, đã rất khuya khi cô chuẩn bị đi
ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại, tiếp đó cô vội vàng
không kịp thay bộ váy ngủ và đôi dép lê mà lao vút xuống
dưới lầu.
Tần Dương đang đợi cô ở phía dưới ký túc xá. Anh đứng
trong bóng tối dưới tán cây, cúi đầu, đầu ngón tay có ánh
sáng lập lòe. Anh đang hút thuốc, xung quanh có rất nhiều
đầu mẩu thuốc.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ hút thuốc. Triệu Nhất Mai
cảm thấy bất an vô cùng. Cô từ từ đi lại, trong lòng càng lúc
càng thấp thỏm, cố gắng giữ giọng điệu vui vẻ: “Anh đã đến
lâu chưa? Đến từ lúc nào vậy?”
Tần Dương ngẩng đầu lên nhìn nhanh vào cô, rồi lại cúi đầu
xuống, không nói gì, lại tiếp tục hút thuốc, tới tận khi hút hết
điếu thuốc đó, anh ném đầu mẩu xuống đất rồi dùng chân
dẫm nát đầu mẩu thuốc một cách giận dữ.
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng anh rất lạnh lùng và không
ngẩng đầu lên.
Triệu Nhất Mai từ trước tới giờ không nói gì, thậm chí còn
không dám nhìn Tần Dương, cô cúi đầu nhìn xuống đất nhìn
đầu ngón chân của Tần Dương. Nơi sâu thẳm trong trái tim
mình dường như cô đã chờ đợi câu nói này, giống như lời
tuyên phạt cho phạm nhân. Nhưng khi câu nói này được
Tần Dương nói ra thì cô cảm thấy có một cái gì đó rất nặng
đập vào ngực mình, không thể thở được.
Anh ấy đã biết rồi sao? Chắc anh ấy đã biết rồi! Làm sao
anh ấy lại biết được?
“Em cũng biết, sức khỏe mẹ anh không tốt. Lần này tới đây
anh hứa với mẹ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ về quê làm việc.
Anh biết em không thể về đó cùng anh, chúng ta… thôi đau
một lần còn hơn đau cả đời!”
Triệu Nhất Mai vội ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát sáng.
Những câu nói của Tần Dương khiến cô như người sắp chết
đuối vớ được cọc – Lý do gì cũng được chỉ cần không phải
lý do đó! Chỉ cân anh vẫn chưa biết điều đó!
“Em sẽ về đó cùng anh, em đương nhiên sẽ đi cùng anh rồi!”
Triệu Nhất Mai nhanh chóng đáp, “anh đi đâu em cũng sẽ đi
theo!”
Tần Dương, Tần Dương à, em yêu anh nhiều như vậy! Cho
dù phía trước có vách cao vực thẳm, em sẽ cùng anh nhảy
xuống! Nhưng, nhưng, thực sự có thể không, em thực sự có
thể cùng anh trở về đó được không?
Triệu Nhất Mai không muốn nghĩ tới tương lai, cô chỉ muốn
giữ Tần Dương, chỉ muốn ở bên anh thêm một ngày nữa
cũng được.
Thế là hai người họ bắt đầu đôi co với nhau. Tần Dương
nhất nhất cho rằng Triệu Nhất Mai còn quá trẻ, quá ngây
thơ, một cô gái đến từ Bắc Kinh thì tuyệt đối không thể cùng
anh trở về một huyện nhỏ, gia đình cô nhất định sẽ không
đồng ý.
Triệu Nhất Mai nói rằng gia đình cô rất dân chủ, họ sẽ tôn
trọng sự lựa chọn của cô, rằng anh phải có lòng tin vào cô,
xong rồi cô lại khuyên anh nên ở lại thành phố lớn làm việc
sau đó đón mẹ lên… Nhưng tất cả những lời đó ngay cả cô
cũng thấy không thủ thuyết phục. Người trong nhà cô ư –
Chính là bố đẻ của Tần Dương!
Hai người bọn họ chả ai thuyết phục được ai. Cuối cùng Tần
Dương nói, chúng ta tạm chia tay một thời gian để hai người
cùng xem xét lại, chờ tới khi học kỳ sau bắt đầu nếu vẫn
thấy không thể sống thiếu nhau thì sẽ lại tiếp tục.
Triệu Nhất Mai đành phải đồng ý, giống như án tử hình được
sửa thành hình phạt chung thân, nhưng vẫn còn cơ hội để lật
lại bản án.
Còn bốn tháng nữa mới tới tháng chín. Tần Dương nói trong
bốn tháng đó không ai được đi tìm ai, cũng không cần gọi
điện thoại, nếu vô tình gặp nhau trong trường, hoặc vì hoạt
động nào đó mà có mặt cùng nhau thì hãy đối xử với nhau
như những người bạn học khác.
Triệu Nhất Mai nghĩ rằng mình có thể khóc, nhưng cô đã
không làm thế. Cô không nhớ thuở bé mình có phải là đứa
trẻ hay khóc hay không, nhưng cô nhớ buổi sáng hôm đó khi
mẹ cô bế cô ra khỏi phòng bệnh viện. Việc tiêm, uống thuốc
hay nằm viện đối với cô là chuyện bình thường, nhưng nơi
mà hôm đó đến không giống như vậy. Cô đã 6 tuổi rồi, đã
biết ba chữ “Phòng phẫu thuật” màu đỏ to đùng. Mẹ cô nói
“Mai Mai ngoan, làm phẫu thuật xong con có thể đi học, có
thể chạy nhảy như những người bạn khác.” Cánh cửa phẫu
thuật từ từ đóng lại, ngăn cách mẹ và cô, cô bắt đầu thấy
hoang mang sợ hãi, cô nghe thấy tiếng mẹ đang gọi phía
bên ngoài: “Mai Mai không được khóc, sẽ ổn thôi!”
Từ lúc đó cô rất ít khóc. Cô còn nhớ sau khi làm phẫu thuật
xong cô tỉnh lại, đầu óc mơ màng nặng trịch, nhìn thấy có
rất nhiều ống cắm khắp người mình, xung quanh đều là
những thiết bị kỳ quái phát sáng, có thứ thuốc bằng nước từ
cổ tay chứ không phải từ mu bàn tay chảy vào cơ thể, mát
mát, dường như có một hòn đã rất lớn đè lên ngực, đau tức.
Nhưng cô không khóc, ngay cả ba ngày sau cũng thế, ngay
cả khi bác sỹ lấy ống dẫn dài 20cm và to như ngón tay ra
khỏi ngực cô, cô đều chịu được và không khóc. Mọi người
đều kinh ngạc và khen ngợi cô bé kiên cường. Nhưng cô biết
rằng đó không phải là kiên cường mà là sự hy vọng – Hy
vọng tất cả qua đi rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Sẽ tốt thôi. Triệu Nhất Mai tự nói với mình. Thế là trong
những trận thi đấu bóng rổ Triệu Nhất Mai không còn xuất
hiện ở hàng trên cùng để cổ vũ, hò hét nữa, cô lén lút trốn
mình ở phía sau và nhìn; tan học cô luôn dẫn theo đám bạn
học của mình tới sân vận động, cô hy vọng có thể “vô tình”
gặp được Tần Dương đang chạy ở đó; bữa cơm trưa cô
không ăn trong nhà ăn nữa mà luôn lấy cơm rồi vội vàng trở
về ký túc xá, sau đó bưng hộp cơm đứng phía trước cửa sổ
tận cuối hành lang, vừa ăn vừa nhìn những người đi lại phía
dưới – Đó là con đường phải đi qua nếu đến nhà ăn, nếu
may mắn cô có thể nhìn thấy Tần Dương hai lần, một lần từ
phía sau, một lần là chính diện.
Nhưng dường như Tần Dương thực sự chỉ coi cô là như
những người bạn học bình thường khác, nếu có gặp nhau thì
cũng chỉ là cái gật đầu nhẹ để chào hỏi. Anh vẫn giữ được
thần thái hào hứng, phấn khởi nói nói cười cười với mọi
người, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, không có một
chút gì là đau lòng hay day dứt. Anh thực sự là như vậy, đã
bỏ quên cô rồi ư?
Trong lòng của Triệu Nhất Mai thấy trống trải, ngày lại ngày
trôi qua, cô như không còn thần trí,làm việc gì cũng như mất
hồn. Bạn bè trong ký túc hỏi cô có phải là cãi nhau với Tần
Dương kông, hai người đang hạnh phúc đẹp đẽ sao lại thành
ra thế. Triệu Nhất Mai chỉ lắc đầu không đáp, thực ra cô
không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ có Đào Quân, từ trước tới giờ không hỏi gì mà chỉ đi
cùng cô, cùng nhau đi bộ, cùng ngồi ngẩn ra trên bãi cỏ,
dường như cô ấy hiểu được nỗi đau trong lòng cô.
Trong phòng ở ký túc xá có tất cả sáu cô gái, Triệu Nhất
Mai là người chị ba, Đào Quân là chị hai. Đào Quân là cô
gáp có cặp mắt phượng sáng đẹp, tính cách thì rất tùy tiện,
dáng không cao nhưng cũng là một kiện tướng thể dục thể
thao trong đội tuyển của trường, cô còn là Hội trưởng Hội
Nữ sinh trong trường, tính tình cởi mở, thân thiện. Đào Quân
là người hợp với Triệu Nhất Mai nhất.
Có lúc Đào Quân cũng chủ động tiết lộ cho Triệu Nhất Mai:
“Gần đây Tần Dương lại có thói quen mới, toàn đeo tai nghe
chạy bộ…” Triệu Nhất Mai thấy trong lòng nhói đau, giọng
nói của cô vang vọng khắp trường thông qua chương trình
đài tiếng nói chính là sợi dây gắn kết với anh, chẳng nhẽ bây
giờ ngay cả giọng của cô anh cũng không muốn nghe nữa
sao?
Đào Quân lại nói: “Hình như Tần Dương bị ốm, hai ngày nay
không thấy anh ấy đến tập.” Triệu Nhất Mai bắt đầu thấy lo
lắng, cô biết rằng Tần Dương luôn cho rằng mình có sức
khoẻ tốt cho dù ốm cũng không bao giờ uống thuốc. Cô
thỉnh cầu Đào Quân kiếm cớ đi thăm Tần Dương rồi đưa
thuốc cho anh. Qua hai ngày sau, Đào Quân nói rằng Tần
Dương không sao, lúc đó Triệu Nhất Mai mới yên tâm.
Thoáng cái đã tới tháng sáu. Hội Sinh viên trong trường có
tổ chức bữa tiệc liên hoan tối nho nhỏ, chủ yếu là để tiễn
Hội trưởng Hội Sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp. Những người
đến tham gia ngoài những cán bộ mới và của Hội Sinh viên
thì còn có các nhân vật nổi tiếng trong trường, đương nhiên
không thể thiếu Tần Dương và cũng không thể thiếu Triệu
Nhất Mai.
Triệu Nhất Mai còn nhớ như in buổi tối liên hoan trong tết
Nguyên Đán, cô và Tần Dương đã nhảy cùng nhau trong ca
khúc cuối cùng trước khi tiếng chuông giao thừa điểm một
năm mới đang đến vang lên, bài nhảy thật lãng mạn, cái
cảm giác say mê khi được hạnh phúc bao quanh. Khi đó, họ
vẫn đang yêu nhau thắm thiết, nghĩ lại tưởng như mới chỉ là
chuyện hôm qua.
Nam nữ sinh viên trên sàn bắt đầu xoay vòng, các nam sinh
liên tục đi sang bên các nữ sinh viên để mời nhảy. Triệu
Nhất Mai cũng không tiện để từ chôi, nhưng mỗi khi ca khúc
dừng lại thì cô lại nhanh chóng trở về vị trí, chỉ sợ để lỡ mất
điều gì. Cô nghĩ nếu là bạn học bình thường, theo lượt thì sẽ
đến lượt Tần Dương mời nhảy cùng.
Nhưng Tần Dương không mời cô. Nói chính xác là Tần
Dương không mời nữ sinh khác  từ đầu tới cuối anh chỉ nhảy
với một người duy nhất – Đào Quân. Khuôn mặt Tần Dương
cười mà như không cười, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của
Đào Quân. Đào Quân rất ít khi đi giày cao gót, cô bám lấy
cánh tay của Tần Dương, mắt nhìn anh không rời, khuôn mặt
lộ rõ vẻ say sưa.
Hết bài này tới bài khác, hai người bọn họ quay hết vòng nọ
đến vòng kia, thậm chí ở khoảng cách giữa các bài, khi mọi
người đã lui về một bên để nghỉ thì họ vẫn ôm nhau đi trên
sàn như đang ở trốn không người. Dần dần mọi người đều
thấy không vừa ý, chướng mắt.
“Nhất Mai, Mai Mai…”, người bạn bên cạnh khẽ gọi Nhất
Mai, ôm lấy vai của cô, giọng nói tràn đầy sự đồng cảm và
thương xót.
Triệu Nhất Mai lúc này mới phát hiện ra nước mắt mình đã
tuôn ra từ lúc nào.
…Hóa ra không phải là không thể khóc, chẳng qua là chưa
đến lúc thất vọng mà thôi; hóa ra không phải là không có
nước mắt, chẳng qua chưa đến lúc bị tổn thương mà thôi.
Triệu Nhất Mai đứng đó như trời chồng, cô cũng không them
lau nước mắt, lặng lẽ mặc cho nước mắt cứ thế tuôn ra, hai
mắt mờ đi.
Lý do gì chứ, hóa ra chỉ là sự ngụy biện, chỉ là sự lừa dối, chỉ
là sự phản bội… mối tình này vốn là cô lừa dối, ăn trộm mà
có được, đến nay cô dựa vào cái gì để giành lại nó, để chỉ
trích nó đây.
Ngày hôm sau, sau bữa tiệc tối, các nữ sinh trong lớp đều
xa lánh Đào Quân, ngay cả khi Đào Quân cố ý thân thiện,
nói lời hết sức nhún nhường để mời họ ăn bánh kem thì
cũng chả ai để ý đến cô. Mọi người nói cười ríu ra ríu rít để
mặc cho Đào Quân đứng ở bên cạnh một cách ngượng
ngùng.
Sau có người trong trường còn gọi đây là: “Sự kiện làm tổn
thương người khác khiến mọi người bất ngờ nhất trong học
kỳ.”
Sau đó, không hề thấy Tần Dương xuất hiện trong tầm nhìn
của Triệu Nhất Mai cũng có thể là trong anh mắt của Triệu
Nhất Mai không muốn tìm kiếm Tần Dương nữa.
Thoáng cái, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mọi người lần lượt sắp
xếp hành lý để về nhà. Buổi sáng trước khi về, Triệu Nhất
Mai đi cắt tóc. Thợ cắt tóc hỏi cô với giọng tiếc nuối: “Cô
chắc là muốn cắt chứ? Mái tóc dài như này, cắt đi tiếc lắm.”
Triệu Nhất Mai dứt khoát: “Cắt đi ạ.”
Chiếc kéo cắt tóc giơ lên, mái tóc đen dài của cô rơi xuống,
giống như tuổi thanh xuân và tuổi mười chín của cô bị lấy
cắp vậy.
Cả mùa hè năm đó, Triệu Nhất Mai và các bạn học của
mình dành phần lớn thời gian để chơi và xả hơi hết sức nhiệt
tình, họ đi dạo phố, mua hết bộ quần áo này đến bộ quần áo
khác… cho dù thế nào chăng nữa thì cái cảm giác trống
rỗng trong lòng vẫn cứ đeo đuổi cô.
Kỳ học mới bắt đầu, Đào Quân và Tần Dương không thấy đi
cùng nhau nữa, dường như chưa từng xảy ra việc gì vào
buổi tối liên hoan đó. Đào Quân không giải thích gì, Triệu
Nhất Mai cũng không hỏi. Hỏi thì thế nào chứ? Buổi khiêu vũ
tối hôm đó thực ra là ngày tốt để tuyên bố với mọi người
rằng đôi “kim đồng ngọc nữ” đã thực sự chia tay.
Dần dần lại có rất nhiều các nam sinh khác gửi thư cho cô,
gọi điện thoại cho cô, hẹn cô đi chơi. Nhưng cô vẫn cảm
thấy tâm trạng mình sa sút nên không đáp lại.
Trong đó có Hội trưởng Hội Văn nghệ mới của trường là Phù
Đào là theo đuổi cô nhiều nhất, phải nói là kiên nhẫn nhất.
Phù Đào là một nam sinh tướng mạo đẹp trai, thành tích học
tập xuất sắc, đa tài nghệ, học trước Triệu Nhất Mai một
khóa. Phù Đào nổi tiếng trong trường bởi cái thành tích đào
hoa, gần như là mỗi kỳ lại có một bạn gái mới. Nhưng có
một điểm anh ta àm rất tốt đó là những người bạn gái từng
chia tay với anh ta sau này đều trở thành bạn của anh ta
chứ chả có ai trở thành kẻ thù.
Triệu Nhất Mai lại càng không để ý đến anh ta, anh ta càng
cố gắng, anh ta thường đeo bám cô ngay cả ở phòng học và
cổng ký túc, gần như ngày nào anh ta cũng đến đài phát
thanh của trường để chọn bài hát, thậm chí ngày nào cũng
gọi điện hỏi thăm cô.
Triệu Nhất Mai bị anh ta theo đuổi đến nỗi cảm thấy khó
chịu, cô đành nói: “Em không có tình cảm gì với anh hết.”
“Tình cảm có thể nuôi dưỡng, em không thử thì làm sao biết
được?” Phù Đào lý luận.
Triệu Nhất Mai bị theo đến nỗi không còn cách nào khác
đành phải nói thẳng: “ Thực ra anh rất tốt, chỉ là trái tim của
em không thể giành cho ai được nữa.”
Phù Đào nhìn chằm chằm vào cô, thần sắc tỏ vẻ đã hiểu
chuyện, anh ta không nói gì thêm và quay người bước đi.
Hai ngày sau đó không thấy Phù Đào xuất hiện. Đúng lúc
Triệu Nhất Mai cho rằng anh ta đã thấy khó mà bỏ cuộc thì
Phù Đào lại gọi điện thoại đến hẹn cô đi ăn cơm.
Triệu Nhất Mai muốn từ chôi, nhưng Phù Đào kiên trì giải
thích rằng chỉ đi ăn một bữa cơm thôi không có ý gì khác,
xong rồi anh ta còn kể tên một vài người có quan hệ tốt với
cô. Triệu Nhất Mai nghĩ nếu mình lại từ chối nữa thì lại là kẻ
quá kiêu căng, cuối cùng cô đành đồng ý.
Đến nơi, cô thấy xung quanh bàn ăn có rất nhiều người, chỉ
thiếu mỗi cô, quả nhiên đều là người bình thường rất nhiệt
tình với người khác, chỉ có điều, Tần Dương cũng có mặt.
Triệu Nhất Mai ngồi xuống như không có chuyện gì, cô cười
nói chào hỏi mọi người. Không khí bữa ăn lúc đầu vui, mọi
người vừa ăn vừa cười nói. Dần dần Phù Đào bắt đầu kiếm
cớ kích Tần Dương để anh uống say.
Tài ăn nói của Tần Dương đâu phải là đối thủ của Phù Đào,
cuối cùng anh đành không nói gì mà phải nhấc ly rượu lên
và bắt đầu chúc rượu.
Hết một vòng nhưng Tần Dương không uống với Triệu Nhất
Mai, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô, dường như cô
không tồn tại; hết vòng thứ hai khuôn mặt Tần Dương không
biến sắc mà khuôn mặt Triệu Nhất Mai lại biến sắc, cô cầm
chai rượu lên, rót đầy ly và mời Tần Dương: “Nào, tôi xin cạn
trước!”
Các nữ sinh bên cạnh biết rằng từ trước tới cô không biết
uống rượu nên đưa tay kéo cô nhưng lại bị cô hất ra. Ngửa
cô lên và uống rượu ừng ực, sau đó “bịch” một tiếng, cô đặt
mạnh ly rượu xuống bàn và nhìn thẳng vào Tần Dương.
Tần Dương nhìn cô mỉm cười, vẫn không nói gì, anh từ từ
uống hết ly rượu trong tay. UỐng hết anh giơ ly rượu không
lên rồi lại rót đầy một ly khác, tiếp tục mời người tiếp theo
uống.
Ánh mắt của Triệu Nhất Mai như có lửa, cô lại lấy chai rượu
nhưng bị hai nữ sinh khác giằng lấy, họ vừa kéo vừa lôi cô
ra khỏi phòng ăn.
Ra bên ngoài hứng cơn gió lạnh, Triệu Nhất Mai tỉnh táo ra
một chút, cô vào nhà vệ sinh đi vài vòng, khi ra cô nói: “Đi
thôi, chúng ta quay vào thôi, mình vẫn chưa ăn no.” Hai
người bạn thấy cô có vẻ không sao nên đành cùng cô quay
trở vào.
Chỉ ra khỏi đó có một lúc mà lúc quay lại thế cục trên bàn
đã thay đổi nhiều, giờ chỉ có Tần Dương và Phù Đào chúc
rượu nhau, những người khác thì ngồi bên cạnh ngớ người ra
nhìn.
Triệu Nhất Mai trở về chỗ ngồi, khuôn mặt lạnh tanh, cô
không thèm nhìn Phù Đào và Tần Dương, cắm cúi ăn.
Mặc dù tửu lượng của Tần Dương tốt nhưng cuối cùng vì
uống nhiều hơn hai vòng rượu nên qua một hồi anh không
chịu được phải chạy ra ngoài nôn. Nôn xong anh quay lại
không nói không rằng mà lại tiếp tục uống với Phù Đào.
Những người xung quanh bắt đầu ngồi không yên, sợ rằng
nếu uống tiếp sẽ sinh chuyện, nên người thì kéo, người thì
khuyên nhưng hai người họ giống như hai con gà trống đang
đấu nhau, hết ly này đến ly khác, hơn nữa rõ ràng uống quá
nhiều rồi, rượu đã ngấm rồi nên ai kéo ai lôi cũng mặc.
“Được, tôi uống cùng các anh!” Bỗng Triệu Nhất Mai đứng
lên, cầm lấy chai bia, dùng lực gõ vào cạnh bàn, nắp chai bị
vỡ ra, bia trong chai tràn ra.
Tần Dương quay đầu lại nhìn Triệu Nhất Mai, ánh mắt , đỏ
ngầu. Đột nhiên anh đặt ly bia xuống, đi qua kéo tay Triệu
Nhất Mai rồi lôi ra ngoài.
Cánh tay Triệu Nhất Mai bị kéo đến đau đớn, cô kêu to: “Anh
làm gì vậy?”
Tần Dương không nói gì, đưa tay ra bám lấy vai của Triệu
Nhất Mai, trọng lượng nửa thân trên của anh dồn hết lên
người cô.
Hai người họ loạng choạng đi về phía trước, chẳng ai nói
câu gì. Vô tình họ đi vào sân vận động, đèn đường chỉ còn
lại hai, ba chiếc chiếu ánh sáng lờ mờ.
Bỗng Tần Dương dừng bước rồi kéo Triệu Nhất Mai vào
ngực mình. Triệu Nhất Mai không kịp phản ứng thì đôi môi
của Tần Dương đã áp xuống.
Đôi môi anh nồng nặc mùi bia rượu, Triệu Nhất Mai gắng
sức đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh càng dùng lực mạnh
hơn.
Bỗng Triệu Nhất Mai loạng choạng lùi lại phía sau, thì ra
Tần Dương đã buông tay ra.
Ánh trăng lấp sau đám mây, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt
Tần Dương nở nụ cười nhạt nhẽo: “Hừ, đây chằng phải điều
em thích hay sao? Sao, giờ thì ghét rồi chứ?
Triệu Nhất Mai nhìn Tần Dương, cảm giác lồng ngực mình
đau đớn, không thể chịu được nữa cô nói to: “Tần Dương, rút
cuộc em đã làm sai chuyện gì, tại sao anh lại đối xử với em
như vậy?”
“Em không biết sao?” Tần Dương bám mạnh vào hai vai của
Triệu Nhất Mai, đè cô vào bức tường bao phía sau lưng. Ánh
đèn vàng mờ tối xuyên qua bóng cây đang lắc lư phản chiếu
trên khuôn mặt anh, cái vẻ nửa đắc ý nửa thất vọng
“Em? Em không biết ư? Em còn dám nói không biết?”
Trái tim Triệu Nhất Mai như chùng xuống, rơi thẳng xuống
đáy hồ lạnh ngắt.
Tần Dương dữ dằn nhìn cô, bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn cô
một cách điên cuồng, một tay giữ chặt lấy cô, một tay vội
vàng cởi áo cô…
Lần này Triệu Nhất Mai không giãy ra nữa, cô ngửa môi lên,
nhắm mắt lại.
Tần Dương, anh cần gì em sẽ cho anh hết, anh hãy lấy đi,
anh hãy lấy hết đi!
Thấy môi đau nhói, Triệu Nhất Mai thấy vị tanh mặn của
máu, tiếp đó là bị đẩy ra, lưng va vào tường đau đớn. Cô mở
mắt thì đã thấy Tần Dương quay người, chạy nhanh đi
không thèm quay đầu lại.
Cơ thể Triệu Nhất Mai trượt xuống dọc theo bức tường, cuối
cùng co lại, cô kêu khóc thảm thiết.
Ngày hôm sau, Triệu Nhất Mai chủ động đến thăm Phù Đào
bị say từ tối qua. Tối hôm đó Phù Đào nắm tay Triệu Nhất
Mai với vẻ của người chiến thắng, cao ngạo xuất hiện ở nhà
ăn và thư viện.
Thực ra Phù Đào cũng là một chàng trai tốt, tinh tế, rất coi
trọng sở thích của người khác, lại biêt cách làm cho bạn gái
vui. Chẳng mấy chốc hai người họ đã trở nên rất hòa hợp.
Chỉ có điều Triệu Nhất Mai luôn từ chôi Phù Đào hôn môi cô
và chạm vào ngực cô. Còn về những vấn đề khác thì Triệu
Nhất Mai không hề phòng ngự, vừa như từ chối, vừa như
đồng ý để ban tay Phù Đào mơn man khắp người mình.
Nụ hôn của Phù Đào xao động áp vào vành tai và cổ, rồi cứ
thế trượt xuống dưới…
Giây phút cuối cùng, Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại, nhưng
dường như trông thấy trên đầu những bông hoa anh đào
đang rơi lả tả…
Một nỗi đau xé da xé thịt. Trái tim của Triệu Nhất Mai cũng
tan vỡ theo.
Đó là lần đầu tiên của cô.
Sau sự việc đó Phù Đào vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi cô:
“Từ đầu em và Tần Dương đã yêu nhau như vậy, anh cứ
nghĩ là…”
Đúng vậy, ngay từ đầu cô và Tần Dương đã rất yêu nhau…
Triệu Nhất Mai cảm thấy ân hận vô cùng, tại sao lúc đó cô
không trao hết cho anh? Tần Dương chỉ hôn cô, vuốt ve sau
lưng cô, thậm chí ngay cả ngực cô anh cũng chưa chạm
vào.
Kỳ học của năm thứ hai đại học, Triệu Nhất Mai và Phù Đào
chia tay nhau một cách nhẹ nhàng. Đó là do  chủ động nói
lời chia tay. Chẳng vì gì cả, chỉ là cô không có cảm giác,
không muốn tiếp tục mối tình với Phù Đào nữa.
Khi chia tay Phù Đào nói: “Mai Mai, anh thực sự rất thích
em, không phải anh muốn bỡn cợt em, em hãy nghĩ lại đi?
Hơn nữa anh còn là “lần đầu tiên” của em cơ mà.”
Triệu Nhất Mai lườm anh ta: “Em cũng là “lần đầu tiên” của
anh còn gì? Người con gái lần đầu tiên chia tay anh.”
Từ đó về sau, Triệu Nhất Mai cũng có thêm vài mối tình
nữa, nhưng tất cả đều chấm dứt không rõ nguyên nhân. Hơn
nữa Triệu Nhất Mai luôn luôn không để cho họ hôn vào môi
cô. Ban đầu cô cũng từng thử, nhưng cô bỗng cảm thấy
buồn nôn – Dường như môi của cô đã bị nụ hôn của Tần
Dương dán niêm phong rồi.
Người bạn trai trước khi chia tay với Triệu Nhất Mai nói rằng
cô rất “vô cảm”, Triệu Nhất Mai nghĩ cũng đúng thật, khi đặt
bàn tay lên, sao nó giống như tự mình sờ chính mình, chẳng
có chút kích động gì cả? Xem ra đúng là “vô cảm” thật.
Cô cũng từng nghĩ rằng nếu là với Tần Dương thì sẽ có cảm
giác ra sao? Chỉ cần nghĩ tới một lần là Triệu Nhất Mai cũng
không dám tưởng tượng nữa. Tất cả những gì có giữa cô và
Tần Dương đã được định sẵn vào cuối mùa hè đó rồi.
Cuối cùng Tần Dương cũng không trở về quê nhà vì mẹ của
anh đã qua đời.
Kỳ nghỉ đông năm mà Tần Dương chuẩn bị tốt nghiệp thì
Triệu Nhất Mai mới biết, Triệu Đông Thăng – Cha dượng của
Triệu Nhất Mai, là cha đẻ của Tần Dương vài tháng trước đã
đón mẹ của Tần Dương đến Bắc Kinh chữa trị.
Lúc này Triệu Đông Thăng đã không còn được như trước
kia, ông đã thu xếp để đưa mẹ của Tần Dương đến bệnh
viện tốt nhất Bắc Kinh, nhưng đáng tiếc không thể cứu chữa
được.
Trong bệnh viện đó cũng là lần đầu tiên và duy nhất Triệu
Nhất Mai thấy Tần Dương và Triệu Đông Thăng đứng cùng
nhau sau mười mấy năm. Thực ra đem Triệu Hoa người em
trai cùng cha khác mẹ và Tần Dương ra so sánh thì Tần
Dương trông giống Triệu Đông Thăng hơn, đặc biệt là khuôn
mặt, không bao giờ cười nói tùy tiện.
Triệu Đông Thăng cúi đầu đi ra từ phòng bệnh thì gặp Triệu
Nhất Mai đang trốn ngoài cửa. Ông nhìn cô muốn nói gì đó
nhưng lại thôi, cuối cùng ông chỉ lắc đầu than: “ Mai Mai à,
Mai Mai…”
Lúc đó bỗng nhiên Triệu Nhất Mai nghĩ, có lẽ chuyện của cô
và Tần Dương khi còn ở trong trường bố đã biết từ lâu rồi.
Nhưng có rất nhiều việc không hiểu từ đâu mà biết. Cũng
giống như Triệu Nhất Mai từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu
tại sao Tần Dương lại chọn đi vùng biên thùy Quảng Tây. Có
lẽ là vì muốn rời xa cô, rời xa cha đẻ của anh, càng xa càng
tốt chăng?
Xe tới thị trấn Long Khẩu, Triệu Nhất Mai đã thông thuộc
đường đi lối lại ở nơi này, cô nhanh chóng chuyển sang xe
nhỏ.
Tần Dương là Đội phó Đại đội Hành động Chống buôn Thuốc
phiện ở Chi nhánh Cục Công an Long Khẩu, anh là tấm
gương mẫu mực đáng tin cậy của chi đội, mấy năm gần đây
đã nhiều lần phá tan các đợt buôn thuốc phiện lớn. Một lần
anh phát hiện ra có một hành khách đi xe đường dài có
mang theo 5kg heroin, đây trở thành một bước ngoặt lớn
cho các vụ án buôn thuốc phiện trong mười mấy năm; một
lần khác anh phát hiện ra có đôi chút nghi ngờ với vị khách
du lịch nước ngoài, anh kiên trì điều tra, hóa ra vị khách đó
chính là kẻ cầm đầu băng nhóm buôn bán thuốc phiện, sau
đó bố trí rình rập mấy đêm liền, cuối cùng mới bắt được hắn
và một lượng thuốc phiện lớn, kỳ án đó trở thành kỳ án lớn
đầu tiên của Đội Bảo an Quốc Khánh ở Quảng Tây, Tần
Dương lập được công, vì thế mà mọi người gọi anh là “hỏa
nhãn môn thần.”
Mùa hè năm ngoái khi Triệu Nhất Mai dẫn Triệu Hoa tới.
Triệu Hoa trông giống mẹ đẻ của mình nhiều hơn, từ khi
Triệu Hoa ra đời thì Triệu Đông Thăng giống như cái tên của
ông vậy, thời vận của ông tốt hẳn lên và nhanh chóng được
thăng quan tiến chức. Triệu Đông Thăng cho rằng đó là vì
đứa con nhỏ đã đem thời vận tốt đến cho ông do đó mà ông
rất yêu thương Triệu Hoa.
Khi Triệu Hoa học trung học thì mới biết mình còn có một
người anh trai. Nó đối với người anh sau nhiều năm mới gặp
lúc nào cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình và thân mật. Dù gì một
giọt máu đào hơn ao nước lã. Trước mặt nó, Tần DƯơng
dường như không bao giờ thể hiện sự khó chịu. Có lẽ vì lý
do đó mà Triệu Nhất Mai lúc nào cũng thích dẫn Triệu Hoa
đi tìm Tần Dương.
Chỉ có điều Triệu Hoa không biết tại sao mỗi lần anh trai và
chị gái gặp nha thì họ lại lạnh lùng với nhau như vậy, lời họ
nói ra cứ như là châm biếm đả kích nhau vậy.
Triệu Nhất Mai giải thích rằng: “Tiểu Hoa, lúc đó em còn quá
nhỏ nên không nhớ, hai người bọn chị mặc dù đã ở cùng
nhau vài tháng nhưng suốt ngày cãi nhau, bố thì luôn luôn
đánh anh trai, vì vậy mà anh ấy rất ghét chị, đố kỵ mà.”
Tần Dương hừ một tiếng, không thèm giải thích gì thêm, bộ
mặt như thể hiện thái độ là nam tử hán không thèm đôi co
với giới nữ.
Triệu Hoa cười nói: “Chị à, em biết chắc là chị đố kỵ rồi, chị
hận vì trước kia tại sao anh lại ức hiếp chị chứ gì?”
Triệu Nhất Mai lườm Tần Dương một cái, nghiến răng nói:
“Đúng, là chị ghen ghét đố kỵ, chị hận anh ấy suốt đời!.”
Điện thoại của Tần Dương vẫn không có ai nghe máy. Thực
lòng, Triệu Nhất Mai có đôi chút do dự, nếu là Tần Dương
phải đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ mà mình lại hấp tấp đến
tìm anh thì chắc chắn sẽ lại bị anh mắng cho một trận.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô luôn cảm thấy bất
an. Hơn nữa vất vả ngồi xe cả nửa ngày trời cuối cùng đã
tới cửa rồi, chẳng nhẽ cứ thế quay về?
Theo như ấn tượng mà cô còn nhớ được, Triệu Nhất tìm
thấy sân của chi đội, nhìn xa thấy có vài người đang ngồi ở
cửa lớn, xung quanh có vài người nữa, xem chừng rất náo
nhiệt.
“Có chuyện gì xảy ra ư?” Triệu Nhất Mai tiện mồm hỏi thăm
người đứng bên cạnh.
Hóa ra tối qua ở đây có vụ nổ sung. Cảnh là đương sự khi
tìm hiểu ra kẻ tình nghi buôn  bán thuốc phiện thì kẻ đó đã
muốn cướp súng để chạy thoát, nhưng trong lúc tran cướp
thì súng bị cướp cò. Sau đó, kẻ bị tình nghi bị thương và hắn
khăng khăng mình không buôn bán thuốc phiện, cũng không
cướp súng của cảnh sát, nó còn nói vị cảnh sát đó cố ý nổ
súng vì hắn chính là tình địch của vị cảnh sát đó.
Tính chất sự việc diễn biến thành việc cảnh sát báo thù, vì
không có ai nhìn thấy để làm chứng nên mỗi bên đều nói
theo ý của mình, kẻ tình nghi sau khi được điều tra thì thấy
gia cảnh trong sạch, vị cảnh sát e rằng sẽ khó mà tránh
khỏi tội lỗi.
“Ồ, chính là nữ cảnh sát đó, nhân vật chính trong mối tình
tay ba!” Có người chỉ vào trong sân.
Triệu Nhất Mai nhìn thấy hình bóng quen thuốc, cô ngạc
nhiên gọi: “Tiểu Quý!”
Tiểu Quý chính là cô sinh viên mới tốt nghiệp được phân
công tới đây hai năm trước, là quân của Tần Dương, Tiểu
Quý là cô gái có cặp mắt to, đẹp và trong sáng như nước hồ,
nghe nói còn là hoa khôi của trường thời còn đi học. Mùa hè
năm ngoái khi Triệu Nhất Mai và Triệu Hoa đến thì Tần
Dương chỉ dẫn họ đi ăn cơm, còn toàn để Tiểu Quý là hướng
dẫn viên cho họ.
Khi đó Tần Dương giới thiệu cho Tiểu Quý rằng: “Đây là em
trai tôi, Tiểu Hoa; đây là Nhất Mai – Chị gái của nó.”
Đúng vậy, đây chính là mối quan hệ hiện nay của hai người
họ: Cô chính là chị gái của em trai anh, còn anh lại là anh
trai của em trai cô. Mặc dù Tiểu Quý nghe có vẻ lơ mơ
nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy dẫn họ đi khắp thị trấn
Long Khẩu và các địa danh xung quanh, nhiệt tình lại rất
tâm lý khiến cho Triệu Nhất Mai có một ấn tượng rất tốt.
Lúc này rõ ràng Tiểu Quý cũng đã trông thấy Triệu Nhất Mai
và đang đi về phía cô nhưng lại dừng lại phía bên cửa, cô
chần chừ nhìn những người bên ngoài.
Triệu Nhất Mai vội vàng chạy lại: “Tiểu Quý, có chuyện gì
vậy? Chị nghe những người kia nói rằng…”
“Chị Nhất Mai, sao chị lại đến đây?” Tiểu Quý ngắt lời, dường
như sắp khóc đến nơi, “Tần Dương vì em nên mới nhất thời
làm như vậy…”
“Sao?” Triệu Nhất Mai sững sờ trong giây lát mới kịp phản
ứng lại, cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Quý, “em nói là người
nổ súng tối qua chính là Tần Dương sao?”
Tiểu Quý gật đầu, cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch.
Triệu Nhất Mai vẫn không dám tin, cô nhìn thẳng vào Tiểu
Quý hỏi: “Điều họ nói là đúng sao? Em và Tần Dương…”
“Tất cả tại em không tốt, người đó là bạn trai cũ của em, em
và anh ta đã chia tay nhau nhưng anh ta vẫn cứ bám riết lấy
em. Em không ngờ sự việc lại thành ra nông nỗi này…” Cuối
cùng những giọt nước mắt của Tiểu Quý tràn ra.
Vậy là Triệu Nhất Mai đã hiểu, mãi sau cô mới lấy lại được
tinh thần, cô cảm thấy có cái gì đâm vào ngực đau đớn. Hóa
ra Tiểu Quý chính là bạn gái của Tần Dương, thảo nào mà
vài ngày trước ở Nam Ninh anh mới tỏ thái độ khó chịu với
cô như vậy. Tiểu Quý là người con gái xinh đẹp lại sớm tối
bên cạnh Tần Dương, nếu lâu dần không phát sinh tình cảm
thì mới kỳ lạ. Như vậy có nghĩa là hơn nửa tháng trước khi
Tiểu Quý gửi Tiểu Vương đem đồ cho cô cũng là thể hiện
bước đầu của người chị dâu?
Cô hiểu Tần Dương, cô biết anh không bị mê hoặc bởi tiền
của, không bị khuất phục bởi quyền lực, duy chỉ có một thứ
duy nhất đó là “tình”, đó là cửa ải mà anh không thể vượt
qua được. Nếu có điều gì có thể khiến anh làm việc mất hết
lý trí thì đó cũng chỉ là vì chữ “tình” mà thôi.
Triệu Nhất Mai thấy ngổn ngang trong lòng, không hiểu đó
là vị đắng chat hay đau khổ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là sự
lo lắng: “Vậy rốt cuộc giờ Tần Dương ra sao? Chị có thể gặp
anh ấy không?”
“Hiện giờ vẫn biết được. Anh ấy đã bị cách ly rồi, ngay cả
em cũng không có cách nào để gặp cả.” Tiểu Quý lau nước
mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài, dường như quyết tâm
muốn chạy ra.
“Chú, anh, xin mọi người dậy đi.” Tiểu Quý cúi lưng xuống,
đưa tay lôi người đang ngồi trên mặt đất. “anh ấy không cố ý
mà, chẳng may súng bị cướp cò nên mới dẫn đến tình cảnh
này. Chúng cháu đền bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần…”
“Đây không phải là vẫn đề tiền nong!” Người lớn tuổi hừ một
tiếng, “thằng nhãi đó rõ ràng là cố ý! A Khoa chảy bao nhiêu
máu như vậy, còn đang sống dở chết dở kia kìa!”
“Đúng thế, cho dù cô có quay lại làm bạn gái của A Khoa thì
cũng không được! Đó là hai chuyện khác nhau, nhất định
phải nghiêm trị tên hung thủ!” Người trẻ tuổi mặt mày hung
tợn lên tiếng.
Những người xem xung quanh bàn tán xôn xao, Triệu Nhất
Mai vội vàng kéo Tiểu Quý lại: “Em làm như vậy chẳng có
tác dụng gì đâu, hay chúng ta đi tìm lãnh đạo của bọn em
nhờ sự can thiệt để giải quyết xem sao..."
Đang nói thì tiếng còi vang lên phía sau lưng họ, hai người
họ phải tránh sang hai bên, chỉ thấy chiếc xe bịt kín lao vào
trong sân.
Tiểu Quý nhìn chiếc xe nói nhỏ: “Đó là xe của tòa án! Họ
đến để bắt Tần Dương đi!”
“Bắt đi? Bắt đi đâu?” Triệu Nhất Mai nói xong bèn chạy vào
trong sân: “chị phải đi gặp Tần Dương!”
Tiểu Quý đuổi theo cản cô lại: “Không được, chị đi cũng
không có tác dụng gì đâu, người ta không cho chị gặp anh
ấy!
Hai người đôi co nhau, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn –
Tần Dương đang bị hau cảnh sát áp tải hai bên đi từ trên lầu
xuống.
Trời đã tối, ánh đèn trắng sáng ở hành lang chiếu vào Tần
Dương. Anh không đội mũ, mặc cảnh phục, cúi đầu, đi từng
bước chậm dãi.
Triệu Nhất Mai ngẩn người ra. Cô đã nhìn thấy một Tần
Dương vui vẻ, một Tần Dương bi thương, một Tần Dương
phẫn nộ… nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy một
Tần Dương như hiện tại: Tiều tụy, mệt mỏi, bất lực, sa sút,
từ đầu tới chân hoàn toàn không thấy một Tần Dương tuấn
tú như trước.
“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai hét to, cô nhìn thẳng vào Tần
Dương, cảm thấy trái tim mình như loạn nhịp.
Tần Dương nghe thấy quay đầu lại, anh nhìn thấy Tiểu Quý
và Triệu Nhất Mai, ánh mắt thoáng qua chút kinh ngạc, anh
dừng bước.
Tiểu Quý vội chạy tới trước mặt Tần Dương, hai người bọn
họ nói với nhau vài câu. Sau đó Tần Dương quay đầu đi, chỉ
nhìn Triệu Nhất Mai từ xa rồi lên xe.
Triệu Nhất Mai vẫn đứng ngây ra đó, ánh mắt nhìn theo
chiếc xe đi ra khỏi sân, tới khi Tiểu Quý quay lại cô mới tỉnh
táo, cô vội hỏi: “Anh ấy sao rồi? Anh ấy nói gì với em?”
“Anh ấy bảo chị mau về đi, đừng làm gì cả và cũng đừng
nên nói gì cả. Anh ấy nói… anh ấy tự làm thì tự chịu, bảo chị
đừng để ý đến anh ấy!” Tiểu Quý nói xong mắt lại đỏ lên,
“xin lỗi chị Nhất Mai. Em đi trước đây, sếp gọi em rồi.”
Triệu Nhất Mai  vẫn đứng ngây ra đó một hồi, đi ra khỏi đám
người đang huyên náo, cô nghĩ rồi rút điện thoại ra và bấm
một dãy số.
Điện thoại đã được nối, Triệu Nhất Mai hấp tấp nói: “Bố, Tần
Dương xảy ra chuyện rồi!”
Buổi sáng chủ nhật, Triệu Nhất Mai đành phải rời khỏi Long
Khẩu.
Cô không ngờ bố cô sau giây phút ngạc nhiên vì nhận được
điện thoại rồi có vẻ lo lắng, thì ngày hôm sau ông lại gọi
điện cho cô, và nói giống hệt khẩu khí của Tần Dương:
“Chuyện của Tần Dương con không cần quan tâm, mà con
cũng không thể quản nổi. Để nó tự làm tự chịu, con mau về
đi.”
Cô biết bố vẫn nung nấu trong lòng vì tội phản nghịch của
Tần Dương, ông cũng luôn hy vọng rằng sẽ có ngày Tần
Dương va vấp mà trở về dưới sự bảo hộ của ông. Xem ra
lần này bố cũng hiểu rằng cần phải giữ thái độ bang quang
để Tần Dương tự giải quyết việc của mình.
Cô vẫn không cam tâm, cô đi đi lại lại rất lâu phía ngoài sân
lớn của chi đội, tới tận khi Tiểu Quý quay lại. Tiểu Quý nói
với cô rằng Tần Dương đã chấp nhận điều tra, cô có ở lại
cũng không để làm gì.
Khi trở về Nam Ninh, Triệu Nhất Mai đi chiếc xe khách
đường dài rất cũ. Suốt chặng đường chiếc xe lắc qua lắc lại,
trái tim cô dường như cũng đã tan vỡ. Cô và Tần Dương
giống như hai chiếc xe đi ngược đường nhau, chỉ đi qua
nhau rồi càng đi càng xa nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro