Chương 26: Cứng đầu cứng cổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Park Ji Yeon trở về trường, liền gặp So Yeon, Park Sun Young cùng Jeon Boram đang tay xách nách mang ôm một đống sách lê xác đến lớp học, So Yeon thần sắc uể oải hai mắt lờ đờ, báo hại hai vị mỹ nữ còn lại phải nơm nớp lo sợ một mạch chạy theo. Từ trước đến nay mỗi khi cả phòng có dịp đi cùng nhau, quả thực hiện tượng trầm mặc yên tĩnh không ai nói một lời như bây giờ là rất hiếm khi xảy ra.

Nhìn thấy Park Ji Yeon chạy lại chặn ngang, Jeon Boram liền hạ giọng chất vấn: “Jiyeon, trưa hôm nay mi chẳng nói chẳng rằng hấp tấp bỏ chạy một mạch là muốn làm gì hả?”

Park Ji Yeon liếc mắt nhìn sang So Yeon một cái, cô nàng này hiện tại không buồn cũng chả vui, thậm chí còn chẳng nhận ra được sự xuất hiện của mỹ nữ Jiyeon nhà ta nữa, Park Ji Yeon thấy thế liền quyết định ném một quả bom ra: “Ta đến sở vụ luật CJ.”

Jeon Boram: “?”

Park Sun Young: “?”

Park Ji Yeon vẫn vô cùng thản nhiên bổ sung thêm: “Đánh Jung Byunghee.”

Quả đúng như dự đoán của cô, So Yeon thoắt một cái hồn đã trở về với mặt đất, cô nàng lập tức hốt hoảng quay sang gằn giọng: “Jiyeon, mi dám đánh Jung Byunghee!!!”

Park Ji Yeon mặt vẫn không đổi sắc: “Đúng, bởi vì hắn ta bắt nạt mi.”

So Yeon nhìn cô, đôi mắt trong trẻo giờ đây đã hoàn toàn mờ mịt sương mù, trong chốc lát hoá thành dòng nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên gò má: “Mi đánh anh ấy làm gì! Sau khi ta tìm được anh ấy, anh ấy đối xử với ta vẫn rất mực ôn hoà, khoảng cách giữa ta và anh ấy, không xa nhưng cũng không thể nói là gần, hôm nay ta chạy đi tìm anh ấy, anh ấy bảo chỉ xem ta như em gái, hơn nữa anh còn bảo đã có bạn gái, hai người thậm chí sắp kết hôn. Anh ấy không hề bắt nạt ta, chỉ là anh không yêu ta, tất cả cũng chỉ là vì ta tự mình đa tình thôi!”

Hoá ra, nội dung của toàn bộ câu chuyện, lại là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” mà người ta vẫn thường hay nhắc đến.

Park Ji Yeon lâm vào trạng thái trầm mặc, âm thầm tự vấn: Hôm nay cô đánh Jung Byunghee như vậy, đều là do cô sai rồi? Dù sao, trong chuyện này Jung Byunghee cũng không làm chuyện gì trái với đạo lý luân thường cả, chẳng qua là hắn không yêu người ta mà thôi.

Nhưng mà…

“Cực phẩm nói, lần trước Jung Byunghee bị tai nạn giao thông, lúc còn hôn mê bất tỉnh vẫn một mực gọi tên mi mà…”

Nói cách khác, Jung Byunghee vẫn là muốn ăn đòn, rõ ràng là để ý So Yeon thế kia, vậy mà còn dám cao giọng bảo chỉ muốn làm anh trai em gái!

Xem ra màn tình cảm của bọn họ, nội dung thật là rối rắm quá đi!

So Yeon rõ là bị một câu nói của cô khiến cho chấn động tâm kinh: “Tai nạn giao thông???”

Lời vừa dứt, cô nàng liền xoay người bỏ chạy, may mắn Park Ji Yeon nhanh tay lẹ mắt kéo lại được: “So Yeon, mi định làm cái gì! Bây giờ còn phải lên lớp, hơn nữa chuyện của mi với Jung Byunghee chẳng phải đã hoàn toàn chấm dứt rồi sao? Chẳng lẽ mi còn muốn nặng lòng vì hắn nữa?”

Jeon Boram cùng Park Sun Young nhất loạt mãnh liệt gật đầu, ý tứ trong đôi mắt loé ra rất rõ ràng: So Yeon à, không bằng mi đem ngọn ngành câu chuyện tình cảm “thanh mai trúc mã” của mi ra kể cho bọn ta nghe đi!

Cuối cùng, So Yeon đành phải kể toàn bộ mấu chốt xung đột giữa hai người cho đám mỹ nữ nghe, mặc dù chỉ là một buổi trò chuyện ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho Park Ji Yeon, Park Sun Young và Jeon Boram nhất loạt nghẹn họng trân trối, rốt cục nhất trí kết luận một câu thế này:

Bạn học Park In Jung, quả thực là người vô cùng mạnh mẽ!

So Yeon không thèm đếm xỉa đến thái độ của đám mỹ nữ, tiếp tục nói: “Năm năm trước, Jung Byunghee từng đắc tội với một con nhóc, sau đó mới bắt đầu sinh ra mọi chuyện.”

Nhìn thấy vẻ mặt như đang bị sét đánh trúng của ba người kia, So Yeon vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh: “Tên của con nhóc kia, chính là Park In Jung, nhưng… dĩ nhiên điều này không phải là toàn bộ sự thật.”

Trời ạ, vậy sự thật rốt cuộc là như thế nào đây?

Park Ji Yeon, Park Sun Young và Jeon Boram rất rất muốn biết, nhưng thật không may, chuông vào học đã vang lên rồi, tiết này lại là bốn tiếng đồng hồ học chuyên ngành, muốn trốn cũng khó.

Cuối cùng, cả ba vị mỹ nữ nhà ta vẫn không thể nghe được hết đầu đuôi câu chuyện, bởi vì sau khi tiết học kết thúc, So Yeon liền nhân lúc cả lớp còn đang trong tình trạng hỗn loạn mà lặng lẽ chạy ra cửa sau, lẻn khỏi phòng học, biệt tăm biệt tích, hơn nữa cả đêm hôm đó cũng không chịu về, chỉ gọi đến một cú điện thoại, bảo cả phòng không cần phải lo lắng.

May mắn hôm nay là thứ sáu, không có người đến kiểm tra phòng.

Ngày hôm sau Park Ji Yeon tiếp tục đến sở vụ Luật, nhưng lần này mục đích chủ yếu là chụp lại mấy bức hình làm tư liệu. Mặc dù thứ bảy là ngày nghỉ, nhưng thân là người điều hành thì tất nhiên Ok Teacyeon cùng cực phẩm Ham Eun Jung vẫn phải cần mẫn làm việc như ngày bình thường, ngoài ra hôm đó còn có hai vị thực tập sinh khác nữa.

Hai vị thực tập sinh này, cũng miễn cưỡng coi như là người quen của Park Ji Yeon đi.

Bởi vì, một người là Kỷ đại tài tử Yoo Seung Ho, người còn lại là kẻ vừa nổi danh trong học viện gần đây – Jang Wooyoung .

Hai người này gặp được Park Ji Yeon thì đều tỏ ra không vui vẻ gì cho lắm, điển hình là Seung Ho đại tài tử, hắn ta chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng mở miệng: “Tôi đến pháp viện đưa tài liệu cho Jung Byunghee”, sau đó hắn xách đít bỏ đi luôn, không thèm ngoái lại chào lấy một câu.

Park Ji Yeon cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không đoán ra nổi Seung Ho tài tử đang nghĩ cái quái gì trong đầu, tâm trạng hắn đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt mà. Có điều Park Ji Yeon xưa nay lười nhác có tiếng, cho nên cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, Seung Ho đại tài tử xuất hiện ở sở vụ Luật này cũng chả có gì lạ, bởi vì dù sao quan hệ giữa hắn ta và cực phẩm có thể nói là không hề tầm thường, cơ mà sự có mặt của tên Jang Wooyoung kia thì thật là kỳ quái.

Nhưng những việc ngoài ý muốn thì vẫn mãi là ngoài ý muốn, coi như không bàn đến nữa đi, có điều đến lúc Park Ji Yeon sắp thực hiện xong nhiệm vụ chụp lại mấy tấm hình sở vụ Luật của mình, trong thâm tâm cô vẫn mãnh liệt bừng bừng suy nghĩ “Hảo kỳ vô tội, bát quái hữu lý” (*), rất muốn tìm hiểu rõ xem ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện giữa Jung Byunghee và So Yeon là như thế nào.

(*) “Hảo kỳ vô tội, bát quái hữu lý”: tức là tò mò thì không có tội, làm bát quái cũng chẳng phải là sai, đại loại thế 

Cứ như vậy, Park Ji Yeon bắt đầu lên kế hoạch điều tra lòng vòng quanh co.

“Teacyeon biểu sư huynh à, tại sao hôm nay Jung Byunghee lại không tới?”

Ok Teacyeon trưng ra một điệu bộ rất chi là xem thường vị đại mỹ nữ của chúng ta: “Jiyeon mỹ nữ, em hỏi thăm Jung Byunghee để làm gì? Em là hoa đã có chủ, hồng hạnh xuất tường đã là không đúng với đạo lý luân thường rồi, bây giờ lại còn dám ngang nhiên thực hiện hành vi tội lỗi trước mặt chánh pháp thế kia…”

Park Ji Yeon mặt đầy hắc tuyến: “Em chỉ … chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút… một chút thôi mà…”

Kế sách thứ nhất thất bại thảm hại, chờ khoảng mấy phút đồng hồ sau, Jiyeon nhà ta lại không ngừng cố gắng khai triển hiệp hai, lần này đối tượng chiến đấu chuyển thành Jang Wooyoung.

“Wooyoung biểu sư huynh à, anh quen biết Jung Byunghee bao lâu rồi?”

Jang Wooyoung lật lật một cuốn sách gì đó trông có vẻ rất dày, như cũ vẫn không ngẩng đầu lên: “Ba năm rưỡi.”

Park Ji Yeon: “…”

Đúng thật là phí công vô ích mà, chỉ mới quen có ba năm rưỡi, tất nhiên không thể biết chuyện năm năm trước của Jung Byunghee được rồi…

Hiệp hai, lần nữa oanh liệt thất bại.

Park Ji Yeon vẫn không cam tâm, quay lại tấn công Ok Teacyeon: “Teayeon biểu sư huynh, còn anh thì sao?”

Ham Eun Jung vùi đầu sau chiếc máy vi tính, giữ im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên:

“Jiyeon.”

“Hả?”

Ham Eun Jung nghiêm túc nhìn cô: “Không nên nói chuyện quanh co lòng vòng.”

Park Ji Yeon biết điều gật gật đầu, được rồi, vậy thì cô đi thẳng vào vấn đề luôn vậy: “Chuyện trước kia của Jung Byunghee, unnie có biết không?”

Ham Eun Jung nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường, cũng đã mười một giờ rưỡi rồi: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước.”

Park Ji Yeon lập tức cầm lấy chiếc DV, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhảy phóc đến trước mặt Eunjung: “Được được!”

Hây hây, trong phòng làm việc quả không phải là nơi riêng tư để bàn chuyện cơ mật, cực phẩm suy nghĩ thật thấu đáo mà!

Ok Teacyeon không biết từ đâu nhảy ra đột nhiên xen vào: “Jiyeon mỹ nữ, có thể thương tình cho anh đi cùng với được không, người ta thui thủi ăn cơm một thân một mình, cô đơn tịch mịch lắm ý…”

Park Ji Yeon nhất thời rùng mình một cái, da gà da vịt gì nổi lên hết sạch, lập tức nhảy sang một bên tránh khỏi móng vuốt của Ok Teacyeon, không ngừng lắc đầu cự tuyệt: “Không được không được, quấy rầy thế giới riêng tư chỉ có hai người của em và cực phẩm, Teacyeon biểu sư huynh anh sẽ không độc ác mất hết lương tâm như thế chứ! Hơn nữa anh cùng Wooyoug biểu sư huynh chả phải một đôi hai người đấy thôi, ăn cơm với nhau cũng rất chi là hợp tình hợp lý vẹn cả đôi đường mà, còn kêu ca thê thảm đáng thương cái gì!” 

Vã mồ hôi, để cho cái thằng cha quái đản này đi theo, liệu cô còn có thể nghe được quá khứ của Jung Byunghee nữa sao!

Ok Teacyeon quay phắt sang nhìn chằm chằm vào Ham Eun Jung, vẻ mặt vô cùng cảm khái: “Eunjung ơi Eunjung, nữ sinh vây quanh cậu nhiều như hoa trong rừng thế kia, vậy mà cậu vẫn có thể lựa ra được một mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa cá tính như Jiyeon đây, quả thực là phải chúc mừng cậu đã đến lúc tạm biệt tháng ngày cô đơn hiu quạnh rồi…”

Ham Eun Jung không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhếch miệng, trong đáy mắt sâu thẳm loé lên một tia cười, ngụ ý như muốn đón nhận lời chúc mừng.

***

Hai người cùng ăn cơm ở một quán ăn nhỏ gần sở vụ Luật, Park Ji Yeon vẫn rất chi là biết điều, đưa ngay thực đơn cho cực phẩm hòng lấy lòng Eunjung: “Cực phẩm, unnie gọi trước gọi trước đi…”

Nhưng mà đến lúc Ham Eun Jung đã gọi món xong, điện thoại di động của Eunjung lại đột ngột vang lên, nghe nội dung cuộc trò chuyện thì có lẽ là một vụ án mạng nào đó, Park Ji Yeon không biết làm gì hơn, đành buồn bực ngồi uống nước lọc, uống xong lại nhàm chán xoay xoay chiếc chén nước thuỷ tinh.

Sau khi món ăn đã được đưa lên hết, Ham Eun Jung vẫn còn đang nghe điện thoại, liền đưa tay ra hiệu bảo cô ăn trước, Park Ji Yeon đành lặng lẽ ngồi ăn vi cá, thỉnh thoảng lại gạt gạt rau thơm sang một bên, ăn thịt kho tàu thì lại bỏ hết sạch sành sanh tỏi cùng cà rốt.

Ham Eun Jung cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện bằng điện thoại, Park Ji Yeon thấy thế, liền nở một nụ cười thanh vũ sáng lạn: “Cực phẩm, mau nói cho em nghe chút…”

Eunjung cầm đôi đũa lên, liếc nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên cắt ngang: “Đang ăn cơm không được nói chuyện.”

Park Ji Yeon ấm ức cắn môi nghĩ thầm: Đúng là giống hệt ba mình, cực phẩm thúi, quy củ rõ nhiều…

Thật lâu sau này, có một lần Jiyeon nhà ta bị cực phẩm mắng té tát, bởi vì lúc đó đang ăn cơm, cô lại quá hứng chí mà nói năng hăng say, không ngờ trời phạt thế nào lại làm cô nghẹn luôn một cái, thế là kể từ đó về sau, cô không còn dám nói chuyện trong lúc ăn cơm thêm lần nào nữa, kẻo lại bị cực phẩm mắng cho tối mày tối mũi…

Có điều, trong thâm tâm Park Ji Yeon lúc này đây đang cảm thấy cực kỳ bức bối, hừ hừ, không nói thì không nói! Cùng lắm thì cúi đầu cúi cổ ăn cơm vậy, lại tiếp tục công việc gạt bỏ rau thơm, hành và cà rốt…

Ham Eun Jung đảo mắt một cái, liếc nhìn qua đống rau thơm, tỏi, cà rốt bị Park Ji Yeon ném sang một bên không hề thương tiếc, Eunjung nhíu nhíu mày mấy cái, cuối cùng đành lên tiếng: “Không được kén ăn.” 

Ey ey ey! Cực phẩm a cực phẩm, nhà ngươi làm cái gì thế hả, có mỗi bữa cơm mà cũng ra sức quản đông quản tây!

Park Ji Yeon ngây thơ vô tội ngước mắt nhìn Eujung: “Những thứ này rất khó ăn mà, mùi vị cũng lạ nữa.”

Ham Eun Jung khẽ cau mày: “Tỏi khử trùng…”

Park Ji Yeon gân cổ lên cãi: “Nhưng ăn vào thì trong miệng toàn mùi thúi hoắc không hà!”

Ham Eun Jung: “Cà rốt bổ sung vitamin.”

Park Ji Yeon: “Em không phải là thỏ, mà chỉ có thỏ mới ăn cà rốt, cho nên có thể kết luận, cà rốt rất khó ăn!”

Ham Eun Jung vẫn không thèm để ý đến kháng nghị trong ánh mắt cô, tiếp tục nói: “Rau thơm làm đẹp da.”

Park Ji Yeon rốt cục không thể nhịn nổi nữa, cắn cắn chiếc đũa chớp chớp đôi mắt, nhanh như chớp trưng ra một điệu bộ vô cùng đáng yêu: “Cực phẩm, unnie cảm thấy… em còn cần đẹp hơn nữa hay sao?”

Đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như cô, làn da trắng trẻo mịn màng không chút tỳ vết thế này, quả thực là…

Bàn tay đang đưa ra định gắp thức ăn của cực phẩm bỗng đột ngột dừng lại, Eujung khẽ mỉm cười, trong đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Được rồi, em nói gì cũng đúng hết. Coi như hôm nay để em làm bà cô có chồng một ngày đi vậy.”

Nói xong, Eunjungliếc nhìn chiếc miệng nhỏ đang cong lên một cách bất mãn của cô, ý cười trong mắt Eunjung cũng vì thế mà ngày càng sâu, Eujung không nói gì, chỉ đưa chén cơm ra trước mặt cô: “Không ăn thì đưa sang cho unnie, không nên lãng phí!”

Park Ji Yeon lập tức gạt toàn bộ rau thơm, tỏi cùng cà rốt sang chiếc chén của Eunjung, động tác cực kỳ hung hăng, sát khí ầm ầm, miệng lẩm ba lẩm bẩm: “Cho unnie bổ sung vitamin nè, cho unnie làm đẹp da nè, cho unnie miệng thúi hoắc luôn nè…” Hừ hừ, lại còn dám biến cô thành bà cô có chồng nữa chứ!

Bởi vì bị Ham Eun Jung cấm nói chuyện trong bữa ăn, cho nên Park Ji Yeon không thăm dò được gì, vậy mà ăn xong rồi, cô vẫn đi ra với bàn tay trắng, lý do chính là, cực phẩm mắc bận nghe điện thoại của khách hàng.

Park Ji Yeon trong lòng ngứa ngáy nhưng vẫn không thể làm được gì, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn dòng xe đang hối hả chạy đua trên đường, đang định cứ thể cắm đầu cắm cổ băng qua thì đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy giữ cô lại, cứ thế cô mất đà ngã vào vòng tay ấm áp của ai đó, cũng trong khoảnh khắc ấy, một chiếc ô tô bất ngờ lao vút qua, sát rạt trước mắt cô.

Trên đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng gầm nhẹ của cực phẩm: “Đi đứng cẩn thận vào!”

Park Ji Yeon quay đầu nhìn lại, trưng ra một vẻ mặt không phục: “Em đâu có, rõ ràng là tên tài xế kia lái xe không cẩn thận mà!”

Ham Eun Jung nhíu mày nhìn cô: “Em đã sai lại còn cứng đầu bao biện nữa, chẳng lẽ đèn đỏ trước mắt đó em không thấy được sao!”

Park Ji Yeon quét mắt một vòng, thấy đèn đỏ đã chuyển sang xanh, lập tức cong miệng lên cãi: “Nào có, rõ ràng là đèn xanh mà!”

Ham Eun Jung nhất thời cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng lại không thể nhịn được cười, nha đầu ngốc này, hết việc làm lại đi cãi nhau không ngừng không nghỉ với mình.

Nhân lúc còn đang đèn xanh, anh cầm lấy tay cô dắt đi, dáng vẻ thong dong thản nhiên băng qua con đường dài, Park Ji Yeon lúc đó chỉ còn cảm thấy bàn tay lạnh như băng của mình đang được bàn tay ấm áp của Eunjung bao chặt lấy, ngón tay Eunjung có chút chai cứng, nhưng cái nhiệt độ nóng hừng hực từ đó truyền vào tay cô, giống như một dòng điện chạy xuyên qua lòng bàn tay, vào thẳng trái tim cô vậy.

Chợt nhớ đến giấc mơ kỳ quái hôm ấy, lúc đó giọng nói của cực phẩm rất lạnh lùng, Eunjung chỉ bảo: “Hoặc là, ngay từ lúc bắt đầu đừng cầm lấy tay tôi, còn nếu không, một khi đã cầm lấy thì đừng hòng nghĩ đến chuyện buông ra, sinh cùng giường, chết cùng huyệt —”

Trong lòng cô đột nhiên hiện ra một tia hoảng hốt, còn đang định rút tay thì Eunjung đã buông tay cô ra rồi: “Sau này đi qua đường nhớ chú ý một chút.”

Park Ji Yeon được anh nắm tay dắt đi cả đoạn đường, khiến cho bàn tay cô đến tận lúc đó vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ ấm áp của Eunjung.

Đây cũng chính là lần đầu tiên cô nắm tay một người con trai, bởi vì từ trước đến giờ, Nam Huyn Woo chỉ đơn giản cầm lấy cổ tay cô…

Không đúng, không phải lần đầu tiên, cô còn nhớ rõ hôm đó trời mưa to, cô tìm Eunjung giả vờ làm người yêu để đối phó trước mặt Jang Wooyoung, cô đã nắm tay Eunjung một lần rồi, hơn nữa còn là do cô chủ động… Đó mới chính xác là lần đầu tiên.

Trong lòng Park Ji Yeon đột nhiên dâng lên một cảm xúc gì đó thật lạ mà cũng thật đẹp, bất giác cô ngồi xổm luôn xuống mặt đất.

Cô nắm tay Eujung, Eunjung nắm tay cô, tại sao lại thấy việc này tự nhiên đến vậy, giống như chỉ đơn giản như việc nước chảy thành sông mà thôi.

Ham Eun Jung đi được hai bước mới phát hiện ra Park Ji Yeon đã ngồi xổm xuống đất từ lúc nào, Eujung lập tức quay lại, thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô.

“Jiyeon, sao vậy?” Không phải là bị unnie mắng cho nên sinh ra ấm ức quá đấy chứ?

Park Ji Yeon: “…”

Ham Eun Jung cực kỳ khó hiểu nhìn cô, trên khuôn mặt cô lúc này hiện ra đủ loại sắc thái, muôn màu muôn vẻ, có lúc mê mẩn ngu nga ngu ngơ, có lúc lại đột nhiên chống cằm lên nhìn chằm chằm vào mình, bộ dạng này, tất nhiên không giống kẻ đang chịu ấm ức rồi…

Một lúc sau, cô lại chuyển sang dáng vẻ như hồn đang treo trên mây, không biết trong cái đầu kia lại đang nghĩ đến chuyện gì nữa.

Đã có kinh nghiệm về “sự kiện cừu nhỏ”, cho nên Eunjung kiên quyết đem mọi ảo tưởng của cô bóp chết ngay khi đang còn trong trứng nước, để ngăn cô ngữ xuất kinh nhân, lời thốt ra chưa qua kiểm nghiệm của đại não, cho nên Eunjung lập tức vỗ lên đầu cô một cái.

Park Ji Yeon quả nhiên hồn về với người, bất mãn vuốt vuốt chỗ vừa bị cực phẩm đánh lên, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức: “Cực phẩm, unnie vỗ đầu em làm gì?”

Ham Eun Jung híp híp mắt: “Em đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất là đang nghĩ cái gì?”

Oanh liệt hạ tay xuống, Park Ji Yeon chỉ đột nhiên cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đã phóng vọt lên đầu từ lúc nào, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng, thậm chí còn đỏ đến tận mang tai.

Phản ứng lúc này của cô, giống hệt với kẻ đang hứng chí bừng bừng thì đột nhiên lại bị tróc gian tại trận…

Thật ra cô cũng chỉ muốn tận hưởng một chút cái cảm giác hạnh phúc và kỳ diệu khi nắm tay cực phẩm thôi mà…

Ham Eun Jung tiếp tục kỳ quái chăm chăm nhìn cô.

Park Ji Yeon cơ hồ như thẹn quá hoá giận, lập tức ngẩng đầu lên banh mắt trừng lại Eunjung.

Ham Eun Jung lại càng cảm thấy khó hiểu.

Trên con phố dài, gió gào thét dữ dội từng đợt, người đi đường cũng đã bắt đầu thưa thớt dần, Ham Eun Jung đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, lại cứ như vậy mà ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện với cô, hai người thậm chí còn hứng chí bừng bừng trừng qua trừng lại nhìn nhau không ngừng.

Ham Eun Jung ơi Ham Eun Jung, bản thân từ lúc nào lại trở thành kiểu người như thế này đây? 

Eunjung nhẹ nhàng đứng dậy, thuận tiện nắm lấy tay cô kéo lên, duy chỉ có đôi mắt đen thẳm là vẫn như cũ tiếp tục chăm chăm nhìn cô.

Ánh mắt này, rõ ràng là cực kỳ bình tĩnh, không hề gợn chút sóng nào, nhưng Park Ji Yeon vẫn có cảm giác áp lực rất lớn, không thể nói được gì, cô đành ấm ức lôi chuyện khác ra để dời đi sự chú ý của Eujung: “Cực phẩm, unnie rốt cục là có biết chuyện quá khứ của Jung Byunghee hay không đây?”

Ham Eun Jung nhất thời dở khóc dở cười, thì ra chỉ vì chuyện này mà cô hờn dỗi sao… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro