Chương 27: Cái gọi là QJ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(~~> A.T: hị hị, mọi người chắc biết QJ rồi chứ? Ờ, nó là “cưỡng gian” đó  )

Về chuyện của Jung Buynghee, Ham Eun Jung cũng có biết đôi chút.

Mùa hè năm năm trước, Jung Buynghee từng được nhận giấy báo trúng tuyển vào trường đại học nổi danh bậc nhất cả nước, ngay trong đêm hôm đó, cái thị trấn nhỏ nơi Jung Buynghee sống dường như đã xuất hiện một chú chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhà nhà tung hô, người người ăn mừng… náo nhiệt không kể đâu cho hết.

Bởi vì Jung gia vốn nghèo khó, cho nên hàng xóm láng giềng cùng đông đảo anh em thân thích đều quyên góp để mở tiệc mừng với một số tiền không ít, đồng thời mọi người cũng bảo thêm rằng, học phí cùng tiền sinh hoạt hàng năm của Jung Buynghee lúc hắn đi học đại học, cứ để cho bọn họ cùng chung sức trang trải.

Nhưng mở tiệc mừng đến ngày thứ hai, người ta phát hiện ra Jung Buynghee cùng cô con gái nhỏ của trưởng trấn đang trần trần truồng truồng nằm chung trên một chiếc giường, tư thế lại cực kỳ thân mật, cũng bởi vì nhiều người chính mắt nhìn thấy, bắt quả tang ngay tại trận, cho nên Jung Buynghee ra sức giải thích thế nào cũng không được, cô bé kia lại nhanh như chớp đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng đâu, trong khoảnh khắc ấy, Jung Buynghee từ con chim phượng hoàng được cả thôn mến mộ, đã lập tức biến thành kẻ đáng khinh bị người người xua đuổi chửi mắng.

Trong khoảng thời gian đó, toàn bộ bọn nhóc trong thôn, chỉ cần thấy mặt Jung Buynghee thì đều nhất loạt gọi hắn là “tên dâm tặc”, hơn thế nữa nhà nào có con gái đang độ trưởng thành, đều một mực ép con tránh xa Jung Buynghee đề phòng chuyện không may xảy ra, nếu cô gái nào muốn ra ngoài cũng nhất quyết phải có người lớn đi kèm mới yên tâm. 

Thậm chí, cả gia đình Jung Buynghee cũng bị người đời phỉ nhổ, ra đường thì bị chỉ trỏ chửi bới, bị người ta nhục mạ không tiếc lời, mẹ hắn cuối cùng không thể chịu nổi nỗi nhục này, quá uất ức đành dùng đến hạ sách nhảy xuống sông tự vẫn.

Cùng lúc đó, tiền quyên góp mở tiệc mừng của cả làng trước kia, cũng bị người ta đến lấy đi hết, may mắn sau này có một người bạn ngày xưa là bạn thân của mẹ Jung Buynghee, đến giúp đỡ bảo lãnh hắn vào học tại học viện CCM, kể từ đó Jung Buynghee quyết tâm không theo học khoa Văn như dự định ban đầu của hắn, mà hoàn toàn chuyển sang theo đuổi Luật Pháp…

Ham Eun Jung cuối cùng chỉ kết luận lại một câu: “Vốn unnie không nên xen vào chuyện riêng của Jung Buynghee… Vả lại chuyện unnie biết cũng chỉ có vậy, có điều unnie nghĩ vị bạn học cùng phòng ký túc với em có lẽ sẽ biết nhiều hơn.”

Bởi vì cuộc trò chuyện với So Yeon hôm trước đã nhen nhúm nỗi nghi ngờ trong lòng Park Ji Yeon, hôm nay cô được nghe Ham Eun Jung kể lại đầu đuôi như vậy, lại càng kinh ngạc không thôi: “Vậy cô bé con gái trưởng trấn đó, chẳng lẽ chính là So Yeon sao?”

Ham Eun Jung bình tĩnh trả lời: “Có lẽ tất cả chỉ đều là hiểu lầm mà thôi.”         

Giữa hè năm ngoái, vào ngày sinh nhật của Jung Buynghee, hắn ta bị mọi người chuốc rượu say như chết, sau khi tan cuộc, Ham Eun Jung đảm nhận nhiệm vụ đem hắn về nhà. Cũng bởi vì đang say rượu nên tâm tình của Jung Buynghee tụt dốc không phanh, mọi đau khổ đè nén sâu tận trong trái tim bấy lâu nay vì thế mà có dịp bùng phát toàn bộ ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên Ham Eun Jung tận mặt chứng kiến một người đàn ông trưởng thành và dày dạn lại không hề kiêng kỵ gì mà bật khóc y như một đứa trẻ con. Jung Buynghee cứ thế mà khóc, nước mắt lăn dài trên hai gò má, mọi đau khổ của hắn, mọi nỗi niềm uất ức của hắn, đều bắt nguồn từ một cô bé có tên Park In Jung – cũng là người con gái khiến hắn vừa hận vừa yêu nhất trên thế gian này.

Jung Buynghee đau khổ tột cùng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi rõ ràng không làm gì cô ấy cả, cô ấy sao có thể trốn tránh không chịu đối mặt như thế chứ, cho dù chỉ giải thích một câu thôi mà cũng không chịu làm!”

Hắn vừa hận, lại vừa yêu, chỉ tiếc bản thân mình không thể làm được gì: “Tôi làm sao có thể chạm đến cô ấy được chứ, lúc đó cô ấy cũng chỉ mới là một cô bé mười ba tuổi thôi mà, chuyện trên đời còn chưa hiểu là bao… Hơn nữa, chuyện phát sinh lúc đó, khiến cho sau này tôi không thể từng ngày từng ngày đợi cô ấy lớn lên nữa rồi…”

Thật lâu sau này, Park Ji Yeon qua lời So Yeon kể lại mới biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện trước kia. Quả thật, những gì diễn ra lúc đó, cũng đều là hiểu lầm mà thôi.

Hôm đó khi bữa tiệc chúc mừng của ngày thứ nhất kết thúc, mẹ kế của So Yeon có lẽ cũng chỉ vì chuyện ba cô quyên góp nhiều tiền mà cãi nhau ầm ỹ một trận, So Yeon thấy vậy liền chạy vào ngăn lại, không ngờ bị mẹ kế mắng té tát tối tăm mặt mày, cô cũng chính vì thế mà ấm ức quá, đâm ra không thể ngủ được, liền len lén trốn ra khỏi nhà, chạy một hồi thì đến được gốc cây cổ thụ trong làng, cùng lúc ấy cô bắt gặp Jung Buynghee cũng đang ngồi đó.

Dưới ánh trăng bạc trong trẻo dịu dàng, hình ảnh Jung Buynghee hiện lên vừa lung linh vừa đẹp đẽ, vừa có phần lạnh lùng xa cách, lại vừa có phần ưu nhã khí thế bức người. Bởi vì anh là nhân vật chính trong bữa tiệc ăn mừng, cho nên lúc này cũng đã thấm hơi men, có điều quá mức cao hứng, tinh thần vẫn phấn chấn như thường. So Yeon ngồi bên cạnh Jung Buynghee, chuyên chú lắng nghe về mọi ước mơ và hoài bão trong tương lai của anh.

So Yeon từ hồi còn bé tý đã đi theo Jung Buynghee, quan hệ của hai người phải nói là cực kỳ thân thiết, hai người ngồi bên gốc cây trò chuyện đến tận mười hai giờ đêm, có điều So Yeon không muốn về nhà đối mặt với mẹ kế, cho nên liền năn nỉ Jung Buynghee cho cô ở lại nhà anh.

Nhà Jung Buynghee rất nghèo, phòng vừa nhỏ lại vừa ít, chỉ là So Yeon lúc đó mới là một cô bé mười ba tuổi, ngây thơ trong sáng chưa hiểu chuyện, Jung Buynghee lại không có tị hiềm gì, cho nên hai người liền ở chung một phòng , dù sao lúc nhỏ anh và cô cũng đã ngủ cùng giường mấy lần rồi.

Đêm hè nóng nực, trong nhà lại không có thiết bị làm mát nào, Jung Buynghee đến nửa đêm thì mồ hôi đã chảy đầm đìa khắp người, hoàn toàn quên mất có một cô bé đang nằm bên cạnh mình, thế là thản nhiên cởi áo ra quăng sang một bên, hơn nữa lại vì tác dụng của men rượu, cho nên đêm đó anh ngủ càng thêm sâu.

Về phần So Yeon, cô chỉ mặc chiếc áo thun cũ dài thườn thượt của ba làm váy ngủ, nửa tỉnh nửa mê cứ nghĩ mình đang ở tại nhà, cho nên cũng mơ mơ màng màng vén chiếc áo sơ mi lên, không thèm kiêng kỵ gì hết lăn qua lộn lại trên chiếc giường nhỏ, cuối cùng nằm gối đầu lên ngực Jung Buynghee, thản nhiên biến anh thành chiếc gối ôm to đùng mà ôm chặt lấy.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, ba So Yeon mới phát hiện ra con gái mình không có mặt ở nhà, cho nên lập tức vội vã chạy đi tìm, lục tung khắp xóm, cuối cùng còn mỗi Jung  gia, cả đoàn người cứ thế xông thẳng đến lục lọi, đồng thời cũng chớp được pha “định mệnh” đã làm thay đổi cả cuộc đời Jung Buynghee.

Jung Buynghee lúc đó vẫn còn say giấc, đôi chân dài vô tình gác qua hông So Yeon, còn So Yeon lại gối đầu trên khuỷu tay anh, phía sau chiếc quần lót đã thấm đẫm một mảng màu đỏ chói.

Cô bé So Yeon mười ba tuổi đột nhiên hét toáng lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cho Jung Buynghee đang nằm một bên cũng mơ màng tỉnh dậy, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong chớp mắt khi cô nhìn thấy chiếc quần đỏ loét một vùng, liền sợ hãi ôm chặt lấy ba. Cho đến sau này khi cô hiểu ra đó là lần đầu tiên cô có kinh nguyệt, thì sự cũng đã rồi.

Kết thúc mùa hè năm đó, mẹ của Jung Buynghee nhảy xuống sông tự vẫn, Jung Buynghee cũng rời khỏi trấn nhỏ nghèo nàn đi đến một thành phố xa xôi, So Yeon sau khi hiểu hết mọi chuyện, hết lời giải thích cũng đều vô ích…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro