Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng phòng đi từ trong phòng ra, ánh mắt có chút không bằng lòng, đập tay lên bàn đánh rầm. Cả bọn giật mình, quay ngoắt lại.

- trưởng phòng...hôm nay anh làm sao vậy? Sao lại nổi nóng lên vậy?

Mấy nhân viên nữ dịu dàng hỏi thăm anh trưởng phòng đẹp trai, bình thường thì rất hiền lành nhưng sao hôm nay lại nổi nóng bừng bừng thế này. Trưởng phòng ánh mắt bắn ra lửa như muốn thiêu sống La Thành.

- cũng là do có nguời chống lưng thôi, có gì mà giỏi giang!

- tôi không có, tôi là người có thực lực, không cần nhờ vả ai hết! - La Thành tức giận, mặt đỏ bừng lên.

- cậu là con trai của ông Đặng, một cổ đông lớn của tập đoàn Miêu Thái! Dù gì cũng là người trong nhà, sao cô Miêu không giúp anh chứ?!

- tôi không muốn tranh cãi với anh, do tôi có khả năng nên cô Miêu mới bổ nhiệm cho tôi làm chủ quản, chỉ có vậy thôi! Anh là trưởng phòng mà bản dự án của anh không được công nhận thì chắc do anh không có đủ năng lực làm việc, đừng có đổ lỗi lên tôi!

Nói xong La Thành quay về bàn làm việc, trưởng phòng đập đống hồ sơ lên bàn "rầm" rồi cũng quay về phòng làm việc. Hai người quay đi bỏ lại đám nhân viên ngẩn ngơ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Viên Viên thấy chuyện, nhanh chóng chạy về báo lại cho Miêu Thái Doanh.

*****

Sáng hôm sau, buổi họp tổng kết kế hoạch cho dự án Đại Hoàn Cầu của phòng sáng tạo đang diễn ra. Cửa phòng họp mở tung, một chàng trai với khuôn mặt hoàn mỹ, thân hình cao to, mặc bộ vest trông rất bảnh trai bước vào. Cả phòng đứng lên, ai cũng tỏ ra vui vẻ chào đón...chỉ trừ Thái Doanh là đang thở dài, hai tay xoa thái dương.

- chào buổi sáng giám đốc Trịnh!

- anh đến đây làm gì vậy Trịnh Thái Kỳ?! - cô còn không buồn rời khỏi ghế ngồi, mắt cũng không thèm để ý đến anh.

- mới sáng mà sao gắt gỏng vậy Doanh Doanh! (cười) Anh là giám đốc bộ phận tuyên truyền mà, anh phải đến để xem kế hoạch của em ra sao để còn tính hướng làm quảng cáo chứ!

- vậy ngồi đi! Cần gì phải nói nhiều với tôi, anh muốn làm, tôi đâu dám cấm!

- lúc nào em cũng vậy...coi chừng không lấy được chồng đấy! - Thái Kỳ bắt đầu bỡn cợt.

- bắt đầu đi! - cô gắt gỏng

- xin lỗi tôi đến trễ! - trưởng phòng xông vào phòng họp, thở hỗn hễn.

Thái Doanh thở hắt ra, cố giữ bình tĩnh:

- tôi đã dặn là 9h họp rồi mà...sao mọi người không để sang năm rồi họp luôn??? Toàn là nhân viên có thâm niên, làm việc cùng tôi đã hơn 3 năm, đã hiểu nhau lắm rồi...vậy mà đi họp cũng trễ là sao???

- xin lỗi cô Miêu! Tại tôi thức khuya để làm cho xong bản kế hoạch nên mới đến trễ, cô cho tôi trình bày được không?

- tôi đã phân công cho La Thành làm chủ quản dự án này rồi!

- bản kế hoạch của tôi thật sự rất tốt, nếu La Thành nghe xong cũng sẽ im lặng cho xem! - ánh mắt của trưởng phòng lướt qua để kiểm tra sắc mặt cô Miêu và giám đốc Trịnh.

- anh có chắc không? Hôm nay chúng ta có giám đốc Trịnh đến kiểm tra, đừng làm tôi mất mặt đấy! - lời cảnh báo của cô Miêu nghe có chút lạnh sống lưng.

- tôi sẽ làm tốt mà cô Miêu!

- vậy anh báo cáo đi! - cô miễn cưỡng đồng ý.

Suốt cả buổi Thái Doanh không thèm nghe bài báo cáo của tưởng phòng, cô hết sức tập trung vào việc chơi game trên điện thoại. Còn riêng La Thành thì ngồi đông cứng lại vì ngạc nhiên. Đèn mở sáng lên, bài báo cáo hoàn thành, ai cũng vỗ tay tán thưởng.

- tốt không cô Miêu? - trưởng phòng lo lắng hỏi.

- xong rồi sao?! Tốt, tốt lắm!!!

Cô đẩy ghế, đứng lên, chỉnh sửa lại y phục rồi nhẹ nhàng tuyên bố.

- anh bị đuổi việc! - cô chỉ tay về phía trưởng phòng.

- sao...sao lại vậy? Tôi đã làm rất tốt mà!

Không riêng gì trưởng phòng, ai trong phòng họp lúc đó cũng ngạc nhiên đến đông cứng. Giám đốc Trịnh lên tiếng.

- có chuyện gì vậy Doanh Doanh? Sao em lại đuổi việc trưởng phòng? Bản kế hoạch rất hay mà!

- giám đốc Trịnh, để tôi giải quyết xong chuyện này thì anh sẽ hiểu! (quay sang trưởng phòng) anh biết tôi ghét nhất người như thế nào không?

- là người nói dối! - mặt trưởng phòng có chút biến sắc.

- anh làm việc cùng tôi đã 5 năm rồi và đã tạo ra nhiều bản kế hoạch, dự án rất tốt...tôi không hiểu tại sao bây giờ anh lại trở thành con người nói dối không chớp mắt như thế này?! - Thái Doanh cắn răng nuốt nước mắt vào trong.

- cô Miêu nói vậy là sao tôi không hiểu???

- anh vẫn chưa nhận là đã trộm ý tưởng của La Thành sao? Tôi đã xem qua bản kế hoạch của La Thành, tôi đã ký tên và sửa lỗi trên bản kế hoạch của anh ấy! Là do tôi đã xem qua rồi nên mới đồng ý cho La Thành làm chủ quản dự án này! - cô quay mặt đi, giấu cảm xúc sắp vỡ òa.

Đến lúc này trưởng phòng đã chịu thua, anh bất lực nhìn về phía Thái Doanh.

- tại sao chứ Thái Doanh? Anh đã muốn làm dự án này lâu lắm rồi, anh đã cố hết sức làm bản kế hoạch nhưng cuối cùng em lại giao cho tên nhân viên mới này đảm nhiệm?! Anh đã theo em từ khi em mới ngồi chiếc ghế giám đốc này...sao em không cho anh cơ hội chứ?!

- tôi cho La Thành làm chủ quản dự án này là để kiểm tra xem anh ta có đủ sức trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Miêu Thái hay không! Còn tại sao tôi không cho anh theo dự án này là vì tôi cần anh làm partner với tôi trong dự án hợp tác với tập đoàn Toàn Thịnh! Dự án đó rất lớn nên tôi cần người có kinh nghiệm như anh giúp đỡ! Chuyện đơn giản này...tại sao anh không chịu hiểu trước khi quyết định lao vào đây?!

Trưởng phòng ngẩn người ra, đang cố sức trụ trên đôi chân run lẩy bẩy của mình. Sắc mặt của Thái Doanh đã trở lại lạnh như băng cho nên lúc này khó mà nắm bắt được tâm lý của cô để xoay chuyển tình hình.

- anh xin lỗi Thái Doanh...em cho anh một cơ hội nữa đi...anh hứa sẽ không giả dối nữa! - trưởng phòng nắm chặt tay Thái Doanh.

- anh vừa nói là anh đã làm việc cùng tôi từ lúc tôi mới ngồi vào ghế giám đốc, vậy rõ ràng anh là người hiểu tôi nhất!

- đúng! Anh là người hiểu em nhất ở công ty này! - chộp ngay tia hi vọng vừa sáng lên.

- vậy tôi càng phải đuổi anh! Anh nói là hiểu tôi mà lại phạm lỗi cơ bản như thế này, tôi không đuổi anh...thì rất có lỗi với La Thành! - một câu của cô biến hi vọng thành tuyệt vọng.

- trưởng phòng mới phạm lần đầu thôi, hay là bỏ qua đi! - La Thành lên tiếng giúp.

- trưởng phòng là người tài, không nên đuổi việc anh ấy! - giám đốc Trịnh giúp đỡ.

- không được! Tôi đã nói là phải làm! Tha cho anh ta thì sau này còn ai tôn trọng tôi nữa! Không còn gì nữa thì quay về làm việc đi! La Thành qua phòng tôi, tôi có việc muốn bàn với anh!

Cô đóng laptop "bộp" rồi bỏ đi một nước. Tuy mang giày cao gót nhưng mỗi bước chân của cô đều rất dài và rất nhanh, La Thành là con trai mà còn không đuổi kịp cô. Đôi vai cô phút chốc lại rung lên nhè nhẹ, hắn đi phía sau, không nhìn được gì, chỉ đoán là cô đang khóc. Cô đẩy mạnh cửa phòng rồi ngồi vào chiếc ghế và xoay mặt vào tường. Giọng cô hơi run run:

- La Thành, tôi giao dự án Đại Hoàn Cầu cho anh, cố gắng hoàn thành đi! Nếu thành công thì anh sẽ được tham gia dự án hợp tác tập đoàn Toàn Thịnh với tôi!

- tôi hứa sẽ làm thật tốt!

- Viên Viên, cô liên lạc với tổng giám của tập đoàn Zeta đi!

- tôi biết phải làm gì rồi cô Miêu! - Viên Viên nhanh chóng trả lời.

- hai người ra ngoài đi!

Hắn đi nhưng do tò mò vẫn quay lại nhìn chút, Thái Doanh đang gục đầu trên bàn, đôi vai rung lên một cách dữ dội. Bây giờ thì hắn chắc chắn là cô đang khóc. Viên Viên kéo La Thành đi với tốc độ ánh sáng.

- anh có muốn bị đuổi việc không hả?

- sao cô Miêu lại khóc thế?

- trưởng phòng là bạn thân và cũng là người anh dẫn dắt cô Miêu vào nghề, bây giờ chính tay đuổi anh ấy đi, cô ấy khóc là chuyện đương nhiên!

- yêu nữ cũng biết khóc sao?

- cô ấy là người, cũng có lúc xúc động! Cái bọn đó ham ăn biếng làm nên bị cô Miêu mắng, tìm việc nói xấu cô Miêu thôi! Tôi thấy anh cũng là người biết chuyện nên...ngồi đây tôi nói cho anh nghe!

...máu nhiều chuyện lại nổi lên...

- cô Miêu và giám đốc Trịnh là anh em họ, cô Miêu là cháu nội của chủ tịch, còn giám đốc Trịnh là cháu ngoại. Chủ tịch vì muốn giữ tài sản của gia tộc nên mới bắt cô Miêu vào đây làm...làm anh em họ trở mặt nhau! Cô Miêu vì còn quá trẻ nên mới sợ bọn nhân viên không tôn trọng, do đó trở thành "yêu nữ" đáng sợ như bây giờ!

- nghe nói cô Miêu đuổi nhân viên như quăng giấy vào sọt rác vậy!

- họ có lỗi nên cô Miêu mới đuổi, nhưng đối với những người có thực lực như trưởng phòng vậy thì cô ấy sẽ đích thân viết giấy giới thiệu việc làm mới cho họ!

******

Hắn ngồi viết báo cáo mà đầu óc trên mây: "dù gì cô ấy cũng là con gái, bị bạn thân gạt như vậy thì thật sự rất đau! Đúng là quyền lực làm thay đổi con người...tiểu Doanh hiền lành lúc xưa của tôi đâu rồi????" - hắn nghĩ đến hình ảnh lúc nhỏ của Thái Doanh bỗng nhiên cười rất tươi.

Có tiếng gõ cửa phòng giám đốc Miêu.

- vào đi! - cô vẫn đang quay vào tường.

- tôi làm xong bảng báo giá tạm thời và bản kế hoạch dự phòng cho dự án Đại Hoàn Cầu rồi! Tôi để trên bàn cho cô đó, tôi đi trước đây!

Hắn vừa ra ngoài, cô quay ghế lại định lấy tài liệu thì thấy bên cạnh có hai túi đá nhỏ và tờ giấy note:"khóc xưng cả mắt rồi, lấy túi đá này đắp lên sẽ bớt thâm và nhức đó! Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi...tiểu Doanh...cố lên!!! Ký tên: tiểu quỷ La Thành". Thái Doanh nheo mắt lục lọi trí nhớ.

- tiểu quỷ...tiểu quỷ...chẳng lẽ là anh ấy????

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro