Chap 3 : Khó giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới lại bắt đầu .....

Hôm đó là một ngày chủ nhật vô cùng vô cùng bình yên . Sáng dậy từ sớm, đạp xe ra chợ mua giúp mẹ ít đồ, đi ngang qua một quán bán quà lưu niệm , tôi dừng  xe ,hai mắt nhìn chăm chú những món đồ qua khung cửa kính . Ngày mai là 20/10 rồi.... tôi muốn mua một món quà tặng mẹ và tặng cho cô bạn thân mới quen. Dựng chân chống xe, tôi mở cửa bước vào. Đi loanh quanh một hồi , tôi lựa cho mẹ một cái tạp dề làm bếp bởi mẹ tôi rất thích nấu ăn ^^ Còn cô bạn thân ..... hmmmm..... Tôi đi qua đi lại , cuối cùng dừng trước một quả cầu thủy tinh. Nhấc quả cầu lên , khẽ lắc nhẹ , những hạt tuyết lấp lánh nhẹ nhàng bay lên , quyện quanh hình cô gái đội chiếc mũ và khoác khăn len , nhìn vô cùng đẹp mắt. Vậy thì chọn cái này đi :)))))))

Vừa bước ra ngoài thì điện thoại tôi reo . 

- " Alo. Tớ nghe đây " tôi vừa nghe điện vừa gạt chân chống xe.

-" Cậu đang ở đâu thế ? Qua kí túc xá đi. Tớ lấy được tài liệu mật cho cậu rồi "

-" OK. Giờ tớ qua liền " tôi nhoẻn miệng cười tươi như nắng, leo lên xe , đạp nhanh tới trường.

............

Tôi dựng xe dưới gốc cây cạnh khu kí túc rồi đứng đợi cô bạn. Một lát sau cô bạn hớn hở chạy lại.

- Hàng đây nhé cô nương. Đảm bảo lần này chính xác trăm phần trăm luôn. 

- Tớ không mang theo " hàng cũ " rồi.

- Không sao. Không sao. Cái đó miễn phí ^^ Quà tặng kèm luôn. hehe. À mà giờ cậu bận gì không? Đi cùng tớ qua chỗ này chút xíu nha nha. Quỳnh cầm tay tôi lắc qua lắc lại , đôi mắt chớp chớp.

- Nhìn gì ghê vậy . Mà đi đâu ? 

- Cứ theo tớ rồi biết. Cô bạn nhanh tay dắt xe tôi vào bãi gửi xe cạnh khu kí túc.

Tuy hôm nay là chủ nhật, nhưng sân trường không có vẻ gì là yên ắng cả. Càng đi càng thấy có nhiều sinh viên đi ra từ khu nhà D1 ( khu thể thao ). Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Chẳng lẽ hôm nay có sự kiện gì à?

- Sao hôm nay đông người vậy? Tôi tò mò hỏi.

- Giời ạ. Có gì đâu. Chả là nhóm Nam Thần trường mình tuần nào cũng ở đây đánh bóng rổ nên họ kéo đi xem ấy mà. Hơn nữa là hôm nay lại còn có sự góp mặt của anh Nam Phong .....hmmhmm..hihihiii....hahahhaaaaa..... hai tay chắp lại trước ngực , đôi mắt lim dim , Quỳnh bắt đầu mơ tưởng.

- Nhưng hình như có vẻ trận đấu kết thúc rồi. Cậu còn kéo mình đến đây để làm gì ?

- Aizzz... Trận đấu không quan trọng....hmm... Không nói nhiều nữa. Đi theo mình.

Nói rồi Quỳnh kéo tôi đi một mạch. Cô bạn dừng lại , nép sát vào tường nhìn ngó trước sau cứ như thể đặc công đang làm nhiệm vụ vậy. Thấy không có ai , Quỳnh vẫy vẫy tay ý bảo tôi qua đó.

- Làm gì thế ? Tôi cũng tỏ ra nguy hiểm , núp sau lưng Quỳnh rồi thì thào hỏi nhỏ.

- Suỵt . Vào đây . Quỳnh cúi thấp người , chậm rãi rẽ vào một hành lang . Cô nàng nhẹ nhàng hết sức có thể , sau đó vặn chốt cửa, đưa mắt nhòm qua khe cửa vào bên trong. 

- Hí hí. Cực phẩm cực phẩm. Cô bạn bỏ balo xuống , lấy điện thoại ra.

- Cậu làm gì thế ?  Nhìn cô bạn đang mở chức năng chụp hình trên điện thoại ra , tôi tò mò tiến lại gần , khẽ nhắm một bên mắt rồi nhìn qua khe cửa. Sau đó giật mình , mở to mắt quay qua nhìn cô bạn.

- Cậu .... cậu.....

- Suỵt. Nói nhỏ thôi. Bị phát hiện bây giờ. Cô bạn vội bịt miệng tôi lại . Sau đó cẩn thận đưa điện thoại lại gần cánh cửa chụp tách tách vài cái. 

- Ủa. Anh Phong không có ở đây à ? Cô bạn cầm điện thoại zoom lên hết cỡ tìm kiếm. 

- Hai em ở đây làm gì vậy ? 

Bỗng có tiếng nói phát ra phía sau lưng làm tụi tôi giật mình quay phắt lại . Trúc Quỳnh nhanh tay giấu điện thoại đi. 

- Bọn ...bọn em có làm gì đâu. Quỳnh nhe răng cười . Bọn em vô tình đi ngang qua đây thôi. Cô nàng bao biện.

- Tình cờ thế sao . Lại còn dừng trước phòng thay đồ nam nghỉ chân à ? Người đang đứng vạch tội tụi tôi bây giờ chính là hắn- Hoàng Nam Phong chứ chẳng phải ai khác.

- Không phải đâu ạ. Là... là ... Cô bạn nhìn trời nhìn đất , nhìn đông nhìn tây để viện lý do .  Là do bạn em bị tuột dây giày nên dừng lại buộc thôi ạ . Quỳnh như trong lúc sắp chìm thì gặp được phao cứu sinh. Cô bạn quay qua nháy mắt với tôi.

- À. À đúng rồi. Do em bị tuột dây giày thôi ạ. Tôi nhanh tay cúi xuống buộc lại dây. Cũng chả biết nó bị tuột từ bao giờ nữa. 

- Xong rồi xong rồi. Bọn em đi đây ạ. Chào anh. Chúng tôi vội vàng rời đi. Không dám quay đầu lại nhìn. Thật mất mặt. Lần đầu tiên tôi bị rơi vào cảnh ngộ xấu hổ như thế này đấy.

Chạy một hồi ra tới sân trường chúng tôi mới dựng lại thở gấp.

- Nói nghe coi. Sao tự dưng cậu lại chạy vào đó làm gì. Tôi quay qua chất vấn cô bạn.

- Thì .... Do có người muốn mua ảnh của anh ấy ...nên mình mới tới chụp thôi. Mà đã chụp được gì đâu. Họ đang ngồi uống nước nói chuyện thôi mà. Cô bạn nhăn nhó kể. 

- Mua ảnh ??? chẳng lẽ ... cậu cũng là thành viên trong hội " Săn Zai " đó à ??? 

- Ukm.... Quỳnh thành thật.

- .....@@......

.......................................

Về đến nhà, cất đồ vào tủ lạnh cho mẹ, tôi chạy nhanh lên phòng vội mở phong bì ra. Lần này thì đúng cái tôi cần rồi. Tôi nhanh chóng liếc qua và dừng lại ở dòng chữ

 " Mối quan hệ : Độc thân "

Tôi hét ầm lên sung sướng. Điều tôi mong nhất chính là cái này. Tôi  có thể theo đuổi anh rồi. Ngày trước tôi từng tưởng tượng ra đủ cảnh . Nếu anh có người yêu rồi thì mình sẽ ra sao ??? Âm thầm chúc phúc hay đứng ra đòi cạnh tranh công bằng ???? Tôi từng ngồi cầu ông trời , mong anh đừng có người yêu, phải chờ được đến khi tôi xuất hiện ^^ Cuối cùng thì ông trời cũng thành toàn cho tôi. Tôi cười hạnh phúc. Lật lại trang trước , Tôi đọc cặn kẽ từng chữ một. Ngày tháng năm sinh , cung hoàng đạo , chiều cao , cân nặng , màu sắc yêu thích , thích ăn món gì , thích mặc đồ gì . Thật đầy đủ , chi tiết đến từng mục. Tôi thầm công nhận cái nhóm thần bí này làm ăn hiệu quả thật. Đôi mắt tôi chợt sáng, Còn có cả facebook của anh nữa kìa :3 Tôi nhanh chóng chạy lại bàn học , mở laptop lên face tìm kiếm. Gõ nhanh gmail của anh vào thanh công cụ tìm kiếm , tôi hồi hộp chờ đợi . Cái tên nick " Hạ Vũ " hiện ra trước mắt nó. Vội click vào, đưa chuột đến mục gửi lời mời kết bạn . Tay run run , Tó nhấn enter. 

Làm bạn trên face , đó cũng là một cách để bước vào thế giới của anh. Tôi khẽ mỉm cười thầm nói " Quá khứ của anh em không kịp tham dự, Nhưng tương lai của anh nhất định em sẽ có mặt ở trong đó ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro