Chap 55 : Lành ít dữ nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Phương túc trực tại bệnh viện hết một ngày một đêm, sáng nay bác sĩ đến kiểm tra một lần, tình trạng của Uyên Linh tạm thời ổn định, dự đoán trưa nay sẽ tỉnh lại.

Thu Phương đem quần áo dì Năm mang đến, tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở ra. Cô nhìn đến giường bệnh, nháy mắt cả người cứng đờ, hốc mắt nhanh chóng nóng lên không nói được gì. Qua một hồi, Thu Phương vội vàng đi đến, nét mặt không giấu được vui mừng.

"Uyên Linh..." Thu Phương đột nhiên không biết mình sẽ nói cái gì. Uyên Linh tỉnh lại làm cô vô cùng xúc động. Cô đã không ngừng sợ hãi, sợ hãi em ấy rời xa cô, sợ hãi em ấy vĩnh viễn biến mất.

Thu Phương hạ thấp người đưa tay lau lấy hàng nước mắt trên gương mặt tái nhợt của Uyên Linh, cẩn thận hôn lên mi mắt ướt đẫm.
Uyên Linh run run khóe môi, bàn tay không chút sức lực nắm lấy tay cô, hàng mày càng lúc càng nhíu chặt.

"Rất đau sao?" Thu Phương lo lắng hỏi.

Uyên Linh không đáp vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Thu Phương ngồi xuống mép giường, nhìn vầng trán nàng rất nhanh đổ đầy mồ hôi, trái tim càng lúc càng nhói buốt. Cũng may lưỡi dao sắc bén kia đâm lệch tim, nếu không cô cũng không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ như thế nào.

"Chị đi gọi bác sĩ?"

Thu Phương không chịu được khi nhìn thấy Uyên Linh đau đớn nhưng nàng trước sau vẫn không chịu buông tay. Thu Phương lẳng lặng nhìn Uyên Linh, đưa tay xoa lấy gương mặt nhợt nhạt của nàng, ánh mắt kìm nén đau thương, khẽ hỏi.

"Không muốn chị đi sao?"

Uyên Linh mím môi, lông mi dài ướt nhẹp hơi run rẩy, mất một lúc mới gật đầu.

"Được, chị sẽ không đi." Thu Phương không suy nghĩ đáp, cô lúc này mới nhớ đến nút khẩn cấp trên đầu giường, hơi nhướng người ấn lấy vào.

Bác sĩ không lâu sau lại đến, kiểm tra thêm một lần, tiêm một liều giảm đau rồi mới rời đi. Hàng mày nhíu chặt của Uyên Linh cũng dần dần giãn ra, không bao lâu lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Nàng ngủ rồi vẫn không buông tay Thu Phương.

Thu Phương đưa tay lau lấy lệ ấm, thật may Uyên Linh vẫn còn bên cạnh cô, thật may vì cô vẫn còn cơ hội.

***

Sau hai tuần, sức khỏe Uyên Linh bắt đầu có chuyển biến tốt hơn nhưng so với người bình thường khôi phục chậm hơn rất nhiều. Từ lúc Uyên Linh xảy ra chuyện, KThu Phương đem toàn bộ công việc ở tập đoàn ủy quyền cho cấp dưới xử lý.

Thời gian này, cô đều dành toàn bộ để ở bên cạnh Uyên Linh. Hoạt động kinh doanh thật sự quan trọng nhưng đối với cô nó không quan trọng bằng Uyên Linh, tập đoàn không có cô vẫn sẽ có người khác thay cô vận hành nhưng nếu mất Uyên Linh rồi, trên đời này cũng sẽ không có một Uyên Linh thứ hai.

Đôi khi, hạnh phúc nhất không phải bản thân có bao nhiêu tài sản, hạnh phúc nhất có lẽ...đơn giản vì những người mà ta yêu quý vẫn khỏe mạnh ở bên cạnh ta.

Lúc này, Thu Phương ngồi bên giường bệnh, chăm chú lột từng quả nho đút cho Uyên Linh, em ấy thích ăn nho nhưng không thích ăn vỏ. Uyên Linh ăn mấy trái rồi lại lắc đầu không muốn ăn nữa.

Thu Phương lấy khăn giấy lau sạch tay, mỉm cười hỏi: "Ngon không?"

Uyên Linh chỉ gật đầu.

Thu Phương mất mác hỏi: "Ngon mà ăn ít như vậy?"

Uyên Linh hơi run mi mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn Thu Phương, bất đắc dĩ há miệng. Thu Phương phì cười, lúc sau mới chậm rãi nói ra hai từ: "Không cho!"

Uyên Linh trố mắt rồi lại xụ mặt không nói gì. Thu Phương dịu dàng nâng lấy gương mặt nàng đối diện với mình, trong mắt không thiếu thâm tình, trầm ấm nói.

"Không muốn ăn thì không ăn,
không cần phải vì chị mà gượng ép bản thân."

Uyên Linh ngẩn người nhìn Thu Phương, đôi mắt hơi phiếm hồng. Thu Phương hôn lên trán nàng, nghiêm túc bổ sung: "Là chính em, không cần phải gượng ép chính mình!"

Uyên Linh trước sau không đáp, chỉ lẳng lặng ôm lấy Thu Phương.

Thu Phương không dám ôm chặt sợ làm nàng đau, cô xoa xoa lấy bả vai nhỏ gầy, hai người cho nhau ấm áp ngoài ra không nói thêm cái gì.

Từ lúc Uyên Linh tỉnh lại cũng chưa từng mở lời nói cái gì, Thu Phương cũng không gấp gáp, cô sẽ chờ...chờ Uyên Linh nói ra nỗi lòng, chờ em ấy chậm rãi tin tưởng cô và tin tưởng chính mình.

Cốc...cốc...

Sau hai tiếng gõ, Flora mới vặn cửa bước vào, trên tay ôm một bó hoa. Cô đem hoa đặt lên bàn, chậm rãi đi đến phía giường bệnh, như thường lệ mà phóng khoáng gọi.

"Chào công chúa nhỏ!"

Flora hay tin Uyên Linh từ sớm nhưng đến hiện tại mới sắp xếp từ Úc trở về. Bởi cô biết Uyên Linh không gặp nguy hiểm nên mới chần chờ đến hiện tại.

Thu Phương khẽ đứng dậy: "Hai người tự nhiên nói chuyện."

Nói rồi, Thu Phương định rời đi thì bị Uyên Linh câu lấy ngón tay, cô dịu dàng mỉm cười, ôn hòa nói: "Chị không rời đi, ở bên ngoài."

Uyên Linh lúc này mới tạm hoãn buông tay. Thu Phương đối diện với Flora không hề mang ác ý, gật đầu xem như chào hỏi rồi mới đi ra ngoài. Cô biết mối quan hệ giữa Uyên Linh và Flora không kém, cô không phải chưa từng ghen tỵ với Flora, bởi lúc Uyên Linh khó khăn, bơ vơ và lạc lõng chính Flora là người ở cạnh em ấy, tận mắt nhìn thấy em ấy từng bước trưởng thành. Như cô đã nói không có nếu như, trân trọng hiện tại mới là điều nên làm.

Thu Phương đi rồi, Flora ung dung ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, không quên quan sát Uyên Linh một vòng lại thở dài một hơi, gầy không chịu nổi. Cô đảm bảo lục phủ ngũ tạng đến cả xương cốt không có chỗ nào mà Uyên Linh chưa từng tổn thương qua. Dường như tại họa gì cũng từng xảy ra trên cơ thể nhỏ bé này!

Flora trầm ngâm một lúc. Nếu bình thường cô nhất định sẽ mắng Uyên Linh một trận nhưng lần này không thể cũng không nỡ. Flora là người biết rõ Uyên Linh từng trải qua trị liệu tâm lý thế mà thời gian qua lại không phát hiện nàng có cái gì bất thường. Cô cảm thấy tự trách nhiều hơn, nhưng khi đối mặt với Uyên Linh lại không để nàng phát hiện ra điều ấy, thản nhiên nói.

"Chỉ có người trong cảnh mới hiểu được tâm sự của người trong cảnh. Tôi chưa từng trải qua cho nên không hiểu được cảm giác của em."

"..."

"Cuộc sống này không còn gì để em lưu luyến?"

"..."

"Không ai có thể chữa lành vết thương của em nếu em không chấp nhận đối diện, không chấp nhận mở cửa."

"..."

Flora đối với Uyên Linh không đáp cũng không có điều bất mãn, xem nàng như người bình thường, thong thả nói tiếp.

"Còn sống là còn tất cả! Em suýt ૮ɦếƭ bao nhiêu lần cũng không buông được chị ta vậy mà còn muốn làm bà mối? Tốt đẹp mà sống, sau này còn sinh cho chị ta mấy cái Thu Phương con."

Uyên Linh nghe đến câu cuối của Flora ánh mắt hơi động, tay vô thức sờ lên bụng mình. Flora nhìn Uyên Linh có phản ứng cười mỉa trong lòng. Trên đời này, chỉ có những việc liên quan đến Thu Phương mới làm Uyên Linh một hai chấp nhất. Flora biết lời nói có tác dụng, thừa thắng xông lên, giọng nói tràn đầy năng lượng.

"Muốn sinh được em bé thì phải mau chóng khỏe lên. Thu Phương không kém cho nên Thu Phương con chắc chắn rất đáng yêu."

Uyên Linh hơi cau mày, ánh mắt có chút dao động nhìn Flora, mất một lúc mới mấp máy môi: "Thu Phương...không muốn!"

Nàng nói xong đôi mắt như có như không ửng hồng. Flora không để Uyên Linh mất mát lâu, cất lên giọng điệu đầy chắc chắn.

"Chị ta không phải không muốn mà nhìn bộ dạng gầy yếu của em chị ta làm sao dám để em mang thai?"

"..." Uyên Linh hơi siết chặt lấy góc chăn, không đáp.

Flora lại bâng quơ nói: "Thu Phương con nhất định sẽ thông minh và đáng yêu lắm! Tôi cũng phải nói với Gia Linh sinh một đứa mới được, ở nhà có một đứa bé lon ton tới lui kêu mama, mẹ mẹ sẽ rất vui vẻ."

Nói xong, Flora còn sảng khoái cười, đối với Uyên Linh mang chút lả lơi lời nói: "Mau ăn chóng khỏe còn sinh em bé biết không?"

Uyên Linh nhìn xuống bụng mình suy tư. Flora đứng dậy, cười cười nhìn nàng: "Đợi tin vui của hai người!"

Dứt lời, Flora cũng không nán lại liền rời đi. Không cần nói quá nhiều, nói vừa đủ là được rồi.

Flora vừa ra cửa quả thực nhìn thấy Thu Phương đứng bên ngoài. Hai người đối diện nhau từ sớm đã không còn sự thù hằn.

"Tôi có chuyện muốn nói với chị!"

Flora lên tiếng.

Thu Phương và Flora đứng dưới một tán cây tại công viên bệnh viện, Flora cũng không dư thời gian liền đi vào ý chính.

"Chị biết Uyên Linh bị trầm cảm không?"

Thu Phương không mảy may ngạc nhiên, khẽ đáp: "Tôi mới biết gần đây!"

Từ lúc Uyên Linh đem dao đâm vào ngực mình thì cô mới khẳng định những lo lắng trước đó là thật. Đáng lẽ, cô nên quan tâm em ấy nhiều hơn, đáng lẽ, cô nên ở cạnh em ấy nhiều hơn. Cô là người Uyên Linh tin tưởng nhất nhưng cô lại không hiểu rõ em ấy, không biết những chuyện đã trải qua trước kia, không biết em ấy đã chịu tổn thương sâu đến đâu.

Thu Phương không bao giờ muốn phía sau điều tra về Uyên Linh, cô mong muốn em ấy có thể trải lòng với cô, có thể thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh cô.Thu Phương không cần một Uyên Linh hoàn hảo, bởi vì chính cô cũng không thể nào hoàn hảo.

"Tôi tưởng rằng em ấy đã khỏi vào ba năm trước...nhưng sau vụ tai nạn...và gần đây tôi mới cảm giác được con chó đen đó đã trở lại."

Flora thở dài nói.

"Ba năm trước có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của Trần Hoàng Kha?"

"Phạm Duy Khương nói cho chị?"

Khánh Vân gật đầu.

"Chị cảm thấy thế nào?" Flora nhướng mày hỏi.

"Tôi không biết rõ khi ấy xảy ra chuyện gì...nhưng Trần Hoàng Kha ૮ɦếƭ, Uyên Linh cũng rơi vào hiểm cảnh."

Thu Phương không quên Uyên Linh từng gãy ba cái xương sườn, khi ấy Uyên Linh không muốn nói đến chuyện này, cho nên cô không hỏi thêm. Nhưng từ lúc nghe Duy Khương nói về cái ૮ɦếƭ của Trần Hoàng Kha cô mới liên tưởng việc Uyên Linh từng bị thương nặng.

Thu Phương cũng chưa từng vì lời nói một bên mà sinh ra dao động. Cô tin tưởng Uyên Linh có nguyên do của mình, càng tin tưởng em ấy không phải vì hào nhoáng của quyền lực hay vật chất mà gϊếŧ người.

"Trên đời này không thể lúc nào cũng phán xét là đúng hay sai, nếu đứng trong hoàn cảnh một mất một còn thì chỉ có ba lựa chọn: một là đối phương ૮ɦếƭ, hai là mình ૮ɦếƭ hoặc cả hai cùng ૮ɦếƭ." Thu Phương chậm rãi nói, ánh mắt không thiếu sự từng trải, khẳng định: "Uyên Linh chính là tự vệ!"

Flora nghe xong không giấu được nụ cười hài lòng trên môi. Trước đây, cô từng nghĩ Thu Phương là một người khuôn khổ, cứng ngắt nhưng xem ra không phải. Nếu so với chị ta, cô không cảm thấy mình sẽ thua nhưng phải thừa nhận những gì chị ta sở hữu là dựa vào chính bản thân mình, vì ít ra cô được gia đình hậu thuẫn. Cho nên, cô tin vào khả năng của Thu Phương, cũng tin vào ánh mắt của Uyên Linh.

"Uyên Linh không nhìn lầm chị!"

Flora thật lòng tán thưởng, sau đó lại hỏi: "Chị biết đối với em ấy cái gì là quan trọng nhất không?"

"..."

Flora mang chút hồi niệm: "Em ấy theo bác Trần sang Úc với một ý niệm phải thành công, phải thật sáng chói để có được cơ hội đứng bên cạnh chị. Chị cũng sống trong hào môn nên biết hào môn không dễ sống huống chi Uyên Linh lúc ấy mang tiếng là một đứa con rơi. Sự tồn tại của em ấy chính là một hòn đá ngáng đường và sự tồn tại của em ấy trong mắt bác Trần chỉ là một công cụ để tranh giành quyền lực.

Uyên Linh khi ấy chẳng có gì cả, em ấy chỉ có chị là chỗ dựa niềm tin và hy vọng để tiếp tục cố gắng."

"..."

"Có phải chị từng cảm thấy Uyên Linh không phải là người mà chị từng biết hay không? Lạnh lùng, quyết tuyệt và cũng đủ tàn nhẫn! Không phải em ấy giả tạo, chỉ là em ấy nhát gan không dám phô bày mặt mà em ấy cảm thấy xấu xí trước mặt chị. Đối với Uyên Linh, chị là một ngoại lệ, em ấy có thể ngây ngô, hồn nhiên không một chút cảnh giác nhưng khi đối với người khác thì cả người như mọc ra đầy gai nhọn. Chị biết tại sao không? Bởi vì nếu không như vậy em ấy có mười cái mạng cũng không đủ để ૮ɦếƭ."

"..."

"Uyên Linh chỉ tin chị và cũng chỉ có duy nhất một mình chị, em ấy chấp niệm càng sâu thì sẽ càng vì chị mà điên cuồng. Hạnh phúc của Uyên Linh chính là chị, và chỉ có chị mới chữa lành được vết thương đã cắm rễ trong lòng em ấy trong nhiều năm qua."

Thu Phương lẳng lặng lắng nghe, lẳng lặng cảm nhận trái tim quặn đau. Cô không phải chưa từng nghĩ đến những điều này nhưng khi nghe Flora một lần nữa xác nhận, nỗi đau cũ lại càng sâu sắc hơn. Quả thực, Flora đã cho cô câu trả lời, đối với Uyên Linh, cô chính là quan trọng nhất. Em ấy yêu cô cũng lại sợ cô.

Trước mặt cô, em ấy vẫn là em ấy nhưng không phải hoàn chỉnh là em ấy, như Flora nói, tốt đẹp chỉ dành cho cô, gai nhọn là đối với người khác. Cho nên, Uyên Linh có lẽ luôn sợ cô nhìn thấy những cái gai nhọn đấy.

Tuy Thu Phương không trả lời nhưng Flora hiểu rõ Thu Phương thấu hiểu hết những gì cô vừa nói.

Trước nay, cô không thích nói mấy lời này nhưng Uyên Linh như vậy cô không thể không thay em ấy nói vài lời. Dẫn đến chuyện ngày hôm nay ít nhiều cũng liên quan đến cô một phần, đáng ra cô nên từ sớm nói chuyện với Thu Phương chứ không phải chung tay chung sức thổi gió.

Nghĩ kỹ thì vấn đề nắm ở Uyên Linh nhiều hơn. Nói vậy không phải vì trách em ấy, vết thương tâm lý phải dùng liệu pháp tâm lý chữa trị, chèn ép Phạm gia không có hiệu quả, trong khi sự thật Thu Phương không có cái gì với Phạm Hà Anh. Tất nhiên, vì chuyện này mà cô cũng không ít lần cãi vã với Ngô Gia Linh.

Nếu không có cô bạn gái khó chiều và Phạm Duy Khương nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì Uyên Linh cũng không đi đến bước hoàn toàn mất khống chế.

Flora nói hết liền thở ra nhẹ nhõm, như một người chị gái đối với em gái của mình mà phó thác: "Thu Phương...hãy bao dung và kiên nhẫn, hãy yêu thương và trân trọng, hãy khiến Uyên Linh cảm thấy an toàn!"

Thu Phương nhìn sâu với đôi mắt
Flora, không nhiều lời kiên định:

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Yên tâm!"

Flora hài lòng gật đầu rồi lại thở dài, không thể tin nói: "Tôi không nghĩ có một ngày bản thân lại nói ra những lời nhân văn như vậy!"

Thu Phương hơi nhướng môi cười, ánh mắt hiếm thấy cảm kích, chân thành nói: "Cảm ơn cô, Flora!"

"Thay vì cảm ơn thì hôm nào rảnh chỉ tôi cách trị Ngô Gia Linh." Flora nghĩ đến Gia Linh sắc mặt hơi xám xịt, nhớ đến trước kia phong lưu, phóng khoáng bao nhiêu thì hôm nay... Là nhân quả tuần hoàn sao?

Thu Phương khẽ cười: "Gia Linh cũng hỏi tôi làm sao trị được cô! Khi đó tôi chỉ nói một câu."

"Câu gì?" Flora tò mò.

Thu Phương cười càng sâu: "Kẻ cắp gặp bà già!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro