Chap 56 : Chữa Lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Linh ở bệnh viện ba tuần, đến khi sức khỏe hoàn toàn ổn định, vết thương đã kéo da non, Thu Phương mới yên tâm để nàng xuất viện. Hai người trở lại biệt thự một tuần, cuộc sống tạm thời không có công việc chỉ có cô và nàng bình yên trôi qua mỗi ngày.

Thu Phương lên phòng mang theo một đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ từng miếng vừa ăn. Cô nhìn một vòng, xác định được vị trí của Uyên Linh liền đi đến, đặt đĩa trái cây lên bàn nhỏ ngoài ban công, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Ăn trái cây!" Thu Phương cấm miếng táo nhỏ đưa đến trước miệng nàng, dịu dàng nói.

Uyên Linh hé môi ngậm lấy miếng táo, khuôn miệng nhỏ từ tốn nhai. Thu Phương mỉm cười nhìn nàng, sau đấy lại xiên miếng kiwi đợi nàng ăn xong miếng táo mới đem kiwi giơ lên, cứ như vậy thêm mấy lần đến khi Uyên Linh lắc đầu không muốn ăn nữa mới thôi.

Thu Phương đặt nĩa xuống, bàn tay khẽ nắm lấy tay nàng, hướng mắt ra hoàng hôn thảnh thơi nhìn ngắm.
"Dạo gần đây chị phát hiện trên đầu có nhiều sợi bạc, năm nay chị cũng đã 37 sắp thành phụ nữ trung niên rồi. Em nhìn xem trên mặt chị hình như có cả nếp nhăn?" Thu Phương nhìn sang Uyên Linh, khuôn mặt không giấu được buồn bã.

Uyên Linh hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Thu Phương, bàn tay nhỏ chạm lấy gương mặt cô, cẩn thận dò xét, mất một lúc mới lắc đầu: "Không có."

"Cái gì?" Thu Phương nhướng mày.

"Không có nếp nhăn."

Thu Phương thật sâu mỉm cười: "Thật sao?"

Uyên Linh ngoan ngoãn gật đầu. Thu Phương bỗng nói tiếp.

"Thầy bói nói, năm sau chị có tuổi kết hôn, nếu không kết hôn sẽ sống cô độc cả đời."

Bàn tay Uyên Linh cứng đờ, chợt thu tay về, cúi gầm mặt nhỏ giọng:

"Chị...có đối tượng?"

"Ừ, đến lúc đó em sẽ đến dự..."

Thu Phương chưa nói xong đã thấy Uyên Linh ngẩng mặt nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, nàng mím chặt môi, đáy mắt nổi lên tức giận, ngay sau đó bổ nhào đến cắn lấy bả vai cô.

Thu Phương nhíu mày chịu đau, xoa lấy sau gáy nàng, từ tốn nói tiếp:

"Đến lúc đó em sẽ đến dự với tư cách là cô dâu của chị chứ?"

Uyên Linh đột nhiên dừng lại, đôi mắt ướt sũng nước nhìn cô, gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt trở nên hỗn loạn, run rẩy bật khóc.

Thu Phương cảm thấy gió bên ngoài trở nên lạnh, liền đem Uyên Linh từ xe lăn bế vào trong phòng. Cô để Uyên Linh ngồi xuống giường định quay lại lấy xe lăn thì bị nàng ôm chầm lấy cổ. Thu Phương không vội, chậm rãi ngồi xuống đem nàng ôm vào lòng, đem những lời dự định nói khi nãy nói ra.

"Chị biết em hiện tại chưa sẵn sàng nhưng chị sẽ đợi, đợi đến khi em đồng ý trở thành cô dâu của chị...chỉ là...đến lúc đó chị già rồi, có thể em sẽ không thích chị nữa."

Uyên Linh khẩn trương, lắc đầu:

"Không có."

"Không có cái gì?" Thu Phương mỉm cười.

Uyên Linh vùi mặt vào hõm cổ cô, thấp giọng: "Đợi em...một chút nữa!"
Thu Phương tăng thêm lực cánh tay, bảo bọc Uyên Linh trong lòng, khóe môi không giấu được hạnh phúc mỉm cười.

***

Thu Phương và Uyên Linh vừa đáp chuyến bay xuống Đà Nẵng, tài xế một mạch đưa hai người đến biệt thự ven biển. Thu Phương thường nghỉ dưỡng ở đây khi đi công tác, lần này sức khỏe Uyên Linh hồi phục cô liền nghĩ mang nàng đến đây tịnh dưỡng.

Ở đây cách ba ngày đều có người đến quét dọn, biết Thu Phương đến, biệt thự từ trong ra ngoài một lần nữa được lau chùi sạch sẽ.

Thu Phương đưa Uyên Linh lên phòng của hai người, mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp không thiếu thứ gì. Cô đến gian để quần áo, bên trong tủ từ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, chọn ra hai bộ đồ, tự mình thay xong mới mang ra cho Uyên Linh.

"Thay đồ, ngủ một giấc, buổi chiều chị đưa em ra biển chơi!"

Uyên Linh tiếp nhận váy, đôi má hơi ửng hồng nhìn Thu Phương. Thu Phuóng hiểu ý liền đi ra ban công đứng.

"Xong rồi!"

Thu Phương kéo hết rèm cửa, leo lên giường ôm lấy nàng.

Uyên Linh gác tay lên eo Thu Phương, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, không tự chủ đưa tay sờ lấy gương mặt không chút nếp nhăn, ngón tay nhỏ bỗng chạm lên bờ môi no đủ vừa vặn, nào ngờ một chiếc lưỡi mềm ấm liếʍ lấy đầu ngón tay nàng. Hai lỗ tai Uyên Linh phiếm hồng, đôi mắt không được tự nhiên, khẽ thu tay về nhưng không đạt thành ý nguyện. Thu Phương ngay lập tức ngậm lấy ngón tay cô, đôi mắt nhu tình mang theo ý cưới.

Uyên Linh ngẩn người hết mấy giây, sau đó vội vàng rút tay về, ngượng ngùng núp trong lòng Thu Phuóng một hai không chịu lộ mặt. Thu Phương cười thành tiếng, không tiếp tục trêu chọc nàng, từ từ nhắm mắt ngủ.

Sau một lúc, Uyên Linh cảm nhận hơi thở trầm ổn của Thu Phương, biết cô ngủ rồi xấu hổ mới chịu lui đi. Uyên Linh bỗng nhìn ngón tay vừa nãy bị Thu Phương ngậm vô thức cũng đưa lên môi mình ngậm, đôi mắt ngượng ngùng nhìn Thu Phương ngủ say, trái tim yên tĩnh nhiều ngày qua bắt đầu đập loạn, cảm giác như lúc mới yêu hạnh phúc khó tả.

Uyên Linh hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình, luyến tiếc rút ngón tay trong khoang miệng, hai má ửng hồng đem bàn tay giấu trong chăn, vội vàng nhắm mắt lại như sợ người ta phát hiện nàng vừa làm việc

"xấu".

***

Buổi chiều, Thu Phương đẩy xe lăn đi dọc bờ biển, ngắm mặt trời lặn trên biển cả, nghe tiếng sóng du dương, ngửi lấy hơi nước biển mằn mặn...không còn công việc bề bộn, không còn áp lực hằng ngày, nắm tay người cô yêu nhất tận hưởng khung cảnh yên bình.

Thu Phương đưa Uyên Linh đi một vòng, sau đấy ngừng lại quay lưng về phía nàng khom xuống: "Leo lên, chị cõng em đi!"

Uyên Linh nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Thu Phương không đủ kiên định từ chối, nàng chồm người đưa hai tay quấn quanh cổ cô.
Thu Phương mỉm cười, dễ dàng đem Uyên Linh cõng trên lưng, bước đi rất vững vàng, cảm nhận cân nặng của nàng lại buồn bã nói.

"Nuôi mãi mà không tăng cân."

"..."

Thu Phương thở dài: "Đến khi nào mới đủ ký làm thịt đây!"

"..." Uyên Linh hơi cau mày đẹp, tại chiếc cổ trắng ngần của Thu Phương không nặng không nhẹ cắn một cái.

"Dạo này em thật giống cún!" Thu Phương xuýt xoa.

"..."

"Trên người chị chổ nào cũng có ấn ký của em."

"..." Uyên Linh ửng hồng mặt. Thu Phương từ lúc nào không đứng đắn như vậy, nàng nhớ lại, không chỉ riêng lúc này mà dạo gần đây chị ấy thường ám muội trêu chọc cô. Uyên Linh hậm hực buông tha miếng da trong miệng, nhìn thấy làn da trắng nõn in đỏ dấu răng lại đau lòng rê lưỡi liếʍ.Thu Phương vì nhột bật cười. Uyên Linh giống cún đâu có sai, hết cắn rồi liếʍ. Thu Phương chậm rãi đi một đoạn, nhẹ nhàng nói.

"Ngày nào chị cũng tập thể dục, ăn uống lành mạnh, cho nên cõng em cả đời cũng không mệt. Sau này, em muốn đi đâu, chi sẽ đưa em đi."

"..." Uyên Linh không đáp, trái lại vòng tay quấn quanh cổ Thu Phương thêm khít lại, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ cô, như có như không mà hôn lên đấy.

Thu Phương đi một lúc liền tìm một vị trí đặt Uyên Linh ngồi xuống, sau đó bản thân cũng ngồi xuống bãi cát bên cạnh, hơi thở không giấu được phập phồng.

Uyên Linh nhìn Thu Phương dồn dập thở khóe môi cong lên. Thu Phương cũng không trốn tránh, ngượng ngùng đáp.

"Có chút mệt!"

Lần này, Thu Phương nghe Uyên Linh cười khúc khích thành tiếng, không tự chủ cũng cười theo. Đây có lẽ là nụ cười chân thật nhất của nàng trong gần một năm qua. Đơn giản như vậy cũng làm Thu Phương cảm thấy hạnh phúc.

Đợi đến khi Uyên Linh cười xong, Thu Phương lại nói: "Giống như khi leo cầu thang, đi một đoạn sẽ có khoảng trống nghỉ chân, cho nên mỏi chân thì dừng lại, chỉ cần không bỏ cuộc nửa chừng, cùng nhau đi đến vị trí mà bản thân mong muốn."

Thu Phương khẽ đem những ngón tay đan lấy tay Uyên Linh, chân thành nhìn nàng: "Vậy nên, chị sẽ không bỏ cuộc nửa chừng. Kiên nhẫn, tin tưởng chị sẽ đưa em đi đến nơi mà chúng ta muốn, có được không?"

Uyên Linh đối diện với Thu Phương một lúc, nhìn qua những ngón tay khít chặt l*иg vào nhau mới chậm rãi gật đầu.

Thu Phương xúc động mỉm cười, đôi mắt phiếm hồng kéo theo từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Uyên Linh đưa tay lau nước mắt trên má cô, hôn thật sâu trên mí mắt ướt nhẹp, run rẩy thốt ra hai từ.

"Xin lỗi!"

"..." Ánh mắt Thu Phương thêm chua xót cùng khó hiểu, cô rất sợ Uyên Ling sẽ đổi ý nhưng ngay sau đó liền nghe thanh âm nghẹn ngào của nàng.

"Xin lỗi vì làm tổn thương chị! Em sẽ cố gắng, cố gắng chiến thắng chính mình. Thu Phương...đợi em...đợi em trở thành cô dâu của chị?"

Thu Phương rốt cuộc mới yên tâm nở nụ cười, cô đem nàng bao bọc trong lòng, xem như báo vật mà trân trọng cùng che chở.

"Chị sẽ đợi em trở thành cô dâu đẹp nhất của chị!"

***

Thu Phương xả nước đầy bồn tắm, đem UyênLinh từ sớm đã cởi xong quần áo bế vào trong, như mọi khi cô sẽ ra ngoài đợi đến khi Uyên Linh gọi, nhưng hôm nay chỉ vừa cất ba bước em ấy đã gọi cô.

"Thu Phương..." Uyên Linh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy mông lung, bờ môi hồng nhuận hơi vểnh lên như thể trông mong điều gì.

Thu Phương không khỏi bị nàng hớp hồn, khó lòng cưỡng nổi sự xinh đẹp và gợi cảm mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cô hít sâu một hơi, định hỏi xem Uyên Linh cần gì thì chợt nhìn thấy sự thất vọng thoảng qua trong đôi mắt kia. Thu Phương lúc này mới dần dần hiểu ra, không hề mở lời, chậm rãi đem quần áo trên người từng cái một cởi xuống.

Thu Phương leo vào bồn tắm rộng, hai người đối diện nhìn nhau, trong nhất thời Thu Phương ngây người không biết phải làm cái gì.

Uyên Linh cũng không nói, như thường ngày lại không giống như thường ngày mà bắt đầu tắm rửa. Nàng hớt lấy bọt xà phòng nhẹ nhàng xoa lên da thịt của mình, từ tay luồn qua cổ đi xuống xương quai xanh rồi hờ hững lướt qua hai bầu ngực.

Thu Phương dù có định lực cách mấy cũng không chống nổi khung cảnh mê hoặc đang diễn ra. Cô cảm thấy một luồng nhiệt đang chạy trong thân thể, dù có hít sâu thở ra cũng không xoa dịu được lửa nóng đang hoành hành.

Thu Phương giơ tay đầu hàng, lý trí bị lửa nóng thêu sạch sẽ, cô chồm người đến gần chính xác hôn lên môi nàng. Uyên Linh trong mắt mang theo vui vẻ, quấn lấy cổ cô đáp trả.

Nụ hôn mỗi lúc càng nóng bỏng, mỗi lúc càng không đủ so với khát khao bị khắc chế trong suốt thời gian qua.
Thu Phương hít vào một ngụm không khí, vội bước ra khỏi bồn tắm, đi đến vòi sen xả nước sau đấy mới quay trở lại đem Uyên Linh từ bồn bế lên, đứng dưới dòng nước rửa trôi bọt xà phòng. Uyên Linh không cho Thu Phương có thời gian thở dốc, ôm lấy cổ cô nối lại nụ hôn dang dở khi nãy.

Buổi chiều, Thu Phương có thể cõng Uyên Linh đi một vòng ngoài bãi biển, nhưng lúc này vừa bế vừa hôn làm cô không thể tập trung dùng lực tay, tiếp tục thế này, cô sợ làm Uyên Linh rơi xuống đất. Thu Phương rút ra khoảng cách giữa hai cánh môi, thều thào nói.

"Đừng ở trong đây!"

Uyên Linh hơi ngây ngô chớp mắt, liếʍ cánh môi mới chịu gật đầu.
.
.
.
"Cốc...cốc..."

"Cô Thu Phương, bữa tối tôi đã chuẩn bị xong."

Uyên Linh ngậm chặt môi mình ngăn không cho thanh âm ám muội phát ra, những ngón tay của Thu Phương bắt đầu chậm lại, khắc chế hơi thở của mình, khàn khàn cất giọng.

"Tôi biết rồi!"

Sau đó, bước chân vang lên mỗi lúc một xa đến khi bên ngoài là một khoảng yên lặng.

Thu Phương không lơ là chính sự, quay lại dính lấy Uyên Linh triền miên. Uyên Linh bấu lấy tấm lưng của cô, tiếng kêu thâm thúy như có như không bật ra khỏi miệng.
.
.
.
Thu Phương và Uyên Linh xuống lầu lần nữa, cơm canh đều đã nguội, cô giúp việc chu đáo đem thức ăn hâm nóng, ánh mắt rành mạch nhìn thấy vết muỗi cắn rải rác trên cổ hai người, trong lòng âm thầm sáng tỏ, làm xong nhiệm vụ liền rời đi.

"Thật đói!" Thu Phương nhìn thấy đồ ăn liền cảm thán, quay sang Uyên Linh mỉm cười: "Sau này ăn no lên giường tập thể dục là tốt nhất!"

Uyên Linh vừa cầm đũa chưa kịp gắp cái gì liền ửng hồng mặt, nói không nên lời nhìn Thu Phương.

"Chị..."

"Chị càng lúc càng không đứng đắn!"

Thu Phương gắp một miếng thịt đặt trong bát nàng, không giấu được chiều chuộng trong đôi mắt, vui vẻ nói.

"Chị thích em như vậy!"

Uyên Linh ngượng ngùng không đáp, cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước rồi cũng mau đến 9 giờ, cả hai không ngủ ngay, trở lại phòng cùng ngồi trên một cái ghế bành ngoài ban công, bên cạnh còn có hai ly R*ợ*u vang uống dở.

Uyên Linh ngồi bên cạnh Thu Phương, ánh mắt an tĩnh nhìn ra bờ biển, đem tâm tư cất giấu thật sâu nhẹ nhàng nói.

"Thu Phương...nếu lúc nãy chị kiềm chế được mình, em sẽ cảm thấy mình không còn hấp dẫn trong mắt chị nữa. Thật may!"

Thu Phương cảm nhận trái tim đang nhói lên. Có lẽ...suy nghĩ chu đáo của cô cũng trong lúc vô tình tổn thương Uyên Linh, tổn thương sự tự tin của em ấy. Cho nên cũng không rõ từ khi nào, em ấy không muốn bại lộ cơ thể trước mặt cô. Mà khi nãy, Thu Phương hiểu Uyên Linh dùng hết tự tin muốn lần nữa thăm dò cô. Thật may, cô không như trước kia có đủ năng lực kiềm chế, hay nói chính xác, cô không muốn kiềm chế du͙© vọиɠ của mình. Uyên Linh muốn cô, cô cũng muốn em ấy, nhưng nếu cô thật sự từ chối đó nhất định sẽ trở thành bóng ma trong lòng Uyên Linh.

Thu Phương dùng hai tay nâng lấy gương mặt Uyên Linh đối diện với mình, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, sự mê luyến không chút che giấu: "Em luôn xinh đẹp, bất kể là hai chân em có đi lại được hay không thì em vẫn xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp."

"..."

"Chúng ta có thể nắm tay nhau đến già hay còn phải xem sự cố gắng, kiên nhẫn, bao dung và cả tình yêu thương nữa. Sắc đẹp không vĩnh cửu, chị lớn hơn em 8 tuổi, sau này chị già và không còn xinh đẹp như trước, em sẽ không tiếp tục yêu chị sao?"

"..."

Uyên Linh không đáp nhưng Thu Phương rõ ràng hơn ai hết. Cô nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, thâm tình nói: "Em yêu chị nhiều bao nhiêu thì cũng giống như chị yêu em nhiều bấy nhiêu."

Uyên Linh đỏ mắt nhìn Thu Phương rồi sau đó ôm chầm lấy cô, nức nở:

"Chị là tất cả của em!"

Thu Phương hôn lên mái tóc thơm của nàng, đương nhiên đáp: "Em cũng là tất cả của chị!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro