Chương 2 : Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần đầu chương 2
Chương Tranh Lam ngồi trên cửa sổ ,
lười nhác nheo mắt lại , tay trái kẹp một điếu thuốc gác trên thành ghế , thỉnh thoảng lại hút một hơi , trong có vẻ uể oải .
Nếu như cảnh tượng này diễn ra vào một ngày đông hay ở nhà vào kỳ nghỉ thì thực sự không tồi , nhưng lúc này sau lưng anh là một đám người đang chiến đấu , vật lộn với công việc .
Mấy nhân viên phòng kỹ thuật nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ , bất mãn nghiến răng nghiến lợi . Sếp tổng của học thật không có lòng thương người , công ty họ làm ăn tốt như vậy , đơn hàng của chính phủ và quốc doanh nhận không hêt , vì sao phải đến trường đại học để hỗ trợ kỹ thuật chứ , chẳng lẻ sếp tổng có JQ *1 ( *1 : gian tình ) với hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng này ? Vừa tán gẫu qua YY*2 (*2: phần mềm chát voice thịnh hành ở Trung Quốc ) để an ủi lẫn nhau vừa gian khổ chiến đấu , cuối cùng một người không chịu nổi nửa , hét lên : " Sếp , anh mau đến cứu cánh đi , hệ thống này bị lỗi rồi . Sao nó lại tự nổ chứ ? Sao nó không tự chết đi chứ ? "
Cả đám người bật cười
Chương Tranh Lam uể oải mở mắt , quay đầu lại nhìn , sau đó mới chầm chậm đứng lên . Anh kẹp điếu thuốc vào miệng , đi về phía nhân viên vừa hét , cốc vào đầu người đó một cái . " Ngốc như lợn ! "
Trái tim Nguyễn Kỳ rỉ máu . " Sếp...lam tổn thương lòng tự tôn của người ta rồi "
" Ghê nhỉ ? Cậu cũng có tự tôn ? " Chương Tranh Lam khom người liếc nhìn màng hình , sau ba giây , anh nói : " làm lại "
" Hả ? " Nguyễn Kỳ kinh ngạc .
Chương Tranh Lam khinh bỉ nói : " Sao lại nhìn tôi như thế ? Cậu thực sự cho rằng tôi là thánh à ? "
Đám người còn lại dừng tay , trong lòng thầm oán : " Tôi coi anh là ma "
   Chương Tranh Lam dụi điếu thuốc vào gạt tàn , nghênh ngang đi ra cửa .
   Khương Đại Quốc ở bàn ngoài cùng , cười hì hì , hỏi : " Sếp Tổng , anh về nhà à ? "
   Chương Tranh Lam đút tay vào túi :" đói rồi , đi mua đồ ăn "
   Một đám người sau lưng gào ầm lên.
   Chương Tranh Lam ra khỏi kỹ thuật , thong thả đi xuống lầu .
   Con lừa nhỏ *1 (*1: tên một loại xe máy điện ) của anh đỗ ở dưới gốc cây cạnh cửa . Chương Tranh Lam là một người vô cùng lười biếng , anh chính lau phiên  bản hiện của Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết Cổ Long , có thể ngồi thì không đứng , có thể nằm thì không ngồi . Cho nên anh thích xe điện , so với ô tô phải bảo dưỡng , phải tìm chỗ để xe , phải sang số thì xe con lừa trở thành lựa chọn hàng đầu của anh , vừa thuận tiện vừa tiết kịm xăng .
    Nhưng có được ắt có mắt , chiếc xe điện này cũng không mang lại cho anh không  ít rắc rối . Năm đó vừa tốt nghiệp đại học , Chương Tranh Lam làm ăn phát đạt , mua được một căn biệt thự ở khu đất đắt đỏ bậc nhất thành phố . Trong nửa tháng đầu mới dọn đến , anh đi làm về thường xuyên bị bảo vệ của tiểu khu chặn lại vì tưởng anh là người giao hàng . Đương nhiên không phải ngoại hình của Chương Tranh Lam giống người giao hàng , anh diện mạo đoan chính , ngũ quan cân đối , vóc dáng khỏe khoắn , đôi khi đẹp ngời ngời trong bộ âu phục và giày da bóng loáng hay khi nghiêm túc làm một việc gì đó . Phong thái đó được các anh em miêu tả bằng một câu  : " không phải người "
    Chương Tranh Lam cắm chìa khóa khỉ động xe , thong dong đi qua con đường râm mát khuôn viên trường . Lúc này là ba giờ chiều , trong sân không có nhiều người qua lại .
     Chương Tranh Lam là kiểu khi lái xe cũng có thể đờ đẫn nheo nheo mắt , cho nên khi nhìn thấy một người đang đi phía trước mà anh sững sờ thì đúng là chuyện không thể lý giải nổi .
      Anh nhìn chằm chằm bóng lưng đang mỗi lúc một gần kia , khi đã vượt qua người đó , anh lại nhìn qua gương chiếu hậu . Đến lục sực tỉnh , anh phát hiện mình đang châu mày , môi mím chặt lại , đột nhiên muốn hút thuốc .
  🎼HẾT PHẦN ĐẦU CHƯƠNG 2 🎤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro