Chương 1 : thời thiếu niên ( phần 5 chương 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 5 chương 1 ( phần cuối )
  Chuông vang hai hồi thì người nghe mấy . Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền đến : " Thủy Quang ! "
  Khoảng khắc đó , Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa đi , sống mũi cay cay .
   " Cảnh Lam , em thi xong rồi . "
   " Ừm , anh biết "
   " Em....có thể đăng ký vào trường anh không ? "
   Người đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ nói : " Anh đợi em "
  ( đừng sốc khi đọc đoạn tiếp theo nhé  )
    Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa đời vào mùa hè năm 2006 , trên máy bay về Tây An . Sự cố hàng không vào tháng sáu năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự , cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn .
   Thủy Quang nhìn năm chữ đó , năm chữ đã khiến cho người co trai mà cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa .
   Cô ngồi lên giường , cả đêm không ngủ .
   Đêm đó , trong đại viện , không có ai ngủ .
   Tháng chín năm 2006 , Thủy Quang đặt chân đến trường đại học miền bắc xa lạ này . Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trồ mà anh từng ngắm , thì thầm : " Vu Cảnh Lam , anh nói sẽ đợi em , em đến rồi . Em đã giữ lời hứa , nhưng anh lại không..."
   Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc . Ở gần trường nhân tài nhan nhản này , cô vẫn không hề bị chìm nghỉm , kết quả học tập tốt lại có nhiều sở trường , vừa hát hay vừa múa võ đẹp , vì thế cô được rất nhiều người theo đuổi , nhưng cô đều từ chối . Mấy người bạn cùng phòng nói , Thủy Quang đã có người thương rồi , cũng là sinh viên trong trường , thỉnh thoảng cô cũng viết thư cho người ấy.
  Năm 2007 Thủy Quang nuôi một chú chó chăn cừu , đặt tên là Edward . Cô thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt . Đám bạn cùng phòng đều thích Edward , đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình . Thỉnh thoảng rãnh rỗi , Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài đi dạo , cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ  nhạt .
    Mùa xuân vào năm 2008 , Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ . Cô tự nhủ với chính mình , đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy mà đi nữa , đừng lặp lại câu " anh ấy đang đợi mình " nữa !
   Tiêu Thủy Quang , không ai đang đợi mày , không ai cả....
   Cô nguyện rằng anh cứ mãi ở tít trên cao , chứ đừng xa cách cô như bây giờ . Cuối cùng , cô nói , em trả tự do lại cho anh...
   Hôm đó , Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm .
  " Trong di vật của anh mình , có một bức thư viết cho cậu . Thực ra không hẳn là thư , anh mình kẹp nó trong sách , giống như bookmark*1 ( *1: thẻ đánh dấu sách )
   Thủy Quang : Hoa bên đường nở đã hết , người cứ thong thả về *2 . ( *2 : nguyên văn : Mạch thượng hoa khai , khả hoãn hoãn quy hĩ . Câu nói này có xuất xứ từ một bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu nhân của ông . Ý nghĩa là : 1. Hoa trong ruộng trên bờ đã nở rồi , nàng có thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về . 2. Hoa bên đường đã nở rồi , nàng có thể thong thả đợi ta quay về ! 3. Trên lập trường của tác giả thì nó biểu hiện cho tình yêu sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho người vợ . )
                                              Cảnh Lam
                                          Hè năm 2005
   Thủy Quang khóc nấc không thành tiếng .
 

  
   Khi ấy , Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ , nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học , có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gổ dài mà khóc đến tuyệt vọng .
  😢😢HẾT CHƯƠNG 1 😭😭
 
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro