Chương 1: thời thiên niên ( phần 4 của chương 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 4 của chương 1
Dưới sự bức bách của bố , Thủy Quang ăn xong liền chạy ra ngoài sân , thấy cửa lớn của nhà họ Vu đang mở , cô lấy lạ . Tối qua Cảnh Cầm nói sáng nay cùng bố mẹ đi leo núi , sao có thể về sớm như vậy ? Cô bèn đi sang đó , chưa tới cửa đã gọi : " Về sớm thế Cảnh..." chữ " Cầm " chưa kịp thốt ra thì đã bị đổi thành chữ " Lam "
Vu Cảnh Lam trong thấy cô , cũng hơi bất ngờ . " Thủy Quang lâu rồi không gặp "
" Cũng phải nữa năm rồi nhỉ ? Anh ăn cơm chưa ? "
" Anh vừa mới về "
" Có muốn sang nhà em ăn chút gì không , bố mẹ đều có nhà . "
Vu Cảnh Lam dịu dàng nói :" Thôi không cần đâu , Cảnh Cầm chắc sắp về rồi , anh vừa gọi điện thoại cho nó"
Nên nói gì tiếp ? Hình như chẳng có gì để nói nữa .
" Ồ....vây em về nhé , khi nào Cảnh Cẩm về em lại sang "
Vu Cảnh Lam nhìn cô một lát , khẽ nói : " ừ "
Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè , cô sợ mình không cẩn thận nói ra những câu nghe xuẩn , sợ đối phương đáp lại " em nói gì anh nghe không rõ "
Hai hôm sau , La Trí cũng về . Tối đó , mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió , than thở :" Chớp mắt mà bốn đứa nó đều đã lớn rồi , nhanh thật ! "
Đúng vậy , nhanh thật !
Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ?
Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè . Từ hồi sáu tuổi , Thủy Quang đã được bố cho đi học võ phòng thân . Suốt thời gian đó , trong nhà phần lớn đều là giải thưởng võ thuật , giấy khen của trường học chẳng được mấy tờ . Thủy Quang vào cấp ba , bà Tiêu bực mình tuyên bố : " Anh thật sự coi con gái của chúng ta là con trai đấy à ? Không đánh đấm gì nữa , tập trung học hành , không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con anh thế nào ! "
Bà Tiêu hiếm khi thể hiện uy phong , nhưng hễ ra oai thì khí thế bức người , ông Tiêu không thể không đầu hàng .
Thực ra ban đầu , Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở . Con gái nhà người ta thì học ba lê , vĩ cầm , luyện chữ vẽ tranh , cô lại ngày ngày đứng tấn đá chân , luyện quyền luyện cước , vừa đau vừa mệt , không biết đã khóc bao nhiêu lần . Nhưng sau hai năm , cô đã quen dần , tuy thỉnh thoảng cảm thấy mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa . Lúc đạt được thành tích cao , cô còn thấy rất vui và tự hào , mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nau thì chẳng kém cạnh ai . Có lần Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt , Thủy Quang chỉ vung tay vài đòn đã có thể đón ngã tên đó lăn ra đất . Không phải cô hơn người ta về thể lực , mà là kỷ thuật , đấy mới chính là sức mạnh đặc biệt không thể thây thế.
Từ khi lên cấp ba , Thủy Quang không luyện võ nữa mà tập trung vào việc học . Cô sợ thi trược đại học sẽ khiến mẹ buồn hơn nữa cô cũng có mục tiêu của mình , mục tiêu đó rất cao , không cố gắng không được .
Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp võ ghi danh thì tình cờ gặp Mạt Lị . Hai người nhìn nhau , Mạt Lị " hứ " một tiếng , Thủy Quang " haizz " một tiếng .
Sau hôm nay ấy , cô nàng chua ngoa Mạt Lị không dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa . Không thể phủ nhận , bạo lực đôi khi có tác dụng hơn đạo lý .
Kỳ nghỉ hè trôi qua một cách chậm chạp , Thủy Quang thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác , nào là luyện võ , nào là ôn thi , vì thế suốt tháng hè , La Trí luôn than vãn với Vu Cảnh Lam : " con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu , làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế ? "
Cảnh Lam chỉ trầm mặc không đáp , ánh mắt đăm chiêu .
Năm lớp mười hai như đánh trận , Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu của mình , tới gần anh . Cho dù anh không nhìn thấy , cho dù anh chẳng bận tâm .
Tháng sáu năm 2006 , sau những cố gắng đã bỏ ra , Thủy Quang đã hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình . Ra khỏi phòng thi , cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài .
Cô cầm di động lên , lần đầu tiên cô gọi cho Vu Cảnh Lam .
🐵HẾT PHẦN 4 CHƯƠNG 1🐒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro