1. Muse (Nàng thơ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Prôvence,07/09/2023
Đã là hai giờ sáng,bên ngoài trời Prôvence vẫn mưa lất phất từ buổi chiều tà, đường phố cứ như gương mặt người đàn ông ướt đẫm âm thầm bật khóc không để ai trông thấy,anh lại âm thầm viết thư cho em bên cạnh ánh đèn mờ huyền ảo,miên man lại cứ miên man. Anh lại tự hỏi ngày tháng buồn tẻ này khi nào sẽ qua hay cứ như cơn mưa lất phất ngoài trời cứ kéo dài mãi nhưng làm sao qua khi anh vẫn chưa thoát ra khỏi những đày ải do chính mình tạo ra hay do em. Bức thư đầu tiên anh viết khi lần đầu ta gặp gỡ,anh đã mong em hãy mang anh đi khỏi tháng ngày hư vô buồn tẻ vậy mà cuối cùng em lại ném anh vào cùng cực hơn. Hãy nói cho anh biết anh nên làm gì khi em đã đặt dấu chấm hết cho tất cả,bỏ mặc anh hoang vu và nhỏ bé lạc lõng trước cuộc đời rộng lớn bao cuộc vui.

Anh nghĩ âu cũng đã đến lúc bản thân thôi đốt chút kỉ niệm vui còn ít ỏi vào những điều buồn tênh cứ trải dài theo năm tháng,dừng lại để những điều buồn tênh không xóa đi tất cả kỉ niệm đẹp,để anh có thể mỉm cười về sau khi nghĩ về hai ta thay vì cứ nhọc nhằn vật lộn cố xóa bỏ nó. Như Trịnh có viết trong thư gửi người tình Dao Ánh của mình :"Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi,anh sống một mình và cố tìm một niềm vui của riêng anh.",anh nghĩ mình phải chấp nhận những đau khổ khi mất đi em như là một lẽ tự nhiên vì "có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được",anh sẽ trở về làm người tình chung thủy với miền mù sương anh đã yêu và dành cả tuổi trẻ nơi đó,sẽ xem cô độc là một niềm vui vì ít nhất anh hạnh phúc vì chính anh không phải vì ai.

" Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông"

Anh đã nghĩ suy rất nhiều,trăn trở bao đêm dài để nhìn lại mình,nhìn lại tất cả mới có thể đưa đến quyết định cuối cùng này vậy còn em thì bao lâu,bao lâu để có thể dứt khoát như vậy? Giờ thì điều đó đâu còn quan trọng gì đâu vì nó chỉ còn lại trong miền kí ức cần lãng quên.

Tạm biệt em! Mong đoạn trường em đi sẽ như em mong."

******

10/09/2024

Buổi chiều,sau trận mưa lớn sương mù giăng kín trên đỉnh đồi tạo thành một khối lớn nối liền nhau tựa như mặt đất thứ hai,ở phía trên bầu trời sau hai mươi phút bay vòng vòng trên bầu trời máy bay cuối cùng cũng chờ sương tan một chút để đáp xuống đường băng sân bay Liên Khương. Từ trong khoang máy bay,Tuấn cầm theo chiếc vali bằng da vừa đặt bước chân đầu tiên ở bật cầu thang sắt để xuống đất thì bỗng run người vì cơn gió lạnh thỏi qua. Đặt chân xuống mảnh đất xa cách đã lâu,cứ ngỡ mọi thứ đã chìm sâu nhưng từ đâu lại như cơn lốc xoáy cuốn anh vào,ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt,trút tiếng thở dài anh bước tiếp vào xe trung chuyển vào trong sân bay.

Trên chiếc taxi trên đoạn đường xuyên giữa núi đồi,hai bên là những rặng thông cao vút đang ẩn mình trong làng sương mù ,Tuấn tựa mình lên ghế sau,mắt hướng ra bên ngoài cửa kính mong được nhìn thấy những hàng thông đang cố giấu mình như một cách trừng phạt với con người bội bạc nói sẽ gắn bó mãi mãi thế mà lại lạc lối đến khi mất hết nhựa sống lại trở về mong chờ xoa dịu.

"...Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống,mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung. Cuối cùng lòng yêu cuộc sống cũng không giữ lại đời người,cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu..."- giọng đọc trên Radio về một bài viết nào đó của Trịnh Công Sơn.

"Cuối cùng tình yêu cũng không giữ được người mình yêu",Tuấn chua xót cố xoa đi những tê tái đang dày xé :" Em nhìn thấy không,khi lòng anh xám xịt ảm đạm như những áng mây trên trời, Đà Lạt cũng không xoa dịu cho anh nữa bởi vì anh đã ích kỷ bỏ lại nơi này. Nơi nào để anh dung thân,nơi nào có bình yên đã bị em giấu đi? "

Mở kính xe taxi,Tuấn đưa tay ra ngoài khung cửa đón lấy cơn gió để mặc mình  trong cơn lốc xoáy cuốn về miền quá khứ.

*****

Một ngày hè của năm 2016,một chiều nắng chói chang ganh đua với sắc hoa rực rỡ ở khắp các con phố Đà Lạt. Trên con phố quen,Tuấn trong dáng vẻ thường ngày áo sơ mi trắng,bên ngoài là áo len màu xám cùng quần âu lầm lụi cầm máy anh đi giữa người người qua lại.Ngày ngày vào khung giờ này sau một buổi sáng nằm dài trên giường với vẻ mệt nhọc,chán chường anh lại ra phố để mong tìm được gì đó kéo mình ra khỏi thâng ngày sống như vết phiền muộn trên cuộc đời. Hình ảnh của anh mỗi lần sang phố với đôi mắt mơ màng như lãng du miền đất nào đó không biết từ khi nào đã khiến một vài cô gái trên phố trót bị lưới tình cuốn lấy mỗi ngày một dày. Làm thổn thức bao trái tim nhưng trái tim của anh vẫn cứ lạnh giá quanh năm như nước hồ Tuyền Lâm,cứ khiến người khác lạnh phắt rút tay lại khi chạm vào.

Dạo bước trên phố,Tuấn bắt gặp được một bà cụ bán hoa trên vỉa hè,sạp bán có rất nhiều loài hoa khác nhau nào là hoa hồng,hoa hướng dương,hoa trà,hoa mẫu đơn nhìn những bông hoa tươi thắm anh đưa máy ảnh lên định bấm máy khoảng khắc này thì đột nhiên một trận mưa lại kéo đến. Bà cụ bán hoa đang đứng chào hàng liền vội vã dời hoa của mình vào trong hiên vì sợ những bông hoa tươi thắm bị dập. Tuấn thả máy ảnh xuống để nó treo vào cổ rồi vội chạy đến giúp cho bà cụ mang hoa vào dưới mái hiên. Mặc cho bản thân bị ướt và chiếc máy ảnh của mình có thể bị hỏng anh vẫn dầm mình dưới mưa mang từng chậu hoa vào. Một chậu,hai chậu,ba chậu....chậu cuối cùng anh lại chạy ra thì thấy một cô gái đang cố mang chậu hoa vào. Nhìn thấy vậy anh liền vội đến đỡ lấy thay cho cô.

- Để cho tôi. Cô vào trong đi mưa ướt đấy.

Nhận lấy chậu hoa từ trong tay cô gái,anh liền nhanh chân chạy vào trong mái hiên. Lúc chạy mưa không quên quay lại gọi cô gái đang đứng dưới mưa cùng mình nhanh chân vào dưới mái hiên.

- Nhanh vào trú mưa.

Mang tất cả số hoa vào dưới mái hiên cho bà cụ rồi,Tuấn đứng thở có chút hổn hển chưa kịp nhìn xem mình ướt bao nhiêu thì lại dồn hết chú ý vào chiếc máy ảnh. Bà cụ ở bên cạnh lo lắng vì chàng trai trẻ này giúp mình nên máy ảnh bị hỏng sốt sắn hỏi han.

- Máy ảnh của cậu có bị làm sao không?

Tuấn cầm máy ảnh lên,chụp một tấm ảnh để kiểm tra. Vốn chỉ muốn chụp đại một thứ gì đó thì anh lại bấm máy hình ảnh cô gái mặc chiếc áo len màu brigitte (màu hồng san hô) với chiếc váy ngang đầu gối một chút đang chạy vào trú mưa. Ngón tay chỉ kịp bấm máy sau đó đơ ra,anh ngẩn người nhìn. Chỉ một khoảng khắc nhìn thấy trái tim anh như ngừng đập thì Tuấn đã biết chắc chắn đây chính là nàng thơ của đời mình. Một khoảng khắc chẳng điều gì đặc biệt giữa hai con người xa lạ nhưng nếu đã là định mệnh thì khoảng khắc đó đột nhiên kì diệu đến lạ thường. Gặp được cô anh ước mình là bầu trời để hình bóng cô đi đến đâu anh cũng có thể nhìn thấy. Gặp được cô anh ước mình chính là con đường để lưu lại dấu chân của cô. Gặp được cô anh ước mình được yêu một cách nồng nhiệt như cách sóng yêu bờ cát dẫu cho chạm vào một lần rồi tan ra cũng mãn nguyện.

Bà cụ ở bên cạnh thấy anh không nói gì mà chỉ ngẩn người ra thì lo lắng,bà tưởng anh vì chiếc máy ảnh bị hỏng nên mới như vậy.

- Máy ảnh của cậu hỏng rồi sao? Có sửa được không?

Nghe tiếng của bà cụ,Tuấn mới thôi ngẩn người nhưng mắt vẫn cứ say đắm nhìn cô gái đang ở trước mặt.

- Dạ không sao đâu cụ. Cháu vừa kiểm tra mấy vẫn còn rất tốt.

Cô gái vừa xuất hiện đã cướp lấy trái tim của anh đang từ từ bước lại,dù mái tóc đã bị những hạt mưa làm ướt trong rối bời nhưng cô vẫn đẹp đến hút hồn anh. Cô gái đó không giống như những câu chuyện ngôn tình tình cờ xuất hiện cướp mất trái tim của chàng trai rồi vụt biến đi để chàng trai mòn mỏi đi tìm. Cô gái đang bước về phía anh với nụ cười thật tươi khiến anh lại như một kẻ ngây dại ra trước vẻ đẹp kiều diễm ấy. Cô gái đó bước đến lấy chiếc khăn tay từ trong túi đưa ra cho anh.

- Anh lau khô đi. Anh ướt nhiều quá,hai vai áo và đầu đều đã ướt cả rồi. Mưa ở đây rất lạnh sẽ dễ cảm đấy.

Nhìn thấy cô cũng ướt đẫm,anh đi vào bên trong lấy chiếc áo khoác bên ngoài của mình đã vội cởi ra để giúp bà cụ mang chậu hoa vào khỏi vướn víu nên không bị ướt đem ra đưa cho cô.

- Áo khoác của tôi vẫn chưa bị ướt,cô khoác bên ngoài đỡ đi.

Cô gái đẩy áo khoác lại phía Tuấn.

- Không cần đâu. Anh ướt nhiều hơn tôi anh cứ giữ mặc đi.

Không nói gì Tuấn tự mình lấy áo choàng khoác lên cho cô gái trước mặt.

- Tôi ở đây nên đã quen với khí hậu,dầm mưa một chút sẽ không vấn đề gì còn cô thì nên mặc vào đi.

Cô gái đó mở to mắt có chút bất ngờ nhìn Tuấn. Cô đúng không phải là người ở Đà Lạt nhưng chỉ qua vài câu nói anh đã có thể nhận ra sao?

- Anh biết tôi không phải người Đà Lạt sao?

- Giọng nói của cô. Cô ở Sài Gòn đúng không? Tôi cũng là người Sài Gòn mới ở đây vài năm thôi.

Bà cụ ở bên trong sắp xếp sạp hàng của mình xong thì ra gửi lời cảm ơn đến hai người lạ mặt vừa giúp đỡ mình. Bà cụ nét mặt hiền từ của người vùng núi đơn sơn một mạc môi mỉm cười để lộ nhưng chiếc răng không đều của mình nhưng vẫn mang chút gì đó đẹp đẻ phải chăng tỏa ra từ trái tim?

- Cảm ơn hai cô cậu đã gíup đỡ. Nếu không có hai cô cậu,bà cụ này không biết làm sao mang hết số hoa vào.

- Không có gì đâu cụ. Trời đột nhiên mưa lớn như thế nếu là ai đi qua trông thấy cũng giúp cụ thôi.

- Đúng vậy cụ. Với lại cháu vẫn chưa giúp được gì cho cụ,anh chàng này giúp cụ mang hoa hết vào rồi.

Bà cụ vẫn niềm nở nở nụ cười thật tươi.

- Không biết phải cảm ơn cậu như thế nào. Vì gíup bà cụ này mà cậu ướt cả rồi.
Mắt Tuấn dời phía số hoa của bà cụ.

- Cụ có thể cho cháu một nhành mẫu đơn có được không ạ?

- Được chứ,cậu muốn lấy bao nhiêu cũng được.

- Cháu chỉ cần một nhành thôi ạ.

Tuấn bước đến chọn lấy một nhành mẫu đơn đẹp nhất mà mình đã nhìn trúng. Anh muốn lấy đó tặng cho cô gái khiến trái tim mình loạn nhịp. Kiếm tìm rất lâu mới có thể gặp được anh nhất định không thể để vụt mất được. Cầm lấy nhành hoa mẫu đơn đang nở rộn màu hồng,Tuấn đi đến tặng cho cô.

- Tặng cho cô.Tu est entré dans mon coeur.(Em đã gõ cửa trái tim tôi).

- Tiếng Pháp? Nhưng nó nghĩa là gì.

Nhận lấy bông hoa mẫu đơn từ Tuấn,cô mỉm cười đợi câu trả lời từ anh thì bỗng nhưng trời ngừng mưa,anh mang theo chiếc máy ảnh vội rời đi.

- Hi vọng chúng ta có cơ hội gặp lại. Hoa mẫu đơn rất đẹp nhưng không đẹp bằng người đang cầm nó.

- Áo khoác,còn áo khoác của anh.

- Chúng ta nhất định có duyên gặp lại. Lúc đó tôi sẽ lấy lại,cô hãy thay tôi giữ nó. Cảm ơn!

Rồi Tuấn cũng biến mất giữa dòng người qua lại. Cầm nhành mẫu đơn trên tay Hằng thoáng mỉm cười,cô chưa từng thấy chàng trai nào như vậy rõ ràng nói những lời ấy là muốn theo đuổi đối phương nhưng lúc rời đi tên không để lại cả một câu hỏi cô tên gì cũng không hỏi. Đà Lạt tuy nhỏ nhưng để hai con người xa lạ tình cờ gặp nhau trên phố dưới cơn mưa gặp lại lần nữa quả thật như việc chàng trai đi tìm lá diêu bông hỏi cưới người con gái mình yêu. Mỉm cười nhìn về hướng Tuấn khuất giữa dòng người một chút cô gái cũng quay đầu rời khỏi.

Hình ảnh của anh có lẽ không lâu sau đó sẽ lu mờ trong tâm trí cô gái nếu như bọn họ không có duyên gặp lại nhau lần nữa. Từ biệt nhau giữa phố đông hai người đi hai hướng nhưng cuối cùng chiều tối khi hoàng hôn vừa tắt lại gặp nhau. Nơi cô gái ở chính là một tiệm cafe trên đồi tên là Rêveur (Mộng mơ) đây cũng là nơi anh hay lui tới mỗi tối muộn để nhâm nhy tách cafe không đường yêu thích và đón gió buốt từ bên ngoài. Hơi ấm của cafe và sự lạnh buốt của gió trung hòa nhau khiến tâm hồn anh cảm thấy cân bằng giữa cuộc sống vốn nhiền hỗn tạp.

Đúng sáu giờ cánh cửa ra vào của Rêveur lại được ai đó đẩy vào. Người chủ tiệm đứng ở trên quầy thấy anh bước vào lại theo thói quen đưa mắt nhìn đồng hồ sau đó đặt tách cafe mình vừa pha lên bàn.

- Cậu luôn đúng giờ. Cafe đen không đường,mời dùng.

Chủ tiệm tên là Vĩnh Nguyên là một người đàn ông trung niên vui tính cũng là người bạn tâm giao của Tuấn ở đây. Ngoài niềm đam mê với cafe Vĩnh Nguyên cũng là một người rất sành âm nhạc,mỗi khi tiệm đóng cửa hay cùng Tuấn thả hồn theo những bản nhạc xưa cũ phát ra từ đĩa than hay mấy băng cassette đã lỗi thời.

Tuấn tháo khăn choàng trên cổ đặt sang một bên sau đó ngồi lên ghế. Tách cafe trước mặt nóng hỏi nghi ngút khói,anh lấy gói thuốc ra châm một điếu hút để làm ấm người.

- Hôm nào cũng vị cafe cũ,quán quen và giai điệu yêu thích. Ở Đà Lạt đúng là nơi để ẩn náu muộn phiền,bộn bề.

- Cậu trốn ở đây cũng đã ba năm rồi còn muốn trốn đến bao giờ? Cứ để anh trai gánh vác công ty hoài như vậy sao?

Tuấn nhả làn khói thuốc cuối cùng,tay cầm tách cafe của mình trên bàn lên.

- Anh trai của em cứ bảo là em cứ tùy hứng,sống trọn vẹn với cuộc đời của mình. Đi đâu miễn là thỉnh thoảng về để anh ấy biết em còn sống là được.- nói đến đấy Tuấn cong môi cười rồi uống một ngụm cafe.

- Cứ lông bông thế này hoài đâu được. Cũng lo kiếm người phụ nữ để kết hôn đi là vừa.

- Em không như anh! Nhất định không cam chịu chuyến vâng lời bố mẹ trong hôn nhân. Người mà em yêu nhất định cưới bằng được cô ấy vì đâu dễ tìm được hạnh phúc của đời mình.

- Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Lúc anh còn trẻ như cậu cũng nói như vậy nhưng cái gì đến cũng đến,muốn theo ý mình nhưng chẳng thể.

Lấy một điếu thuốc trong gói thuốc của mình đưa cho Vĩnh Nguyên,Tuấn châm lửa cho mình rồi cho cả người đối diện.

- Kết hôn với một người rất dễ chỉ một lễ cưới,một tờ giấy đăng kí là xong quan trọng là sau đó có hạnh phúc không. Anh không yêu thì đừng làm khổ người ta,cô gái kia thì sao?

- Anh không biết. Cô ấy cũng đang ở đây,vừa mới đến khi sáng.

Gạt tàn thuốc,Tuấn lại uống một ngụm cafe đắng. Đang đắm chìm vào vị đắng thì nghe tiếng cửa quán mở,theo phản xạ quay sang nhìn. Nhìn thấy người bước vào Tuấn không cẩn thận làm đổ chút cafe lên bàn,người đến đang ôm một thùng giấy trên tay cũng ngẩn người nhìn. Hai người thật sự gặp lại nhau trong một ngày,đây gọi là định mệnh của nhau sao? Cô vẫn đang mặc áo của anh.

Hai người thẩn thờ nhìn nhau như chưa tin vào mắt mình,lòng anh reo vang như chiếc lá reo mừng khi  mùa xuân bắt đầu. Khi cả hai vẫn thẩn thờ thì Vĩnh Nguyên loay hoay tring quày pha chế lên tiếng gọi:

- Em giúp anh mang vào đặt ở cạnh tủ lạnh,một lát anh sẽ sắp xếp vào tủ.

- Dạ.

Cô gái đó thôi không nhìn anh nữa mà mang thùng giấy trên tay mình vào trong. Cô vừa vào trong thì Vĩnh Nguyên cũng vừa pha xong một ly capuchino nóng đặt lên bàn,khi anh chuẩn bị xé một gói đường thì cô gái ngăn lại.

- Không cần. Em không uống đường.

Vĩnh Nguyên lạnh lùng đẩy tách caouchino nóng lại chổ của Hằng đang đứng

- Xin lỗi. Sau này anh sẽ ghi nhớ em không uống đường.

- Không sao. Anh quên em sẽ nhắc.

Từ đầu đến cuối mắt của Tuấn vẫn luôn dõi theo cô gái khiến mình say đắm hoàn toàn không để ý đến thái độ bỗng dưng xa cách của Vĩnh Nguyên.

- Giới thiệu với em đây là Tuấn,khách quen của tiệm cũng là bạn của anh. Em cứ gọi cậu ấy là em,vì cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi.

Hằng nhìn Tuấn rồi dịu dàng mỉm cười,còn anh thì có chút ngẩn người nhưng không sao khoảng cách tuổi tác không phải là vấn đề. Chỉ cần cô là người anh yêu là được.

- Chỉ một tuổi mà anh lại bắt xưng hô như vậy.

- Giới thiệu với cậu đây là vợ sắp cưới của anh,Thanh Hằng. Anh đã nhắc với cậu rồi. Dù cô ấy có bằng hay nhỏ hơn cậu vẫn gọi là chị.

- Vợ chưa cưới của anh?

Điều khiến Tuấn bất ngờ không phải vì người con gái trong mộng là hôn thê của người bạn tri kỉ mà anh không ngờ người con gái mình ngỡ sẽ dành hết những điều tươi đẹp nhất trên trần đời lại sắp kết hôn với một người không hề trân trọng cô ấy. Là tri kỉ với Vĩnh Nguyên anh hiểu rõ người bạn của mình trong lòng không có cô. Lòng anh thoáng chua chát nhìn về phía cô.

Hằng cởi áo khoác trên người mình ra đưa cho Tuấn.

- Trả cho cậu. Cảm ơn cậu vì cho tôi mượn áo.

Vĩnh Nguyên bất ngờ,quay sang Tuấn.

- Cậu và Hằng đã gặp nhau rồi à?

Anh bây giờ thật sự quá phiền muộn, tình yêu mới chớm nở kia chưa kịp đón ánh nắng mặt trời đã vội lụi tàn như tro sao? Tuấn lại lấy một điếu thuốc khác rồi bật bật lửa lên.

- Bọn em gặp nhau ngoài phố lúc trời mưa cùng giúp một bà cụ dọn hàng.

Theo tiếng thở dài của Tuấn,khói thuốc nhẹ hòa vào không khí. Hằng nhìn người đàn ông mơ màng trong làn khói thuốc chỉ cảm thấy có chút đặc biệt. Hình ảnh của anh lúc hai người vừa gặp nhau đọng lại trong cô là một chàng trai đầy năng lượng và trái tim biết yêu luôn mang đến cảm giác khiến người khác mỉm cười. Người đàn ông sầu muộn trong làn khói thuốc này hình như không phải nữa.

Vĩnh Nguyên lấy gói thuốc Tuấn đang hút cất đi,mặt mày cau có nhìn anh.

- Đừng hút nữa! Cậu đã hút nhiều rồi. Tách cafe mới uống mấy ngụm đã hút hết ba điếu.

- Lấy cho em ly sữa nóng đi. Uống cafe tối nay không ngủ được lại thêm mệt mỏi.

- Cậu hôm nay làm sao vậy? Mọi khi đều phải uống bằng được tách cafe mà.

- Hôm nay sợ không ngủ được sẽ muộn phiền chết. Thôi lấy cho em ly sữa nóng đi,nhớ thêm nhiều đường một chút. Cổ họng đắng quá.

"...Làm sao có nhau...hằn lên nỗi đau...Bước chân em xin về mau..."
Tiếng hát của danh ca Khánh Ly vang vọng trong không gian tịnh mịch, những tâm hồn cô đơn đang ngụy lên mình lớp áo sự ung dung,hạnh phúc trở nên trần trụi với chính mình.Góc nhỏ quày cafe Rêveur ba con người không ai nhìn nhau. Tuấn cúi gầm mặt,hai vai cụp xuống,tay giữ điếu thuốc đang tỏa khói,Hằng có chút bối rối thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn dáng vẻ sầu muộn của Tuấn rồi quay đi,Vĩnh Nguyên cứ nhìn ra núi đồi qua khung cửa sổ như đang tìm kiếm một ánh đèn lấp lòe nào đó dưới thung lũng tối mịt. Trong một không gian,ba con người,ba tâm hồn,ba tính cách nhưng đều chỉ mang khao khát yêu và được yêu hết mình.

#04/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro