Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Đêm đó, lúc 11 giờ khuya,Lola, Harry và Hermione tạm biệt Ron trong phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường với Neville. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy nữa. Harry quên mất là Malfoy cũng bị phạt như tụi nó.Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói
"Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!"
      đầu nó đột nhiên ong ong qua lời của thầy . những ký ức lập lờ không sác định hiện dần lên . Thầy dẫn bọn trẽ băng qua sân trường tối đen, Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Chắc là khủng khiếp lắm. Nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết.
    Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:
"Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu lắm rồi !"
      Tim năm đứa như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu tụi nó phải làm việc với lão Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Vẻ mừng rỡ của nó chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói
"Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!" nhìn nó " và ngươi ... sẽ phải đi một mình vì sự ngu dốt của mình và cái tài năng đáng khen về bìa chú đó !"
    Nghe vậy Harry vội giữ trặt em đang run rẩy vào lòng, Neville rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.
"Vô rừng hả?"
     Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi.
"Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ...." nhìn nó " vả lại ! nó mù mà ... làm sao đi một mình chứ ...."
    Neville níu cánh tay áo của Harry, nấc cục một cái. Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:
"Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói? đừng lo , nhất thì chỉ bị bọn cúng chém vào cái thôi , bọn người sói sẽ không ăn thịt một đứa con gái đầy bù chú trong người như nó đâu !"
    Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai.
"Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Harry, Hẻmione , Lola ?
    Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:
"Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt."
    Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:
"Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi."
     Thầy Filch nói, giọng độc địa:
"Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng."
     Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.Malfoy quay sang Hagrid:
"Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!"
      Harry rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Hagrid nói:
"Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó."
"Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ..."
"... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!"Hagrid lạnh lùng đáp"Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!..."nhìn nó " đừng lo Lola , cháu sẽ không đi một mình . "
     Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống, Hagrid nói:
"Vậy thì, được rồi , nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát."
    Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.
"Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia."
    Malfoy hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói
"Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?"
    Lão Hagrid đáp:
"Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ."
      Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh
"Tôi đi với Fang và Lola !"
       sẽ chẳng ai ngu ngốc khi không nhận ra ý đồ của Malfoy. Con Fang sẽ đuổi những con vật của rừng cấm . còn ở bên Lola thì nó sẽ chẳng lo bị ai tấn công
"Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì ta, Harry, Hermione sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Neville và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi!"
" Không được ! Lola phải đi cùng cháu !"
" cháu không có quyền chọn Harry ạ !"
" không sao đâu !" nó cười gượng gạo bỏ tay harry ra và lại nắm tay Neville
    Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Harry và Hermione quẹo trái; còn Malfoy , Lola, Neville và Fang thì đi theo con đường bên phải.
" này ! nắm tay tao đi cho đỡ sợ !" Malfoy đuwa tay nắm lấy bàn tay còn lại của nó
     nó không phản kháng , không nó lời nào và cũng chẳng biểu lộ ra chút cảm xúc gì cả  . Malfoy thấy hơi có lỗi , cậu không nghĩ tới vì bị trừ điểm nhiều mà nó bị trì chiết tới như vậy , mấy đứa con gái nhà khác cứ túm năm tụm bảy nó xấu nó . rồi cả đến mấy trận tập bóng nữa, không ai nghĩ tới rằng .... nó bỏ .... nó cứ trầm lặng như thể người mắc trầm cảm . mắt nó bình thường đã vô hồn bây giờ là cảm biểu cảm luôn .
       cậu không chịu được mà quay sang chêu chọc Neville đến mức nó phát tín hiệu cậu cứu và nhóm kia chạy lại .
       Harry chạy lại xem xét nó thì phát hiện đó chỉ là trò đùa dai của Malfoy.
"Tụi bay làm nhặn xị lên hết như thế này thì còn mong bắt được cái khỉ gì nữa? Neville, cháu ở lại với nhóm Lola ,Hermione và bác. Còn Harry thì đi với Fang và thằng đần kia."
     Lão nói nhỏ vô tai Harry
"Bác không muốn, nhưng với cháu thì thằng Malfoy khó mà hù doạ được, mà đêm nay chúng ta phải làm xong việc cho rồi"
     Thế là Harry đi sâu vào rừng với Malfoy và Fang . nó ngồi thụp xuống một gốc cây .
" Lola ... ta đã nghe kể về cháu thời gian vừa qua ! ta biết rất khó khăn nhưng cháu như vậy là lại thêm áp lực cho Harry !" Bác Hagrid xoa đầu nó
" đúng vậy ! bồ nhìn xem , bồ đã lấy lại được 43 điểm ! bồ rất giỏi ! còn mình thì chẳng lấy lại được điểm nào nè !" Neville vụng về an ủi
       nó cười một cách yếu ớt , nó vẫn chẳng thể ném đi những lời chì chiết ra sau lưng .... nó rất yếu ớt . đúng như một câu hát
".....Heart made of glass, my mind of stone....."
(Trái tim làm bằng thủy tinh, tâm trí tôi bằng đá)
        Ron ngồi chờ những người bạn trở về, chờ mãi đến ngủ gục trong căn phòng sinh hoạt chung. Nó ngủ mớ, đang la hét chuyện phạm lỗi Quidditch gì đó thì Harry lay nó dậy. Dù vậy, chỉ vài giây sau là Ron tỉnh táo hẳn, tròn mắt lắng tai nghe Harry và Hermione kể lại những chuyện đã xảy ra trong rừng.
     rồi đột nhiên Harry trở lại , mấy đứa chuẩn bị về thì ánh sáng lập loè trước mắt nó . nó nhìn thấy bóng lưng mọi người nhưng rồi dần nhuộm đỏ
" Anh ơi ......"
     trước khi nó ngã xuống , nó vẫn nghe thấy tiếng hét của Harry và mọi người . nhưng tàm nhìn của nó trở lại như trước tối đen
       Harry không thể nào ngồi yên được.đi qua đi lại trước lò sưởi, vẫn còn run rẩy
"Lão Snape muốn lấy Hòn đá Phù thủy cho Voldemort... Voldemort đang chờ đợi trong khu rừng... vậy mà mình cứ tưởng lão chỉ muốn làm giàu..." cắn " chắc chắn là lão đã phù phép lên Lola nên em ấy mới ....." cậu run rẩy
     Ron thì thào với giọng kinh hoàng, như thể sợ Voldemort có thể nghe được tụi nó vậy:
"Đừng nói cái tên đó ra!"
      Nhưng Harry không nghe giờ trong đàu cạu chỉ nhớ tới hình ảnh em với hai hốc mắt chảy xuống chất dịch đỏ thẫm ướt cả khuôn mặt và rồi ngã xuống ngay trước mắt cậu
"Anh Firenze cứu tôi, lẽ ra ảnh không được làm như vậy... Anh Bane giận lắm... Ảnh nói như vậy là xen ngang vào những điều mà các hành tinh đã tiên tri... Mấy hành tinh ấy chắc đã cho thấy trước ắt là có ngày Voldemort sẽ trở lại... Anh Bane thì nghĩ rằng, đáng ra anh Firenze cứ nên để cho Voldemort giết tôi và Lola... Chắc là điều đó cũng được ghi trên các hành tinh!"run" và rồi hốc mắt của Lola chảy đầy máu như một lời tiên trinđáng nguyền rủa !"
    Ron lại suỵt:
"Bồ làm ơn đừng nói cái tên đó ra nữa ! Lola chắclaf do ảnh hưởng bời rừng cấm thôi ! làm gì có bùa chú nào làm hốc mắt chảy máu chứ !"
     Harry tiếp tục, mặt mày ửng đỏ lên
"Bây giờ tôi chỉ còn chờ đến lúc lão Snape đánh cắp được Hòn đá, và Voldemort đến lấy mạng tôi và giết luôn cả em ấy ... Chà, chắc là anh Bane khoái lắm."
     Hermione trông hoảng sợ vô cùng, nhưng cô bé cũng cố nói vài lời an ủi:
"Harry, mọi người nói cụ Dumbledore là người duy nhất mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kiêng dè e sợ. Ở bên cạnh cụ Dumbledore, thì bạn không lo bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hãm hại. Dù sao đi nữa, ai dám chắc tiên đoán của mấy con nhân mã là đúng? Tôi nghĩ bói ra ma quét nhà ra rác ấy mà; với lại giáo sư McGonagall và cô Poppy cũng đã nó rằng Lola không sao ! .... bồ ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi !"
     Mãi đến khi trời sắp rạng sáng, ba đứa trẻ mới ngưng câu chuyện. Chúng lên giường trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn, cổ họng sưng vù đau đớn. Nhưng một đêm đầy những điều kỳ lạ vẫn chưa kết thúc:
     Khi Harry kéo khăn trải giường ra, nó nhìn thấy tấm áo tàng hình của mình được ai đó xếp ngay ngắn gọn gàng trên nệm giường. Có một mẩu giấy cài trên áo, ghi ,Phòng khi cần.
    đêm đó , cậu mơ thấy kẻ -mà -ai -cũng -biết -là -ai   -đấy moi đi hai con ngươi xinh đẹp của em và ..... hắn nuốt trửng em vào bụng một cách đầy ghê rợn . tiếng hét của em dần nhỏ lại và rồi là gương mặt vô cảm với hai hốc mắt trống rỗng trước khi hoàn toàn lọt vô bụng hắn . cậu sợ hãi tỉnh dậy , ôm chặt tấm áo choàng nhỏ của em trong lòng cầu trời mau sáng
" Lola .. hức ... làm ơn hãy.... hãy bình an...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro