cuộc chạm mặt định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      cô tạo một ảo ảnh của bản thân đi bên cạnh Henny rồi một mình đi tới chỗ của con chó ba đầu . nó bượt qua tất cả các chướng ngại vật để đến nới chiếc gương kia .
    nó chỉ muốn lập công . đúng vậy , nó muốn lập công mà không hề nghĩ đến trường hợp này . con dao nhọn hoắt kề trên cổ nó . cây đũ phép bị đánh vắng bởi người thầy mà nó vẫn nghĩ là hiền lành nhất .
" giáo sư Quirrell ! sao người lại làm vậy !"
" ồ .... công chúa nhỉ của Gryffindor , ngươi vẫn ngu sốt không nhận ra sao ! " ông ta cười nham hiểm " ngươi có biết tại sao đôi mắt của ngươi nổ tung không !"
     cô run rẩy .... không lẽ nào là Giáo sư Quirrell ....
" là ta đó ! đêm đó .... chính ta là người làm phép để đôi mắt ngươi  nổ tung ! nhưng lẽ ra là cả cái đầu của ngươi cơ . ngươi thật may mắn vì được sức mạnh của mẹ ngươi bảo vệ đến giờ ! "
" không,... không thể nào "
" tạo sao không thể chứ cô bé ! .... ngươi giống như anh trai của ngươi vậy ! ngu ngốc !"
      cô khó thở . con dao của hắn kề ngay cổ nó và đang cứa dần vào da thịt
      Harry đột nhiên xông vào khiến hắn giật mình và buông cô ra
" Thầy! Lola .... sao em ở đây !"
    Thầy Quirrell mỉm cười. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào hết. Ông bình tĩnh nói:
"Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp mi ở đây không, Harry Potter. không nghĩ tới lại gặp em gái ngươi trước !"
" anh ! là hắn .... là hắn ...." cô thở hồng hộc trog lòng cậu rồi chỉ về phía hắn
"Nhưng con tưởng... thầy Snape... "
"Snape hả?"
     Thầy Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lẹm và kinh tởm
"Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để "giương Đông kích Tây" cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?"
     Harry không thể nào tin được. Điều đó không thể là sự thật, không thể nào! rồi cậu lại nhìn xuống em đang thở hồng hộc bên cạnh mình .
"Nhưng mà thầy Snape đã từng tính giết con mà!"
" là hắn ! thầy Snape không hề làm việc này " cô nắm áo cậu
"Không, không, không... Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi . nhưng cho dù ngươi rơi thì chắc chắn em gái ngươi cũng sẽ đỡ được thôi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, và con nhóc đó không dùng phép để cứu mi."
"Thầy Snape đã tìm cách cứu con?"
     Thầy Quirrell nói tỉnh queo:
"Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười. Thật ra thì... lão đâu cần mất công. Ta đâu có thể làm được gì khi có lão Dumbledore ngồi đó xem. Tất cả các giáo viên khác đều tưởng rằng lão Snape tìm cách trù dập nhà Gryffindor, mà lão quả là đã làm cho mình thêm nổi tiếng xấu... và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi, đêm nay."
      Thầy Quirrell búng ngón tay. Từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry và tách cậu khỏi em
"hai mi quá tò mò nên không thể sống, Harry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Hội Ma như thế, mi khiến cho ta biết mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá. và ngươi.... cũng chính là người gây nên cái chết của nó " chỉ cô " hãy xuống địa ngục và hối lỗi"
"Thầy đã thả con quỷ khổng lồ ra hả? Lola em không sao chứ !"
"Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được 2 mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này."
     Chỉ đến lúc đó Harry mới nhận thấy cái gì ở sau lưng thầy Quirrell. Đó là Tấm gương Ảo ảnh.Thầy Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu:
"Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này... nhưng lão đang ở Luân Đôn... Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay..."
"dùng nó ! harry potter !"
    một giọng nói vang vọng trong không gian . Quirrell bèn hướng về Harry.
"Vâng! Harry... Lại đây!"
    Lão vỗ tay một cái, sợi dây đang trói Harry bung ra rơi xuống. Harry chậm rãi đứng lên.Quirrell lập lại:
" không được ... đừng ...." sợi dây siết chặt cô hơn và nó đang có ý muốn siết đứt đầu cô
" Lola!!!!" cậu hét lên khi mặt em tím tái vì thiếu dưỡng khí
"Lại đây nếu không muốn nó chết ! Nhìn vô gương và nói cho ta biết mi thấy cái gì."
     Harry đi về phía lão. Nó tuyệt vọng suy tính:
"Mình phải nói dối. Mình phải nhìn và nói dối về cái mình thấy, vậy thôi."
     Quirrell đứng sát sau lưng nó. Harry ngửi thấy mùi gì rất buồn cười, hình như tỏa ra từ tấm khăn quấn đầu của lão. Nó nhắm mắt lại, bước đến trước tấm gương và mở mắt ra.
     cô không muốn , cô muốn hét lên nhưng sợi dây đã trói miệng cô lại , không thể nhìn , không thể nói. cô bất lực đau khổ .
      Quirrell tức giận và sợi dây siết chặt cô hơn . harry nhìn cô đầy đau đớn nhưng trong lòng chỉ có thể xin lỗi em
"Sao? Mi thấy cái gì?"
      cô cẫn lực lắc đầu cầu mong cậu sẽ không nói ra .Harry hom hết can đảm lại.
"Con thấy con bắt tay với thầy Dumbledore. Con ... con giành được Cúp Nhà cho Gryffindor."
      Quirrell lại lầu bầu nguyền rủa.
"Tránh ra chỗ khác!"
     Khi Harry bước qua một bên, nó cảm thấy Hòn đá Phù thủy chạm vào bắp đùi mình. Nó sợ mình làm vỡ Hòn đá mất.nó muốn chạy tới cứu em , vì lúc này chỉ cần một chít lực thôi , sợi dây sữ bẻ em làm đôi và đầu lìa khỏi cổ .Nhưng nó đi chưa được năm bước thì một giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, mặc dù môi lão không hề động đậy.
"Nó nói láo... nó nói láo..."
     Quirrell quát:
"Harry, quay lại đây. Nói thật cho ta biết, mi thấy cái gì?"
     Giọng the thé lại vang lên lần này cô nghe thật rõ , thật rõ rằng nó phát ra từ chính cái đầu của lão Quirrell
"Để ta nói chuyện với nó... mặt giáp mặt..."
"Thưa ông chủ, ông chưa đủ khỏe mà."
"Ta đủ khỏe... để làm chuyện này..."
      cô run rẩy , lão ta tự nói truyện với chính cái đầu của mình .
"Harry Potter..."
     Harry cố gắng bước lùi lại nhưng chân cẳng nó không thể nào cục cựa nổi.
    Gương mặt phía sau cái đầu của lão Quirrell nói truyện với cậu
"Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi... Ta chỉ có hình dạng khi ta nhập vào xác của người nào đó... nhưng luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào tim vào óc họ... Máu bạch kỳ mã đã làm cho ta khỏe lên trong mấy tuần qua... Mày đã nhìn thấy Quirrell trung thành uống máu dùm ta trong rừng... Và một khi ta có được thuốc Trường sinh, ta sẽ đủ sức sáng tạo cho ta một thân thể... bây giờ... Đưa ngay cho ta Hòn đá trong túi mày."
     Vậy là hắn biết. Cảm giác bỗng nhiên hồi sinh trong chân Harry, nó nhảy lùi lại.Gương mặt gầm gừ:
"Đừng ngu nữa. Mày tốt nhứt là nên giữ cái mạng mày và đi theo phe ta... Nếu không, mày sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ mày .... và chính cả con em gái mà mày hết mức bảo vệ đó ... chết trong khi van xin lòng thương hại của ta..."
"DỐI TRÁ !"Harry bỗng hét to.
     Quirrell bước thụt lùi về phía Harry, để Voldemort vẫn có thể nhìn thấy Harry. Gương mặt ác quỷ bây giờ lại mỉm cười, nhưng giọng hắn thì rít lên
"Nhạy cảm lắm... Ta luôn luôn đánh giá cao lòng dũng cảm... Phải đấy, nhóc con ạ, cha mẹ mày rất dũng cảm... Ta giết cha mày trước, và hắn đã dũng cảm kháng cự... nhưng mẹ mày thì thật ra không cần phải chết... mụ đã chết vì muốn bảo vệ hai đứa bay... nếu mày không muốn cho cái chết của mẹ mày trở nên vô ích thì hãy đưa ngay Hòn đá cho ta."
"KHÔNG BAO GIỜ !"
     Harry phóng nhanh về phía cánh cửa đang bừng cháy ngọn lửa đen, nhưng Voldemort gào lên:
"BẮT LẤY NÓ!"
      Và chỉ trong tít tắc, Harry cảm thấy bàn tay của Quirrell nắm chặt cổ tay nó. Lập tức một cơn đau như kim đâm thấu vào vết thẹo trên trán Harry; đầu nó đau như sắp bể làm đôi; nó gào thét vùng vẫy hết sức lực của mình, và lạ lùng thay, Quirrell bỗng buông tay nó ra. Cơn đau trên đầu Harry nguôi đi phần nào. Nó ngơ ngác nhìn quanh, thấy Quirrell bị hất văng ra, đang quằn mình vì đau, mắt nhìn mấy ngón tay mình: chúng đang phồng rộp lên.
     ngay sau đó cậu chạy đến chỗ em , sợ dây thừng nới lỏng và em được thả ra .
     khuôn mặt trên cái đầu của lão rítbleen đầy tức giận
"Bắt nó! BẮT LẤY NÓ!"
      Quirrell lao tới, quật ngã Harry xuống, ngồi đè lên mình nó, cả hai tay siết quanh cổ Harry. Vết thẹo của Harry làm nó đau đến nỗi hoa cả mắt, nhưng nó có thể thấy em bị hắn hất ngã về phía sau và. Quirrell rú lên trong đau đớn
"Ông chủ ơi, tôi không thể giữ được nó... Tay tôi... Ối, tay của tôi..."
       Và Quirrell, mặc dù kềm chặt Harry xuống sàn bằng hai đầu gối, vẫn phải buông tay khỏi cổ nó. Lão kinh hoàng nhìn hai bàn tay - Harry có thể thấy hai bàn tay của lão như bị đốt cháy, đỏ lên, bóng lưỡng.
Voldemort thét:
"Thì giết nó đi, đồ ngu, giết nó cho xong!"
     Quirrell giơ tay lên để thực hiện một lời nguyền chết người; nhưng Harry, do bản năng sinh tồn, đã chồm lên chụp vào mặt Quirrell ..."
"AAAAAÁÁÁ."
" Crucio " cô chỉ đũa phép về phía lão
     Quirrell lăn ra khỏi mình Harry, mặt lão cũng phồng rộp lên; và lucù ấy Harry chợt hiểu là Quirrell không thể nào đụng vào da trần của nó mà không bị đau đớn khủng khiếp . Vậy cách duy nhất cứu nó là cố bám lấy Quirrell, làm cho lão đau đớn đến nỗi không thể nào thực hiện được ma phép giết người.
" Harry ! hắn đã dính lời nguyền tra tấn ! làm ơn ! đánh bại hắn đi !" cô hét lên ....
      Cơn đau trên đầu Harry lại nổi lên dữ dội – nó đau đến nỗi không còn nhìn thấy gì được nữa, chỉ còn nghe tiếng Quirrell rên la khủng khiếp và tiếng Voldemort thét: GIẾT NÓ ! GIẾT NÓ! Cùng lúc, nó cũng nghe nhiều giọng khác, có lẽ ở trong chính đầu nó, đang kêu: Harry! Harry!
      Nó nhìn thấy em kiệt sức ngã xuống và một cái bóng đen lướt qua em
      Nó cảm thấy cánh tay Quirrell vặn thoát ra khỏi bàn tay nó đang níu giữ. Nó biết tất cả vậy là đã mất, và nó rơi vào cõi tối đen thăm thẳm, rơi xuống... xuống... xuống ....
-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro