kết thúc năm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      cô mở mắt ra , thứ ánh sáng bao nhiêu năm không được nhìn bây giờ bắt đầu tràn vào tầm nhìn . đữa tay che ánh nắng rồi bất ngờ nhìn xuống hai bàn tay mình . hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo
" sau 6 năm lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng ! bất ngờ lắm nhỉ ! con gái !"
     cô ngước lên , một ông cụ với bộ râu và tóc lùm xìm . toát lên vẻ hền lành dễ mến . đây chẳng phải thầy hiệu trường sao
" gia...giáo sư ! mắt.... mắt con ....nhìn thấy !" cô lắm bắp
" đúng vậy ! đó là món quà của đám nhân mã và Tiên ca ngoài kia !" ngồi xuống " chà .... một đôi mắt hai màu ... một bên của lily và một bên của James ! " ông đưa cho cô một chiếc gương .
    cô run rẩy nhìn vào ... là gương mặt của mình . một bên mắt trái màu xanh lá cây và bên mắt phải màu xanh nước biển .
    nước mắt của hạnh phúc trào ra .... cô nhìn sang giường bên cạnh . một cậu trai với gương mặt na ná mình nằm đó .
" .....anh Harry..... !"
" ồ ! đúng vậy ! đó chính là anh trai của con đó ! rất đẹp trai đúng không !" ông cười .
     rồi đột nhiên cậu tỉnh dậy .... và cụ sang nói truyện với cậu .
"Thưa thầy! Hòn đá! Chính thầy Quirrell! Thầy ấy đã đánh cắp Hòn đá! còn Lola nữa em ấy gặp nguy hiểm Thưa thầy, mau lên ..."
     cậu sốt sắng mà không để ý đến giường bên một cô gái đang nhìn chằm chằm mình
    Cụ Dumbledore cười nói
"Bình tĩnh nào, con trai ta, con hơi lạc hậu tình hình rồi. Quirrell không hề lấy được Hòn đá. .. và hãy nhìn xem .... phần thưởng cho sự dũng cảm của hai đứa " cụ chỉ sang cô
" ....anh ơi ....."
      cậu không giám tin vào mắt mình . đó là em ..... em ngồi ở bên giường bên cạnh và đang nhìn cậu bằng đôi mắt hai màu ngặp nước . con ngươi xinh đẹp rõ ràng và..... em không có mù
" Lola .... mắt .... mắt em ..."
      cậu muốn xuống giường chạy đến bên em nhưng ngay lập tức bị cụ giữ lại
"Harry, con hãy thư giản một chút, nếu không bà Pomfrey sẽ quẳng thầy ra khỏi đây."
      Harry nuốt nước miếng và ngó quanh mình. cậu nhận ra mình đang nằm trong bệnh thất. cậu được nằm trên giường bệnh trải trắng tinh, và kế bên là một cái bàn đầy ắp những thứ trông như cả một nửa tiệm bánh kẹo.
      Cụ Dumbledore rạng rỡ:
"Quà của những người ngưỡng mộ và bạn bè con ấy mà. Những chuyện xảy ra giữa 2 con và giáo sư Quirrell dưới hầm là chuyện hoàn toàn bí mật, cho nên đương nhiên là cả trường đều biết hết! Thầy tin cái bồn cầu tiêu chính là của hai người bạn Fred và George Weasley của 2 con ưu ái gởi tặng. Nhứt định chúng nghĩ là con khoái lắm. Tuy nhiên, bà Pomfrey cảm thấy nó không được hợp vệ sinh cho lắm, nên bà tịch thu mất rồi."
" bọn conđã nằm đây bao lâu rồi thầy?"
"Ba ngày. Ron và Hermione chắc là sẽ nhẹ người nếu biết rằng 2 con đã tỉnh, hai đứa nó vô cùng lo lắng."
"Nhưng thưa thầy, Hòn đá..."
"Thầy xem ra cũng khó làm cho con quên được... Tốt thôi, chuyện Hòn đá. Giáo sư Quirrell đã không thể lấy được Hòn đá của con. Thầy đã đến đúng lúc để ngăn chặn điều đó, mặc dù thầy phải nói là tự con đã làm điều đó rất giỏi rồi." nhìn cô " nhưng ta thắc mắc rằng ... tại sao Lola lại có thể dùng lời nguyền tra tấn . con phải biết nó rất nguy hiểm và bị cấm !"
" ách .... con ...." cô gãi đầu
"Thầy đã đến? Thầy nhận được cú của Hermione?"
"Chính xác thì thầy gặp con cú giữa trời. Ngay khi đến Luân Đôn, thầy biết ngay là cái nơi mà thầy nên có mặt chính là nơi thầy vừa rời khỏi. Thầy đến vừa kịp lúc để kéo Quirrell ra khỏi con. nhưng nó khá thừa thãi vì lời nguyền của Lola đủ để giết chết hắn"
"Chính là thầy?"
"Lúc đó thầy tưởng mình đã về quá trễ ..."
"Thầy trễ thật đó chớ, lúc đó con đã không thể giữ Hòn đá lâu hơn nữa...và Lola cũng gần như bị bẻ đôi"
"Không phải Hòn đá, con trai ạ, thầy đang nói về con – sức lực mà 2 con dốc ra suýt nữa đã giết chết 2 con. Cái khoảnh khắc khủng khiếp đấy, thầy e điều đó có thể xảy ra. Còn Hòn đá, nó đã bị tiêu hủy rồi."
"Tiêu hủy?"
     Harry thảng thốt hỏi:
"Nhưng còn bạn của thầy – cụ Nicolas Flamel..." cô ngập ngừng
"A, con cũng biết về Nicolas Flamel?"
     Giọng cụ Dumbledore nghe vui mừng lắm.
"Con đã tìm hiểu ra trò ra trống đấy chứ? Nicolas và thầy đã có trao đổi tí chút rồi, và đã đồng ý là tiêu hủy nó đi thì tốt nhứt."
"Nhưng như vậy nghĩa là cụ Flamel và vợ cụ sẽ chết phải không ạ!"
"Họ có đủ thuốc Trường sinh dự trữ để sắp đặt đâu đó việc của họ, rồi thì, ừ, họ sẽ chết."
     Nhìn vẻ mặt hoang mang của Lola và Harry, cụ Dumbledore mỉm cười:
"Đối với một người trẻ tuổi như 2 con, thầy chắc nghe điều đó thật khó tin được, nhưng đối với Nicolas và Perenelle, nó thực ra cũng giống như đi ngủ sau một ngày dài, rất, rất dài. Nói cho cùng thì đối với một đầu óc tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác. 2 Con biết không, Hòn đá không hẳn là một báu vật tuyệt vời. Có nhiều tiền và sống lâu như mình muốn! Hai điều mà hầu hết người đời ưu tiên chọn lựa – rắc rối ở chỗ là những con người có tài lại chọn đúng những thứ tồi tệ nhứt cho họ."
      Harry nằm đó, nín khe. Cụ Dumbledore ngâm nga một chút và mỉm cười với cái trần nhà. Lát sau Harry nói:
"Thưa thầy! Con đang nghĩ ... Thưa thầy, ngay cả nếu như Hòn đá đã bị tiêu hủy rồi, thì Vol... , ý quên, Kẻ-mà-ai-cũng..."
"Cứ gọi hắn là Voldemort, Harry à. Luôn luôn dùng đúng tên để gọi đúng sự vật. Sợ một cái tên có thể làm tăng thêm nỗi sợ chính vật đó."
"Dạ, thưa thầy. Vậy thì Voldemort sẽ tìm những cách khác để trở lại, phải không thầy? Ý con muốn nói là ổng vẫn chưa chết, hở thầy?" cô nhận ra
"Không, hắn chưa chết, Lola ,Harry à. Hắn vẫn còn lởn vởn đâu đó, có lẽ đang tìm một thân xác khác để nhập vào... Hắn không sống đúng nghĩa, thì hắn cũng không thể hật sự. Hắn thoát ra xác chết của Quirrell, chẳng thương xót gì gã đồ đệ đó hơn một kẻ thù. Tuy nhiên, Harry à, trong lúc con cản trở việc hắn nắm lại quyền lực, thì người khác chuẩn bị chiến đấu cho trận kế tiếp, một trận sống mái – và nếu hắn bị cản trở lần nữa, và lần nữa, thì ừ, hắn có thể không bao giờ lấy lại sức mạnh được nữa."
     Harry gật đầu, nhưng dừng lại ngay, vì cử động làm đầu nó đau lắm. Rồi nó nói:
"Thưa thầy, có vài điều con muốn ... Thầy có thể nói với con sự thật... về những điều con muốn biết?..."
     Cụ Dumbledore thở dài:
"Sự thật. Đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp, vì vậy phải cân nhắc sự thật hết sức thận trọng. Tuy nhiên, thầy sẽ trả lời các câu hỏi của con trừ khi thầy có lý do chính đáng không thể trả lời. Trong trường hợp đó, thầy xin lỗi con, vì thầy không muốn nói dối, tất nhiên."
"Dạ... Voldemort nói là hắn giết má con chỉ vì má con đã cố ngăn, không cho hắn giết 2 bọn con. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết 2 con cho bằng được?"
    Lần này thì cụ Dumbledore thở một hơi còn dài hơn trước:
"Trời đất ơi, thầy không thể trả lời con cái câu hỏi đầu tiên mà con nêu ra. Thầy không thể cho con biết hôm nay, không thể nói ra bây giờ. Một ngày kia con sẽ biết... Còn bây giờ, hãy quên nó đi Harry. Khi nào con lớn lên... thầy biết con ghét nghe điều này... nhưng con sẽ biết, khi nào con đã sẵn sàng."
"Quirrell và Snape..."
"Con nên gọi là giáo sư Snape, Harry à!" nhìn cô " còn Lola .... Snape biết con cố tình bỏ muối vào ly trà của thầy ấy vào bứa ăn mấy tuần trước đó nhé"
" ách ...." cô cười trừ
"Dạ, giáo sư Snape. Quirrell nói thầy ghét con vì ghét ba con, có đúng không?"
"Ờ, hai người đó ghét nhau cay đắng. Không khác gì con và Malfoy vậy. Thế rồi ba con làm một điều mà thầy Snape không thể nào tha thứ được."
"Thưa, điều gì ạ?"
"Cứu mạng thầy Snape."
"Cái gì ạ?"
    Cụ Dumbledore mơ màng nói:
"Ừ... Cái đầu người ta suy nghĩ tức cười lắm. Giáo sư Snape không thể chịu nổi ý nghĩ là ông ấy mắc nợ ba con ... Thầy tin là thầy Snape vất vả bảo vệ 2 con như thế là để san bằng tỷ số với ba con. Để sau đó thầy Snape có thể tiếp tục căm ghét ba con trong thanh thản ..."
"phụt ....." cô phì cười "
     Harry cố gắng hiểu điều này nhưng chỉ tổ khiến cho cái đầu nó thêm nhức bưng bưng, nên nó đành thôi.
     và sau công cuộc nài nỉ , cặp oan gia kia được gặp hai người . họ bấy ngờ vì đôi mắt của cô .... nhưng rồi sau đó đã bình thường trở lại
"Ôi!Tụi này tưởng hai bồ sắp tiêu rồi... Thầy Dumbledore lo lắng dễ sợ."
     Ron nói:
"Cả trường đang bàn tán về chuyện đó. Kể tụi này nghe coi, đúng ra mọi chuyện là như thế nào?"
      Hiếm có trường hợp nào mà câu chuyện thật còn lạ lùng và ly kỳ hơn cả chuyện đồn đại hoang đường như trường hợp này. Harry kể cho hai bạn nghe mọi thứ: Quirrell, tấm gương, Hòn đá, và Voldemort. Ron và Hermione là những thính giả lý tưởng; chúng há hốc miệng ra nghe, nín thở đúng lúc, và khi Harry kể tới lúc Quirrell giở tấm khăn quấn đầu ra để lộ gương mặt của ai, thì Hermione rú lên.
     Cuối cùng Ron nói:
"Vậy là Hòn đá bị tiêu hủy rồi? Cụ Flamel chỉ còn nước chết?"
"Tôi cũng nói điều đó, nhưng thầy Dumbledore nghĩ là... cái gì nè? Đối với một đầu có tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác." cô trả lời
     Trông Ron bị xúc động mạnh về sự điên rồ của thần tượng. Nó nói:
"Mình luôn luôn nói là cụ hơi điên mà."
    Harry hỏi lại:
"Thế còn hai bạn, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
    Hermione nói khi đang ngắm đôi mắt hai màu xinh đẹp đến kỳ lạ của cô
"À, mình quay trở lại an toàn. Mình lay tỉnh Ron – cũng mất một thời gian. Rồi tụi này chạy ù tới chuồng cú để liên lạc với thầy Dumbledore thì gặp ngay thầy ở lối vào Sảnh đường. Thầy biết cả rồi... Thầy chỉ nói: Harry đuổi theo hắn hả? Xong thầy vội vã đi lên lầu ba."
    Ron chợt hỏi:
"Bồ có nghĩ là thầy Dumbledore cố ý để bồ làm chuyện đó không? Thử nghĩ coi: gởi cho bồ cái áo khoác tàng hình của ba bồ và những chuyện khác nữa."
      Hermione tức tối
"Đời nào! Nếu thầy làm vậy – mình nói thật – kinh khủng quá... bồ có thể... chết là cái chắc!"
    Harry đăm chiêu
"Không đâu. Thầy Dumbledore là người vui tính. Tôi nghĩ đại khái thầy muốn tạo cho tôi một cơ hội. Tôi chắc thầy cũng biết ít nhiều mọi chuyện xảy ra trong lâu đài Hogwarts. Tôi suy luận là thầy có biết chuyện tụi mình định làm, nhưng thay vì cấm cản chúng ta, thầy chỉ dạy chúng ta vừa đủ để xoay sở. Chắc không phải tình cờ mà thầy để cho tôi khám phá ra tấm gương. Rất có thể thầy nghĩ tôi có quyền đương đầu với Voldemort nếu tôi đủ sức..."
     Ron nói với vẻ tự hào:
"Đúng, thầy Dumbledore hơi điên, không sao. Bây giờ nghe đây: ngày mai 2bồ phải lên dự bữa tiệc cuối năm học. Dĩ nhiên là nhà Slytherin giành được điểm cao nhứt rồi – 2 bồ đã bỏ lỡ trận Quidditch cuối cùng, không có bồ, đội bóng nhà mình bị đội Ravenlaw nghiền nát. Nhưng dù sao thì đồ ăn vẫn ngon lành."
     Vừa lúc đó Bà Pomfrey xông vô:
"Các con đã cà kê mất hết mười lămphút rồi. RA NGAY!"
      sau đó là màn chạy té khói của hai bạn trẻ . lúc này hai đứa được ở riêng , cô xuống giường chạy lên giường cậu
" Gấu nhỏ !"   cậu xoa đầu cô
" anh ... đẹp trai lắm đó !" cô ghẹo
        cậu hôm lên khắp khuôn mặt em , rồi còn cắn nhẹ mũi em như cảnh cáo vì dám một mình trốn đến đó .
----------------
     Tối hôm sau đó, Harry và Lola đi xuống dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ nó lại để làm cái việc mà bà gọi là "kiểm tra sức khỏe lần cuối", thành ra khi nó tới nơi thì Đại Sảnh đường đã đầy nhóc người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin – màu xanh lá và màu bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên.
     Bỗng có tiếng "suỵt" khi hai đứa bước vào, và rồi cùng một lúc, hết sức ồn ào. Hary và Lola chuồn đến một chỗ ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn 2 đứa nó.May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống.Cụ Dumbledore phấn khởi nói:
"Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu..."
"Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 262 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm."
      Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Harry có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng. Thiệt nhìn cảnh đó mà ứa gan.Cụ Dumbledore nói tiếp:
"Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy."
      Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.
"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley..."
     Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.
"... vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."
    Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác:
"Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.
"Thứ hai – điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."
    Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Harry tin là cô bé đang oà khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.
"Thứ ba – điểm cho Harry Potter và Lola ... "giáo sư Dumbledore nói tiếp.
    Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.
"... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 120 điểm."
     Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm – bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Harry thêm một điểm nữa thì có phải hay không!"
      Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp :
"Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm."
    Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Lola ,Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy. Harry, đang hết sức hào hứng, thụi vào sườn Ron một cái để chỉ cho bạn nó thấy ma, đang hết sức hào hứng, thụi vào sườn Ron một cái để chỉ cho bạn nó thấy Malfoy. Nếu Malfoy có bị trúng Lời nguyền Trói thân bây giờ cũng không thể        
    nào ngây ra như phỗng và trông hãi hùng như vậy.
Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin.Cụ Dumbledore nói:
"Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một  chút."
    Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra. Thầy bắt gặp ánh mắt của Harry và Harry biết ngay tình cảm của thầy đối với nó không hề thay đổi một xíu xiu nào hết. Nhưng chuyện đó không làm cho Harry lo lắng. Có vẻ như cuộc sống ở Hogwarts sẽ trở lại như bình thường vào niên học tới, như hồi nào tới giờ.
       thầy cũng thông báo về việc Công chúa Gryffindor lấy lại đôi mắt và nó khiến cho tất cả mọi người sừng sốt . nguyên nhà Gryffindor chạy lại xem và khen tới tấp vì đôi mắt đẹp đến lạ
     Buổi tối ấy là buổi tối đẹp nhứt trong đời Harry, đẹp hơn cả ngày nó thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc đánh bại con quỷ khổng lồ... Nó sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay.
       Lúc ấy Harry gần như quên béng là nó chưa biết kết quả kỳ thi lên lớp. Nhưng mà kết quả có ngay: cả bọn ngạc nhiên xiết bao – cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Hermione thì dĩ nhiên hạng nhất và không ai ngờ được rằng Lola lại thản nhiên ngồi ở hạng hai. Ngay cả Neville cũng qua truông, nhờ đạt điểm cao trong môn Dược Thảo học mà đã bù được cho điểm môn Độc dược dở tệ. Tụi nó từng hy vọng rằng Goyle, thằng bé vừa ngu vừa nham hiểm không kém ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Dè đâu thằng ấy cũng đậu tuốt! Thật là nhục. Nhưng mà, như Ron nói, mình đâu có thể có được mọi thứ trong đời!
----------------------
    xin chào mọi người ! vạy là đã kết thúc năm nhăts nhẹ nhàng rồi ! mình rất cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện . mình cũng sẽ không ý kiến khi một số bạn sẽ nghĩ răngz làm sao mà hoàng thành phần một trong 1 tuần như vậy . vâng sau này sẽ chẳng nhanh thế đâu vì mình vào năm học rồi .
chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ và mong mọi người chào đón tiếp năm hai của chuyện nhé
   cảm ơn I love you❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro