nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" anh làm em thức sao !" cậu xoa nhẹ mái tóc xúc nằm trong ngực mình
" anh.... ưm ... đi ngủ đi.... muôn lắm rồi ...." nó ngái ngủ đoạt lấy quyển sách của cậu
cậu mỉm cười nằm xuống ôm em vào lòng . em vẫn vậy , nhỏ nhắn đáng yêu lại thông minh đến bất ngờ .
ngày trở về với đôi mắt hai màu , dì dượng cùng thằng anh họ khốn nạn kia quá đỗi bất ngờ vì điều này . và dì còn nói rằng .... em bị nguyền rủa . điều đó làm cậu bùng nổ và cãi nhau với dì mặc dù đó là chuyện chưa từng sảy ra .
" Lola "
" ưm"
" anh thương em nhất ! " cậu vùi mặt vào mái tóc em
" ưm... sao vậy ...." nó dụi mắt khó hiểu
" không có gì ! anh chỉ muốn nói vậy thôi ! ngủ đi nào!"
hai anh em ôm nhau ngủ . sáng hôm sau , em đến một tiệm kem từ thiện làm . nhìn em mặc bộ đồ của một nàng thôn nữ người pháp cùng với chiếc khăn trên đầu . trông em chẳng khác nào Alice cả
" Lola ! nhìn cậu khác quá !"
" cậu phẫu thuật mắt sao !"
những người bạn của em cứ vây quanh hỏi han khiến cậu khá là .... khó chịu .
" mệt không !" cậu lau mồ hôi cho em .
vì chẳng cần tiên nên em làm ở đây giống như không công vậy . em giống như là trao đi nụ cười để đổi lại hạnh phúc
" aaa nào !" nó gắp một miếng bánh bạch tuộc lên thổi thổi rồi đưa tới miệng cậu
cậu vui vẻ ăn rồi khen ngợi em . em nấu ăn rất ngon . đưng nhiên rồi , chẳng có ai nấu ngon hơn em cả .
" anh hai ! cho em mượn cú nhé !"
" em gửi cho ai sao !"
cậu nhìn em gói gói mấy chiếc bánh quy và mấy chiếc kẹo nhỏ vào túi
" vâng ạ ! em gửi cho anh Oliver ! lúc trước anh ấy cho em rất nhiều kẹo !" cô vui vẻ cười
cậu đến âu lưng vòng tay ôm lấy eo em . uỷ khuất nha .... em thậm trí còn không nướng bánh cho cậu
" đừng dỗi ! em không nướng bánh cho anh nhưng em nấu cho anh rất nhiều món !" cô nhéo mũi cậu
-----------------------
cứ vậy , một mùa hè trôi qua mà hai anh em không hề nhân được một bức thư nào của mọi người cả trong khi cô đã gửi cho họ khá nhiều bánh kẹo và hình ảnh của mình và cậu .
sắp đến ngày nhập học , cô tiếp tục đi làm còn harry thì ở nhà .
" a xin lỗi ! " cô mở cửa bước vào
bên trong không chỉ có dì dượng mà còn thêm hai vị khác đó . nhìn phong cách ăn mặc cổ điển và sang trong của hai người kia cô đoán họ là đối tác làm ăn củ dì dượng .
" xin phép ông bà cho tôi lên phòng ! "
" đây là ...." người phụ nữ kia
" tôi là đứa trẻ được dì dượng cưu mang thưa quý bà xinh đẹp ! "
sau mang ứng phó vô cùng thông mình thì cô đã an toàn lên phòng . nhưng khi lên phong thì lại gặp cái cảnh khá là đau lòng . cậu ngồi htu mình một góc trên giường và háy bài chúc mực sinh nhật .
nó chạy ào lên ôm lấy cậu , chiếc nhẫn với hàng chữ Potter nói liền với nhau rớt xuống giường!
" em xin lỗi ! .... chúng mừng sinh nhật ! chúng mừng sinh nhật ...." khóc " anh làm em sợ .... harry !"
cậu ôm lấy nó rồi nhặt chếc nhẫn bằng bạc lên . nó khá sơ sài nhưng có lẽ là do em đã cố gắng hết sức để làm nó .
" anh xin lỗi ! anh không nghĩ rằng em ..."
chưa nói hết nó đã xiết chặt vòng tay hơn . có lẽ .... em đang rất lo cho cậu .
Cậu nhớ những đứa bạn thân nhất của Cậu, Hermione và Ron. Nhưng có lẽ tụi nó không nhớ cậu chút nào. Suốt mùa hè, chẳng đứa nào trong hai đứa đó viết thư cho Harry. Ngay cả Ron, đứa từng hứa sẽ mời Harry đến nhà chơi, cũng bặt vô âm tín. Đã biết bao nhiêu lần, Harry toan dùng phép thuật tháo cũi sổ lồng cho con Hedwig để nó đem thư đến cho Hermione và Ron. Nhưng cậu hiểu là không nên liều chỉ vì một chuyện như vậy. Phù thủy vị thành niên không được pháp dùng pháp thuật ở ngoài trường học. Harry chưa hết nói cho gia đình Dudley biết điều này; bởi nó biết, chính vì họ sợ cậu biến họ thành mấy con bọ hung mà họ không dám nhốt hai anh em vô phòng xép dưới gầm cầu thang chung với những đũa phép và chổi thần của cậu .
Hai con mắt màu xanh lá cây to tổ tướng hiện ra giữa đám cây. Trong mấy tuần lễ đầu khi Harry mới về nhà, nó khoái giả bộ lẩm nhẩm những câu nhảm nhí vô nghĩa để thấy thằng Dudley, với thân hình phì nhiêu, phóng ra khỏi phòng với tốc độ tối đa. Nhưng sự im lặng kéo dài của Ron và Hermione làm cho Harry cảm thấy nó bị tách biệt ra khỏi thế giới phù thủy đến nỗi mất luôn cả hứng chọc ghẹo Dudley. Và đến hôm nay thì rõ ràng cả Ron và Hermione đều đã quên béng sinh nhật của cậu .
Bây giờ nó sẽ đánh đổi cái gì để có được một bức thư gởi từ Hogwarts? Từ bất cứ một phù thủy nào? Thậm chí bây giờ thấy được hình ảnh của kẻ thù không đội trời chung, Draco Malfoy, nó cũng thấy vui mừng, miễn sao có thể tin chắc rằng tất cả những gì thuộc về Hogwarts không phải chỉ là một giấc mơ...
Rồi đến cả em , hôm nay là sinh nhật nhưng em thâm trú không thèm ở nhà . cậu lại tiếp tục cô đơn , suốt mùa hè em cứ đinlaf từ sớm rồi tối mới về . cậu chẳng biết nên vui hay buồn khi em có lại đôi mắt .
đột nhiên một sinh vật gì đó nhảy lên giường cậu . cậu vội ôm em tránh ra xa nhìn thứ sinh vật đó,Cái sinh vật bé nhỏ trên giường có hai tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt. Harry biết ngay tức thì đây là hai con mắt đã quan sát mình ở bờ giậu hồi sáng này. Trong lúc hai bên trừng trừng nhìn nhau thì Harry nghe tiếng Dudley vang lên trong hành lang:
"Thưa ông bà Mason, cho phép cháu cất áo khoác của ông bà ạ. "
Cái sinh vật tuột xuống giường và cúi chào thật thấp, đến nỗi cái chóp mũi mỏng và dài của nó chạm luôn vào tấm thảm. Harry để ý thấy cái nó mặc giống như một cái áo gối cũ có chừa rãnh để thò ra hai cánh tay và hai cẳng chân
nHarry nói một cách nóng nảy , trong khi tay vẫn ôm khư khư em như thể sinh vật kia muốn bắt em đi vậy
"Ơ... chào! "
" xin chào !"
"Harry Potter! Lola Potter !"
Sinh vật đó cất tiếng nói bằng một giọng cao vút cao đến nỗi Harry e là nó vọng cả xuống cầu thang.
"Dobby từ lắm rồi đã mong gặp được hai ngài..., thật là một vinh hạnh... "
"C... cám ơn. "
Harry nói và men theo tường đến ngồi sụp xuống cái ghế ở bàn học đặt em ra sau lưng che trở như mọi lần , cạnh con Hedwig đang say sưa ngủ trong cái lồng to của nó. Harry rất muốn hỏi "Bạn là cái giống gì vậy?" nhưng nghe vậy hơi thô lỗ nên nó đổi lại, hỏi:
"Bạn là ai? "
Sinh vật ấy đáp:
"Thưa ngài, tôi là Dobby. Chỉ Dobby mà thôi. Dobby gia tinh. "
"thực hả? Ơ... Tôi không có ý xấc xược hay gì hết, nhưng... đây không phải là lúc thích hợp nhất để tôi có một gia tinh trên giường mình. "
Từ dưới phòng khách vọng lên tiếng cười khanh khách giả tạo của dì Petunia. Con gia tinh gục đầu. Harry vội nói:
"Cũng không có nghĩa là tôi không vui mừng gặp bạn, nhưng mà... ờ, chắc bạn đến đây là có lý do gì đặc biệt? "
Dobby nói một cách nghiêm chỉnh:
"Dạ, vâng, thưa ngài. Dobby đến để báo cho ngài biết, thưa ngài... thật là khó... Dobby không biết phải bắt đầu từ đâu... "
Harry lịch sự chỉ lên giường:
"Mời ngồi. "
nnnCon gia tinh bỗng òa khóc, khóc nức nở, khiến Harry kinh ngạc hết sức. nó ngồi phía sau véo nhẹ vào eo cậu một cái . cậu uất ức nhìn cô .Con gia tinh thổn thức:
"M... mời ngồi! Chưa... chưa từng bao giờ. "
Harry tưởng mình nghe như tiếng ngập ngừng dưới cầu thang. Nó thì thầm:
"Xin lỗi nha, tôi không có ý xúc phạm bạn hay gì cả... "
gia tinh nấc lên:
"Xúc phạm Dobby! Dobby chưa từng được bao giờ được một phù thủy mời ngồi... như một kẻ ngang hàng... "
Harry vừa cố gắng đe: "suỵt", vừa tỏ ra dỗ dành, dẫn Dobby trở lại giường, để cho nó ngồi lên đó mà thổn thức, trông y như một con búp bê to kềnh và vô cùng xấu xí. Cuối cùng con gia tinh cũng tự kềm chế được, và nó ngồi đó mà giương đôi mắt to lồ lộ ngó Harry với biểu hiện của sự kính mến đẫm nước mắt.
cô nhìn đầy sự khó hiểu, cô thấy con gia tinh này giống một người bị trầm cảm vậy . hở một chút là khóc hở một chút là khóc
" lola ! em đi tắm trước đi nhé ! ừm .... anh sẽ gọi em sau !"
" ò...ò ....." nó gật đầu rồi chạy vọt đi lấy quần áo .
đứng trong nhà tắng cảm nhận từng dòng nước ấm chảy trên cơ thể thật sự rất vui vẻ . nó cất tiếng hát nhỏ nhỏ để mình nó nghe
Bỗng nhiên Có tiếng kêu la vang lên từ phòng ăn, và dượng Vernon xông vô nhà bếp bắt gặp Harry đứng như trời trồng vì kinh hãi, từ đầu đến chân dính đầy bánh của dì Petunia.
cô vội vàng mặc quần áo rồi chạy xuống thấy cảnh này thì vội bịa ra một cái cớ rồi lôi cậu lên phòng .
dượng Vernon có vẻ tìm cách khỏa lấp mọi chuyện cho qua. ("Chỉ là đứa cháu nghịch lắm. Gặp người lạ là nó sợ, thành ra chúng tôi giữ nó trên lầu") Ông xua vợ chồng Mason đang hoảng hồn trở lại phòng ăn, cam đoan với Harry là khi ông bà Mason về rồi, dượng sẽ lột da nó, lột không chừa một phân nào để sống .
cô sợ hãi ở lại dưới phòng ăn làm việc nhà cùng Harry . một con cú xấu xí to cộ đột nhập qua cửa sổ phòng ăn, thả một lá thư xuống đầu bà Mason, rồi lại bay vút qua cửa sổ mà biến mất. Bà Mason thét lên một tiếng điếng hồn như tiếng hét của nữ thần báo tử và vừa bỏ chạy ra khỏi nhà vừa la hét về cái lũ điên. Ông Mason chỉ nán lại đủ thời gian để hỏi đây có phải là một trò đùa thú vị chăng à bảo cho gia đình Dursley biết là bà vợ ông sợ chết khiếp những con chim, bất kể hình dạng và kích thước.
Khi dượng Vernon tiến về phía Harry, đôi mắt nhỏ của dượng lấp lánh tia nhìn hiểm ác. Harry đứng trong nhà bếp, nắm chặt cái giẻ lau để đứng cho vững. Dượng chìa ra bức thư mà con cú đã đem tới, giọng rít lên ác độc
"Đọc đi! Đấy... đọc đi! "
Harry cầm lấy bức thư. Đó không phải là thiệp chúc mừng sinh nhật.
"Cậu Potter thân mến,
Chúng tôi vừa nhận được tin tình báo là Bùa Bay vừa mới được sử dụng tại nơi cậu đang cơ ngụ lúc chín giờ mười hai phút tối hôm nay. Như cậu biết, phù thủy vị thành niên không được phép làm pháp thuật ở ngoài nhà trường, nếu cậu còn thực hiện phép thuật nào nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường (Đạo luật Giới hạn Hợp lý Phù thủy Thiếu niên, 1875, đoạn C) Chúng tôi cũng yêu cầu cậu nhớ kỹ là bất cứ hoạt động pháp thuật nào có nguy cơ khiến cho thành viên cộng đồng phi-phù thủy (Muggle) chú ý đều là vi phạm nghiêm trọng theo điều 13, khoản Bảo Mật của Hội nghị Quốc tế Ngăn chiến (Warlock).
Chúc cậu nghỉ hè vui!

Kính thư,
Mafalda Hopkirk
Văn phòng dùng sai pháp thuật
Bộ Pháp Thuật. "
Harry ngước mắt khỏi bức thư, uất nghẹn.
Một tia điên cuồng nhảy múa trong mắt dượng Vernon khi dượng nói:
"Mày đã không nói cho tao biết chúng mày không được phép xài ma thuật ở ngoài trường. Mày quên nói hả... mày lú lẫn chắc... "
Dượng chồm lên Harry như một con chó săn khổng lồ, nhe hết cả răng ra. lão nắm tóc cô sềnh sệch như kẻ thù
"Được, tao báo mày biết, oắt con, tao sẽ nhốt hai bọn mày lại... mày sẽ không bao giờ trở về cái trường đó nữa... không bao giờ... và nếu mày tìm cách xài ma thuật để tự thoát ra... thì họ sẽ đuổi bọn mày! "
Và cười như một gã điên, dượng lôi lôi hai đứa lên lầu.Lời của dượng Vernon tệ không kém hành động của dượng. Sáng hôm sau, dượng mướn người đóng các chấn song lên cửa sổ phòng của .Đích thân dượng đục một cái lỗ mèo chui trên cửa ra vào phòng ngủ Harry, để đưa một ít đồ ăn vô phòng cho chúng mỗi ngày ba lần. Họ chỉ cho hai đứa ra khỏi phòng để làm vệ sinh vào buổi sáng và buổi tối. Còn ngoài ra, bị khóa nhốt trong phòng. Ba ngày sau, gia đình Dursley chẳng tỏ dấu hiệu gì sẽ giảm án, và Harry không nhìn thấy được có cách nào thoát ra khỏi tình trạng bi đát ấy. Nó nằm dài trên giường nhìn mặt trời lặn sau chấn song cửa sổ và xót xa tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra ình đây. rồi lại nhìn xuống em đang nằm ngủ bên bên cạnh với bàn tay bị bầm dập do hôm trước dượng dẫm lên . nâng bàn tay lên xót xa , nó lại hại em rồi ...
Nếu nó dùng pháp thuật để thoát ra thì ích lợi gì chứ, vì làm như vậy nó sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts. Đã vậy cuộc sống ở nhà số4 đường Privet Drive đã xuống tới mức tệ hơn bao giờ hết. Bây giờ, khi gia đình Dursley biết chắc là họ sẽ không còn bị đánh thức nửa đêm như những con dơi nữa, thì Harry cũng mất luôn vũ khí duy nhất của nó. Có thể Dobby cứu được Harry khỏi những chuyện khủng khiếp xảy ra ở Hogwarts, thì Harry có lẽ đằng nào rồi cũng chết đói. Cái nắp đậy lỗ mèo chui kêu leng keng và bàn tay dì dượng Petunia hiện ra, đẩy hai chén canh đóng hộp vô phòng. Bụng Harry đang trống rỗng nên nó nhảy ngay ra khỏi
giường và chụp lấy chén canh. Canh lạnh như đá, nhưng nó húp một hơi hết nửa chén. Rồi nó đi ngang căn phòng đến bên cái chuồng con Hedwig, nhón mấy miếng rau cải nhũn nước dưới đáy chén canh, bỏ vào cái máng ăn trống trơn của Hedwig. Con cú xù lông, ném cho Harry một cái nhìn chán ghét cực kỳ.Harry cay đắng bảo:
"Mi chê không ăn thì cũng chẳng ích gì. Hai đứa mình chỉ có bây nhiêu đó thôi. "
Nó đặt lại cái chén cạnh cái lỗ mèo lấy nôits chén kia đem lên giường , cảm thấy còn đói hơn cả lúc chưa ăn canh.
" lola ! dậy ăn chút gì đi em !" cậu lay nó dậy
em nhăn mặt sống chết không chịu uống thứ canh ấy . cũng đúng thôi , giờ em ăn thì tối em sẽ chết vì đau bụng mất . Giả sử cậu vẫn còn sống thêm được bốn tuần lễ nữa... Nhưng lại không thể đến Hogwarts tựu trường thì sao? Không biết liệu trường có phái ai đi tìm hiểu xem vì sao hai đứa không quay về trường nhập học không? Liệu người đó có đủ sức khiến ông bà Dursley cho hai đứa nó đi học không?
nhưng suy nhĩ tiêu cực đó khiến cậu bật khóc . ôm em vào lòng thật chặt vì giờ đây em là niềm an ủi lớn nhất với cậu .
khi hai đứa đang chìm vào giấc ngủ thì Ánh trăng đang rọi qua những chấn song. Và một người nào đó đang trợn mắt ngó hai đứa qua những song cửa sổ: một người mũi dài, mặt đầy tàn nhanh có mái tóc đỏ rực.Bên ngoài cửa sổ chính là Ron Weasley.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro