Mảnh ghép đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" a ..."

      Nàng nhìn xung quanh , nơi này là đâu ... a....

" Công chúa , người sao vậy ..."

" anh...."

       Nàng đưa tay lên đỡ trán .... a ,nàng là .......
  
"Lola Charles "

       Đúng vậy , nàng là Lola Charles ... nàng là công chúa duy nhất của đất nước này .....

" Draling !"

       Theo vô thức gọi lên một cái tên . Một bàn tay kéo nàng vào một góc hoa viên .

" đừng sợ Lola ... ta sẽ theo nàng tới đó ... ta sẽ bảo vệ nàng ..."

      Anh ta ôm nàng vào lòng , đặt lên môi nàng một nụ hôn . Nàng giống như quen thuộc liền không phản khác mà còn nhắm mắt lại hưởng thụ .

" Draling ... chúng ta bỏ trốn đi ...." nàng ngẩng đầu lên

" Lola .... không phải ta không muốn ! Mà là không thể ... nếu ta đưa nàng ra khỏi vương quốc này ... nàng sẽ chết ..."

      Đúng rồi , nàng vốn sống nhờ phép thuật của vương quốc này ... nếu anh ấy đưa nàng đi , nàng sẽ hoá tro tàn mất ....

      Tại sao tim nàng lại đau như vậy ....

" đừng lo .... ta sẽ bên cạnh nàng cả đời ...."

   -----------

      Không bao lâu , nàng chính thức bước vào lễ đường , cầm tay một người đàn ông xa lạ . Nhìn xuống người mà nàng yêu kia , anh ta đứng một góc tối , bàn tay nâng lên giống như đang nâng bàn tay của nàng . Hành động cùng lúc với chú rể ... giống như hai người mới là chủ nhân của hôn lễ .

      Đêm xuống , nàng ngồi trong phòng tối . Thật sự mọi truyện quá mơ hồ , nàng cảm giác vừa quen vừa xa lạ với những người kia.

      Rốt cuộc chuyện này là sao , nàng là ai ?

" Lola .... "

" thần thiếp ra mắt đức vua !"

     Nàng vội hành lễ , bàn tay lạnh của hắn ta vuốt ve trên khuôn mặt nàng rồi dừng lại ở chiếc cằm nhỏ tinh tế .

" nàng đã là vợ ta .... là hoàng hậu ... không cần hành lễ ..."

" thần thiếp ...."

" đêm nay là đêm động phòng của chúng ta ! Nàng biết phải làm gì chứ !"

       Nàng đứng hình , hắn ngồi lên giường rồi kéo nàng vào lòng .

" nàng bây giờ là của ta rồi !"

      Hắn thì thầm vào tai nàng rồi ép xuống giường

----------------

" nàng tỉnh rồi !"

       Hắn đau lòng nhìn nàng

" Draling !.... đau quá ..."

" ta biết .... hắn là người sói ... nhất định đã khiến nàng đau rồi  ..."

       Nàng mệt mỏi nhìn lại cơ thể mình , đầy rẫy những vết thâm tím . Đêm qua hắn vậy mà đánh nàng .

" hắn ... đánh ta ..." nàng bật khóc

      Hắn ôm nàng vào lòng , nước mắt không tự chủ rơi xuống mái tóc vàng nhạt kia . Tên khốn đó , hắn ta đã tạo kết giới khiến hắn không thể nào tới gần và bảo vệ nàng ... chết tiệt

" không sao , không sao nữa rồi ... ta ở đây ..."

--------------------

     Em tỉnh dậy sau giấc ngủ dài , cô Poppy đúng lúc đó đi vào thì vui mừng đến gần

" tạ Merlin , cuối cùng con cũng tỉnh rồi . Nếu con không tỉnh , cái bộ đôi quậy phá kia sẽ phá nát bệnh thất mất thôi ." Cô Poppy kiểm tra cho em một lần nữa rồi cho phép em trở về .

      Em đi dọc hành lang với cái đầu vẫn rất mông lung . Em là Lola Potter .... Lola Charles cũng là em . Vậy em là ai ....

" trò Potter ! " em quay đầu lại

    Mái tóc đỏ rực khuôn mặt nghiêm nghị đặc chưng

" huynh ...trưởng ....Percy ."

" tạ Merlin ! Em tỉnh rồi , Oliver đã rất lo cho em đấy ..."

    oliver ... oliver ....

" Oli...ver ...."

" em sao vậy? Là Oliver Wood , bạn trai của em đấy !" Anh ấy nắm chặt vai em

    A , đúng rồi ... là bạn trai của em , Oliver Wood ... còn Draling là ai ? ? ?

" em sao vậy Lola , đừng sợ ..."

"Đừng sợ ... ta đây rồi ..."

      Hai tay đang ôm đầu của em buông lỏng .

" sao vậy ! Anh đưa em xuống bệnh xá nhé !"

" không... không sao đâu ..." ngơ " em muốn gặp ...."

" Harry sao ? Đi anh đưa em đi .... thằng bé đang ở lớp tập bay ...."

       Em cứ như vậy để Percy kéo đi . Xuyên qua mấy tầng hành lang không một bóng người . Cho tới khi đến một sân cỏ to lớn

" Giáo sư , cho em gặp Potter một chút ..."

       Một cậu thiếu niên với cặp kính tròn ngố tàu bước ra . Vừa nhìn thấy em cậu ta liền nở một nụ cười hạnh phúc . Toàn bộ ký ức quay lại , anh ấy là Harry ... là anh trai của em ....

       Thoát khỏi bàn tay đang nắm của Percy rồi chạy tới phía Harry nhảy lên ôm trầm lấy cậu .

" cuối cùng thì em cũng tỉnh lại rồi .... làm anh lo muốn chết ...." cậu vùi đầu vào hõm cổ em

" ưm .... xin lỗi ...."
                              --------ooo--------

Harry thật sự rất vui vẻ , cuối cùng thì em cũng tỉnh lại rồi . Ngồi bên cạnh giúp em lấy đồ ăn thật sự khiến cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết

" ưm ... tớ không ăn nổi nữa đâu Hermione ! Không nhét nổi nữa đâu Ron , Harry !"

      Em cố gắng tránh né đống đồ ăn cứ hết lại được lấp đầy trong bát

" không được ! Cậu đã ngủ gần hai tuần mà không ăn gì rồi " Hermione vỗ nhẹ lên tay em rồi tiếp tục lấy đồ ăn

" đúng vậy ... em cần ăn nhiều hơn ..."

     Em cố gắng đưa ánh mắt cầu cứu tới Ron . Nhưng cậu chỉ cười hiền rồi lắc đầu ....

" cậu cần ăn bé yêu ạ , hai tuần vừa rồi khiến cậu gầy đi nhiều đó ....!" Ron cười nhẹ

     Trái tim em tan nát .... nở một nụ cười gượng gạo rồi cố gắng ăn hết đống còn lại trong chén

     Sau khi ăn song , ngay lập tức em được một người " Mượn " đi . Là Oliver , anh ấy kéo em đến một góc của học viện rồi ôm chặt em vào lòng .

" em không sao nữa rồi !" Em vỗ nhẹ vào lưng anh

" em làm anh lo chết mất ...." anh hôn lên khắp khuôn mặt em

     Em thật sự biết ơn , khi tỉnh dậy rất nhiều người lo lắng cho em . Điều này thật khiến em hạnh phúc .

" lần sau ... đừng đi một mình nhé , hãy đi cùng một ai đó đủ sức để bảo vệ em !" Cười " hãy chắc chắn rằng mình luôn an toàn .... có được không ?"

     Anh vuốt nhẹ mái tóc em ... em gật đầu rồi cười thật tươi ....
 
      -----ooo-----

"Harry ơi, làm ơn, làm ơn biết suy nghĩ một chút. Black đã làm một điều khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp, nhưng bồ đừng lao mình vào nguy hiểm, chỉ vì đó là điều Black muốn... Ôi, Harry ơi, bồ sẽ lọt ngay vô tay Black nếu bồ đi tìm hắn. Ba má bồ đâu có muốn cho bồ bị hắn hại, đúng không? Ba má bồ không đời nào muốn cho bồ đi tìm Black đâu! Rồi còn Lola nữa ... nếu bồ sảy ra chuyện gì thì cậu ấy sẽ ra sao ?"

Harry nói vắn tắt:

"Mình sẽ không bao giờ biết được ba má mình muốn gì, bởi vì, "nhờ" Black, mình đã không bao giờ còn được nói chuyện với ba má mình nữa. "

   Tất cả đều im lặng, thừa lúc này con Crookshanks duỗi mình một cách đài các, uốn éo mấy cái chân đầy vuốt. Cái túi áo của Ron run lên bần bật.

Ron nhìn quanh, rõ ràng là để kiếm một đề tài khác nhằm thay đổi không khí:

"Coi nè, bây giờ đang kỳ nghỉ lễ, gần tới ngày Giáng sinh rồi. Hay là tụi mình... tụi mình đi xuống thăm bác Hagrid đi. Lâu quá rồi tụi mình không đi thăm bác ấy. "

Hermione nói ngay:

"Không được! Harry không được phép ra khỏi tòa lâu đài mà Ron! "

Harry ngồi thẳng dậy nói:

"Ừ, tụi mình đi đi! Mình có thể hỏi bác ấy tại sao bác không nhắc gì đến Black khi kể mình nghe toàn bộ câu chuyện về ba má mình? "

Rõ ràng kéo dài cuộc bàn luận về Sirius Black không phải là ý định của Ron. Nó vội vàng nói:

"Hay là tụi mình chơi đánh cờ đi. Hay chơi bi Xì Bùm nha? Anh Percy để lại mình một bộ... "

Harry cương quyết:

"Không. Tụi mình đi thăm bác Hagrid đi! "

    Cánh cửa vừa mở ra , cả ba đứa đứng hình nhìn em vẫn đang trong tình trạng sốc nặng . Harry chưa từng có ý định nói cho em biết rằng ba mẹ mình bị giết như thế nào . Nên khi nhìn em đứng ở đây , cậu thật sự lo lắng .

" Lola , em làm gì ở đây ? Mau trở về phòng ..." cậu lập tức bịt miệng em lại tránh cho em muốn nói gì đó

" đừng nói gì hết , chuyện này để anh lo được không" cậu giữ chặt khuôn mặt em

     Em cận lực lắc đầu , tuy không muốn trả thù ... nhưng em muốn hỏi cho ra nhẽ . Tại sao lại phản bội
ccha mẹ em

Vậy là cả bốn đứa tụi nó về buồng ngủ lấy áo trùm rồi chui qua cái lỗ chân dung ("Hãy đứng lại và chiến đấu, hỡi những con chó lai căng bụng vàng ệch!"), rồi đi xuống, xuyên qua tòa lâu đài trống vắng, đi qua cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi.

Tụi nó đi từ từ qua bãi cỏ, dấu chân tạo thành một rãnh sâu băng qua lớp tuyết xốp xộp lóng lánh, vớ và vạt áo trùm của tụi nó đều bị ngấm ướt và đông lạnh. Khu Rừng Cấm trông như thể đã bị ếm bùa, mỗi cái cây bị đắp lên từng mảng tuyết bạc, và căn chòi của lão Hagrid thì giống y như một cái bánh trét kem trắng.

Ron gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.

Hermione run bần bật dưới tấm áo trùm, cô bé nói:

"Không lẽ bác ấy đi vắng? "

Ron áp tai vào cửa nghe ngóng. Nó nói:

"Có tiếng gì kỳ lạ lắm. Nghe thử coi..., có phải tiếng con Fang không? "

Harry và Hermione cũng áp tai lên cánh cửa. Từ bên trong căn chòi vọng ra tiếng rên rỉ thổn thức nho nhỏ.

Ron lo lắng nói:

"Tụi mình nên đi kêu người khác lại giúp mau! "

Harry đấm ình ình vào cánh cửa, gọi to:

"Bác Hagrid ơi, bác Hagrid! Bác có ở trong nhà
không? "

Có tiếng chân bước nặng nề, rồi cánh cửa mở ra kêu một cái kẹt. Lão Hagrid đứng sừng sững với đôi mắt đỏ ké và sưng múp lên. Nước mắt rơi tung tóe xuống cái áo khoác bằng da. Thấy bọn trẻ, lão rống lên khóc và nhào tới ôm chầm lấy Harry:

"Con đã nghe hết rồi! "

Lão Hagrid to lớn ít nhất bằng hai người bình thường, cho nên cảnh tượng này không phải là chuyện đáng cười. Harry suýt sụm bà chè dưới sức nặng của lão Hagrid, may mà được Ron và Hermione cứu bằng cách mỗi đứa níu một cánh tay lão Hagrid và ra sức đỡ lão đứng lên, rồi cùng Harry giúp lão trở vô bên trong căn chòi.

Lão Hagrid cứ để yên cho bọn trẻ dẫn lão tới một cái ghế, ngồi thụp xuống và gục lên bàn, thổn thức nức nở không thể nào ngăn được. Mặt lão ướt đẫm, nước mắt rơi lã chã xuống chòm râu rối bời. Hermione hoảng hồn hỏi:

"Bác Hagrid ơi, có chuyện gì vậy? "

Em để ý thấy một bức thư có vẻ như bức công văn đang nằm mở trên bàn.

"Cái gì đây, bác Hagrid? "

Lão Hagrid càng khóc dữ hơn, nhưng lão cũng đẩy bức thư về phía Em. Em cầm lên đọc to:

Thưa ông Hagrid,

Bổ túc cuộc điều tra của chúng tôi về cuộc tấn công của một con Bằng Mã vào một học sinh trong lớp của ông, chúng tôi đã nhận được sự bảo đảm của giáo sư Dumbledore là ông không phải chịu trách nhiệm gì về sự cố đáng tiếc đó.

Ron vỗ lên vai lola nói:

"Chà, vậy là ổn rồi, bác Hagrid!"

Nhưng lão Hagrid vẫn tiếp tục thổn thức, và phẩy một trong hai bàn tay kếch xù của lão ra hiệu cho em đọc tiếp:

Tuy nhiên, chúng tôi phải ghi nhận mối quan tâm của chúng tôi về vấn đề Bằng Mã. Chúng tôi đã quyết định xem xét đến thư khiếu nại của ông Lucius Malfoy, và vì vậy vấn đề này sẽ được đưa ra Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy Hiểm. Phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng tư và chúng tôi yêu cầu ông đích thân hiện diện cùng với con Bằng Mã ở văn phòng của Ủy ban ở Luân Đôn vào ngày hẹn trên. Trong khi chờ tòa xử, con Bằng Mã phải bị xích lại và cách ly.

Kính thư...

Cuối thư là một danh sách các Ủy viên Hội đồng Quản trị Nhà trường.

Ron nói:

"Ái chà! Nhưng mà bác nói con Buckbeak đâu phải là một con Bằng Mã tồi tệ đâu, con cá là nó sẽ qua khỏi thôi... "

Lão Hagrid lắc đầu nuốt giận, quẹt nước mắt vô ống tay áo:

"Tại các con chưa biết bọn mặt thú ở cái Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm đó! Họ toàn săn bắt vô đó những sinh vật thú vị! "

Một âm thanh đột ngột vang lên từ một góc căn chòi của lão Hagrid khiến Lola ,Ron, Hermione và Harry cùng quay phắt lại. Con Bằng Mã Buckbeak đang nằm ở một góc, miệng nhai rào rạo cái gì đó ứa máu ra khắp sàn nhà.

Lão Hagrid nấc nghẹn:

"Bác không thể nào để mặc nó bị trói ở ngoài kia trong băng tuyết. Một thân một mình! Mà lại đang mùa Giáng sinh! "

Harry, Lola, Ron và Hermione đưa mắt nhìn lẫn nhau. Tụi nó chưa bao giờ đồng ý với lão Hagrid về cái mà lão gọi là "những sinh vật thú vị" và người khác thì gọi là "những quái vật kinh hoàng". Mặt khác, chẳng có vẻ gì có mối nguy hiểm đặc biệt đối với con Buckbeak. Thực ra, theo tiêu chuẩn của lão Hagrid thì con Buckbeak tuyệt đối xinh xắn dễ thương.

Hermione ngồi xuống và đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên cánh tay khổng lồ của lão Hagrid:

"Bác Hagrid, bác sẽ phải đưa ra chứng cứ để có được sự bào chữa hùng hồn. Con chắc là bác có thể chứng mình Buckbeak là vô hại. "

Lão Hagrid vẫn thổn thức:

"Chẳng thay đổi được gì đâu! Lũ quỷ ở ban Bài trừ đó, lũ chúng đều đã ngậm miệng ăn tiền tên Lucius Malfoy rồi! Sợ hắn quá mà! Mà nếu bác thua kiện, thì con Buckbeak... "

Lão Hagrid đưa một ngón tay cứa ngang cần cổ lão, rồi khóc thét lên và lắc lư cái đầu gục tới trước, vùi mặt vào hai cánh tay.

Harry hỏi:

"Thầy Dumbledore nói sao về vụ này hở bác Hagrid?"

Lão Hagrid than thở:

"Cụ ấy đã làm quá đủ cho bác rồi. Cụ cũng đã có quá đủ chuyện phiền toái với bọn giám ngục Azkaban chung quanh lâu đài rồi, và Sirius Black thì lại đang luẩn quẩn đâu đây... "

Ron và Hermione liếc nhanh sang hai đứa, như thể trông đợi nó mở miệng nhiếc móc lão Hagrid đã không nói cho nó biết sự thật về Sirius Black. Nhưng Harry không thể nào tự khơi mào chuyện đó, nhứt là khi nó đang chứng kiến nỗi sợ hãi và thảm sầu của lão Hagrid. Nó nói:

"Bác Hagrid à, bác đừng chịu thua. Hermione nói đúng đó, bác cần có một bản biện hộ thiệt hay. Bác có thể gọi tụi con ra làm nhân chứng... "

Hermione nói một cách chín chắn:

"Con nhớ chắc là con đã đọc về một vụ án trêu chọc Bằng Mã mà con Bằng Mã được trắng án. Con sẽ tra cứu vụ đó cho bác, bác Hagrid à, để coi chính xác chuyện gì đã xảy ra. "

Lão Hagrid khóc rống lên còn to hơn trước. Harry và Hermione cùng nhìn Ron cầu cứu. Ron nói:

"Ơ... Cháu đi pha trà nha bác Hagrid? "

Harry trợn mắt nhìn Ron. Ron nhún vai, nói nhỏ:

"Đó là điều mà má mình làm mỗi khi có ai đó buồn khổ. "

Cuối cùng, sau nhiều lời cam đoan giúp đỡ nhiều hơn nữa từ bọn trẻ, cùng với một tách trà bốc khói đặt trước mặt, lão Hagrid bắt đầu hỉ mũi vô một cái khăn tay có kích thước của một cái khăn trải bàn, rồi nói:

"Các cháu nói đúng. Bác không thể kham nổi sự bi lụy. Phải tự vực mình lên thôi... "

Con chó săn Fang rụt rè chui ra khỏi gầm bàn, đến đặt đầu nó lên đầu gối của lão Hagrid. Lão vỗ về con Fang bằng một bàn tay, còn tay kia thì quẹt nước mắt tèm lem trên mặt. Lão nói:

"Dạo gần đây bác không còn là chính mình nữa. Cứ lo lắng cho con Buckbeak. Và cái lớp học của bác, chẳng còn ai thích nữa... "

Hermione nói dối trắng trợn:

"Tụi con thích lắm chứ! "

Ron bắt tréo ngón tay làm dấu hiệu cầu may dưới gầm bàn, nói hùa theo:

"Đúng vậy, những bài học của bác dạy hết sức hay! Ơ... Mấy con Nhu trùng ra sao rồi hở bác? "

Lão Hagrid rầu rĩ nói:

"Chết rồi. Tại ăn nhiều rau xà lách quá. "

Môi của Ron méo xẹo:

"Ôi, lẽ nào! "

Lão Hagrid nói tiếp:

"Và lũ giám ngục Azkaban làm cho bác thấy ghớm ghiếc không chịu nổi, với đủ thứ chuyện khác. Mỗi lần bác muốn uống một ly bia ở quán Ba Cây Chổi Thần là lại phải đi ngang qua chúng... cứ như là bác bị tống trở vô ngục Azkaban một lần nữa... "

Lão chợt im lặng, hớp một ngụm trà. Harry, Lola, Ron và Hermione ngước nhìn lão nín thở. Tụi nó chưa từng nghe lão Hagrid kể về cái đận lão bị ở trong nhà tù Azkaban một thời gian ngắn trước đây. Sau một khoảnh khắc im lặng, Hermione rụt rè nói:

"Chắc là ở đó kinh khủng lắm hở bác Hagrid? "

Lão Hagrid lặng lẽ nói:

"Các con không hình dung nổi đâu. Chưa bao giờ đến bất cứ nơi nào giống như chỗ đó. Cứ tưởng bác phát điên lên rồi chứ! Những điều khủng khiếp cứ lởn vởn trong đầu bác riết... cái ngày mà bác bị đuổi khỏi trường Hogwarts... ngày mà ba của bác qua đời... cái ngày mà bác phải để con Norbert ra đi... "

Đôi mắt lão Hagrid lại ứa đầy lệ. Norbert là một con rồng nhi đồng mà lão Hagrid từng có được nhờ thắng một ván bài.

"Chỉ vô nhà ngục Azkaban một thời gian là người ta không còn thực sự nhớ ra được mình là ai nữa. Và người ta không còn thấy ý nghĩa của cuộc sống nữa. Hồi bác ở đó bác thường chỉ hy vọng mình chết luôn trong lúc ngủ cho rồi... Khi họ thả bác ra, bác thấy như mình được tái sinh vậy, mọi thứ trào dâng trở lại trong người mình, thật là cảm xúc đẹp nhứt thế gian. Các con lưu ý, bọn giám ngục Azkaban không khoái thả bác ra đâu... "

Hermione nói:

"Nhưng bác vô tội mà! "

Lão Hagrid khịt mũi:

"Nghĩ coi điều đó thì nghĩa lý gì đối với chúng? Chúng cóc cần. Miễn sao là có vài trăm con người bị giam cầm với chúng trong đó để chúng cứ việc hút hết niềm vui của họ ra, chứ chúng thì bận tâm quái gì đến chuyện ai có tội hay ai vô tội. "

Lão Hagrid lặng im một lát, đăm đăm nhìn tách trà của mình. Rồi lão nói nhỏ:

"Nghĩ tới chuyện phải để con Buckbeak ra đi... Thử làm cho nó bay trốn đi... nhưng làm sao mà giải thích một con Bằng Mã là nó phải liệu hồn kiếm chỗ trốn đi? Mà... mà bác cũng sợ phạm luật... "

Lão ngước nhìn bốn đứa nhỏ, nước mắt lại ràn rụa lăn trên má:

"Bác không bao giờ muốn trở lại nhà ngục Azkaban."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro