Oliver tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Ông Cornelius Fudge rót trà vô tách và nói:
"Vậy đó, Cô cậu làm cho tất cả chúng tôi lo sốt vó lên; tôi không ngại gì mà nói với 2 đứa điều này.chạy trốn khỏi nhà dì dượng như vậy đó! Tôi bắt đầu lo là... nhưng mà thôi, hai cô cậu đã an toàn, đó mới là điều quan trọng."
Ông Cornelius Fudge trét bơ lên một miếng bánh xốp ình, và đẩy cái dĩa về phía Hai đứa:
"Ăn đi, Hary Lola . Trông cô cậu đờ đẫn cả người rồi. Bây giờ thì thế này... Hai đứa sẽ vui mừng mà nghe tin này: chúng tôi đã giải quyết xong tai nạn không may đã làm trương phình cô Marge Dursley. Hai chuyên viên của bộ phận Vãn hồi Tai nạn Pháp thuật đã được đặc phái đến đường Privet Drive cách đây vài tiếng đồng hồ. Cô Marge đã được châm xì hơi và điều chỉnh lại trí nhớ. Cô sẽ không nhớ gì hết về tai nạn vừa xảy ra. Vậy đó, và không có di hại gì cả."
Ông Cornelius Fudge mỉm cười với Hai đứa , miệng ông ghé sát miệng cái tách trà. Trông ông giống như một ông bác đang thăm dò thằng cháu trai mà ông yêu thích. Hai đứa không thể nào tin được vào tai mình. Nó há miệng định nói, nhưng lại không nghĩ ra điều gì để nói, nên ngậm miệng lại.
Ông Cornelius Fudge bèn nói:
"À, chắc là các cháu đang lo lắng về phản ứng của dì và dượng của cháu hả? Thế này, tôi không chối là họ cực kỳ tức giận, Harry à, nhưng họ đã được chuẩn bị để vẫn tiếp nhận hai cháu trở về vào mùa hè tới, miễn là hai cháu ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh."
Harry đằng hắng lấy giọng:
"Bọn Cháu luôn luôn ở lại trường Hogwarts vào kỳ lễ Giáng sinh và lễ Phục sinh. Và bọn cháu không bao giờ muốn trở lại Privet Drive."
Ông Cornelius Fudge vội nói với giọng lo lắng:
"Thôi, thôi, tôi bảo đảm là cô cậu sẽ có cảm giác khác, một khi cô cậu đã bình tĩnh lại. Nói cho cùng, đó là gia đình của hai cháu, và tôi chắc chắn là mọi người trong gia đình yêu mến lẫn nhau... ờ... từ tận đáy lòng."
không bận tâm lắm đến chuyện gia đính chánh suy nghĩ của ông Cornelius Fudge, nó đang lo lắng chờ đợi nghe cái điều sắp xảy ra cho nó đây. Ông Cornelius Fudge lại trét bơ lên miếng bánh xốp thứ nhì:
"Thành ra tất cả vấn đề còn lại là quyết định xem cháu sẽ ở đâu trong hai tuần lễ còn lại của mùa hè này. Tôi đề nghị cháu hãy ở lại đây, thuê một phòng trọ trong quán Cái Vạc Lủng này, và..."
Harry buột miệng:
"Khoan đã, còn hình phạt của bọn cháu thì sao?"
Ông Cornelius Fudge chớp mắt:
"Hình phạt gì?"
Harry đau khổ nói:
"Cháu đã vi phạm luật - Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên!" Nhìn em " nhưng Lola không có làm điều đó ! Em ấy hoàn toàn vô tội "
"Ôi, con trai của ta ơi, chúng ta đâu nỡ trừng phạt con vì một chuyện cỏn con như thế."
Ông Cornelius Fudge kêu lên, tay vung vẩy miếng bánh xốp một cách nôn nóng:
"Đó chỉ là một tai nạn. Chúng tôi không tống giam người ta vô ngục Azkaban vì tội thổi phù to một bà cô bao giờ."
Nhưng điều này không giải tỏa được nỗi ám ảnh của Harry về vụ lôi thôi trong quá khứ của nó với Bộ Pháp thuật. Nó cau mày, nói:
"Năm ngoái, cháu nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng cháu! Bộ Pháp thuật nói là cháu sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts nếu còn để xảy ra phép thuật gì nữa trong ngôi nhà đó."
Không lẽ đôi mắt của Harry đánh lừa nó, chứ rõ ràng nó thấy ông Bộ trưởng Pháp thuật bỗng nhiên đâm lúng túng hết sức:
"Tình thế đã thay đổi, Harry à... Chúng ta nên lưu tâm tới... trong không khí hiện nay... mà chắc chắn là hai cháu đâu có muốn bị đuổi hả?"
"Dĩ nhiên là không ạ."
Harry nói ngay. Và ông Cornelius Fudge cười vui vẻ:
"Vậy thì, làm cho om xòm nhặng xị lên mà làm gì? Thôi, ăn một cái bánh xốp đi Harry, trong khi tôi đi dàn xếp với Tom một căn phòng trọ cho cháu."
Ông Cornelius Fudge sải bước ra khỏi căn phòng khách nhỏ, Harry ngồi tại chỗ trố mắt nhìn theo. Có một chuyện gì đó cực kỳ kỳ cục đang diễn ra. Ông Cornelius Fudge đứng chờ nó ở trước cửa quán Cái Vạc Lủng để làm gì nếu không phải để trừng phạt nó vì những điều nó đã làm? Và bây giờ Harry bắt đầu nghĩ là khi đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật phải xử lý những vấn đề pháp thuật vị thành niên thì nhứt định không phải là chuyện bình thường lắm.
Cậu tranh thủ giúp em chăm sóc cơ thể vì cả người em lúc này chẳng có tý sức nào cả.Ông Cornelius Fudge trở lại cùng với ông Tom chủ quán.
Ông Fudge nói:
"Phòng mười một và 12 đang trống, Hary Lola à. Tôi nghĩ 2 cháu sẽ ở đây thoải mái thôi. Chỉ có một điều mà tôi chắc là 2 cháu cũng hiểu: tôi không muốn 2 cháu đi lang thang trong thành phố Luân Đôn của dân Muggle, được chứ? Đi lại trong phạm vi Hẻm Xéo mà thôi. Và 2 cháu phải trở về đây trước khi đêm xuống vào mỗi tối. Chắc chắn là cháu hiểu mà, phải không? Ông Tom sẽ để mắt trông nom cháu giùm tôi."
Harry nói chầm chậm:
"Dạ được, nhưng mà tại sao..."
Ông Cornelius Fudge nói trong tiếng cười thân mật:
"Chúng tôi đâu có muốn lại thất lạc hai cháu một lần nữa. Không, không... Tốt nhứt là chúng tôi phải biết rõ cháu ở đâu... Nghĩa là..."
Ông Cornelius Fudge tằng hắng giọng một cách ồn ào, rồi cầm cái áo khoác sọc của ông lên:
"Thôi, tôi phải đi đây, cháu biết đấy, còn nhiều việc phải làm lắm."
Harry hỏi:
"Liệu vụ Black có tìm ra không bác?"
Ngón tay của ông Cornelius Fudge trượt khỏi cái nút bạc trên chiếc áo khoác mà ông đang gài.
"Cái gì cơ? Thì ra, cháu đã biết tin. Chà, không, chưa, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Những người gác ngục Azkaban chưa bao giờ thất bại trong việc truy lùng kẻ đào tẩu... Mà họ lúc này đang giận điên lên, tôi chưa từng thấy họ giận như thế bao giờ."
Ông khẽ nhún vai.
"Thôi, tạm biệt nhé."
Ông giơ tay ra, Harry bắt tay ông, và nó sực nảy ra một ý tưởng vĩ đại:
"Ơ... thưa ông Bộ trưởng, cháu hỏi ông một việc có được không ạ?"
Ông Cornelius Fudge mỉm cười:
"Được chứ."
"Thưa ông, học sinh năm thứ ba trường Hogwarts được phép đi thăm làng Hogsmeade, nhưng mà dì dượng của bọn cháu không chịu ký tên vào tờ đơn cho phép. Ông ký vô dùm cháu được không ạ?"
Ông Cornelius Fudge không được thoải mái lắm:
"À, không. Không được đâu. Tôi rất tiếc, Harry à, nhưng tôi không phải là cha mẹ hay người bảo hộ của hai cháu."
Harry năn nỉ:
"Nhưng ông là Bộ trưởng pháp thuật kia mà. Nếu ông cho phép..."
Ông Cornelius lạnh lùng cắt lời Harry:
"Không, tôi rất tiếc, Harry à, nhưng mà luật lệ là luật lệ. Cậu có thể đi thăm làng Hogsmeade vào niên học tới nữa cũng được. Thật ra, tôi nghĩ tốt nhứt là cậu đừng... Ừ, thôi, tôi phải đi đây. Ở lại đây vui vẻ nhé, Harry."
Tặng cho Harry nụ cười cuối cùng và bắt tay nó lần chót, ông Cornelius Fudge ra khỏi căn phòng. Bây giờ ông chủ quán Tom mới tươi cười đi lại gần Harry:
"Mời cậu đi theo tôi, cậu Potter. Tôi đã đưa mọi thứ đồ đạc của cậu lên phòng rồi."
Harry đi theo ông Tom lên một cái cầu thang xinh đẹp bằng gỗ đến căn phòng có số mười một bằng đồng trên cánh cửa. Ông Tom mở khóa và đẩy cửa ra cho Harry bước vào. Rồi đưa em sang phòng bên cạnh
--------------
" Harry ! Đáng yêu không !" Cô xoay một vòng cho cậu xem khi bản thân mặc chiếc đầm mới và vòng hoa đội đầu .
     Cậu mỉn cười ngắm nhìn nàng công chúa nhỏ của mình . Em thật xinh đẹp , tuy răng bây h không giống trước đây có thể thoải mái ôm em vài lòng đi ngủ . Nhưng mỗi sáng vẫn có thể cùng em chơi đùa cũa thật hạnh phúc
" Lola ! Em là viên ngọc đẹp nhất ! Sáng nhất của anh ! Em xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất thế giới này ! Nàng công chúa xinh đẹp ... anh muốn tự tay làm vương miện cho em ! Anh muốn cùng em hằng ngày bên nhau ! Anh muốn dải một con đường hoa hồng để em bước đi ! Em có muốn cầm tay anh đến cuối cuộc đời không ?! Anh biết nói tới chuyện này cũng thật biến thái khi mà em chỉ mới 13 tuổi ! Nhưng có thể cho anh cơ hội chờ đợi em không  ! Anh biết có thể em sẽ cảm thấy thật kinh tởm với một kẻ đã 17 tuổi như anh ! Nhưng mọi điều anh nói đều là thật ! Và ... anh thích em ! Hãy hồi âm lại cho anh nhé
                                                Oliver Wood "
     Mặt cô đỏ lựng khi đọc bức thư tình của Oliver . Đây là bức thư tình duy nhất mà cô chú ý , cũng như mở ra đọc . Nói không có tình cảm với anh ấy thì thật đáng vả miệng . Từ cuối năm 2 cô đã bắt đầu để ý Oliver . Nhưng anh lại quá nghiêm túc khiến cô có phần sợ . Chỉ là .... không nghĩ tới anh ấy lại ngửi thư tình
" thân gửi : Oliver Wood
       Em đồng ý ! Chúng ta ... hãy bắt đầu một mối quan hệ thân thiết hơn . Em mong anh có thể chờ em lớn ... ừm ....
                                              Lola Potter "
    Vừa để thư về cho con cú của anh ấy mang về thì Harry bước vào phòng . Cô giật nảy mình như vừa làm chuyện xấu
" em sao vậy ! Mặt đỏ hết rồi !"
     Harry đưa tay áp lên trán em .
" em không có ...chỉ hơi nóng chút thôi ..."em lảng tránh
" em giấu anh chuyện gì sao ! "
       Cậu nghi nghờ nhìn thái độ lạ lùng của em . Chưa bao giờ em ấy lại tránh ánh mắt của cậu như vậy
" không có đâu ! "
" thật sao ?" Nheo mắt
" ...thật..."
" em có bạn trai sao ?!"
        Em giật nảy mình ôm chầm lấy cậu úp mặt vào ngực
" anh nghi ngờ em sao ! Anh không thương em nữa ...." em bày ra bộ mặt buồn thiu
       Cậu vội rũ bỏ tất thảy nghi ngờ mà dỗ dành em
" không có ! Anh thương em mà ... được rồi ! Anh về phòng ! Em đi ngủ đi nhé ...! Chúng ta phải đến dân ga sớm đó !"
      Cậu chắc chắn em đã lên giường ngủ rồi mới lặng lẽ rời phòng mà không biết cô em gái của mình đã chìm trong giấng mộng có một đám cưới thật xinh đẹp bên vị đội trưởng đáng kính nào đó
      Phía bên kia cũng chẳng khác vừa nhận được hồi âm của em thù liền lăn đùng ra giường ôm gối với khuôn mặt đỏ chót . Không ngờ ... em ấy cũng thích mình . Anh đã nghĩ rằng em sẽ lại cất tấm thư tình của mình vào chung với cái đống của năm ngoái của những nam sinh kia
Lôi ra tấm hình hai người chụp chung và em đang nở một nụ cười thật xinh đep. Lướt nhẹ trên khuôn mặt em
" công chúa của anh... " cười " ... của riêng anh "
( Harry said : của tôi !!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro