Xe đò hiệp sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Cô đứng trong nhà wc công cộng . Và nghe tấy tiếng nổ lớn bên ngoài . Vội vàng rửa tay rồi chạy ra
" Anh ơi ! Chuyện gì vậy !"
     Chạy ngay ra chỗ harry thì thấy cậu đứng nói truyện với một người xoát vé . Cậu vội phủ bụi trên quần áo khi em đến gần . Một trong hai cái ống quần bò của Harry bị rách ở đầu gối, và bàn tay mà cậu xoạc ra để chống đỡ khi té bị chảy máu
" trời ạ ! Anh bị thương rồi !!!" Cô vội lục vali lấy ra mấy lọ sát trùng
"Trên trán chú mày có cái gì vậy?"
    Harry vuốt tóc mình xuống che phủ vết thẹo, cố đáp tỉnh bơ trong khi em đang sát trùng vết thương cho mình
"Có gì đâu."
     nếu đây quả thật là Bộ Pháp thuật đang lùng kiếm chúng nó thì nó cũng không nên tạo cho họ điều kiện tìm bắt hai đứa một cách quá dễ dàng. Stan vẫn cứ nằng nặc hỏi:
"Chú mày tên gì?"
"Neville Longbottom."
      Harry buột miệng nói ngay cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nó.Em ngửa mặt lên khó hiểu
" còn cô gái này "
" LoLa Longbottom .... em gái tôi .."
      Rồi nó nói tiếp thật nhanh, mong đánh trống lảng với Stan:
"Vậy ra chiếc xe này... Anh nói là nó có thể chạy đến bất cứ nơi đâu à?"
"Đúng vậy!"
     Stan nói với vẻ tự hào:
"Đến bất cứ đâu mà chú mày muốn, miễn sao nơi đó còn trên mặt đất. Xe đò không thể lặn xuống nước được." Nhưng Stan lại tò mò nữa:
"Này, có phải chú mày đã ngoắc xe xuống, phải không? Chính chú mày đã giơ đũa phép lên ngoắc xe hả?"
Harry nói ngay:
"Phải. Anh cho hỏi, đi Luân Đôn tốn bao nhiêu tiền?"
Stan đáp:
"Mười một Sickles. Nhưng nếu trả mười ba thì được phục vụ sô-cô-la, và với mười lăm Sickles thì có thêm chai nước nóng và bàn chải đánh răng có màu tuỳ chọn."
       Sau khi sát trùng song cậu mở vali ra đưa cho anh ta mấy đồng bạc cắc . Sau đó Stan và Harry cùng khiêng cái rương to tổ nái của nó lên bậc tam cấp của xe. Cái chuồng của Hedwig cũng được yên vị ngay ngắn trên nắp rương.
     Trên xe không có ghế ngồi. Nhưng thay vào đó, có nửa tá khung giường bằng đồng thau đặt sát những cửa sổ buông rèm. Trên cái kệ đặt bên mỗi chiếc giường đều có thắp đèn cầy lung linh chiếu sáng những tấm vách ốp gỗ.
" em nghỉ đi ! Nếu không sẽ rất mệt đấy ! " cậu đẩy em nằm xuống rồi vuốt tóc nhẹ để dỗ em ngủ .
" em không có mệt đâu ! Anh mới là người cần ngủ đấy . "
Stan ngồi xuống chiếc ghế cạnh tài xế, bảo:
"Cho xe chạy đi, anh Ernie."
    Một tiếng "ĐÙNG" khổng lồ lại nổ vang, Harry bị đà lao tới quá nhanh quá mạnh của chiếc xe đò Hiệp sĩ làm cho té lăn ra giường nằm bẹp dí. Gượng ngồi dậy, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ tối đen và thấy chiếc xe đang chạy dọc một con đường hoàn toàn khác. Stan quan sát gương mặt thộn ra của Harry một cách vô cùng khoái chí. Anh ta nói:
"Đây là đường hồi nãy tụi này đang chạy thì bị chú mày ngoắc xuống. Anh Ernie, chúng ta đang ở chỗ nào rồi, đâu đó ở xứ Wales hả?"
Ernie nói:
"Ờ."
Harry thắc mắc:
"Làm sao mà dân Muggle không nghe không thấy gì hết chiếc xe đò này?"
Stan đáp với giọng khinh khỉnh:
"Bọn họ ư? Họ đâu có biết nghe một cách đúng đắn, phải không? Họ cũng không biết nhìn một cách đúng đắn. Họ chẳng để ý cái gì ra hồn cả."
Ernie nói:
"Stan à, tốt nhứt là nên đi đánh thức bà Marsh. Chừng một phút nữa là chúng ta đến Abergavenny rồi."
Stan đi ngang giường của Harry và leo biến lên một cầu thang gỗ hẹp tí. Harry vẫn nhìn qua cửa sổ, càng lúc càng cảm thấy lo âu hơn. Ernie không có vẻ gì là am hiểu thấu đáo cách điều hành một cái tay lái. Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ chạy lấn lên lề đường hoài, nhưng may mà nó không đụng trúng cái gì hết. Những cột đèn đường, hộp thư, rào chắn, thùng rác... chỉ việc nhảy ra khỏi chỗ để tránh đường mỗi khi chiếc xe trờ tới. Rồi khi chiếc xe chạy qua, chúng lại nhảy trở về vị trí cũ.
" em không sao chứ !" Cậu đi tới cạnh em và xoa xoa cái vết sưng khi nãy em đập vào thanh giường
" em không sao ! Hơi nhức một chút thoii !" Cô gật đầu
     Stan leo trở xuống cầu thang, đi theo anh là một bà phù thuỷ xanh lè, quấn mình trong tấm áo khoác lữ hành. Khi Ernie đạp thắng và mấy cái giường chúi tới trước ba bốn tấc, thì Stan vui vẻ nói:
"Tới nơi rồi, bà Marsh."
     Bà Marsh nhét cái khăn tay vô miệng, ngậm chặt nó, tay chân lập cập leo xuống xe đò. Stan thảy các túi xách của bà xuống theo, rồi đóng sập cửa lại. Và lại một tiếng "ĐÙNG" kinh thiên động địa khác nổ ra, rồi chiếc xe đò Hiệp sĩ lại phóng xuống con đường quê nhỏ hẹp, khiến cây cối hai bên lề phải liên tiếp nhảy bật ra mà tránh đường.
    Hai đứa không thể nào chợp mắt được. Không phải vì nó đang du hành trên một chiếc xe cứ nổ đùng đùng và mỗi lần phóng một cái là nhảy qua hàng trăm dặm dài. Mà ở đây, bao tử hai đứa cứ quặn lên mỗi khi nghĩ không biết điều gì sắp sửa xảy ra, và liệu ở nhà Dursley, dì dượng nó có xoay sở được cách nào để đem cô Marge xuống đất hay chưa.
" anh ơi !" 
      Nghe tiếng em lý nhí gọi , cậu hoảng hồn khi thấy gương mặt vừa xanh vừa đỏ của em . Em gập người ôm bụng , trời ạ ... kỳ kinh nguyệt của em vật chưa hết 
      Chẳng biết làm gì , cậu lấy từ va ly ra một túi giữ nhiệt đặt lên bụng em
"Cái ông đó! Bản tin thời sự của dân Muggle cũng có nói về ổng."
       Cô quá mệt mỏi để quan tâm những việc này nên gục lên vai cậu mà nghỉ ngơi . Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ xuyên suốt bóng đêm, làm dạt tán loạn ra khỏi lộ trình của nó những bụi cây, cột mốc, hộp thư, cây cối... Và Harry, với tâm trạng bồn chồn lo âu và khốn khổ, cứ nằm thao thức trên cái giường lót lông chim.
    Một lát sau, Stan sực nhớ ra rằng Harry có trả tiền hai ly sô-cô-la nóng. Nhưng khi anh ta rót sô-cô-la cho Harry thì sô-cô-la đổ hết vô gối của Harry, vì đúng lúc ấy, chiếc xe phóng một cái "rét" từ Angelsea đến Aberdeen. Từng người một. Quí hành khách phù thủy và pháp sư trong những bộ đồ ngủ và mang dép lê, trèo xuống tầng dưới của chiếc xe đò để xuống mặt đường. Trông họ đều hết sức hài lòng khi được ra khỏi chiếc xe.

Cuối cùng chỉ còn Harry và Lola là hành khách duy nhứt trên xe. Stan vỗ tay hỏi:
"Bây giờ đến chú mày, Neville, chú mày muốn tới chỗ nào ở Luân Đôn?"
Harry đáp ngay:
"Hẻm Xéo."
"Ngồi yên nha. Tới luôn bác tài!"
      ĐÙNG!
Xe chạy đùng đùng dọc đường Charing Cross. Harry ngồi dậy, nhìn những tòa nhà và những băng ghế phải ẹo mình đi, thóp hình lại để né chiếc xe chạy bất kể trời bất kể đất này. Bầu này lúc này đã rạng dần. Nó sẽ kiếm chỗ ẩn mình vài tiếng đồng hồ, rồi đi tới ngân hàng phù thủy Gringotts ngay khi ngân hàng vừa mở cửa, sau đó đi ra - đi đâu, nó cũng chưa biết, nó chỉ biết rằng bây h nó phải thật bình tĩnh để bảo vệ em khỏi sự truy bắt của bộ pháp thuật . Không thể để họ nhốt em vào nhà ngục được
      Ernie đạp thắng và chiếc xe trượt bánh thẳng tới trước một cái quán rượu nhỏ bề ngoài vô cùng nhếch nhác - quán Cái Vạc Lủng. Phía sau quán này có một cánh cổng huyền bí để vào Hẻm Xéo. Harry nói với Ernie:
"Cám ơn anh."
Harry nhảy xuống bậc tam cấp ở cửa xe, giúp Stan hạ cái rương của nó và cái chuồng của con Hedwig xuống lề đường. Và quay lại gọi em dậy
Harry nói:
"Thôi, tạm biệt anh nhé." Nhìn em " em vẫn ổn chứ ... "
" không sao đâu ! Chỉ là đau bụng nhẹ thôi mà "
Một giọng nói vang lên:

"2 Cháu đây rồi, Harry Lola ."
     Trước khi Hai đứa quay đầu lại, đã cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Cùng lúc, Stan hét toáng lên:
"Chèn ơi! Anh Ernie lại đây mà coi! Lại đây coi nè, anh Ernie!"
       ngước nhìn lên chủ nhân của bàn tay đang đặt trên vai mình. Nó bỗng có cảm giác như vừa bị một xô nước đá xối xuống gan ruột: nó đụng đầu ngay chính ông Bộ trưởng Pháp thuật - ông Cornellius Fudge. Stan đã nhảy xuống lề đường, đứng cạnh họ. Anh ta háo hức hỏi:
"Thưa ông Bộ trưởng, ông vừa gọi Neville và Lola là gì?"
Ông Cornelius Fudge là một người đàn ông nhỏ con nhưng béo tốt, mặc một cái áo khoác dài có sọc nhỏ. Trông ông ta có vẻ lạnh cóng và kiệt sức. Ông nói bằng giọng nghiêm trang:
"Neville nào? Đây là Harry Potter và Lola Potter."
Stan hét lên vui sướng tột cùng:
"Ernie! Ernie! Anh đoán coi Neville là ai? Chính là Harry Potter và Lola Potter đó! Tôi nhìn thấy cả vết thẹo mà!"
Ông Cornelius Fudge hơi bực mình:
"Hừm. Thôi thì tôi cũng mừng là Xe đò Hiệp sĩ đã đón Harry đến đây, nhưng bây giờ cậu ấy và tôi cần phải vào trong quán Cái Vạc Lủng này cái đã..."
     Bàn tay của ông Cornelius Fudge càng nắm chặt vai Harry hơn, và Harry thấy mình cùng em bị đẩy vào quán Cái Quán Lủng.
    Một bóng người khòm nhom cầm một cái đèn lồng đi qua cánh cửa đằng sau quầy rượu. Đó là ông Tom, ông chủ khô quắt và sún răng của quán. Ông Tom nói:
"Thưa ông Bộ trưởng, ông đã tìm ra hai đứa bé! Ông có muốn dùng chi không? Rượu hay bia?"
     Ông Cornelius Fudge nói:
"Có lẽ một ấm trà là đủ rồi."
Ông Bộ trưởng Pháp thuật ấy vẫn chưa buông bàn tay ra khỏi vai Hai đứa
      Đằng sau họ vang lên tiếng lịch kịch và hơi thở phì phò. Stan và Ernie xuất hiện. Cả hai khiêng cái rương và cái chuồng của Hedwig vô trong quán, nhìn quanh với vẻ phấn khích:
"Sao mà chú mày không chịu nói cho tụi anh biết hai đứa mày là ai hở Neville?"
     Stan hỏi Harry, mặt mày rạng rỡ, trong khi gương mặt tinh ranh của Ernie cũng nhóng qua vai Stan mà ngó Harry một cách thích thú. Ông Cornelius Fudge bèn nói thêm với ông chủ quán:
"Và làm ơn cho tôi một phòng riêng tư một chút để nói chuyện, Tom à."
Harry khổ sở nói với Stan và Ernie:
"Tạm biệt hai anh."
      Cậu cảm thấy mọi chuyện thực sự song rồi . Lần này cậu chẳng thể bảo vệ em nữa. rồi theo ông Cornelius Fudge dưới sự chỉ đường của ông Tom đi qua lối đi từ quầy rượu.
Stan gọi vói theo:
"Tạm biệt, Neville Lola!"
     Ông Cornelius Fudge kèm Harry và Lola đi theo ngọn đèn lồng trong tay ông Tom qua một hành lang hẹp đến một phòng ăn nhỏ. Ông Tom búng tay một cái, một ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi. Ông lễ phép cúi chào rồi đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro