Rồng con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nữ hoàng ... xin người hãy ở lại trại ! chúng đã tìm được điểm yếu của người ...."

" ta không thể Felic ! các ngươi đều là trung thần của ta . ta không thể để các ngươi vì ta mà hi sinh được !"

" xin ngài đó nữ hoàng !"

" ngươi nghe ta một lần này thôi ! chỉ sau lần này .... chúng ta .... sẽ toàn thắng trở về ...."

" .... vâng ...."

      không cảnh chiến trường đẫm máu , cô đứng đó nhìn từng người từng người ngã xuống . và.... cô gái mang đôi mắt xanh lá kia .... cô ấy thật đẹp...

" Phập "

" nữ hoàng ! xin người tỉnh lại !"

" Felic ! cảm ơn ngươi ! cảm ơn vì đã thích ta ...."
----------------
" aaaaaaaa" cô giật mình hét toáng lên
      Hermione đang học bài vội chạy ra xem . cô ấy vuối nhẹ mái tóc của cô
" Lola ! ác mộng hả ! đừng sợ ...."
" hộc hộc "
      cô bám víu lấy tay của Hermione , tối quá .... cô sợ ....
" tớ sợ ! "
" ưmg ừm ! tớ biết mà ! tớ ở đây !" cô ấy ôm cô vào lòng
      Henny đi lấy cho cô một ly cacao nóng . nó giúp tâm trạng cô ổn hơn ....
" thôi nào ! chúng ta ngủ tiếp nhé ! nếu khôg Harry ngày mai sẽ lại kêu ầm lên cho coi !"
     hai người leo lên giường ngủ . cô nằm sát vào Hermione ôm lấy cô ấy thật chặt
---------------
     Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm, cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của lão Hagrid. Thư viết chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đang nở".
     cô lúc đó còn đang tranh thủ đọc sách thì một lá thư cũng được thả lên tay mình .sờ trên mặt chữ thì nó là ký tự cổ , hơi thắc mắc nhưng thôi . cắt vào túi trước rồi tính
      Ron đòi trốn buổi học Dược Thảo để chạy ngay xuống căn chòi, nhưng Hermione khăng khăng không chịu.
"Hermione ơi, trong đời người có bao nhiêu lần mình được coi trứng rồng nở chứ! đúng không Lola ?"
" Hả ! cậu nói gì cơ ?" cô sợ mình nghe nhầm
"Chúng mình có giờ học. Và nếu có người biết chuyện bác Hagrid đang làm, chúng mình sẽ gặp rắc rối. Mà rắc rối của chúng mình sẽ chẳng thấm vào đâu so với tai hoạ mà bác Hagrid phải lãnh chịu..."
" trật tự , Hermione!"
     Harry thì thào khi thấy Malfoy đi tới cách đó vài bước. Nó đã đứng lặng tại chỗ để nghe lóm ,không biết nó đã lén nghe được bao nhiêu. Harry không thể nào ưa nổi cái vẻ mặt của Malfoy. Trên đường đến lớp Dược Thảo, Ron và Hermione cãi nhau miết, cuối cùng Hermione cũng đã đồng ý để Lola và mình cùng hai đứa chạy xuống căn chòi của lão Hagrid vào giờ ra chơi.Khi tiếng chuông vừa vang lên cuối buổi học, Bốn đứa lập tức buông xẻng, vội vã chạy băng qua sân trường về phía bìa rừng.
     Lão Hagrid đón chúng, trông hí hửng và hồi hộp lắm. Lão dẫn tụi nó vô bên trong:
"Nó gần chui ra rồi!"
    Cái trứng đang nằm trên bàn. Trên vỏ trứng có vết nứt sâu. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.Mọi người kéo ghế ngồi quây quanh cái bàn, nín thở quan sát.
     Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn. Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào. Harry nghĩ nó giống như một cái dù đen te tua. Những cái cánh lởm chởm rai của nó quá to so với thân hình thuôn đẹt giơ xương. Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô.
    Vậy mà Hagrid xuýt xoa mắt sáng như nhìn thấy thiên thần
"Thấy nó đẹp chưa?"
" chẳng đáng yêu bằng Lola !" Ba đứa đồng thanh
Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng. Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay Hagrid
"Coi kìa, nó nhận má nó đó!"
    Hermione hỏi:
"Bác Hagrid ơi, chính xác thì con Hắc long sẽ lớn nhanh đến cỡ nào?"
" theo mình nhíe thì một con hắc long trưởng thành có thể cao đến 14 thước và chiều ngang khoảng 10 thước ! chúng lớn cũng rất nhanh nên xớm thôi ! chắc khoảng hai tuần . cái chòi này sẽ xập...." cô thản nhiên nói .
     Hagrid bỗng nhiên mặt biến sắc. đứng bật dậy và chạy tới cửa sổ.
"Có chuyện gì vậy, bác?"
"Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn... Một đứa con nít... Nó chạy về trường rồi."
     Harry phóng ra cửa nhìn quanh. Dù khoảng cách đã khá xa, nó vẫn không thể nào lầm được.Vậy là Malfoy đã nhìn thấy con rồng. Trong suốt tuần sau, vẻ mặt Malfoy luôn mang một nụ cười vờ vĩnh, ẩn chứa điều gì đó làm cho Harry, Ron và Hermione lo lắng hết sức. Có bao nhiêu thì giờ rảnh, tụi nó dành hết để ở trong căn nhà tối tăm của lão Hagrid, cố gắng thuyết phục lão. Harry năn nỉ
"Thả nó đi, bác Hagrid!"
" đúng đó bác ! nếu bác không muốn bị nó đè bẹp hay bị bộ sử tội thì hãu thả nó đi !"  cô cũng năn nỉ
    Nhưng lão không chịu lão cứ ôm khư khiw nó như mẹ ôm con
"Bác không thể làm như vậy được. Nó còn nhỏ quá. Nó chết mất!"
    Họ cùng ngắm con rồng. Chỉ trong một tuần mà nó đã lớn lên, dài hơn trước gấp ba lần. Lỗ mũi nó cứ phì phèo thở ra những cuộn khói. Lão Hagrid cũng đâm chểnh mảng nhiệm vụ canh giữ sân trường vì luôn bận bịu với con rồng ấy. Trên sàn nhà lão, vỏ chai rượu mạnh và máu gà vung vãi cùng khắp.Lão Hagrid nhìn con rồng với đôi mắt mơ màng:
"Ta đã quyết định đặt tên nó là Norbert. Bây giờ nó đã biết nhận ra ta, thiệt mà, coi nè. Norbert! Norbert! Má đâu hả?"
    Ron thì thầm vào tai Harry:
"Bác ấy u mê rồi."
    Harry nói to không mấy thiện cảm liếc con rồng
"Bác Hagrid. Hai tuần nữa thì Norbert sẽ dài bằng căn nhà của bác, không thể giấu nó vô đâu đựơc nữa. Mà Malfoy thì có thể đi méc thầy Dumbledore bất cứ lúc nào."
    Lão Hagrid cắn môi suy nghĩ:
"Ta... ta biết ta không thể giữ nó mãi, nhưng ta không thể quẳng nó đi, thí mặc nó được. Làm sao ta có thể..."
     Lola và Harry bỗng quay qua Ron, reo lên:
"Charlie!"
    Ron khó hiểu nhìn hai đứa
"hai Bồ cũng lú lẫn rồi sao? Mình là Ron mà, không nhớ hả?"
"Không... mình không nói bạn, mà là anh của bạn – anh Charlie ấy, ảnh ở Rumani, đang nghiên cứu về rồng. Chúng mình có thể gởi Norbert cho ảnh, nhờ ảnh chăm sóc nó cho đến khi đủ cứng cáp thì thả nó về với thiên nhiên."
" như vậy thì chúng ta vừa giửi nó đến nơi an toàn và anh bồ cũng có cái để nghiên cứu nữa"
    Ron reo lên:
"Sáng suốt thiệt! Bác thấy sao hả bác Hagrid?"
      Lão Hagrd rốt cuộc cũng phải đồng ý cho bọn trẻ gởi cú tới Charlie để hỏi ý kiến của anh về con rồng.Một tuần nữa dài lê thê, trôi qua trong phập phồng. Đêm thứ tư, trong phòng sinh hoạt chung chỉ còn lại Lola,Hermione và Harry ngồi bên cạnh nhau, lâu thật lâu sau khi mọi người đã đi ngủ. Chiếc đồng hồ trên tường vừa gõ mười tiếng thì cái lỗ trên bức chân dung treo tường đột nhiên mở ra. Ron xuất hiện đột ngột như vừa từ sàn nhà trồi lên, khi nó cởi tấm áo khoác tàng hình của Harry ra. Nó vừa đi xuống căn chòi của lão Hagrid, giúp lão cho con Norbert ăn. Con rồng nhí này bây giờ đòi ăn tới món chuột chết và ăn cả thúng lận.
"Nó cắn cả mình nữa!"
     Ron chìa cho các bạn xem bàn tay nó quấn trong cái khăn tay đẫm máu. và cô cũng không khá hơn , một đoạn tóc của cô bị nó phà lửa xuýt thì phải cắt đi . hôm đó cô ngồi khóc sướt mướt đến nỗi harry vừa cười khổ vừa an ủi .
"Không biết làm sao mình cầm viết được trong tuần tới đây? Nói cho mấy bồ biết, con rồng nhí đó là con vật kinh khủng nhất mà mình từng gặp, vậy mà cái kiểu bác Hagrid đối xử với nó thì cứ như thể nó là thỏ ngọc bé bỏng tinh khiết dễ thương trên cung Hằng không bằng! Nó cắn mình mà bác Hagrid còn bảo mình đi ra đi, đừng làm nó sợ! Rồi khi mình đi xong thì bác ấy lại còn hát ru nó ngủ..."
" tóc của tớ ....." cô ôm bộ tóc vào lòng
" đừng lo Lola . nhìn không ai biết tóc em bị gì cả !" Harry vuốt vuốt mái tóc kia .
     cậu vẫn còn nhớ cái khuôn mặt uỷ khuất muốn thịt con rồng của em. đáng yêu chết mất thoii .Chợt có tiếng gõ lạch bạch trên cánh cửa sổ tối đen.
"Hedwig đó. Chắc là nó đem thư hồi âm của anh Charlie."
     Harry vội vàng mở cửa sổ cho Hedwig bay vào. Ba đứa cùng chụm đầu lại đọc lá thư:
"Ron yêu quí,
Em khoẻ không? Cám ơn em đã viết thư cho anh. Anh rất vui lòng nhận con Hắc long Norbert, nhưng đem nó tới đây không phải là chuyện dễ đâu nhé! Anh nghĩ cách tốt nhất là nhờ mấy người bạn của anh mang nó theo, vì họ sẽ đến thăm anh trong tuần tới. Việc phức tạp nhất là làm sao cho không ai nhìn thấy họ "vận chuyển" một con rồng bất hợp pháp.
Em có thể đem con rồng lên tòa tháp cao nhất vào nửa đêm thứ Bảy không? Các bạn của anh sẽ gặp em ở đó và đem con rồng đi khi trời còn tối.Trả lời cho anh biết càng sớm càng tốt.Thương em,
                                      Anh Charlie."
     Bốn đứa nhìn nhau. Harry nói:
"Có cái áo tàng hình rồi thì chuyện này cũng không đến nỗi khó đâu. Hy vọng tấm áo khoác đủ rộng để trùm hết hai đứa mình và cả con Norbert nữa."
      Hermione và Ron đồng ý ngay với kế hoạch này, bởi vì mấy tuần qua cứ phập phồng về chuyện con rồng nhí khiến thần kinh cả bọn mệt quá rồi. Ai đưa ra bất cứ cách nào để thoát được con rồng – và thằng Malfoy nữa – tụi nó đều đồng ý một cái rụp.
      nhưng cô thì có cảm giác chẳng lành . làm sao Malfoy có thể bỏ qua một cơ hội để trừ điểm Gryffindor tốt như thế chứ
      Nhưng có một chuyện bất ngờ. Sáng hôm sau, bàn tay Ron bị rồng cắn bỗng sưng vù, to gấp đôi bàn tay bình thường. Nó không biết là nên đến gặp bà Pomfrey hay không? Liệu bà có nhận ra đó là vết rồng cắn hay không? Nhưng đến trưa thì nó hết chịu nổi, không còn cách nào khác ngoài ôm cái tay sưng tấy xuống bệnh xá. Vết cắn đã chuyển thành màu xanh lá cây. Rất có thể là răng nanh của rồng có nọc độc. nên nó quyết định đến tìm Lola . nhưng rồi Lola chie lắc đầu chịu thôi .
      Cuối ngày hôm đó, khi Hermione và Harry chạy ù tới bệnh xá thăm Ron, hai đứa gặp Ron ở trong tình trạng thê thảm chưa từng thấy. Ron thì thào
"Tay của mình đau như sắp rụng ra vậy mặc dù đã có bùa giảm đau của Lola, nhưng cái tay đau không tức bằng chuyện này: thằng Malfoy nói xạo với bà Pomfrey là nó muốn mượn một cuốn sách của mình. Thế là bà cho nó vô đây cười nhạo mình. Nó còn dọa sẽ khai ra là con gì đã cắn mình thế là nó và Lola cãi nhau luôn . nó lườm Lola kinh lắm ... Mình có nói với bà Pomfrey là chó cắn mình, nhưng chắc bà không tin đâu... Lẽ ra mình không nên đập thằng đó trong trận Quidditch hôm trước mới phải, bây giờ nó làm vậy là để trả thù mình mà!"
    Harry và Hermione ra sức vỗ về Ron. cô bên cạnh cầm chặt hũ dược liệu mới nấu để xoa lên cho Ron
"Sau nửa đêm thứ bảy là mọi chuyện sẽ qua thôi."
     Nhưng điều đó không làm cho Ron thấy nhẹ nhàng, ngược lại, nó ngồi bật dậy và toát cả mồ hôi:
"Nửa đêm thứ bảy? Thôi rồi! Chết rồi! Mình nhớ ra rồi! Lá thư của anh Charlie kẹp trong cuốn sách mà thằng Malfoy mượn. Nó sẽ biết chuyện mình định tống tiễn con rồng nhí!"
      Harry và Hermione chưa kịp phản ứng gì trước cái    tin động trời ấy thì bà Pomfrey đã xuất hiện đúng lúc để đuổi cả ba đứa ra, nói là Ron cần phải nghỉ ngơi. Harry nói vớ Hermione:
"Bây giờ đã quá trễ, không kịp đổi kế hoạch nữa đâu. Chúng mình không còn thì giờ để gởi cú cho anh Charlie nữa. Mà mình cũng không còn cơ hội nào khác để tống khứ con rồng Norbert. Đành phải liều thôi. May mà còn có tấm áo tàng hình. Malfoy không biết gì về bí mật này."
        cô không nói gì chỉ im lặng , cãi nhau với tên Malfoy thật đau đầu mà .Ba đứa đi kiếm lão Hagrid để bàn bạc, gặp con Fang ngồi chong ngóc ngoài cửa chòi với cái đuôi quấn băng, còn lão Hagrid thì chỉ dám hé cửa sổ ra để nói chuyện với tụi nó. Lão thở phì phò
"Bác không cho các cháu vào được. Bé Norbert đang quấy, bác chẳng làm sao dỗ được nó."
      Khi nghe nội dung lá thư của Charlie, mắt bác ứa lệ. Nhưng cũng có thể bác ứa nước mắt vì đau, tại "bé" Norbert vừa ngoạm "yêu" một cái vô ống quyển của bác.
"Ái...! Ờ... không sao! Bé chỉ cắn trúng ống giầy của bác thôi !bé nghịch ấy mà... Nói cho cùng, nó chỉ là một đứa bé sơ sinh, phải không các cháu?"
    Cái "đứa bé sơ sinh" đó đập đuôi lên vách chòi ầm ầm, làm cửa sổ run lên bần bật. Lola ,Harry và Hermione quay về tòa lâu đài, cầu mong cho đêm thứ bảy đến thật nhanh. Phải như Harry và Hermione không nhìn thấy quá nhiều phiền toái do con rồng nhí này gây ra, thì tụi nó đã phải mủi lòng trước cảnh chia tay của lão Hagrid với "bé Norbert". Đêm ấy trời đầy mây, tối đen như hủ nút, Harry và Hermione tới chỗ lão Hagrid hơi trễ một chút vì phải chờ cho con yêu tinh Peeves cút khỏi hành lang dẫn ra cửa chính. Con yêu tinh cứ đứng đó nhẩn nha chơi đánh quần vợt với bức tường. Lão Hagrid đã đặt "bé Norbert" trong một cái thúng to. Lão nghẹn ngào nói:
"Ta đã gói ghém cho bé đủ chuột chết và rượu mạnh để ăn vặt dọc đường. Ta cũng có để trong thúng một con gấu nhồi bông để bé đở thui thủi một mình."
    Từ trong thúng vọng ra tiếng gì đó rẹt rẹt, bựt bựt, mà Harry nghe như thể tiếng một con gấu nhồi bông đang bị xé rách bụng hay bứt đứt đầu.
     cô lắc nhẹ đầu vì đột nhiên não cô ong ong . hốc mắt lại đau đến kỳ lạ .Hagrid không ngăn được nỗi lòng thổn thức:
"Tạm biệt con yêu nhé, Norbert. Má sẽ không bao giờ quên con đâu."
     Lola ,Harry và Hermione vội trùm tấm áo tàng hình lên cái thúng, rồi trùm lên cả tụi nó. Chính ba đứa đó cũng không hiểu làm cách nào đã xoay sở, khiêng được cái thúng to ấy vô tòa lâu đài. Sắp nửa đêm rồi mà chúng vẫn còn ì ạch đẩy cái thúng lên những bậc thang đá hoa cương, rồi kéo lê nó trong hành lang, rồi lại lên cầu thang, rồi lại một cầu thang khác nữa. Đến như mấy lối đi tắt của Harry cũng không giúp được bao nhiêu.
    Cuối cùng ba đứa cũng đến được hành lang phía dưới tòa tháp cao nhất. Harry thở hổn hển cố gắng nâng nhiều nhất có thể để hai cô gái đỡ mệt
" Gần tới rồi!l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro