tiết học đầu năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau khi bước vào phòng ăn sáng , Harry và Ron đã ở đó . cô chạy lại ôm chần lấy hai người bật khóc đầy hạnh phúc
" hai người rốt cuộc đã làm cái quái gì thế hả!" cô ôm lấy cổ hai người
" anh xin lỗi !!!" Harry xoa đầu em
" cánh cửa bỗng nhiên bị đóng nên bọn tớ phải di bằng ô tô đến đây !" vỗ lưng " làm cậu lo rồi !"
      cô lau nước mắt rồi bật cười ngồi xuống nghe họ kể lại . mọi người trong một thoáng nào đấy đã cảm thấy vô cùng bất ngờ khi mà chứng kiến một cảnh mít ướt của cô nàng . ai mà nghĩ được rằng .... cô gái kia dễ khóc tới vậy . cũng đúng ... năm nhất là thời gian mà họ chưa từng thấy cô khóc dù chỉ một lần.
" hai người liều mạng quá đó !" Hermione gắp đầu thức ăn vô đĩa cô .
" nhưng nếu không như thế thì không thể nào đến đây được hai cậu hiểu không!" Ron nhìn cây đũa gãy của mình nhăn mặt
     cô lấy đũa phép ra chĩa vào cây đũa của Ron
"Reparo"  một ánh sáng nhỏ yếu ớt bao quanh câu đũa .
      Vẻ mặt Ron rạng rỡ hẳn lên khi nhìn cây đũa từ từ hồi phục nhưng....
' rẹt '
" xin lỗi Ron ! tớ không thể cứu nó rồi !" cô lắc đầu
       cậu ấy xệ mặt xuống nhưng rồi lại mỉm cười nói không sao . lấy băng dính quấn nó lại đầy tức giận . và lại đúng giờ này,lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kin xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo. Một gói to lùm lùm rớt xuống đầu Neville, bật lên, và một giây sau, một vật to màu xám rớt tõm xuống vại sữa của Hermione, làm văng tung tóe vào bọn trẻ cả sữa lẫn lông.
" ayza .... " cô nhăn mặt vẩy vẩy câu đũa phép của mình dính đầy sữa và lông cú
"Errol! "
     Ron đột nhiên ré lên. nắm chân con cú rách mướp kéo lên. Errol lăn đùng ra mặt bàn bất tỉnh, chỏng cẳng lên trời, mỏ ngậm một phong bì màu đỏ. Ron há hốc miệng:
"Ôi, không lẽ nào... "
      cô nhìn vẻ mặt thốn tận rốn của cậu mà muốn cười ứa nước mắt .
"Có chuyện gì vậy? " cô vuốt ngực hỏi thăm
      vRon thì thào yếu ớt với cái giọng run rẩy
"Má... má gửi ình một bức thư Sấm. "
      Neville cũng thì thầm sợ hãi và nhớ lại lá thư sấm năm ngoái của mình
"Thôi, mở nó ra vậy, Ron à. Nếu không mở thì còn tệ hơn nữa. Có lần bà mình gởi ình một cái, mình kệ xác nó và... thật là khủng khiếp! "
       hết nhìn vẻ mặt sững sờ của Ron và Neville rồi nhìn đến cái phong bì đỏ. Harry hỏi nhỏ
"Thư Sấm là cái gì? "
      Nhưng tâm trí của Ron đã đặt hết vô lá thư, và ở một góc cái phong bì ấy đã bắt đầu xì khói. Neville khẩn khoản:
"Mở ra đi. Vài phút thôi... rồi sẽ qua thôi... "
      Ron thò bàn tay run rẩy, gỡ lá thư trong mỏ của Errol, mở thư ra. Hermione bên cạnh bịt chặt tai cùng với Neville
     Thoạt đầu hai đứa nghĩ là cái thư nổ: một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả. nhưng nó khủng khiếp hơn nhiều
" DÁM LẤY XE CỦA BA ĐỂ TỰ LÁI ĐẾN TRƯỜNG CON THẬT LÀ HỖN ĐẢN RON WEASLAY ! CON CÓ BIẾT LÀ CÓ BAO NHIÊU NGUY HIỂM KHI LÀM NHƯ VẬY KHÔNG HẢ CHƯA KỂ LÀ NẾU ĐỂ THẾ GIỚI KIA BIẾT THÌ SẼ LÀ MỘT CHUYỆN LỚN ! NẾU CÒN DÁM MỘT LẦN NỮA THÌ TRỞ VỀ NHÀ VÀ KHÔNG CẦN ĐẾN TRƯỜNG NỮA !"
    Giọng gào của bà Weasley, lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của nó nhô lên.
" và dĩ nhiên con không hề có lỗi gì cả Harry ! chúng ta đều là người nhà cả ! a đúng rồi , Ginny con đã vào Gryffindor và đó là một điều đáng mừng ! Lola con yêu , hay chiếu cố em nhé ! với tư cách là một cô chị dâu !"
     ' Bùm ' mặt cô đỏ bừng và ba người Hermione , Ron và Harry bật cười . cặp song sinh quậy xóm phá làng từ đâu nhảy tới quàng lấy vai cô
" vợ ơi !"
     ' Bùm ' lúc này thì ba người kia bật cười lớn và mặt cô thì úp hẳn vào cuốn sách .có cảm giác là đầu cô đang bốc khói ....
" hâhhahaaa"
" đừng.... đừng có cười chứ ...." cô đập vào bàn tay Hary và hai người kia . còn tiện tay ngéo tai cặp sinh đôi hoàn cảnh
      họ cười đùa trong khi toàn phong ăn đang rơi vào trạng thái hỏi chấm nặng nề
" không nghĩ tới anh em nhà Weaslay chúng mày giờ còn mượn hơi của cả Potter nhỏ đó !" cười " chúng mày đã tạ tới mức này hả !"
       lại là cái giọng điệu hống hách của Malfoy . cô day day thái dương mệt mỏi không muốn trả lời
"Silencio"
       Malfoy muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức không thể phát ra tiếng .
" vào lớp thôi mọi người ! 15 phút nữa cậu ta sẽ hết câm thôi !" cô dọn sách vở .
" vợ ơi ! anh yêu em !!!"
         hai tiếng đồng thanh của anh em sinh đôi nhà Weaslay . mặt cô đỏ bừng cầm tay Hermione bỏ đi để lại đằng sau là tiếng cười đùa và một vài ánh mắt không mấy thiện cảm .
        Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Harry, Ron, Lolavà Hermione vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Lockhart tháp tùng. Cánh tay của giáo sư Sprout đầy vết băng bó, và thấy cây Liễu Roi đứng xa xa đằng kia bây giờ cũng đang băng bó khắp cành, mặc cảm tội lỗi lại làm hai đứa kia nhói đau. Thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam
       Giáo sư Sprout là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất, dì Petunia mà có nhìn thấy chắc phải té xỉu. Tuy nhiên, thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của thầy cũng sáng bóng lên. Tươi cười với đám đông học sinh đang tụ tập . đám nữ ainh nghệch mặt ra si mê nhìn ông thầy lãng tử, Gilderoy Lockhart nói to:
"tChào các em! Thầy vừa mới hướng dẫn giáo sư cách chăm sóc cây cổ thụ Liễu Roi cho đúng mực! Nhưng mà thầy chẳng muốn các con nghĩ là thầy giỏi môn Thảo dược học hơn cô ấy đâu nhé! Chẳng qua thầy tình cờ được gặp gỡ nhiều chủng loại thực vật độc đáo trong những chuyến đi của thầy. "
      Giáo sư Sprout trông bực bộ thấy rõ, chẳng giống chút nào bản tánh vui tươi của cô thường ngày. Cô bảo:
"Các trò, hôm nay nhà kính số ba. "
    Có tiếng rì rầm hứng thú. Từ trước giờ bọn trẻ chỉ mới được học trong nhà kính số một – nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều. Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khóa to tướng vẫn đeo ở thắt lưng để mở cửa. Cô hít phải một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà. hai đứa sắp bước theo Ron và Hermione vào trong thì Harry bị bàn tay thầy Lockhart túm lại
"Harry! Thầy có đôi lời muốn nói với em... Giáo sư Sprout, trò Harry trễ vài phút chắc giáo sư không phiền lòng chứ? "
      Trông vẻ mặt cau có của giáo sư Sprout thì đủ biết cô rất phiền lòng, nhưng thầy Lockhart vẫn đóng sập cánh cửa nhà kính ngay mặt cô mà nói:
"Được phép rồi nhé! "
       nhìn cánh cửa đóng lại và gương mặt đen sì của giáo sư thì cô đi ra ngoài với cây đũa phép trên tay và vẻ mặt đầy sát khí
" aaaa ! Lola ! bình tĩnh" Hermione ôm eo cô
" Bỏ ra ! mình phải đồ sát hắn !"
" chúng ta không được phép tấn công giáo sư !"
       nhà Gryffindor cũng xô nhau ra cản cô lại. chắc chắn luôn , không biết rằng vị kia có thể chịu nổi vào bùa choáng của cô không nữa
     sau khi trở lại với vẻ mặt ngơ ngác thì cả lớp bắt đầu tiết học
"Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm? "
     Không ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Hermione giơ cao nhanh hơn hết thảy. thủ khoa có khác ha
"Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh. "
      Hermione đọc làu làu như thể nó đã nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào trong bụng.
"Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy. "
     Giáo sư Sprout nói với vẻ mặt hết sức hài lòng và nụ cười tươi tắn
"Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Gryffindor. Các loại Nhân sâm là một phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Ai có thể giải thích được tại sao? "
      Tay của cô giơ cao trước mắt mọi người. Gryffindor luôn có lợi thế vì có cả thủ khoa và Á khoa
"Vì tiếng kêu của Nhân sâm có thể làm chết những ai nghe phải. "
"Rất đúng. Cho thêm mười điểm nữa. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ. "
     Giáo sư chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ.  thấy chúng chẳng có gì đáng chú ý lắm, và cô cũng không có chút khái niệm gì về cái mà Hermione gọi là "tiếng kêu của Nhân sâm".
    Giáo sư Sprout bảo Mỗi người nhận một cặp mũ bịt tai. Bọn trẻ nhào vô tranh giành để khỏi bị lãnh một cặp mũ hồng hay mũ xù lông.
"Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải nút chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị... Mang mũ bịt tai! "
    Cô chụp cái mũ bịt tai lên tai nó, lập tức mọi âm thanh biến mất. Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh. ai cũng thốt lên một kêu kinh ngạc, nhưng có vẻ như không ai nghe thấy cả.
     Thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.
     Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.
"Bởi vì mấy cây Nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người. "
      Giáo sư nói một cách bình thản như thể cô chỉ vừa làm cái việc tưới cây hoa hải đường.
"Nhưng chúng cũng dư sức làm cho các con bất tỉnh nhiều tiếng đồng hồ. Và bởi vì cô biết chắc là các con đều muốn còn sống sót trở về sau buổi học đầu tiên này, cho nên cô khuyên các con hãy mang mũ bịt tai cho kỹ khi thực tập ở đây. Khi nào hết giờ học cô sẽ lưu ý các con. Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ơû đây có hàng đống chậu... Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha... Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy! "
      Vừa nói, giáo sư vừa đột ngột tát một cái cây màu đỏ sậm, khiến nó co lại mấy cái xúc tu dài đã dám lén lút trườn lên vai cô.
      Tất cả tụi nó đều phải mang mũ bịt tai và cần tập trung chú ý vào mấy cây Nhân sâm. Giáo sư Sprout đã làm cho công việc có vẻ hết sức dễ dàng, nhưng mà thực ra chẳng dễ dàng chút nào. Mấy củ Nhân sâm không chịu chui ra khỏi mặt đất đã dành, mà khi ra rồi lại không chịu trở vô. Chúng giãy giụa, vặn vẹo, chân đá, tay đấm, lại còn nghiến răng trèo trẹo. Harry mất tới mười phút cố gắng lắm mới dồn được một em Nhân sâm đặc biệt mũm mĩm vô một cái chậu.
     rồi cậu nhìn sang em , và...... well ... tên Malfoy đó đang cầm tay em và kéo cái cây lên với vẻ mặt nhìn cậu đầy đắc thắng
" cậu thật giỏi nhỉ ! đến một cái cây cũng kéo không nổi ! " Malfoy cười khi nhìn cô đang cố gắng kéo cái câu lên
      haizzz ... chừa cái tội ngu . sấn sổ chọn cái chậu to nhất , sâu nhất , nặng nhất và chặt nhất . và hậu quả là làm quái gì kéo được !
     cuối cùng là cậu ta cầm tay cô và cùng nhau kéo lên . vẻ mặt đó thật muốn đấm cho một cái cho bõ tức.
    Cuối buổi học, cô cũng giống như những đứa khác: mồ hôi đầm đìa, mình mẩy ê ẩm, và khắp người dính bết sình đất. Mọi người đi thất thểu về lâu đài để tắm vội vàng một cái trước khi hộc tốc chạy trở vô lớp học môn Biến hình .
     Harry kéo em đi với họ không để cô tách riêng nữa . chong đầu cậu chỉ nghĩ đến một câu " có chết cũng không gả Lola cho Malfoy "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro