Trêu trọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô."

Đầu của mọi người lại hướng về Lola ,Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:

"Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và..."

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:

"A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?"

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall.Cuối cùng Harry nói:

"Thưa cô, bọn con ạ." Rồi chỉ về Lola và Mình

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Hai đứa bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:

"Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu,từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng..."

Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn:

"Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu các con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney..."

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:

"Cô thấy sức khỏe của hai con rất tốt,cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô."

Hermione bật cười. Harry cảm thấy khá hơn. Cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà người ta không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.

" đừng sợ ! Em bảo vệ anh !" Lola huých nhẹ vào tay cậu

" ngược rồi ! Là anh bảo vệ em mới đúng !" Cậu cốc nhẹ lên đầu em một cái

     Em che miệng cười cười và bị cô Mc Gonaga nhắc nhở nhẹ . Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép. Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói:

"Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá."

Ron nóng nảy bảo:

"Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết á!"

Hermione điềm đạm:

"Bồ đâu có tự tin như vậy lúc bồ nói với Harry đó là một con cừu."

"Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi."

Ron đã chạm đúng nọc. Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.

"Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!"

Cô bé vớ lấy cái túi xách của mình và bỏ đi.

Ron cau có nhìn theo cô bé, nó nói với Harry:

"Hermione nói cái gì vậy? Nó đã học qua lớp Số học nào đâu?"

" cậu quá đáng lắm rồi đó Ron ! Cậu ấy nói cũng đâu có sai !" Cô cậu vào sượn cậu một cái rồi đuổi theo Henny

---------

Ron và Hermione không thèm nói chuyện với nhau nữa. Cô im lặng đi bên cạnh hai bạn khi cả bọn cùng đi xuống dốc cỏ để đến căn chòi của lão Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm. Đến khi nhìn thấy ba cái lưng quá ư quen thuộc ở đằng trước tụi nó, Cô mới nhận ra rằng tụi nó sẽ phải học môn này chung với bọn học sinh bên nhà Slytherin. Malfoy đang hào hứng nói chuyện với Crabbe và Goyle, làm cho hai đứa đó cười như nắc nẻ. Cô cam đoan chắc là mình biết tụi kia đang nói về chuyện gì.

Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu. Lão Hagrid gọi:

"Lại đây, nào, tiến lại gần đây!"

Học trò tiến đến gần bên lão.

"Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi."

Trong một thoáng khó chịu,không chừng Hagrid đang dắt cả bọn vô rừng. Những kinh nghiệm khốn khổ từng nếm trải ở trong khu rừng đó kể như đủ để nó nhớ suốt đời rồi. Tuy nhiên, lão Hagrid dẫn chúng đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì hết.

Lão Hagrid gọi:

"Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra..."

"Bằng cách nào?"

Giọng Malfoy vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng. Lão Hagrid hỏi lại:

"Hả?"

Malfoy lập lại:

"Làm sao mà mở sách ra được chứ?"

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

"Không ai có thể mở được sách ra sao?"

Cả lớp lắc đầu. Lão Hagrid nói:

"Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè..."

Nghe giọng lão Hagrid thì đó là điều hiển nhiên nhứt thế giới. Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid.

Malfoy chế nhạo:

"Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ?"

Lão Hagrid ngập ngừng nói với Hermione:

"Tôi... tôi nghĩ tụi nó cũng vui chứ?"

Malfoy nói hớt:

"Ôi, vui kinh khủng khiếp đi ấy chứ! Quả là khôn ngoan, tống cho tụi này những cuốn sách cứ lăm le cắn đứt tay tụi này ra."

Harry nói nhỏ:

"Im đi, Malfoy!"

Lão Hagrid tỏ ra chán nản, mà Cô thì muốn cho buổi dạy đầu tiên của lão được thành công tốt đẹp. Lão Hagrid dường như đã mất hứng.

"Vậy thôi... vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút..."

Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.

" Malfoy ! Cậu quá đáng lắm rồi đón! Làm ơn hãy dùng kính ngữ với bác Hagrid đi ! Bây giờ bác ấy cũng là một giáo sư ! " cô đến trước mặt cậu ta

" tại sao chứ Lola , tôi chỉ nói sự thật thôi mà !" Mặt cậu ta xị xuống hơi cúi người đểu nói truyện với cô

" cậu đừng có mà quá đáng ! Đây là buổi dạy đầu tiên của bác ấy nên đừng có phá ! Tôi sẽ giết cậu đấy ..."

" cậu không nỡ đâu ! Hơn nữa ... cậu không thể giết một người nhà Malfoy!"

     Cô tức giận muốn dơ bàn tay lên đấm vô mặt cậu ta một cái thì bị Henny kéo lại .

     Được đà, Malfoy nói to:

"Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, tao mà nói cho ba tao biết, ổng thế nào cũng điên tiết lên..."

Harry nổi cáu

"Im đi, Malfoy."

"Cẩn thận đó, Harry, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa..."

     Harry vội vàng quay người lại nhưng chẳng có thứ gì cả . Lần này thì Lola trực tiếp thoát khỏi người Henny mà lao đến đẩy cậu ta . Chỉ là chưa kịp đẩy thù đã bị cậu ta bắt thóp ôm chặt vào lồng ngực .

" ưm..."

" MALFOY ! TÊN CHẾT TIỆT !"

     Harry hét lên đầy sự tức giận khi mà cậu ta nâng cằm em lên hôn xuống . Một kẻ đáng ghét như hắn sao giám động vào em .

     Malfoy thả em ra khi mà mắt em đỏ lừ vì muốn vùng nhưng không dc.

" đừng khóc mà ! Tớ không ép cậu nữa ! A... tớ thương mà đừng khóc ..." cậu dỗ dành

     Cô đẩy cậu ta ra chạy về núp sau lưng hary. Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:

"Đi nào, tiến tới!"

Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào. Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:

"Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?"

đại khái hiểu lão Hagrid muốn nói gì. Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với một thứ nửa ngựa nửa chim, người ta bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực.

Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh:

"Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút..."

Không ai có vẻ muốn làm theo lão Hagrid. Tuy nhiên, Lola, Harry, Ron và Hermione cũng cẩn thận bước đến gần cái hàng rào. Lão Hagrid nói:

"Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi."

Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn lắng tai nghe, chỉ mải rì rầm trò chuyện, và cô có cái cảm giác khó chịu là chúng đang âm mưu phá hỏng buổi học này. Lão Hagrid vẫn tiếp tục giảng:

"Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?"

Nghe đến câu hỏi này, gần như cả lớp lùi ra xa hơn. Ngay đến Harry, Ron và Hermione cũng nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm.

Cô vẫn đứng yên cho tới khi bị harry kéo ngược về sau vài bước

Lão Hagrid nói với cái nhìn nài nỉ:

"Không ai làm thử sao?"

Harry nói:

"Con sẽ làm."

Đằng sau lưng Harry có tiếng hít hơi sâu và cả Lavender lẫn Parvati đều thì thầm:

"Ôi, đừng, Harry. Bạn không nhớ lời bói trà của bạn sao?"

Harry bỏ ngoài tai, cứ trèo qua cái hàng rào vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid vui mừng la lớn:

"Giỏi lắm, Harry! Được rồi... để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak."

Lão tháo một trong những sợi dây xích, kéo một con Bằng Mã màu xám ra khỏi bầy, rồi tháo vòng cổ cho nó. Cả đám học trò đứng bên kia hàng rào dường như cùng nín thở. Mắt Malfoy nheo lại một cách nham hiểm.

Lão Hagrid nói nhỏ với Harry:

"Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt - Bằng Mã không tin tưởng trò đâu nếu trò cứ chớp mắt lia lịa..."

Mắt Harry lập tức ứa nước cay xè, nhưng nó giữ ắt đừng nhắm lại. Con Buckbeak đã xoay cái đầu bự và nhọn về phía Harry, và đăm đăm nhìn nó bằng một con mắt màu cam dữ tợn.

Lão Hagrid nói:

"Như vậy đó. Đúng đó, Harry... bây giờ, cúi chào..."

Lão Hagrid kêu lên, có vẻ lo lắng:

"À, thôi được. Lùi lại ngay, Harry, cứ thoải mái thôi..."

Nhưng vừa lúc đó, Cả lũ ngạc nhiên vô cùng khi thấy con Bằng Mã bỗng nhiên khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được. Lão Hagrid mê mẩn tâm thần:

"Hay lắm, Harry! Được rồi đó... Ừ, trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ nó đi, làm đi!"

Harry từ từ tiến lại gần con Bằng Mã và đưa tay sờ vào con vật. Harry vỗ nhẹ lên mỏ con Bằng Mã nhiều lần và con vật nhắm mắt lại một cách lười biếng, như thể khoái lắm.

Tất cả bọn học sinh bỗng ồ lên hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó thất vọng ra mặt.

Lão Hagrid nói:

"Được đó, Harry. Bác cho là có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!"

Điều này thì vượt quá dự tính của Harry. Nó vốn quen việc cỡi chổi thần mà thôi, nhưng nó không chắc cỡi một con Bằng Mã thì có giống cỡi chổi thần hay không.

Lão Hagrid giục:

"Con trèo lên đi, ngay phía sau chỗ nối với cánh, và lưu ý là con chớ có nhổ một cái lông vũ nào nha, Bằng Mã không khoái vụ đó đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro