Lola ... cậu là của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao? Có ai khác muốn ngao du không?"

Thành công của Harry đã khiến cho đám học sinh còn lại thêm bạo gan, chúng hè nhau trèo qua hàng rào vào bãi chăn thả. Lão Hagrid tháo dây cho từng con Bằng Mã một, và khắp bãi chăn thả chỗ nào cũng có những đứa học trò cúi mình chào một cách đầy căng thẳng. Neville cứ chạy tới chạy lui quanh con quái thú của nó, nhưng con đó không có vẻ gì muốn khuỵu chân xuống. Ron và Hermione thì thực tập với con Bằng Mã màu hột dẻ. Harry bây giờ chỉ đứng quan sát thôi.

" giỏi lắm Lola ! Có vẻ nó rất thích con đó "

" well con cũng nghĩ vậy !"

     Cô bật cười rồi hướng đến Neville và dạy cậu ấy cách cưỡi nó . Chà ... khó đây ....

Malfoy, Crabbe và Goyle đã giành được con Buckbeak. Con quái thú đã chịu cúi chào Malfoy. Thằng này đang vỗ vỗ cái mỏ con vật, tỏ thái độ khinh thị. Nó kéo dài giọng, đủ to để Harry có thể nghe lọt tai:

"Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được... Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không mậy?" Ấy là Malfoy nói với con Buckbeak. "Phải không mậy, con cục súc bự tồ xấu xí?"

Chuyện xảy ra lúc đó nhanh như ánh chớp của những cái móng vuốt thép. Liền ngay đó, Malfoy thốt lên một tiếng rú đau đớn chói lói, lão Hagrid thì vật lộn với con Buckbeak để tròng cái vòng cổ vô nó trong khi nó hầm hè xông tới Malfoy. Thằng đó đang nằm quằn quại trên bãi cỏ, máu me chảy ướt cả tấm áo chùng.

Malfoy gào thét trong khi cả lớp kinh hoàng đứng trông:

"Tôi chết mất! Nhìn tôi đây nè, tôi đang hấp hối. Con quái vật ấy giết tôi."

Lão Hagrid đã trắng bệch đi. Lão nói:

"Trò không chết đâu! Có ai giúp tôi một tay... phải đem nó ra khỏi chỗ này..."

Hermione chạy đi mở cánh cổng trong khi lão Hagrid nhấc bổng Malfoy lên một cách dễ dàng. Khi lão Hagrid bồng Malfoy đi ngang, Harry nhìn thấy một vết thương dài và sâu trên cánh tay Malfoy; máu nhễu giọt trên cỏ khi lão Hagrid bồng Malfoy chạy lên dốc về phía tòa lâu đài.

Lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí run rẩy bước theo sau. Bọn học sinh nhà Slytherin đều hè nhau la ó lão Hagrid. Pansy Parkinson ràn rụa nước mắt nói:

"Phải đuổi ông ấy ngay!"

Dean Thomas chặn lời con bé:

"Đó là lỗi của Malfoy."

Crabbe và Goyle gồng bắp thịt của tụi nó lên đầy vẻ đe dọa.

" cảnh cáo hai cậu . Nếu dám động đến học sinh nhà tôi ... Stupety...."

    Nghe vậy hai đứa nó liền thu liễm lại rồi chạy mất .Cả bọn trèo lên hết những bậc thềm đá để bước vào Tiền sảnh. Pansy nói:

"Tôi phải đi xem coi bạn ấy có sao không?"

Cả bọn cùng nhìn theo Pansy chạy nhanh lên cầu thang cẩm thạch. Bọn học sinh nhà Slytherin vẫn còn ca cẩm lão Hagrid khi kéo nhau đi về hướng phòng sinh hoạt chung của tụi nó dưới tầng hầm. Harry, Ron và Hẻmione, Lola lên cầu thang về tháp Gryffindor.

Hermione lo lắng hỏi:

"Các bạn nghĩ nó có sao không?"

Harry nói:

"Dĩ nhiên là không sao rồi, bà Pomfrey có thể vá mấy vết thương chỉ trong vòng một hai giây."

Harry từng được bà y tá trưởng đó chữa lành một cách kỳ diệu những thương tích còn trầm trọng hơn nhiều.

" không đâu Harry ! Vết thương đó là do con bằng mã đạp đấy ! Nó thật sự ... rất rất đau !" Cô nó nhỏ

Ron cũng tỏ ra lo lắng:

"Dù sao thì chuyện đó mà xảy ra trong buổi dạy đầu tiên của bác Hagrid thì quả là tệ hại hết chỗ nói. Thể nào thằng Malfoy cũng quậy bác ấy à coi..."

Ba đứa tụi nó là những đứa đầu tiên đi xuống Đại Sảnh đường để ăn bữa tối, hy vọng gặp lão Hagrid, nhưng chẳng thấy lão đâu cả. Hermione không buồn đụng nĩa vô muốn bánh bíp tết và thận. Cô bé lo lắng nói:

"Người ta đâu có đuổi bác ấy, đúng không?"

Ron cũng chẳng màng gì ăn uống:

"Họ không nên đuổi bác ấy..."

Harry quan sát bàn ăn của nhà Slytherin. Một nhóm đông, gồm cả Crabbe và Goyle, đang túm tụm với nhau, say sưa bàn bạc. Harry chắc chắn là mấy đứa đó đang thêm mắm thêm muối cho câu chuyện Malfoy bị thương thành trầm trọng.

Ron rầu rĩ nói:

"Thôi thì, cũng không thể nói hôm nay không phải là ngày đầu tiên học thú vị."

Sau bữa ăn tối, ba đứa quay trở về phòng sinh hoạt chung và cố tập trung làm bài tập mà giáo sư McGonagall đã ra cho tụi nó. Nhưng cả ba đứa cứ chốc chốc lại ngừng học, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ của toà tháp. Harry đột nhiên nói:

"Có ánh đèn ở cửa sổ nhà bác Hagrid."

Ron nhìn đồng hồ đeo tay của nó:

"Nếu tụi mình gấp gáp lên thì tụi mình vẫn còn kịp để chạy xuống dưới thăm bác ấy, vẫn còn sớm mà..."

Hermione nói chậm rãi:

"Mình không biết..."

Harry thấy cô bé liếc nhìn mình. Nó nói ngay:

"Mình được phép đi ngang qua sân trường mà. Sirius Black chưa vượt qua được mấy viên giám ngục Azkaban canh gác ở đây, đúng không?"

Vậy là bốn đứa dọn dẹp đồ đạc, kéo nhau chui qua cái lỗ Bà Béo, vui mừng vì không gặp ai hết trên đường đi tới cửa chính, bởi vì tụi nó cũng không thực sự tin chắc là tụi nó được phép đi ra ngoài hay không.

Cỏ trên sân vẫn còn ướt và ngả màu đen thui trong ánh hoàng hôn. Khi tới được căn chòi của lão Hagrid, ba đứa nhỏ gõ cửa và nghe tiếng gầm gừ bên trong vọng ra:

"Vô đi!"

Lão Hagrid đang ngồi thừ người bên bàn gỗ đã mòn sờn của lão, con chó săn Fang thì gác cái đầu nó trên đùi chủ. Chỉ nhìn một cái cũng đủ biết lão Hagrid đã uống khá nhiều rượu. Trước mặt lão là một cái vại thiếc to gần bằng cái xô, và lão dường như khó khăn lắm mới tập trung được tinh thần để nhận ra bốn đứa nhỏ.

Khi đã nhận ra chúng, lão lè nhè:

"Kỷ lục chứ chẳng chơi. Đố mà kiếm ra được trước đây từng có một thầy giáo nào chỉ làm thây giáo đúng có một ngày."

Hermione thở mạnh:

"Bác chưa bị đuổi mà, bác Hagrid!"

Lão Hagrid hớp thêm một ngụm to nữa của cái thứ gì đó trong cái vại, giọng của lão nghe thê thảm hết sức:

"Chưa! Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, đúng không, sau khi thằng Malfoy méc ba nó..."

"Nó ra sao rồi hở bác? Thương tích của nó đâu có trầm trọng lắm hả bác?"

Ron hỏi, sau khi ba đứa cùng ngồi xuống quây quần bên lão Hagrid. Lão nói giọng chán ngắt:

"Bà Pomfrey đã làm hết sức để chữa cho nó, nhưng nó cứ kêu là nó vẫn còn đau lắm... cứ băng bó... và rên rỉ..."

Harry nói ngay:

"Nó giả bộ đau đó. Bà Pomfrey có thể chữa lành mọi vết thương mà. Năm ngoái bà đã làm mọc lại gần một nửa số xương cho cháu. Thằng Malfoy chỉ cố tình ăn vạ mà thôi."

Giọng lão Hagrid nghe càng thê thảm hơn:

"Ban quản trị nhà trường dĩ nhiên là đã nghe báo cáo sự việc rồi. Họ cho là bác bắt đầu bằng con vật quá to. Lẽ ra nên để con Bằng Mã ở bài sau... lúc đầu nên cho học mấy thứ như Nhuyễn Trùng và đại loại như vậy... chẳng qua là lỗi của bác..."

Hermione hăng hái cãi:

"Lỗi của Malfoy chứ, bác Hagrid!"

Harry nói:

"Tụi con làm nhân chứng cho bác. Bác đã nói Bằng Mã sẽ tấn công nếu bị xúc phạm. Tại thằng Malfoy không chịu nghe lời mớp gặp tai họa. Tụi con sẽ thưa với cụ Dumbledore đúng như chuyện đã xảy ra."

Ron củng cố thêm:

"Đúng đó, đừng lo lắng, bác Hagrid. Tụi con sẽ làm chứng cho bác, sẽ ủng hộ bác."

Nước mắt ứa ra từ đuôi mắt đầy nếp nhăn của đôi mắt đen và ti hí như con bọ cánh cứng của lão Hagrid. Lão nắm lấy cả Harry và Ron, kéo chúng vào lòng và ôm siết chúng thắm thiết đến nỗi suýt làm gãy xương chúng.

" bác đừng lo ! Nếu bí quá .... con sẽ tới ... bàn bạc với cậu ta... ít nhất cậu ta sẽ không ... méc ba về chuyện này ..." cô ngập ngừng ....

Hermione nói bằng giọng cương quyết:

"Con thấy bác uống như vậy là đủ rồi."

Cô bé cầm cái vại để trên bàn, đi ra cửa để đổ đi.

"Ờ, có lẽ con bé nói đúng."

Lão Hagrid buông Harry và Ron ra, hai đứa lảo đảo lùi lại, xoa nắn xương sườn của mình. Lão Hagrid tự nhấc mình ra khỏi cái ghế, loạng choạng bước theo Hermione ra ngoài. Harry và Ron nghe tiếng nước đổ ào xuống đất bắn tung tóe.

Khi Hermione trở vô với cái vại rỗng không, Harry lo lắng hỏi:

"Bác ấy làm gì vậy?"

Hermione đặt cái vại lên bàn, đáp:

"Bác ấy nhúng đầu vô bồn nước."

Khi lão Hagrid bước vào, tóc râu của lão ướt nhẹp, tay lão vuốt nước trên mặt. Lão lúc lắc đầu để rũ nước, y như vầy thì thiệt là tử tế, bác thiệt tình..."

Bỗng nhiên lão Hagrid nín ngang xương, trừng mắt nhìn Harry như thể lão vừa mới phát hiện ra sự có mặt của nó. Lão gầm lên to đến nỗi bọn trẻ nhảy dựng lên cả ba tấc:

"CÁC TRÒ CÓ BIẾT CÁC TRÒ ĐANG LÀM GÌ KHÔNG? HARRY, TRÒ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐI LUNG TUNG KHI TRỜI TỐI! HAI ĐỨA BÂY NỮA, SAO LẠI ĐỂ NÓ ĐI HẢ?"

Lão Hagrid sải bước tới theo bên Harry, túm lấy cánh tay nó kéo ra cửa. Lão giận dữ nói:

"Đi mau lên! Ta phải đem hết tụi bây trở vô tòa lâu đài mới được. Và đừng có để cho ta bắt gặp tụi bây lẻn xuống thăm ta lần nữa khi trời đã tối, ta đâu có đáng cho tụi bây liều mạng như vậy."

" bác là đồ ngốc ! Bác là đồ ngốc ..."

    Cô nỏi đoá hét ầm lên rồi kéo cả ba đứa kia về lại phòng chung .

" Lola .... đừng giận mà ..."

" em không có giận ..."

" ohh... bồ có giận .."

" mình không có ..."

" ngoan nào ..."

       Trên đường đi ba người cố gắng dỗ dành cô bạn của mình . Nhưng có vẻ như nó không có tác dụng thì phải .

" mấy đứa sao chưa đi ngủ !" Oliver từ đâu xuất hiện .
   
" anh wood !"

" mau trở về phòng đi chứ !"

    Ba đứa trở về chỉ mình Lola ngồi lại chiếc ghế

" sao vậy ! Ai làm em giận vậy ..."

" em không có giận ..."

" ngoan nào ! Nói anh nghe ... không có gì là bạn trai em không làm dc cả !"

" bác Hagrid..."

" ồ ! Anh có nghe về vụ đó ! "

       Anh ngồi nghe cô kể lể đôi khi bật cười một cái vì sư đáng yêu của cô !

      Mấy ngày nay anh thường trong trạng thái suy nghĩ nhiều . Anh dần nhận ra .. anh em nhà weaslay bắt đầu thể hiện rõ ràng việc chúng thích Lola hơn .. và Fred....

----hồi tưởng---
" đội trưởng !"

" có chuyện gì sao !"

" anh cũng thích Lola ? Đúng chứ !"

" em nói cái gì vậy? ' cũng '? " anh lặp lại

" đúng vậy !"

" thì sao chứ ... anh chính là bạn trai của em ấy ! Không có gì lạ cả ..."

     Fred im lặng một hồi , rồi nhìn anh bằng đôi mắt lạnh

" dù không muốn làm kẻ thứ ba . Nhưng chắc chắn với anh ... xớm thôi ... em xẽ dành lại con bé "

    Nó rồi cậu ta bỏ đi :
---------------------
" anh sao vậy !" Cô đưa tay giữ má anh .

" à... không sao !" Hôn lên má " về ngủ nào ! Muộn lắm rồi "

    Cô đỏ mặt hôn lại lên môi của anh rồi đứng lên chạy về KTX

" Lola ... cậu là của tớ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro