Bé yêu của ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Malfoy không thèm đến lớp mấy ngày; mãi đến xế ngày thứ năm, khi học sinh nhà Slytherin và Gryffindor đang học chung hai tiết môn Độc dược, nó mới xuất hiện. Nó khệnh khạng bước vào căn hầm dùng làm lớp học Độc dược, tay phải quấn băng, treo trước ngực như thể (theo nhận xét của Harry) nó là một kẻ sống sót đầy hào hùng sau một trận chiến kinh hoàng nào đó.

Pansy Parkinson nở nụ cười hết sức điệu, hỏi:

"Đỡ chưa, anh Draco? Chắc là đau lắm hả?"

Malfoy mỉm một nụ cười ra vẻ can đảm:

"Ừ, đau lắm."

Nhưng  nhận thấy khi Pansy nhìn qua hướng khác, Malfoy nháy mắt với Crabbe và Goyle.

Giáo sư Snape lơ đễnh bảo:

"Ngồi xuống, ngồi xuống!"

Harry và Ron đưa mắt nhìn nhau tức tối. Nếu mà tụi nó bước vào lớp trễ thì đừng có mà hòng nghe thầy Snape bảo "Ngồi xuống." Ông cho tụi nó cấm túc ngay ấy chứ. Nhưng Malfoy thì luôn luôn thoát được bất cứ lỗi gì nó phạm trong lớp học của thầy Snape. Giáo sư Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, luôn luôn thiên vị rõ rệt và rất hào phóng đối với học sinh ông chủ nhiệm trước mọi học sinh nhà khác.

Hôm nay, bọn trẻ bào chế một món thuốc mới: Dung dịch Co rút.

Malfoy đặt cái vạc của nó cạnh bên vạc của Ron và Harry, để cả ba cùng chuẩn bị nguyên liệu trên một cái bàn. Malfoy kêu:

"Thưa thầy, con cần một người giúp con cắt mấy rễ cúc này, bởi vì tay của con..."

Thầy Snape không cần nhìn lên, nói ngay:

"Ron, trò cắt rễ cúc giúp Malfoy."

Mặt Ron đỏ nhừ. Nó rít vào mặt Malfoy:

"Tay mày có què cụt gì đâu!"

Malfoy ngồi bên kia bàn cười ngạo ngược:

"Ê, Ron, mày nghe giáo sư Snape bảo mà, cắt ba mớ rễ đó đi."

Ron chụp con dao, kéo mớ rễ cúc của Malfoy lại gần, bắt đầu băm vằm chúng thành những mẩu nham nhở đủ kích cỡ. Malfoy lại kêu lên bằng giọng nhừa nhựa:

"Thưa thầy, Ron nó băm vằm rễ cúc của con, thầy ơi."

Thầy Snape đến gần bàn của tụi nó, chĩa cái mũi khoằm của ông xuống mớ củ rễ, mỉm một nụ cười khó chịu với Ron qua mái tóc đen dài và bóng nhờn của ông:

"Ron, đổi rễ cho Malfoy."

"Nhưng, thưa thầy...!"

      Cô khó chịu dằng lấy con dao từ tây Ron cắt ba mớ rễ kia .

" cô Potter ! Ta không kêu cô làm ..."

    Thầy Snape nhìn cô đầy lạnh nhạt . Cô hậm hục quay mặt đi một cách kênh kiệu . Từ bao h mà cô lại có cái tính tự đại trước mặt giáo sư như vậy ? . Rồi mọi ng sẽ hiểu thôi .

"Và thưa thầy, con cần người lột vỏ trái Sung-quéo cho con ạ."

Thầy Snape ném cho Harry một cái nhìn căm ghét mà ông luôn luôn chỉ dành riêng cho nó.

"Harry, trò lột vỏ Sung-quéo cho Malfoy đi."

Harry cầm trái Sung-quéo của Malfoy trong khi Ron chuẩn bị thử trau chuốt lại mớ rễ cúc mà nó đã băm vằm nham nhở. Harry lột vỏ trái Sung-quéo thiệt nhanh rồi quăng trả qua bên kia bàn cho Malfoy mà không nói lời nào. Malfoy toét miệng cười đắc ý hơn bao giờ hết. Rồi nó thản nhiên hỏi:

"Dạo này có gặp lão bạn Hagrid của mày không?"

"Không mắc mớ gì tới mày."

Ron đáp nhát gừng, không thèm nhìn lên. Malfoy giở giọng buồn rầu mỉa mai:

"Tao e là ổng sẽ không bao giờ làm thầy giáo nữa. Ba tao không được hài lòng lắm về những thương tích của tao..."

Ron gầm gừ:

"Mày cứ nói nữa đi Malfoy, tao sẽ ày bị thương thiệt, khỏi cần giả đò."

" Malfoy ! Bác ấy hoàn toàn không hề làm gì mày . Tại sao mày phải dòn bác ấy vào đường cùng chứ .!"  Cô nghiến răng

"Ba tao đã phàn nàn với Hội đồng quản trị nhà trường và với Bộ Pháp Thuật. Mày biết mà, ba tao có nhiều thế lực lắm. Và một vết thương lâu lành như vầy..."

Tuy bất ngờ về cách sưng hô của em , nhưng rồi Nó thở dài một cái thiệt to đầy giả tạo:

"... ai biết được là rồi đây tay của tao có lành lặn lại như xưa không?"

Harry giận đến nỗi tay nó run lên, ngẫu nhiên mà cắt đứt đầu của một cái xác sâu bướm. Harry nói:

"Vậy ra đó là cái cớ mày bày đặt ra để làm cho bác Hagrid bị đuổi?"

Malfoy hạ giọng xuống thành những lời thì thào:

"Ừ, một phần thôi, Harry à. Nhưng mà cũng có những lợi ích khác nữa. Ê, Ron, cắt lát con sâu bướm dùm tao coi."

" tên đần độn !"

" đầm độn nhưng cũng chỉ đứng sau cậu và xếp thứ 3 toàn trường đó Lola ..." lắc đầu " cậu lây tính xấu của mấy ten sư tử rồi bé yêu ..."

" câm mồm đi ! Câu ấy là bé yêu của tao ...." Ron và Harry đồng thanh

    Malfoy nhìn Ron đầy căm ghét

" cậu nên im trước khi tôi đánh cậu " Hermione

      Ánh mắt ba chọi bốn đầy căng thẳng . Trong lúc đó Cách đó vài cái vạc, Neville cũng đang gặp rắc rối. Hễ tới giờ học môn Độc dược là Neville thường xuyên khốn đốn đến te tua. Đó là môn nó học dở nhứt, và nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với thầy Snape làm cho tình thế của nó thêm mười lần khốn đốn hơn. Món thuốc của nó, lẽ ra phải màu xanh tươi, đã ngả màu...

"Cam! Có thấy không, Longbottom?"

Thầy Snape quát. Ông cầm cái muôi múc thuốc lên rồi rót nó trở xuống cái vạc, để ọi người có thể nhìn thấy.

"Màu cam. Thử nói cho tôi nghe coi, ông tướng, cái sọ dầy mo của ông có hấp thụ được cái thứ gì không? Ông không nghe tôi nói sao, rất rõ ràng rằng, chỉ cần một cái lá lách của con chuột nhắt là đủ? Tôi đã chẳng trình bày hết sức hiển nhiên sao, rằng một chút xíu nhớt của con đỉa là đủ rồi? Tôi còn phải làm gì nữa để cho ông hiểu hả ông Longbottom?"

Neville run như cầy sấy và thẹn hồng cả mặt mũi. Trông nó như sắp òa khóc. Hermione nói:

"Thưa thầy, xin thầy vui lòng... vui lòng cho con giúp Neville sửa chữa lại ạ..."

Thầy Snape lạnh lùng nạt:

"Tôi nhớ tôi đâu có bảo cô khoe mẽ đâu, cô Granger."

Hermione cũng ngượng đỏ y như Neville. Thầy Snape nói tiếp:

"Longbottom, cuối buổi học này, chúng ta sẽ cho con cóc của trò nếm vài giọt thuốc này để xem chuyện gì xảy ra. Có thể điều đó sẽ cổ vũ trò làm ăn đúng đắn hơn."

" thưa thầy không thể ! Đây là thuốc lỗi ... nó quá man rợ !" Cô ôm Neville vào lòng

    Nhưng đáp lại cô Thầy Snape bỏ đi, để mặc Neville nín thở vì khiếp đảm. Nó rên rỉ:

"Giúp mình với!" 

     Cô lấy tay nhẹ lau nước mắt cho cậu . Gương mặt bầu bính đáng yêu đang đỏ hồng lên vì cừa sợ lại vừa ngại ....

      "Có lẽ mày không nên liều mạng làm gì. Cứ giao việc đó cho các viên giám ngục Azkaban, đúng không? Nhưng nếu là tao, tao sẽ trả thù. Tao sẽ tự mình tìm hắn mà thanh toán."

Harry tức giận hỏi:

"Mày đang nói về cái gì hả?"

" Harry ! Không thể ... nó rất nguy hiểm ... anh muốn bỏ em lại sao ..." cô lao đến ôm lấy anh đầy uỷ khuất.

    Harry lại muốn mạo hiểm nữa sao ? Cô chẳng muốn chút nào . Nó quá nguy hiểm ... cô rất sợ anh sảy ra chuyện gì .

" Lola... "

Nhưng lúc đó thầy lên tiếng:

"Tới giờ thì các trò đã tính toán thêm vô đủ các nguyên vật liệu rồi. Món thuốc này cần được sắc kỹ trước khi uống. Khi nào nó sủi tăm sắp sôi thì nhấc ra, lúc đó chúng ta sẽ thử nghiệm với con cóc của Longbottom..."

Crabbe và Goyle phá ra cười công khai. Hai đứa nó nhìn Neville toát mồ hôi trong lúc cố khuấy cái vạc thuốc như điên. Hermione đang lầm rầm đọc lời chỉ dẫn cho Neville, môi mép cô bé chỉ nhếch khẽ, đủ để cho thầy Snape không nhìn thấy.Ron dọn dẹp những nguyên vật liệu mà tụi nó không dùng nữa, rồi đi rửa tay và rửa mấy cái muôi ở chậu đá trong góc phòng.

Harry thì thầm với Ron khi nó chìa bàn tay ra dưới dòng nước lạnh như nước đá chảy ra từ một cái miệng máng xối:

"Malfoy muốn nói gì vậy? Tại sao mình lại muốn trả thù Black? Hắn đâu có làm gì mình đâu, ít ra là chưa..."

Ron đáp, vẻ hung dữ:

"Nó bịa ra chuyện đó. Nó đang tìm cách xúi bồ làm một chuyện ngu ngốc gì đó đấy mà..."

" Lola ... đừng sợ ... anh không có ý định đó !"

"Đúng đó Lola ... đừng sợ như vậy chứ ..."

Hai người cố gắng an ủi cô bé nhỏ . Cô ôm sát Harry ... còn cố tình bày ra bộ mặt đáng thương

Gần cuối buổi học, thầy Snape bước dài về phía Neville. Thằng bé co rúm lại bên cái vạc của mình. Đôi mắt đen của thầy Snape sáng lấp lánh. Thầy gọi:

"Mọi người hãy tụ tập lại đây và xem coi điều gì xảy ra cho con cóc của Longbottom. Nếu mà Longbottom đã xoay sở bào chế ra đúng Dung dịch Co rút thì con cóc sẽ co lại thành con nòng nọc. Nếu trò ấy làm sai, tôi không nghi ngờ khả năng này, thì con cóc sẽ trông như thể bị đầu độc."

Đám học sinh nhà Gryffindor nhìn mà chết khiếp. Còn đám học sinh nhà Slytherin thì khoái chí ra mặt. Thầy Snape bốc con cóc Trevor lên bằng tay trái, và nhúng một cái muỗng nhỏ vô vạc thuốc của Neville. Bây giờ món thuốc Neville bào chế đã có màu xanh. Thầy nhễu vài giọt xuống cổ họng con Trevor.

Trong tích tắc mà con Trevor nuốt mấy giọt thuốc, cả phòng học im phăng phắc. Rồi một tiếng nổ bụp vang lên, và con nòng nọc Trevor ngoe nguẩy bơi trong lòng bàn tay của thầy Snape.

Bọn nhà Gryffindor hè nhau vỗ tay hoan hô. Thầy Snape, vẻ cáu kỉnh hết chỗ nói, rút trong túi áo chùng của thầy ra một cái chai nhỏ, rót vài giọt lên con Trevor và con cóc thình lình tái xuất hiện, đã trưởng thành hoàn toàn.

"Trừ nhà Gryffindor năm điểm."

Tiếng thầy Snape vang lên làm tắt ngấm mọi nụ cười trên gương mặt học sinh nhà Gryffindor. Lý do trừ điểm là:

"Hermione, tôi đã bảo trò không được giúp Longbottom mà trò không chịu nghe . lola ... tôi nay cấm túc với tôi tại phong độc dược. Lớp học giải tán."

Hary, Lola , Ron và Hermione trèo lên bậc thềm đến Tiền sảnh. Harry vẫn còn nghĩ lẩn quẩn về những điều Malfoy nói. Ron thì nổi cáu về vụ thầy Snape. Nó chì chiết Hermione:

"Trừ nhà Gryffindor năm điểm chỉ vì món thuốc được bào chế đúng! Tại sao bồ không nói dối, Hermione? Lẽ ra bồ phải nói là tự một mình Neville bào chế ra món thuốc đó chứ!"

Nhưng không nghe Hermione trả lời. Ron nhìn quanh quất:

"Ủa, bạn ấy đâu rồi?"

Harry cũng quay lại nhìn quanh. Bây giờ tụi nó đang đứng ở đầu bậc thềm, quan sát những học sinh khác đi ngang qua tụi nó đến Đại Sảnh đường để ăn trưa. Ron nói, giọng nghiêm trọng:

"Bạn ấy đi ngay đằng sau mình mà."

Malfoy đi ngang qua, hai bên là Crabbe và Goyle. Nó nở nụ cười tự mãn với Harry rồi biến mất. Harry kêu:

"Kìa, bạn ấy kìa."

Hermione đang vội vã leo lên bậc thềm, thở hơi gấp một tý, một bàn tay cô bé túm chặt cái túi xách của mình, tay kia dường như giấu cái gì dưới vạt trước của cái áo chùng. Ron nói:

"Làm sao bồ làm được chuyện đó?"

Hermione nhập bọn với hai bạn, hỏi lại:

"Chuyện gì?"

"Mới phút trước bồ còn ở ngay phía sau lưng tụi này, mà chỉ một phút sau bồ đã lại ở tuốt dưới bậc thềm cuối của cầu thang rồi."

Hermione có vẻ hơi bối rối:

"Cái gì? À... mình phải trở lại lấy một thứ. Ối, không..."

Một đường rách làm tét cái túi xách của Hermione. Harry không lấy làm lạ chút nào. Nó có thể thấy cái túi bị quá tải, với ít nhứt một tá sách dầy cui nặng ịch nhét trong đó. Ron hỏi:

"Việc gì bồ phải vác hết những thứ này đi theo?"

Hermione nói hụt hơi:

"Bồ biết mình theo học bao nhiêu môn không? Bồ không thể cầm nổi mấy cuốn này giùm mình hay sao?"

Ron lật mấy cuốn sách Hermione đưa nó, thốt kêu:

"Nhưng... bồ đâu có học mấy môn này bữa nay. Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có lớp vào chiều nay mà!"

Hermione đáp mập mờ:

"Ờ..."

Cô bé lại nhét hết sách vở vô túi xách như cũ. Rồi cô bé bỏ đi, hướng về phía Đại Sảnh đường, nói thêm:

"Mình hy vọng bữa trưa nay có món gì ngon ngon. Mình đang đói muốn chết luôn."

Ron hỏi Harry:

"Bộ bồ không cảm thấy là Hermione đang có điều gì đó không chịu nói cho tụi mình biết sao?"

" minh không muốn biết .... Hiện tại mình đâng lo cho Lola quá . "

" đúng vậy ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro