Thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Riddikulus"

     Cây đũa phép của em rớt xuống , người đàn ông tiền lại gần . Não em gào thét hãy chạy đi , nhưng cơ thể thì cứng đờ không thể chạy . Tới khi bàn tay hắn dơ lên muốn nắm lấy khuôn mặt em thì

"Riddikulus"

      Malfoy hét lên , người đàn ông kia tan biến thành mây khói . Em ngã xuống giáo sư Lupin lền đỡ em vào lòng

" ổn rồi con gái ! Có ta đây rồi "

" cậu sao vậy Lola ! Đừng làm tôi sợ !"  Malfoy nắm lấy tay em

     Harry và mọi người chạy lại. Cơ thể em run lên , mồ hôi lạnh tuôn ra . Dù không biết tạo sao , nhưng người đàn ông đó thật đáng sợ .

" các trò hãy tiếp tục nào ! Cộng cho nhà Slytherin 10 điểm ! Neville ... trò giúp ta đưa Lola xuống bệnh xá !"

      Neville bế em từ tay Luptin rồi nhanh như cắt phóng về bệnh xá

      Harry lo lắng nhìn theo , rốt cuộc em bị sao vậy. Người đàn ông lúc này là ai , rõ ràng.... hai anh em chưa bao giờ gặp ...

" Harry người đàn ông lúc nãy là ai ! Tại sao Lola lại sợ như vậy ...." Ron lolawngs lắc lắc vai cậu

" không biết ! Bọn tớ chưa từng gặp !" Harry lắc đầu

" Malfoy ! Cảm ơn đã cứu cậu ấy ." Hermione giữ phép lịch sự cảm ơn cậu ta

      Malfoy không thêm nề mặt trực tiếp quay người đi !

" tại sao nó lại nhanh vậy chứ ! Rõ ràng nó đứng rất xa chúng ta mà . " Ron khó hiểu

" Malfoy là một Slytherin cậu ta vốn đã rất nhanh rồi ! Hơn nưax từ cái lúc chúng ta còn đang lo lắng và bất ngờ về người đàn ông kia thì cậu ta đã chạy tới bên cạnh Lola rồi !" Parvati giải thích

       Đúng vậy , khi người đàn ông đó xuất hiện . Malfoy đã nhanh tróng chạy lại chỗ em , hắn là muốn bảo vệ em .

--------------

" Em có sao không !thật doạ anh mà ..." oliver vuốt nhẹ mái tóc của cô gái đang ngồi trên giường bệnh

      Nghe mấy đứa cùng nhà nói em bị xuống bệnh xá . Anh luền tức tốc chạy xuống thì thấy gương mặt em trắng bệch cùng với Neville đang chuẩn bị rời đi . Thật sự doạ anh mà .....

" em không có sao ! " em cười

     Anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của em mà xót .

" nghỉ nhé ! Anh vào lớp học song anh lại tới ...à... hãy nghỉ ngơi vài ngày trước khi đi tập lại nhé ! " anh hôn nhẹ lên trán em
  
Mùa thi đấu Quidditch sắp đến rồi, và Oliver Wood - đội trưởng đội tuyển Quidditch của nhà Gryffindor - triệu tập một cuộc họp vào một buổi tối thứ năm để thảo luận chiến thuật ùa thi đấu mới.

Đội hình Quidditch thì vẫn vậy, với bảy cầu thủ: ba Truy thủy ghi điểm bằng cách thảy trái Quaffle màu đỏ to bằng trái banh da vô mấy cái vòng ười sáu thước đứng ở hai đầu của đấu trường; hai Tấn thủ dùng hai cây dùi cui đánh đuổi hai trái Bludger đen xì bay vọt lung tung tìm cách tấn công các cầu thủ; một Thủ quân bảo vệ các cột gôn, và một Tầm thủ lãnh nhiệm vụ khó khăn hơn cả, là tìm bắt cho được trái Snitch vàng có cánh nhỏ xíu, chỉ bằng một nửa quả hồ đào. Trái Snitch một khi bị bắt thì trận Quidditch mới được chấm dứt, và đội nào bắt được sẽ được thưởng thêm một trăm năm mươi điểm.

Oliver Wood là một học sinh mười bảy tuổi tướng tá lực lưỡng, hiện đang học năm thứ bảy, tức là năm cuối cùng ở trường Hogwarts.

" ừm ... chỉ còn năm nay thôi nhỉ ... hết năm nay là anh ra trường rồi ...." em cười buồn

" haha... đừng lo ! Dù ra trường thì anh vẫn chỉ yêu em thôi !"

      Em đỏ mặt đuổi hắn về ... trời ạ .... toàn nói mấy truyện ko đâu

Thời tiết ngày càng lạnh và ẩm ướt hơn, đêm tối hơn, nhưng bất kể bùn lầy, gió mưa, đều không thể làm mờ mịt đi hình ảnh tuyệt vời của chiến thắng cuối cùng giành được chiếc cúp Quidditch bằng bạc khổng lồ trong lòng Mấy đứa

Một buổi tối sau khi luyện tập Quidditch xong, Lola cùng Harry trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, vừa lạnh cóng vừa tê cứng, nhưng rất hài lòng với diễn biến buổi tập, nó bỗng nhận thấy không khí trong phòng sinh hoạt chung chộn rộn háo hức khác thường.

"Có chuyện gì vậy?"

Harry hỏi Ron và Hermione, hai đứa này đang ngồi trong hai cái ghế bành êm ái nhứt bên lò sưởi và đang hoàn tất nốt bản đồ các vì sao ôn Thiên văn học. Ron chỉ lên thông báo mới xuất hiện trên tấm bảng thông báo cũ kỹ mòn vẹt.

"Cuối tuần này sẽ có cuộc đi chơi làng Hogsmeade đầu tiên. Cuối tháng mười. Đúng dịp lễ Hội Ma."

Fred vừa theo gót Harry chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo, vừa reo lên:

"Quá đã! Mình đang cần đi thăm tiệm Zonko s đây, mình gần hết sạch mấy viên Đạn Thúi rồi."

Harry quăng mình xuống cái ghế cạnh Ron rồi kéo em ngồi xuống bên cạnh ủ ấm, tinh thần đang phấn chấn của nó bị xìu xuống mất tiêu. Hermione dường như đọc thấu được ý nghĩ trong đầu Harry. Cô bé nói:

"Harry à, mình chắc là lần sau hai bồ có thể đi được mà. Họ có thể nào cũng sớm bắt được Black, người ta đã bắt gặp hắn một lần rồi."

Ron nói:

"Black đâu có ngu đến mức gây sự ở làng Hogsmeade. bồ cứ đi xin giáo sư McGonagall xem bồ có thể được đi lần này không, chứ đợi lần sau thì có mà dài cổ ra..."

Hermione nghiêm giọng:

"Ron! Hary và Lola phải ở lại trong trường."

Ron vẫn xúi Harry:

"Bọn họ không thể nào là học sinh năm thứ ba duy nhứt bị bỏ lại được. Đi đi, Harry. Cứ đi xin cô McGonagall đi, thử coi..."

Harry quyết định:

"Ừ, mình thấy mình nên thử coi sao."

" không cần đâu Harry , lần sau cũng được ..." em lắ đầu

Hermione há miệng, toan tranh cãi, nhưng ngay lúc đó con mèo Crookshanks đã phóng nhẹ nhàng lên đùi cô bé. Trong miệng con mèo là một con nhền nhện to kềnh đã chết queo đang đung đưa.

Ron nhăn nhó:

"Chẳng lẽ nó phải biểu diễn ăn con vật đó trước mặt tụi mình sao?"

Hermione nói:

"Crookshanks giỏi quá, tự một mình em bắt được con đó hả?"

Crookshanks chậm rãi nhai con nhền nhện, đôi mắt to vàng khè của con mèo nhìn trừng trừng Ron một cách xấc láo.

Ron quay lại với bản đồ các vì sao của nó, tức tối bảo:

"Cứ để nó ở đó đi, hết chuyện nói rồi. Tôi đã cho con Scrabbers ngủ trong cặp rồi."

Harry ngáp. Nó thực sự chỉ muốn đi ngủ, nhưng nó còn phải làm cho xong bài tập bản đồ các vì sao. Harry kéo cái cặp về phía mình, lấy ra một cuộn giấy da, mực và viết lông ngỗng, bắt đầu làm bài. Em ngồi bên cạnh nó đã xớm chạy tót đi đâu đó.

Ron tô điểm ngôi sao cuối cùng bằng những nét trang trí hoa mỹ rồi đẩy cái bản đồ của nó về phía Harry:

"Nếu thích thì cứ cọp pi bài mình."

Hermione là người không bao giờ chấp nhận việc cọp pi, nên cô bé mím môi, tuy không nói gì. Crookshanks vẫn chăm chú nhìn Ron không chớp mắt, chỉ hơi ve vẩy cái chóp đuôi xù của nó. Rồi, đột ngột vọt lên.

"Ối!"

Ron gầm lên, túm chặt cái cặp của nó, trong khi Crookshanks thọc hết bốn bộ vuốt của nó sâu vô trong cặp và bắt đầu giằng xé cái cặp với vẻ hung hăng dễ sợ.

"XÊ RA, ĐỒ SÚC VẬT ĐẦN ĐỘN!"

Ron cố giằng cái cặp ra khỏi Crookshanks, nhưng Crookshanks cứ bám chặt lấy, cào cấu kịch liệt.

Hermione hét toáng lên:

"Ron, đừng làm đau nó!"

Cả phòng sinh hoạt chung đều quay lại nhìn; Ron thì vung cái cặp quay vòng vòng, Crookshanks vẫn cứ bám chặt lấy, con chuột già Scrabbers bay vèo ra khỏi miệng cặp...

Crookshanks bèn buông cái cặp, phóng vọt qua cái bàn, đuổi theo con Scrabbers đang chết khiếp. Ron gào:

"BẮT CON MÈO ĐÓ!"

George nhào tới chụp Crookshanks nhưng hụt; Scrabbers len lỏi qua hai chục cặp giò rồi chui tọt vô gầm một cái tủ ngăn kéo cũ xưa. Crookshanks khựng lại, cúi thật thấp trên bốn chân vòng kiềng và bắt đầu giận dữ quơ chân dưới gầm tủ.

Ron và Hermione cùng chạy ào đến; Hermione ôm ngang hông con Crookshanks mà nhấc bổng nó lên đem ra xa. Ron thì dán bụng xuống sàn nhà và hết sức khó khăn mới nắm được đuôi con Scrabbers mà kéo ra. Nó đung đưa con chuột khốn khổ trước mặt Hermione, nói bằng giọng tức cành hông:

"Nhìn nó nè! Nó chỉ còn da với xương! Bồ liệu mà giữ con mèo đó tránh xa nó."

Giọng Hermione cũng run lên:

"Crookshanks đâu có hiểu nó làm vậy là không đúng! Mèo nào cũng bắt chuột mà, Ron!"

Ron cố hết sức dỗ dành con chuột Scrabbers đang vùng vằng hoảng loạn, dụ nó vô nằm trong túi áo mình.

"Cái con mèo đó cũng ngộ à. Nó nghe mà hiểu mình nói Scrabbers đang ngủ trong cặp!"

Hermione không nhịn được:

"Ôi, chuyện nhảm nhí. Crookshanks có thể hửi được mùi chuột mà Ron, làm sao mà bạn lại nghĩ..."

Ron gào lên, bất kể những người chung quanh đang bắt đầu cười khúc khích:

"Con mèo đó xông vô đây là để bắt Scrabbers! Mà Scrabbers ở đây trước nha, nó lại đang bệnh nữa!"

Ron hầm hầm bước ngang qua phòng sinh hoạt chung, trèo lên cầu thang dẫn về phòng ngủ nam sinh.

Phía em .

" đừng buồn ...." Oliver ôm em vào lòng dỗ dành ...

" không có buồn !"

" ừm... bé yêu của anh mạnh mẽ lắm !"

      Mặt em lại đỏ như cà chua chín , Oliver rất giỏi nói mấy lời ngọt ngào này .

      Đột nhiên , hắn nâng cằm em lên .... đặt nhẹ môi xuống . Đây là một góc của hành lang nên cũng khá sợ ai đó nhìn thấy . Nhưng lúc này chẳng còn qua  tâm nữa . Oliver chỉ muốn hảo hảo yêu em thật nhiều , hôn thật nhiều khi anh còn ở trường.

" Oli..."

" Lola , sau khi ạn ra trường , em không được phép dừng thích anh đâu đấy !"

" ưm..."

" phải lúc nào cũng thích anh . Mắt chỉ được nhìn về anh . Tim chỉ được chứa mỗi anh thôi ..."

" ừ hứm..." em nhướng mày trêu trọc

     Hắn cười nhẹ , tiến tới cổ của em cắn mặt một cái để lại dấu răng đánh dấu chủ quyền

" em cứ hư đi ! Đợi đến khi em mang họ của anh rồi ! Liền mang em ra phạt ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro