Tham lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron đặt cho giáo sư McGonagall cả đống biệt danh khiến cho Hermione khó chịu hết sức. Cô bé tạo ra một vẻ mặt thôi thì một điều nhịn chín điều lành, càng khiến cho Ron nổi cơn điên thêm. Còn Harry thì phải chịu đựng cảnh mọi người trong lớp hồ hởi phấn khởi bàn tính om sòm về những chuyện mà tụi nó sẽ làm trước nhứt, một khi tụi nó đến làng Hogsmeade.

Ron cũng nói, với nỗ lực nhằm làm cho Harry vui lên:

"Bồ biết không, luôn luôn có dạ tiệc, một dạ tiệc vào đêm lễ Hội Ma."

Harry rầu rĩ nói:

"Ừ... tuyệt thật."

" thôi nào Harry ! Còn em nữa mà ... em sẽ nấu cho anh ăn nhé !" Em ôm cậu từ phía sau

" ừm ... em cũng đừng buồn ..." cậu xoa đầu em

Dạ tiệc đêm Hội Ma đúng là luôn luôn tuyệt rồi, nhưng mà Hary và Lola dự tiệc sau khi cùng với tất cả bạn bè đi chơi cả ngày ở làng Hogsmeade trở về thì còn tuyệt vời hơn nhiều. Chẳng ai có thể nói điều gì làm cho chúng cảm thấy vui lên nổi với viễn cảnh bị bỏ lại một mình. Dean Thomas là đứa rất giỏi nhái chữ viết tay, đã đề nghị giả chữ ký của dượng Dursley để ký đại vô lá đơn, nhưng bởi vì Harry đã trót nói với giáo sư McGonagall là dì dượng nó không chịu ký tên rồi, nên bây giờ có giả mạo chữ ký cũng vô ích. Ron dè dặt đề nghị xài đến Tấm áo Tàng hình, nhưng Hermione dập tắt ngay ý tưởng đó, lại còn nhắc nhở những điều giáo sư Dumbledore đã răn đe về việc những viên giám ngục Azkaban có khả năng nhìn xuyên qua áo tàng hình. Có lẽ những lời an ủi vô tích sự nhứt là của Percy. Anh nói một cách trịnh trọng:

"Tụi bây cứ rối rít lên về chuyện đi thăm làng Hogsmeade, nhưng mà anh cam đoan với em, Harry à, nó chẳng được như lời tụi nó nổ đâu. Cũng đúng là tiệm kẹo khá ngon đấy, nhưng Tiệm Giỡn của Zonko thì thiệt là nguy hiểm, và ừ, Lều Hét thì lúc nào cũng đáng ghé vô, nhưng quả thực Harry à, ngoài mấy thứ đó ra, chẳng có gì đến nỗi phải tiếc là không được xem cả."

    Khác với Harry vẫn còn buồn thì Lola lại tung tăng đến chỗ của Pansy lấy những nguyên liệu độc dược mà nhỏ đã xin được từ gia đình .

" đưng buồn Lola ! Tôi nhất định sẽ mua thật nhiều quà cho cậu !" Draco nhảy vào nắm lấy tay em

" ừm,....không cần đâu Malfoy.... tôi có anh Wood rồi ..." em rút tay ra

" tôi khác ! "

" ừ hứn ...."

     Em quy người trở về ktx của mình . Vào buổi sáng ngày Hội Ma, Harry cùng thức dậy và cùng xuống lầu với tất cả những học sinh khác để ăn điểm tâm. Lòng nó buồn rười rượi mặc dù nó đã ráng hết sức tỏ ra bình thường.

Hermione nhìn Harry với vẻ vô cùng áy náy và nói:

"Tụi này sẽ đem thiệt nhiều kẹo của tiệm Công tước Mật về cho hai bồ."

Ron nói:

"Ừ, cả đống luôn."

Trước nỗi thất vọng lớn lao của Harry, cuối cùng Ron và Hermione cũng đã quên béng cái vụ cãi vã ầm ĩ về Crookshanks.

Harry nói với giọng mà nó hy vọng là nghe sẽ tự nhiên như thể vuột miệng mà nói ra:

"Khỏi lo cho mình !Cứ đi chơi cho vui nha. Hẹn gặp lại mấy bồ trong bữa dạ tiệc."

Harry đi cùng hai bạn đến Tiền sảnh. Ở đó, thầy Filch đứng phía trong cánh cửa chính, kiểm mặt từng trò dựa theo một danh sách dài thòng. Thầy Filch soi mói từng gương mặt một cách ngờ vực, để bảo đảm chắc chắn là không để lọt ra ngoài một trò nào không phép được đi ra ngoài.

Malfoy đang đứng cùng hàng với Crabbe và Goyle, lớn tiếng châm chọc:

"Ở lại hả Potter? Sợ quá hổng dám đi ngang những viên giám ngục Azkaban hả?"

" Malfoyyyyy! " em gằn giọng xuống

Harry mặc kệ Malfoy, năms lấy tay em quay lại, đi lên cầu thang cẩm thạch, qua những hành lang vắng hoe, trở lại tháp Gryffindor.

Bà Béo hỏi với giọng ngái ngủ:

"Mật khẩu?"

Harry đáp bằng giọng bơ phờ:

"Fortuna Major"(1).

Bức chân dung lệch qua một bên và Hary cùng em chui qua cái lỗ để vào phòng sinh hoạt chung. Trong phòng đầy nhóc bọn học sinh năm thứ nhứt và thứ hai đang tán gẫu ồn ào. Có vài học sinh lớp trên, những người này hiển nhiên là đã lui tới làng Hogsmeade thường xuyên đến nỗi bây giờ hết cả hứng phiêu lưu rồi.

"Anh Harry! Chị Lola ! Chào hai người!"

Đó là Colin Creevy, một học sinh năm thứ hai, một kẻ cực kỳ ngưỡng mộ Harry và Lola không đời nào chịu bỏ lỡ một cơ hội để được trò chuyện với hai đứa nó.

"Anh chị không đi chơi làng Hogsmeade hả? Sao không đi? Nè..."

Colin háo hức nhìn quanh đám bạn nó:

"Nếu anh chị thích thì cứ lại đây ngồi chơi với tụi em!"

Harry không có hứng lắm cái chuyện ngồi một đống người ngó chằm chằm vào vết thẹo trên trán mình. Nó nói:

"Ơ... không, cám ơn em, Colin à. Anh... a... anh phải lên thư viện, anh có vài việc phải làm."

Thành ra sau đó, Harry không có lựa chọn nào khác hơn là quay lại cái lỗ chân dung Bà Béo để chui trở ra ngoài. Khi nó bước đi xa rồi Bà Béo vẫn còn gắt gỏng gọi theo:

"Mắc gì mà cứ đánh thức ta hoài vậy?"

Harry đi lang thang thẫn thờ về phía thư viện, nhưng đi được nửa đường thì nó bỗng đổi ý; nó không cảm thấy hứng thú làm việc lắm vào lúc này. Nó quay lại và đụng đầu ngay thầy Filch, hiển nhiên là thầy vừa tiễn xong đứa học trò Hogwarts cuối cùng đi thăm làng Hogsmeade.

Thầy hằm hè hỏi bằng giọng đầy ngờ vực:

"Trò đang làm gì đó?"

Harry thật thà đáp:

"Không có gì ạ."

Thầy Filch nói văng nước bọt, quai hàm của thầy run run khó chịu:

"Không có gì hả? Nghe cứ như chuyện thật ấy! Một mình lẩn quẩn loanh quanh, tại sao trò không đi Hogsmeade để mua mấy viên Đạn Thúi hay Bột Ợ chua và mấy con Trùn Phóng như cả đám bạn quỷ sứ con của trò hả?"

Harry nhún vai. Thầy Filch quát:

"Đi! Mau trở về phòng sinh hoạt chung, nơi chốn của trò."

Thầy Filch đứng trừng mắt nhìn theo Harry cho đến khi nó đi khuất mắt ông.

Nhưng Harry không trở về phòng sinh hoạt chung mà nó lại trèo lên một cầu thang, suy nghĩ vẩn vơ đến chuyện đi tới Nhà Cú để thăm con Hedwig.

" anh xem nè , hôm nay em đã nướng bánh đấy ! Cái đầu tiên thì em đã ăn rồi ! Nhưng cái thứ hai là cho anh !"  Em đưa ra một túi bánh còn ấm

" được rồi ! Không cần dỗ anh ... anh là anh của Lola mà !" Cậu xoa đầu em

đang đi dọc một hành lang khác thì chợt nghe một giọng nói phát ra từ bên trong một căn phòng:

" Lola Harry?"

Harry trở lui để xem ai vừa gọi. Hai đứa gặp giáo sư Lupin đang nhìn quanh quất cánh cửa văn phòng của thầy. Bằng một giọng khác giọng thầy Filch, giáo sư Lupin hỏi:

"Hai Con đang làm gì đó? Ron và Hermione đâu?"

"Dạ, ở Hogsmeade."

Giáo sư Lupin nói:

"À."

Tư lự nhìn Harry một chặp, giáo sư Lupin bảo:

"Sao con không vào đây? Thầy vừa nhận một con Grindylow mới được giao đến cho buổi học tới của chúng ta."

Harry hỏi lại ngay:

"Một con gì ạ?"

Nó dắt em đi theo thầy Lupin vào văn phòng của thầy. Đứng sừng sững ở một góc phòng là một cái bồn nước lớn. Một sinh vật màu xanh bệnh hoạn có sừng nhỏ và nhọn đang ịn mặt vào vách bồn nước bằng kiếng, méo mó mặt mày, co co mấy ngón tay dài mảnh khảnh.

     Em cảm thấy hơi ghê nên quay mặt đi và xin phép đi ra bên ngoài đi dạo .

     Em đi tới sân Tập bay thì gặp George và Fred. Hai người họ đang chế tạo thứ gì đó .

" là em sao Lola , lại đây anh cho xem cái này "

    Em chạy lại gần , là một con chó đen . Nhìn nó tàn tạ đến thương

" phải làm sao đây !" George

" thương quá ....um...." em vuốt ve nó

      Con chó to lớn này như quen biết em từ lâu , nó rúc vào lòng em

" cái con chó háo sắc này! Thấy công chúa Gryffindor xinh đẹp của bọn này là rúc vào !" Fred dí đầu nó

" thôi nào haha "

      Định bế nó lên thì nó vội vàng chạy đi .

" con chó này điên rồi !" Hai người kia đồng thanh

" mà Lola này ...."

      Em quay ra , thì bị Fred vác đi ....

" a! Bó em xuống , em sẽ mách Harry ... em sẽ mách bác Molly !" Em quẫy đạp

" hâhhaa em mách đi ! Mẹ sẽ bắt em về làm con dâu đấy !" Fred nửa đùa nửa thật

" không... không đâu ...." em đỏ mặt !!! Không được , cô là của Oliver rồi mà

-------------------

        Harry đi loanh quanh tìm em . Cuối cùng cậu đã tìm thấy . Em ngồi trên bậc thềm bên cạnh suy tư việc gì đó

" sao vậy ! Ngồi im thế ..." cậu xoa đầu em đầy yêu thương

" em không biết nữa . Chán quá ... em muốn ngủ những không ngủ được !"

      Cậu bật cười bảo em nằm xuống gối đầu lên đùi mình

" anh kể chuyện cho em nghe đi !  Như hồi trước ý !"

       Cậu cười nhẹ , nhớ lại câu truyện mà trước đây vẫn hay kể cho em nghe

" ngài xưa ... có một nàng công chúa bị bắt cóc khỏi gia đình ......và bị phù thuỷ giam cầm trong một toà tháp cao tít trên không ...."

    Cứ như vậy , em lim dim mắt rồi ngủ mất lúc nào không hay . Cậu vuốt ve mái tóc em rồi hôn nhẹ lên nó  . Bé con của cậu càng ngày càng lớn ... càng ngày càng xinh đẹp

     Nhưng cậu đang lo lắng lắm . Em lớn rồi , sẽ yêu đương rồi rời đi . Rồi em sẽ lập một gia đình riêng , sẽ không còn coi cậu là cả thế giới nữa . Cậu không ngại cho em làm mọi việc , nhưng cậu muốn em luôn trong tầm mắt mình . Như vậy em sữ mãi mãi không gặp nguy hiểm

     Cậu biết cậu ích kỉ , nhưng từ nhỏ chỏ có em bên cạnh , lúc nào cũng vậy ... ban ngày thì đối mặt với gia đình dì dượng khiến cậu không có chút hờigian nào để nghỉ ngơi

     Chỉ khi đêm về ôm gọn em trong lòng mới có cảm giác an toàn . Một ngày của cậu sẽ chỉ kết thúc khi kể cho em nghe một cậu truyện cổ tích rồi nhìn thiu thiu ngủ tròng lòng . Cảm giác yên bình đến lạ ....

    Từ sự kiện quỷ khổng lồ năm nhất . Cậu đã nhận ra sự ích kỉ của mình . Mặc dù cậu làm sai nhưng cậu vẫn muốn em đứng về phía mình . Muốn em mãi mãi đứng phía sau lưng cậu và để cậu bảo hộ

   Đây nó chỉ đơn giản là sự tham lam vì tình thương của cậu thôi mà . Cậu chỉ là muốn ở gần em , bảo vệ em , yêu thương em . Tham lam một chút thì sao , em là Lola Potter . Em mang họ Potter thì là người của cậu . Không có quyền cướp đi em , không ai có quền khiến em rời xa cậu cả .

" Lola ngoan ... sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu nhỉ .."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro