Trú ngụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây nè, sức tụi này khuân được bao nhiêu thì khuân về bấy nhiêu cho 2 bồ nè."

Ron nói và trút một trận mưa kẹo đủ màu rực rỡ xuống đùi Harry. Lúc này đã hoàng hôn rồi, Ron và Hermione trở về phòng sinh hoạt chung với gương mặt hồng thắm nhờ gió lạnh và vẻ hào hứng như thể chúng vừa sống những giờ phút tuyệt nhứt đời.

"Cám ơn."

Harry nói, cầm lên một gói nhỏ xíu những Quỷ Hột Tiêu. Nó hỏi:

"Hogsmeade ra sao? Mấy bồ đã đi được những chỗ nào?"

Khắc các nơi, nghe sơ qua là biết liền - Dervish & Banges, tiệm bán trang thiết bị phù thủy, tiệm Giỡn của Zonko, tiệm Ba Cây Chổi Thần để mua mấy ly sủi bọt đựng Bia Bơ và nhiều nơi khác nữa. Ron và Hermione tranh nhau kể:

"Bưu điện nữa,Có chừng hai trăm con cú, con nào cũng đậu trên kệ, mỗi con có mã lông tùy theo bồ muốn thư được phát chuyển nhanh đến mức nào."

"Tiệm kẹo Công tước Mật có thêm một loại kẹo mới, nên họ phát miễn phí hàng mẫu để tiếp thị, tụi mình đem về cả đống, coi nè..."

"Thành thực mà nói, tụi này nghĩ là tụi này đã gặp một con quỷ ăn thịt người, ở tiệm Ba Cây Chổi Thần có bán đủ thứ."

"Ước gì tụi này đem về được cho bồ một chút Bia Bơ, thế nào nó cũng làm bồ ấm lên..."

Hermione bỗng nhìn Harry lo ngại:

"2 Bồ đã làm gì hôm nay? Bồ có làm xong bài tập nào không?"

"Không." Harry nói, "Thầy Lupin pha ình một tách trà trong văn phòng của thầy. Rồi thầy Snape bước vô..."

" tớ thì đi chơi cùng Fred và George ! Sau đó đến một góc trường nằm ngủ !" Em lắc đầu
  
Ron Ỏ một tiếng rồi hai người chạy tới xoa đầu em giống như an ủi  vậy

Harry kể hết cho hai bạn nghe chuyện về cái cốc thuốc. Miệng Ron há hốc ra, nó thở phập phồng:

"Thầy Lupin uống thuốc đó hả? Thầy có điên không?"

Hermione coi giờ:

"Tụi mình nên xuống Đại Sảnh Đường thôi, mấy bồ biết đó, dạ tiệc sẽ bắt đầu trong năm phút nữa..."

Bốn đứa vội vã chui qua cái lỗ chân dung để nhập vào đám đông. Tụi nó vẫn không ngừng bàn bạc về thầy Snape. Hermione hạ thấp giọng, liếc nhìn chung quanh với vẻ căng thẳng:

"Nhưng nếu mà ổng... mấy bồ cũng biết mà, nếu mà ổng tìm cách... cách đầu độc thầy Lupin... thì ổng đâu có dại gì mà làm trước mặt Harry."

Harry nói:

"Ừ, có thể."

Tụi nó đến Tiền sảnh và băng ngang Đại Sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần Sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Đồ ăn ngon tuyệt; đến như Ron và Hermione đã no ứ đến suýt nổ bung ra vì kẹo Công tước Mật, cũng ráng ăn mỗi món đến hai hiệp. Harry cứ liếc chừng lên bàn giáo viên. Giáo sư Lupin trông vẫn mạnh khỏe và vui tươi như thường; thầy đang hăng hái nói chuyện có minh họa bằng điệu bộ cho giáo sư tí hon Flitwick, người dạy bộ môn Bùa chú. Harry đưa mắt dọc theo bàn, tới chỗ thầy Snape ngồi. Không biết là do Harry tưởng tượng ra, hay quả thực là đôi mắt của thầy Snape đang nhìn thầy Lupin nhấp nháy liên hồi một cách phi tự nhiên?

Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick-Súyt-mất-đầu, con ma nhà Gryffindor, thành công vang dội với tiết mục phục hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn.

Buổi tối thú vị đến nỗi tâm trạng vui không bị suy xuyển chút nào khi Malfoy hét qua đám đông lúc tụi nó rời Sảnh đường:

"Mấy viên giám ngục Azkaban gởi cái hôn ày đó, Potter!"

Hary, Lola, Ron và Hermione tuôn theo những học sinh khác của nhà Gryffindor dọc theo hành lang quen thuộc trở về tháp Gryffindor, nhưng khi đi đến được bức chân dung Bà Béo ở cuối hành lang, tụi nó thấy học sinh đang túm tụm chật cứng nơi đó.

Ron tò mò:

"Sao không ai vô trong hết vậy?"

Harry nhóng đầu dòm qua những cái đầu phía trước nó. Bức chân dung dường như đóng chặt. Bỗng vang lên giọng nói của Percy, anh đang chen qua đám đông với vẻ quan trọng:

"Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vầy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi đi qua, tôi là Thủ lĩnh Nam sinh..."

Và rồi sự im lặng lan qua đám đông, bắt đầu từ hàng đầu, và một cơn ớn lạnh tỏa xuống hành lang. Bọn học sinh nghe giọng Percy đột ngột đanh lại:

"Ai đó đi mời thầy Dumbledore, mau lên!"

Mọi người quay đầu lại. Những người ở hàng sau cố đứng nhón trên những đầu ngón chân. Ginny vừa mới đến, thì thào:

"Chuyện gì vậy?"

Chỉ lát sau là giáo sư Dumbledore đến, đi nhanh về phía bức chân dung. Học sinh nhà Gryffindor đứng ép vào nhau để cụ Dumbledore đi qua; Harry, Ron và Hermione cũng thừa cơ tiến sát tới để coi có chuyện rắc rối gì.

Chưa kịp nhìn thì em đã rơi  vào một vòng tay ấm . Oliver vẻ mặt nghiêm trọng giữ em trong lòng .

" ngoan ! Đừng sợ !"

Hermione nắm chặt cánh tay Harry kêu lên:

"Trời ơi..."

Bà Béo đã biến mất khỏi bức chân dung, và bức tranh thì bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi rơi đầy sàn, nhiều mảng lớn của bức tranh đã bị xé tả tơi hoàn toàn.

Cụ Dumbledore nhìn quanh bức tranh đã bị tàn phá rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Lupin và giáo sư Snape cũng vừa vội vã đi tới.

Cụ Dumbledore nói:

"Chúng ta cần phải tìm ra bà ấy. Giáo sư McGonagall, cô làm ơn đi tìm ngay thầy Filch và bảo ông ấy đi tìm Bà Béo ở mọi bức tranh trong lâu đài."

Một giọng cười khúc khích vang lên:

"Mấy người sẽ gặp may đấy!"

Chính là con yêu tinh siêu quậy Peeves, đang nhởn nhơ bên trên đầu đám đông, hí hửng như từ trước giờ nó vẫn luôn hí hửng trước cảnh tan hoang hay lo lắng.

Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi:

"Ngươi ngụ ý gì hả, Peeves?"

Cái cười của Peeves hơi héo đi một tý. Nó không dám xấc láo với cụ Dumbledore. Thay vì giọng cười cợt, nó đổi giọng nịnh hót nghe còn chướng hơn cả giọng cười khúc khích:

"Thưa ngài Hiệu trưởng tôn kính, thiệt là nhục: Bà Béo không có muốn bị ai ngó thấy đâu. Bả bây giờ te tua xơ mướp rồi. Tôi thấy bả chạy băng qua mấy bức tranh phong cảnh ở trên lầu bốn, trốn trong những rừng cây ấy, thưa ngài. Bả khóc chuyện gì đó, khủng khiếp lắm."

Peeves vui vẻ nói thêm, giọng không được thuyết phục lắm:

"Tội nghiệp!"

Cụ Dumbledore bình thản hỏi:

"Bà ấy có nói là ai đã gây nên chuyện này không?"

"Ô, có chứ, thưa ngài giáo sư Hiệu trưởng."

Peeves nói với vẻ mặt của một người đang ôm một trái bom tổ chảng trong hai tay.

"Ngài hiểu cho, hắn nổi điên lên khi Bà Béo không chịu cho hắn qua cửa."

Peeves lộn mèo lại, ngó giáo sư Dumbledore qua hai cẳng chân của nó:

"Cái thằng Sirius Black đó thiệt là nóng tánh!"

Em cảm nhận được vòng tay Oliver xiết chặt hơn . Nghe mọi người nói , em cũng phần nào hiểu ra chuyện này ít nhiều liên quan đến tên tù vượt ngục .

" Oli ! Em khó thở !" Em võ nhẹ tay oliver

     Anh thấy vậy liền nới lỏng ra nhẹ  giọng xin lỗi .

Giáo sư Dumbledore cho đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại Đại Sảnh đường. Tụi nó ở đó được mười phút thì học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn, đứa nào đứa nấy đều có vẻ cực kỳ bối rối.

Khi giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh:

"Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay tức thì."

Cụ quay qua nói với anh chàng Percy đang ưỡn ngực một cách tự hào và long trọng:

"Phái một trong những con ma đi báo cáo cho tôi."

Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra:

"À, phải, các con cần..."

Cụ Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó; một cái vẫy khác, sàn Sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía.

"Ngủ ngon đi các con."

Giáo sư Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.

Đại Sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xao xác; những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra. Percy rao lên:

"Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!"

Ron nói với Lola , Harry và Hermione:

"Mau lên!"

Tụi nó xí bốn cái túi ngủ, kéo chúng vô sát góc phòng. Hermione thì thầm một cách hồi hộp:

"Mấy bồ có nghĩ là Black vẫn còn ở trong lâu đài không?"

Ron nói:

"Thầy Dumbledore hiển nhiên cho rằng Black có lẽ còn ở trong lâu đài."

Vẫn mặc nguyên một bộ đồ, tụi nó chui vào trong túi ngủ, chống mình trên cùi chỏ mà tiếp tục chuyện trò. Hermione nói:

"Cũng may là hắn chọn đêm nay để đột nhập, mấy bồ thấy không, nhè cái đêm tụi mình không có mặt trong tháp..."

Ron nói:

"Mình đoán là hắn không còn biết ngày tháng nữa, bị vì đang đào tẩu mà. Hắn không nhớ ra đêm nay là lễ Hội Ma. Chứ không thì hắn đã nhào vô ngay chỗ này rồi."

Hermione rùng mình. Chung quanh tụi nó, mọi người đều hỏi lẫn nhau cùng hệt một câu hỏi:

"Làm sao hắn vào được tòa lâu đài?"

Một học sinh nhà Ravenclaw nằm cách tụi nó một thước, nói:

"Có thể hắn biết cách độn thổ. Mấy bồ biết không, độn thổ rồi bỗng nhiên hiện ra ở đâu đó."

Một học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff nói:

"Có thế hắn cải trang."

Dean Thomas thì cho rằng:

"Hắn có thể bay vô đây chứ."

Hermione nói với Ron và Harry:

"Thiệt tình, hổng lẽ mình là người duy nhứt đã chịu khó đọc cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử?"

Ron nói:

"Có thể lắm. Mà sao vậy?"

Hermione giải thích:

"Bởi vì, mấy bồ biết không, lâu đài không phải chỉ được bảo vệ bằng những bức tường, mà còn có đủ loại bùa phép ếm trên đó để ngăn chặn kẻ gian đột nhập. Người ta không thể độn thổ vô đây. Và mình muốn thử coi giả trang cách nào mà lừa được những viên giám ngục Azkaban. Họ canh gác kỹ lưỡng mọi ngóc ngách dẫn vào sân trường. Nếu hắn mà bay vô trường thì thể nào họ cũng phải thấy chớ. Còn thầy Filch thì biết tất cả mọi hành lang bí mật. Họ sẽ cho phong tỏa hết..."

Percy hô lớn:

"Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa."

Tất cả nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhứt còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy huynh trưởng. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thực bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong Sảnh đường, Harry có cảm giác như thể nó đang ngủ ở ngoài trời trong làn gió nhẹ thoảng qua.

Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào Sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không. Vào khoảng ba giờ sáng, khi nhiều học sinh đã ngủ say, giáo sư Dumbledore bước vào. Harry thấy cụ nhìn quanh để tìm Percy. Anh đang len lỏi giữa những túi ngủ, biểu mấy đứa nhiều chuyện đừng nói nữa

" Harry ?!" Giọng em ngái ngủ bên cạnh

" anh làm em thức sao ! "

" ưm.... ngủ đi ... " em đưa tay dụi dụi mắt buồn ngủ

" được ngủ đi nào ! "

      Cậu xoa xoa đầu em rồi lặng nhìn gương mặt em dần dà thiu thiu ngủ say . Môi em khép hờ , mi mắt nhắm tịt lại . Ánh trăng chiếu rọi vào khiến gương mặt em xinh đẹp hơn .

     Tay em lộ ra ngoài , cậu cười nhẹ rồi vươn tay chỉn lại để em không lạnh . Từ từ nhắm mắt lại cũng bắt đầu thiu thiu ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro