Mang thai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không, Jungkook, không được ! Thả em ra !"

"Đừng mà..."

"Em không có lựa chọn nào khác."

...

Jeon Jungkook nhặt quần áo rơi vãi trên sàn nhà lên, anh mặc lại thật chỉnh tề, biểu cảm trên gương mặt lãnh đạm của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh làm thế này, tất cả là vì hai người.

Nếu như không thể khiến Song Nancy buông tay, chấp nhận ly hôn, vậy thì bây giờ chỉ còn một cách là đem đứa con sau này của anh cùng Chaeyoung ra để ép buộc cô ta cùng họ hàng hai bên.

"Anh hài lòng chưa ?"

"Chaeyoung, anh sẽ sắp xếp để em ra nước ngoài, ở đó sẽ không có ai buông lời dèm pha em cả."

Park Chaeyoung mệt mỏi, nhận được câu trả lời của Jeon Jungkook, cô không khỏi đau xót.

Lời anh nói nghe có vẻ chân thành đấy, nhưng thật ra là anh chỉ đang lo lắng nhà họ Jeon sẽ phát hiện ra chuyện này thôi.

Suy cho cùng, đâu có việc gì là anh làm vì cô.

"Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đến."

"Đừng... đừng đến."

Chuyện này nếu để cha mẹ cô biết, họ sẽ đánh chết cô mất.

"Chaeyoung, em có thể nghe lời được không ? Anh không thể chiều em như trước kia được, cho nên bây giờ em cũng đừng cứng đầu nữa."

Chaeyoung chống tay lên giường, cô ngồi dậy, nghiêng mặt về phía Jeon Jungkook.

"Một năm anh bật âm vô tín, em gọi điện, gửi cho anh hàng trăm tin nhắn, nhưng anh không trả lời lấy một lần... lẽ nào chúng ta vẫn chưa phải người dưng sao ?"

Jeon Jungkook bực tức, anh quay người đi, trước khi ra khỏi phòng, anh nói với cô một câu.

"Thuốc anh để trên bàn, nếu như em không muốn mang thai thì uống, anh không ép em nữa."

...

Sau hai tháng, biểu hiện lúc này của Park Chaeyoung khá rõ ràng, nhưng cô cô sợ sẽ bị người nhà bắt gặp, cho nên không dám tới bệnh viện, chỉ lén lút tới hiệu thuốc nhỏ để mua que thử thai về.

Cô đã có thai rồi !

Park Chaeyoung giật mình, cô đánh rơi que thử thai xuống.

Rõ ràng... hôm đó cô đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi mà.

"Chae, con làm gì trong đó mà lâu vậy ?"

"Con... con... mẹ đợi con một chút !"

Park Chaeyoung vội nhặt que thử thai lên, định giấu vào trong túi áo, không ngờ, vừa mới cúi người xuống, cánh cửa đã được mở ra.

"Mẹ."

Bà Park không trả lời, ánh mắt hướng về thứ mà con gái mình đang cầm. Hiểu được chuyện đang xảy ra, bà lập tức tát cô.

"Thứ súc sinh ! Bây giờ mày biết làm cái thứ tiểu tam tiểu tứ rồi đúng không ?"

"Mẹ... con... con xin lỗi..."

Không suy nghĩ gì, bà Park đẩy ngã Park Chaeyoung xuống, do va đập mạnh, bụng dưới của cô co thắt lại, gương mặt trở nên tái mét.

"Mẹ... mẹ... bụng con... đau quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro