Chương 32: Kết thúc có hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần này có chuyện em nhất định phải nói với anh! Em nghĩ rằng anh có quyền được biết!" Nhật Hạ ngồi trước mặt Hải Đông mỉm cười nhìn anh.

"Anh lại bỏ quên thứ gì nữa sao?" Sau lần ở sân trường đó hai người đã trở về mối quan hệ đối tác làm ăn, dù có nói thế nào đi chăng nữa làm sao có thể làm bạn được chứ. Dù cho gặp lại tim có nhói đau nhưng đều đã trưởng thành cả rồi. Đều nên học cách chấp nhận rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả mà thôi.

"Em...từng mang thai!" Cô nhìn anh cố gắng không để lộ ra nỗi buồn. Lần nào nhắc đến con bé cô cũng rơi nước mắt.

"..." Anh nghe câu cô nói thì bàn tay đang cầm tách café chợt khựng lại. Anh đặt tách café xuống trên mặt không giấu nổi thái độ ngạc nhiên.

"Khi chúng ta ly hôn em không hề biết! Chỉ đến khi ở Đà Nẵng một thời gian em mới phát hiện ra..."

"Vậy đứa bé..."

"Em đã không giữ nổi con...Em xin lỗi..."

"..."

"Em vốn dĩ định không nói cho anh biết...Nhưng mà em nghĩ kĩ rồi dù gì cũng là con gái của chúng ta anh cũng nên biết đến sự tồn tại của con bé...Em mất con trong một vụ tai nạn khi đó con bé đã được hơn năm tháng rồi..."

"Là con gái của chúng ta sao? Con gái của anh..."

"Em đã chôn cất con bé ở Đà Nẵng...Em nghĩ anh cũng có quyền được biết...Em đã rất khó khăn. Em cũng từng nghĩ đến chuyện phá cái thai đi...Nhưng mà em đã không thể...Cho nên em đã quyết định sẽ sinh con dù cho con bé sẽ chỉ có mình em là mẹ...Nhưng cơ hội được làm mẹ đó đã không thể trở thành hiện thực..." Cô vừa nói vừa ngăn dòng nước mắt nóng hổi đang lấp lé ở khóe mi của mình.

"..." Hải Đông nhìn vậy thì dùng tờ giấy ăn đưa về phía cô.

"Cám ơn.." Cô nhận tờ giấy ăn từ tay anh rồi lại nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Đây là tấm ảnh của con bé! Đằng sau đó có ghi nơi em chôn cất con... Nếu có dịp anh hãy đến thăm con bé một lần...Con bé có lẽ sẽ rất vui..." Cô đặt tấm hình chụp siêu âm lên trên mặt bàn đẩy nó về phía anh.

"..."

"Em đi trước đây..." Nhật Hạ mỉm cười rồi đứng lên bước ra khỏi quán café.

Cầm trên tay tấm phim siêu âm của con gái mình, anh rơi nước mắt. Anh đã từng có cơ hội được làm bố sao? Anh đã từng có một cô con gái sao? Đây không phải là điều anh muốn sao có một cô con gái. Vậy mà anh đã làm gì thế này? Đến sự tồn tại của con gái mình anh còn không biết. Cuối cùng đến cơ hội đó anh cũng chả có trong tay. Anh quả thật đúng là một kẻ nhẫn tâm.

.

Huyền Anh ngồi ở hàng ghế bệnh viện một mình trên tay cầm tờ phiếu khám bệnh. Cô nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn mình rơi nước mắt. Giá như có anh ở đây bên cạnh cô thì tốt rồi nhưng cô còn chả dám nghĩ đến chuyện gọi cho anh. Bây giờ thì kết thúc rồi chỉ là sớm hay muộn thôi, anh cũng sẽ sớm nói lời chia tay với cô. Một người đàn ông có thể chung sống với người phụ nữ đã lừa dối anh ta sau bao nhiêu chuyện như vậy sao.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Linh Trang từ đâu xuất hiện trong chiếc váy bầu đứng trước mặt cô. Thấy Linh Trang cô vội vàng lau đi hàng nước mắt đang lăn trên má mình.

"Không có gì mình đến đây khám định kì!" Huyền Anh cũng ngạc nhiên không kém tại sao Linh Trang lại đột nhiên nói chuyện với cô thế này. Không phải cô ấy còn ghét cô hơn cả Nhật Hạ hay sao?

"Cậu...mang thai sao?" Linh Trang nhìn chằm chằm vào tờ giấy cô cầm trên tay.

Nghe đến đây cô gấp tờ giấy kết quả khám bệnh lại rồi nhét vào trong cặp.

"Cậu cũng đến đây khám thai sao?" Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Hôm trước có khám rồi, hôm nay đến đưa quần áo cho anh ấy..."

"Phải rồi chồng cậu là bác sĩ mà..."

"Cậu không sao chứ?"

"Ý cậu là sao?"

"Tôi đã nghe Hạ kể rồi, cậu và anh ta không sao chứ?"

"...Cậu...Không phải muốn chuyện này xảy ra sao? Tôi cũng sắp có cái kết của mình rồi còn gì. Chính là cái kết mà cậu mong muốn còn gì! Tôi có lẽ sắp ly hôn rồi...Cậu muốn nghe tôi nói điều này phải không?" Huyền Anh quay sang cô vừa nói vừa rơi nước mắt.

"Một năm trước thì đúng là như vậy... Tôi chưa bao giờ ưa cậu cả. Ngay cả lúc này cũng vậy. Nhưng mà...bây giờ nhìn cậu rất giống với bạn thân của tôi một năm về trước. Đấy là lí do tôi bước về phía cậu. Vì cậu cũng là bạn của tôi, cũng từng là đối thủ của tôi...Huyền Anh! Cậu đừng gục ngã... Cho dù tôi ghét cậu đến thế nào cậu cũng đừng gục ngã... nhất là khi cậu đang là một người mẹ..." Linh Trang mở túi xách ra, đặt xuống dưới ghế bên cạnh Huyền Anh một tập giấy ăn rồi bước đi.

"Chúng mình nói chuyện đi. Anh đợi em ở nhà!" Tin nhắn của Hải Đông hiện lên trên màn hình. Cô đọc xong tin nhắn trong đầu đã lường trước được đủ mọi chuyện. Thứ gì đến cũng sẽ đến phải đối mặt thôi.

.

"Em rất sợ! Em sợ rằng lúc đó anh sẽ không tỉnh lại nữa! Em thật sự không dám hình dung đến cảnh họ sẽ rút ống thở oxi của anh ra..."

"Mọi người vốn dĩ không thích em. Mặc dù em biết họ không thích em nhưng em vẫn muốn đối xử tốt với họ. Suy cho cùng nhiều người ghét em như vậy cũng đều có lý do cả, em thừa nhận em là người có lỗi. Nhưng mà em không quan tâm họ nghĩ gì chỉ cần anh ở bên cạnh em đối xử tốt với em là được rồi..."

"Từ khi em lên mười lăm tuổi em đã nhận ra rằng em không phải đang sống! Em chỉ đang tồn tại mà thôi... Em rất sợ quá khứ đó! Cho dù nhắm chặt mắt lại em cũng không muốn nhớ đến những năm tháng đó! Cho nên em mới mặc kệ những gì họ nói, những gì em đã trải qua làm sao mà họ biết được chứ?"

"Anh là người đầu tiên nói em đừng bỏ cuộc, cũng là người đầu tiên giang rộng đôi tay mình ra che chở cho em...Anh là người đầu tiên của em. Em rất yêu anh...Em muốn anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng của em. Cả đời này chỉ mong được là người phụ nữ của anh..."

"Sau này đợi đến khi anh biết hết mọi chuyện, có lẽ anh sẽ rất ghét em, cũng rất hận em nữa...Nhưng em chỉ muốn anh hiểu một chuyện. Tất cả những gì em làm đều là vì em yêu anh. Bởi vì với em anh là một người rất quan trọng..."

Anh chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô trên tấm ảnh cưới. Cô gái này cũng vì anh mà chịu đựng không ít. Nỗi đau của cô ấy cũng là do anh mà ra. Cho dù là tình nhân hay vợ mới anh cũng quan tâm đến cô ấy thật lòng. Anh thật sự không rõ bản thân mình đang nghĩ gì. Vừa là Nhật Hạ vừa là Huyền Anh rốt cuộc đâu mới là người con gái anh yêu?

Lúc nãy anh có nói chuyện rõ ràng với mẹ anh. Cuối cùng cũng đã đủ can đảm nói với bà rằng anh đã nhớ ra hết mọi chuyện. Anh cứ nghĩ nhất định mẹ anh sẽ rất vui mừng nhưng trái lại với hình dung của anh bà chỉ mỉm cười rồi thở dài vài tiếng. Trong kí ức của anh, cả nhà anh đều vô cùng quý cô con dâu đầu tiên, thú thật đi với nhau ra đường nhiều người không nghĩ mẹ anh và Nhật Hạ lại là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhưng đến Huyền Anh thì bà lại không hài lòng. Cũng phải làm gì có ai dễ dàng hài lòng với người đến sau như cô ấy. Nhưng mẹ anh lại nói về những ngày anh nằm trên giường bệnh. Cho dù cô gái đó đã làm điều không nên làm nhưng suy cho cùng cũng là vì yêu anh. Mong muốn lớn nhất của một người mẹ chính là thấy con mình được hạnh phúc, bà cũng vậy cũng muốn anh được hạnh phúc. Cho nên bà mới đối xử có phần khắc nghiệt với Huyền Anh vì bà thật sự muốn biết có đúng là cô gái này yêu con trai bà hay không, có đáng không khi con trai bà vứt bỏ người nó yêu suốt bao nhiêu năm trời. Bà đến bây giờ vẫn chưa biết được câu trả lời chỉ biết chắc một điều thời gian qua Huyền Anh đã cố gắng không ngừng, kiên trì bền bỉ nhẫn nhịn đợi một ngày bố mẹ chồng chấp nhận cô. Bà tin cô gái này thật lòng yêu con trai bà chứ không phải điều kiện của gia đình.

Một người phụ nữ sinh đứa con của mình ra, chứng kiến cảnh con trai mình cuốn băng trắng trên đầu, trên cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều chi chít những vết xước, không những thế bác sĩ còn nói tỉ lệ bình phục không thể xác định đều chỉ có thể dựa vào ý chí của người bệnh. Bà có thể an tâm được hay không? Bà chỉ có duy nhất một đứa con trai nếu anh có mệnh hệ gì bà biết sống sao? Ngày anh nằm trên giường bệnh không chỉ có mình bà vất vả khổ sở, cũng có một cô gái đều đặn đến chăm lo cho anh. Vì chăm sóc anh mà người đã gầy lại còn gầy hơn, khuôn mặt hốc hác đi trông thấy, đôi mắt lúc nào cũng có quầng thâm vì không ngủ đủ giấc. Nhiều đêm còn thức trắng vừa trông con trai bà vừa bận rộn với đống giấy tờ trên tay. Có những lần bà không kìm nổi nước mắt thấy Huyền Anh cầm tay anh vừa nhìn anh vừa rơi nước mắt. Khi ấy bà hiểu không chỉ có mình bà mới có tình yêu vĩ đại, cũng có một thứ tình yêu khác cũng đáng để trân trọng.

Bà hỏi anh, anh muốn quay về bên cạnh Nhật Hạ sao?

Anh lắc đầu.

Bởi anh biết dù anh muốn anh cũng không thể, cái gì đã là của quá khứ anh còn có thể kéo được về hiện tại hay sao? Bà hỏi anh, anh muốn ly hôn với Huyền Anh sao? Anh cũng lắc đầu. Dù anh có quên đi kí ức của ngày xưa, dù người kéo anh dậy khỏi lưỡi dao của tử thần là Nhật Hạ thì người ở bên cạnh anh cũng là Huyền Anh. Nếu không phải vì cô ấy hết lòng với anh như vậy thì cho dù anh có tỉnh lại trong đầu không có kí ức về cô ấy chỉ vì cô ấy chăm sóc anh thì anh cũng không thể chung sống được với cô ấy.

Lí do ở bên cạnh cô ấy đến lúc này chính là Tình Yêu. Có lẽ ban đầu thứ tình cảm của anh giành cho cô là Tình Thương thì bây giờ đã bước sang cái giới hạn Tình Yêu rồi.

"Anh đừng nói gì hết...Anh không nói, em cũng biết anh định nói gì..." Cô mắt đỏ hoe mỉm cười nói với anh. Lần này đứng trước mặt anh, cô không muốn khóc.

"Em..."

"Em hiểu tình cảm của anh dành cho cô ấy. Em không có quyền trách anh. Đi đến bước này đã là quá xa với em rồi. Được ở cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc...Dù cho em có là người thế thân của cô ấy một thời gian, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc...Tình cảm của anh dành cho người con gái mình yêu, em rất trân trọng nó...Mối quan hệ của chúng ta kết thúc không thể trách anh! Đều là do em ích kỉ không cho anh biết sự thật...Em xin lỗi..."

"Em nghe anh nói đã..."

"Xin anh đừng vì tình nghĩa mà không làm điều anh muốn! Em biết anh đối xử với mọi người rất tốt! Em muốn ở bên cạnh anh được anh đối xử tốt! Phải em rất muốn! Nhưng em cũng không muốn anh ở bên cạnh em mà nhớ đến người anh yêu! Anh không yêu em! Em chấp nhận! Em hoàn toàn biết! Em không hề níu kéo! Anh có thể yên tâm mà rời bỏ em..."

"Em nghe anh nói đã có được không?" Anh gắt lên.

"..."

"Anh nói anh ly hôn với em hồi nào? Anh nói anh không yêu em lúc nào? Sao em cứ vơ vào mình thế? Em có thể đừng chỉ nghĩ cho bản thân em được không? Lúc bên cạnh anh, em lúc nào cũng nói không muốn rời xa anh còn bắt anh hứa với em! Bây giờ em lại tự ý phá bỏ lời hứa đó trước rốt cuộc em muốn điều gì? Em muốn anh cút xéo khỏi cuộc đời em phải không? Anh biết em rất mệt mỏi nhưng em đừng có lúc nào cũng khiến mọi việc trở nên bi quan thế này..."

"Bi quan? Anh nghĩ em muốn điều này sao? Em cũng muốn ở bên cạnh anh như ngày trước! Cũng muốn được anh yêu! Nhưng mà anh đâu thể quên cô ấy, anh có biết cảm giác khi thấy người mình yêu hôn bạn gái cũ thế nào không? Anh có biết rằng cảm giác ấy đau đớn thế nào không? Em rốt cuộc đã hiểu cô ấy đã nói với em điều gì. Thứ không thuộc về mình mãi mãi không thể thuộc về mình..."

"Nhưng em đã đấu tranh vì nó còn gì! Em đã đấu tranh để đạt được hạnh phúc còn gì! Bây giờ em muốn vứt bỏ tất cả sao? Em muốn vứt bỏ anh, vứt bỏ thứ tình yêu đã giày vò em khiến cho em trở nên như bây giờ hay sao?"

"..."

"Anh yêu em! Em tin hay không thì tùy! Em nghĩ chỉ vì em ở bên cạnh chăm sóc anh khi anh bị tai nạn mà anh sẽ chung sống với em như vậy sao? Em chưa bao giờ có lòng tin vào bản thân mình rằng em đã khiến cho anh phải yêu em sao? Từ trước đến giờ em vẫn luôn nghĩ em là vật thế chân của cô ấy sao?"

"Anh..."

"Người em nên cảm thấy có lỗi chính là bản thân em! Phải anh là một thằng khốn nhưng anh thật sự đã yêu em! Anh không muốn giải thích chuyện anh và Nhật Hạ! Anh và cô ấy đã chấm dứt rồi. Bây giờ anh hỏi em một câu. Em có yêu anh không?"

"..."

"Anh yêu em! Muốn em tiếp tục là vợ của anh! Muốn tiếp tục cổ vũ cho em! Là nguồn động lực của em! Anh hỏi em! Em... thật sự muốn ly hôn sao?"

Huyền Anh nhìn anh với đôi mắt ngập nước. Cô thật không dám hình dung anh sẽ nói với cô điều này, không hình dung ra được cảnh anh sẽ tha thứ mà ôm cô vào lòng thế này. Lời anh nói yêu cô có phải là thật lòng không? Cô sợ lắm. Phải cô rất sợ. Bởi vì cô chỉ có mình nguồn động lực này, nếu ngay cả anh cũng không còn ở bên cô có thể tiếp tục sống nữa sao?

"Em xin lỗi! Em xin lỗi..." Cô chạy đến ôm chầm lấy anh, khóc nức nở.

Anh ôm lấy tấm lưng gầy của cô. Bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả của cô.

"Được rồi...Đừng khóc nữa! Em đừng khóc! Anh rất sợ nhìn em rơi nước mắt..." Anh vừa nói vừa mỉm cười. Anh biết kết quả khi đưa ra quyết định này là như thế nào, cũng biết lời anh nói có ý nghĩa gì. Nhật Hạ nói đúng cái gì là của quá khứ thì nên trả lại nó cho quá khứ, chúng ta sống ở hiện tại hướng tới tương lai, quá khứ suy cho cùng cũng chả là gì hết. Thời gian như dòng nước trôi, hòn đá cứng cáp còn bị mòn đi huống chi là lòng người. Đến đây thôi. Sóng gió như vậy là đủ lắm rồi.

"Còn một chuyện nữa em muốn nói với anh..." Huyền Anh nắm lấy tay anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

"Em vẫn còn chuyện gì nữa sao?" Anh nheo mắt khó hiểu. Chuyện gì cần biết cũng biết cả rồi. Chả lẽ còn chuyện gì kinh khủng lắm mà anh chưa biết sao?

"Em...Em có thai rồi..." Huyền Anh mỉm cười nhìn anh.

.

Trán Nhật Hạ hơi nhăn lại, mắt mở ra. Đêm qua cô phải ngồi tổng hợp lại doanh thu của khách sạn nên ngủ quên luôn tại phòng làm việc. Bây giờ đã hơn tám giờ sáng rồi. Cô nheo mắt trước cái nhìn chói chang của ánh mặt trời, vươn vai người đứng dậy chuẩn bị đi về nhà. Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, Andrew nói riêng ngày này cô có thể nghỉ nếu muốn.

Vừa bước chân ra khỏi phòng làm việc cô đã nhăn mặt. Tại sao giờ này mà thư kí vẫn chưa đến? Cô vừa xách cặp đi dọc hành lang vừa bấm điện thoại gọi cho thư kí của mình. Nhưng điện thoại vẫn chỉ vang lên tiếng tút tút không bắt máy.

"Happy Birthday To You! Happy Birthday to you..." Đột nhiên cửa thang máy mở ra. Những rải dây ruy băng được bắn lên. Mấy người đứng trong đó bước lại về phía cô trên tay cầm theo chiếc bánh gato nhỏ, cả Phương Thu cũng xuất hiện ở đấy cùng hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Cô thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi cả mẹ của anh cũng xuất hiện ở đây cùng với Harry.

"Con yêu! Chúc mừng sinh nhật!" Mẹ cô lại gần ôm lấy cô.

"Phó Tổng! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Cô thư kí của cô cười tươi cầm chiếc bánh gato nói.

"Hạ! Chúc cháu sinh nhật vui vẻ!" Mẹ của anh mỉm cười lại gần chỗ cô.

"Chị gái! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Mấy đứa em của cô đồng thanh.

"Cô! Chúc mừng sinh nhật cô! Cháu chúc cô luôn hạnh phúc và xinh đẹp!" Harry cầm hộp quà nhỏ trên tay nói với cô.

"Cám ơn mọi người! Cám ơn cháu Harry!"

"Còn gì nữa...Con nói còn điều muốn nói với cô mà!" Mẹ của anh nhắc khéo Harry. Thằng bé nghĩ ngợi một lúc rồi "Ah" một tiếng.

"Phải rồi! Cháu còn muốn chúc cô sớm kết hôn với bố cháu! Trở thành mẹ của cháu!" Thằng bé cười tít mắt.

Nghe câu nói của thằng bé, tất cả mọi người đều bật cười. Cô cũng mỉm cười ngại ngùng. Nhìn xung quanh mới thấy không có sự xuất hiện của anh.

"Được rồi! Hôm nay ăn sinh nhật buổi sáng! Mọi người mau xuống dưới sảnh đi..." Victor mỉm cười nhìn mọi người.

Đứng trong thang máy, mẹ cô vẫn không buông tay cô ra. Bà nhìn cô mỉm cười, mắt bà hơi ướt. Cô hiểu mẹ cô đang nghĩ gì, bàn tay cô nắm tay bà chặt hơn. Cô dựa đầu vào vai bà.

"Đây là sinh nhật đầu tiên mẹ được ở cùng với con! Mẹ thật không dám nghĩ sẽ có được cơ hội này..."

"Mẹ à..."

"Mẹ cảm thấy rất hạnh phúc! Nhìn thấy con gái mẹ lớn lên xinh đẹp giỏi giang thế này mẹ thấy rất hạnh phúc!" Bà rơi nước mắt nói nhẹ nhàng.

"Con cũng cảm thấy rất hạnh phúc..." Cô gật đầu.

"Sau này mẹ nhất định sẽ không để cho con phải chịu tổn thương nữa! Mẹ nhất định sẽ không buông tay con ra cũng sẽ không để người khác làm con đau đớn! Mẹ... sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho con!" Bà ôm chầm lấy cô.

Tất cả mọi người di chuyển bằng xe đến một nhà hàng buffet, cô ngồi cùng xe với những người lớn tuổi trong nhà, còn những cô em gái thì đi xe riêng.

"Tiếc quá! Hôm nay thằng Minh lại không về được! Có nó thì mới đông đủ chứ..." Mẹ anh thở dài nhìn cô.

"Không sao mà bác! Anh ấy cũng là vì công việc quá bận rộn thôi..." Cô mỉm cười nhìn bà. Dù như vậy nhưng cô cũng cảm thấy hụt hẫng lắm sinh nhật lần đầu tiên có cô có anh ở bên cạnh mà.

.

Nhật Hạ mở cửa bước vào căn hộ. Cô thở dài một tiếng vứt chiếc áo khoác cùng với khăn quàng cổ xuống ghế sofa. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi từ anh. Hôm nay cô đã có một sinh nhật gần như trọn vẹn, nó sẽ trọn vẹn nếu có anh ở bên cạnh cô.

Chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô mở to mắt vội vàng chạy ra mở cửa. Nhưng trước mặt cô là một người giao hàng với một bó hoa mẫu đơn trắng trên tay.

"Chị là Hoàng Nhật Hạ phải không ạ? Có người gửi hoa cho chị! Phiền chị kí vào đây!" Người giao hàng nói với cô.

"À vâng!" Cô ôm bó hoa trên tay rồi kì vào tờ hóa đơn.

"Cám ơn chị!" Anh ta nói rồi rời đi.

Nhật Hạ cầm bó hoa trên tay thắc mắc không hiểu người gửi bó hoa này là ai. Cô đóng cửa lại rồi nhận ra trên bó hoa có đính kèm một tấm bưu thiếp nhỏ.

"Chúc mừng sinh nhật! Chúc cậu hạnh phúc! Tôi chỉ muốn nói với cậu hai chữ 'Cám Ơn'! Cám ơn cậu Nhật Hạ! Sinh nhật vui vẻ. - Huyền Anh"

Cô gập tấm bưu thiếp lại rồi nhìn bó hoa trong tay mình. Nhìn những bông hoa mẫu đơn màu trắng nở rạng rỡ với hương thơm nhẹ nhàng, cô mỉm cười.

Hai giờ sáng.

Cô nằm trên giường mải mê đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm mà ngủ quên. Đột nhiên cô cảm nhận được một hơi thở nóng bỏng chạm lên làn da của mình. Cô nhăn chán hơi rùng mình rồi bừng tỉnh. Anh ở ngay phía trên cô trên người mặc áo sơmi miệng mỉm cười nhìn cô.

"Sinh nhật vui vẻ!" Anh nói.

Cô đáng lẽ đã nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để giận dỗi anh nhưng không hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt này của anh lại quên hết. Cô chồm người lên lấy tay kéo đầu anh lại hôn lên môi anh.

Sau sự đụng chạm mềm mại ấy. Hai người lao vào nhau như nam châm. Anh nhanh chóng lột sạch bộ đồ ngủ cô đang mặc trên người. Những ngón tay cô cũng thao tác không ngừng nghỉ từ khuy áo cho đến thắt lưng, mọi thứ của anh đều hạ cánh dưới đất.

.

"Em cứ tưởng hôm nay anh không về chứ..." Cô bĩu môi nhìn anh. Ngón tay vẽ những hình thú kì quái lên ngực anh.

"Đáng lẽ anh sẽ bay về sớm hơn nhưng tuyết rơi dày quá nên chuyến bay bị lùi lại đến tận ba tiếng đồng hồ..."

"Thậm chí đến một tin nhắn cũng không có nữa...Em lại tưởng anh ở bên cạnh Jess quên em rồi chứ?"

"Em đang ghen?" Anh tròn mắt nhìn cô.

"Jess có người bạn trai rồi! Anh ta làm ở bên sàn giao dịch chứng khoán!"

"Vậy nếu cô ấy chưa có bạn trai anh sẽ qua lại với cô ấy à?" Cô ngồi bật dậy không quên kéo chăn che đi cơ thể mình.

"Cô ấy theo đuổi anh lâu như vậy anh còn chả yêu cô ấy nữa là! Từ bao giờ mà em đa nghi như thế này đấy?" Anh cũng ngồi dậy nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó dỗi anh của cô.

"Từ lúc em yêu anh đấy! Được chưa? Thật là..." Anh phì cười quay sang ôm lấy cô còn lắc lư vài phát.

"Nhưng mà...anh không có quà gì cho em sao?" Cô hỏi mắt chớp chớp nhìn anh.

"Em muốn xem ngay à?"

"Đương nhiên rồi! Mau lấy cho em xem đi..."

"Cái này phải tặng khi chúng ta ăn mặc chỉnh tề một chút! Cho em xem bây giờ không thích hợp tí nào..." Anh lắc đầu.

"Là sao chứ? Em muốn xem mà..."

Anh cười trừ rồi với tay lấy một chiếc hộp nhỏ trong chiếc áo vest.

"Em chắc chứ?"

"Nói nhiều quá! Mau đưa cho em xem đi!"

Nhật Hạ nhận chiếc hộp nhỏ từ trong bàn tay anh. Ngay từ giây phút cầm chiếc hộp cô đã đoán được bên trong nó là gì rồi. Chiếc hộp được mở ra chiếc nhẫn Tiffany&Co được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch hiện lên. Cô nhìn chiếc nhẫn không nói lời nào.

"Em sẽ làm mẹ của con trai anh chứ?" Anh ngồi xích lại gần cô hơn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh với một đống cảm xúc hỗn đỗn đang dâng trào. Cô mỉm cười gật đầu. Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi. Anh khéo léo lấy chiếc nhẫn từ chiếc hộp ra, luồn nó vào bàn tay trái của cô. Cô ngắm chiếc nhẫn trên tay mình rồi dựa đầu vào vai anh.

"Cám ơn anh..." Cô thì thầm mắt ánh lên cái nhìn hạnh phúc.

"Sau này anh không hứa trước được mọi chuyện sẽ ra sao! Nhưng anh nhất định sẽ cố gắng...Cho nên em cũng kiên trì mà ở bên cạnh anh nhé..." Bàn tay cả hai luồn vào nhau. Cô gật đầu nắm chặt lấy tay anh hơn.

.

Đám cưới diễn ra vào tháng năm giữa cái nắng chói chang của ngày hè. Nhật Hạ và Đăng Minh đều không thích tổ chức xa hoa đều muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ mời vài người bạn thân thiết đến chung vui cùng gia đình. Nhưng cả hai đều thống nhất nơi tổ chức là ở Đà Nẵng, mảnh đất đã đưa cô và anh đến bên cạnh nhau.

Chủ hôn của đám cưới là Josh, khỏi phải nói khi nghe anh nói điều này anh ta đã vui thế nào. Nhật Hạ tiến vào lễ đường với chiếc váy màu kem vani mà mẹ cô chọn. Nó khéo léo ôm sát vào cơ thể cô, khoe ra những đường cong hoàn hảo, chiếc váy không hở hang nhiều nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Mái tóc của cô được xõa tung ra bồng bềnh trước gió. Cô cầm một bó hoa hướng dương trên tay, bó hoa rực rỡ y như chính cái tên của cô.

Anh đứng đó mỉm cười nhìn cô tiến vào lễ đường. Tiếng đàn ghita cùng với giọng hát ngọt ngào của Phương Thu vang lên tạo thành bài hát tuyệt vời nhất. Mẹ cô đặt bàn tay con gái mình vào lòng bàn tay đầy quyến rũ của anh. Bà gật đầu nhìn anh mỉm cười.

"Con gái của mẹ đã chịu tổn thương rất nhiều rồi! Mẹ tin rằng sau này con sẽ khiến cho con bé hạnh phúc! Hai đứa đều đã tổn thương rồi bây giờ là thời gian để hạnh phúc..."

"Con nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc..."

Mọi người ở dưới đều nở nụ cười mãn nguyện trân thành chúc phúc cho họ. Thậm chí con bạn thân của cô còn vội vàng cầm tờ giấy ăn mà lau nước mắt.

Nhật Hạ nhìn vào mắt anh, đôi tay cô siết chặt lấy bàn tay anh hơn.

"Em không biết chúng ta có thể ở bên cạnh nhau bao lâu. Bởi vì chúng ta không thể hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, cũng không thể biết chúng ta có thể nắm tay nhau đi đến tận cuối đời cho nên em chỉ cần ngày hôm nay thôi, hãy cứ yêu nhau như ngày hôm nay là được rồi..."

"Anh cảm thấy hình như rốt cuộc mình đã khiến em thành Juliet của cuộc đời anh rồi!"

"Vậy sao? Nhưng mà anh trở thành Romeo của đời em hay chưa thì phải xem đã..."

.

Nhật Hạ : "Dù không biết phía trước chuyện gì đang đợi tôi. Cũng không biết cuộc hôn nhân này liệu có kéo dài được mãi mãi hay không nhưng tôi vẫn muốn liều mình đánh cược. Vì cuộc đời này ta chỉ sống có một lần. Tôi không muốn hối hận. Tôi yêu anh ấy. Tôi cảm thấy rằng tình yêu của anh ấy với tôi đích thực là liều thuốc đa công dụng. Đầu tiên là giảm đau, thứ hai là an thần, thứ ba là tẩm bổ cuối cùng trở thành liều thuốc gây nghiện. Không có nó tôi không dám hình dung mình sẽ lên cơn thế nào..."

Đăng Minh : "Tình yêu của chúng tôi vốn dĩ ngay từ ban đầu đã là chữa lành vết thương cho nhau! Tôi không dám khẳng định tương lai phía trước thế nào nhưng tôi nhất định sẽ không buông tay cô ấy ra! Cô ấy nói đúng cô ấy không phải Juliet và tôi cũng chả phải Romeo! Chúng tôi không thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả! Chúng tôi chỉ có thể tạo dựng nó bằng chính đôi tay của mình! Công trình vĩ đại nhất cuộc đời mình với tôi chính là gia đình này..."

Hải Đông: "Quá khứ là ở phía sau. Hiện tại là bây giờ. Tương lai là ở phía trước."

Huyền Anh : "Sau tất cả tôi chợt nhận ra rằng vốn dĩ giữa tôi và Nhật Hạ không phải là đối thủ của nhau. Đối thủ lớn nhất của bản thân tôi chính là lý trí của mình. Mặc dù tôi rất mạnh mẽ vượt qua mọi trở ngại để có ngày hôm nay nhưng điểm yếu của tôi chính là tự coi thường bản thân mình. Thật ra ai cũng vậy dù rất ngưỡng mộ người khác cũng không nên tự hạ thấp bản thân. Mỗi chúng ta đều sinh ra với một lý do đặc biệt! Và bạn biết đấy, chúng ta đấu tranh để giành được hạnh phúc!"

Harry : "Cháu rất yêu bố mẹ của mình! Mọi người có nói cháu sắp có em trai rồi! Vì cả mẹ và cháu đều thích xem Iron Man nên mẹ đã quyết định đặt tên em là Tony! Bố cháu nói bố thích em gái hơn là em trai! Nhưng cháu thì thích em trai hơn vì cháu và em có thể cùng chơi Ultraman với nhau..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro