kí ức của "em".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mùa hè rực lửa, năm 2014.

khi cậu chỉ là một cậu nhóc mười tuổi sống trong khu phố nhỏ ở quảng đông. gia đình cậu phải quay về quảng đông ở tạm vì công ty ba cậu gặp vấn để về kinh tế tài chính. cuộc sống trở nên khó khăn hơn, một phần đột ngột phải xa bạn bè, xa nơi mình gắn bó bao năm qua mà đến một nơi xa lạ để sống. cậu từ đứa trẻ hồn nhiên, nhanh nhẹn lại trở nên trầm lặng, lạnh lùng, khác hẳn với cậu bé hạo tường trước đây.

cậu thường tự nhốt mình trong căn phòng tối, vì ba cậu đã trở thành kẻ bợm rượu đáng sợ, say vào lại la hét thậm chí là đập vỡ đồ đạc. cậu sợ lắm, khóc cũng nhiều.

hôm nọ, cậu cảm thấy ngột ngạt nên mạnh dạn bước ra khỏi nhà. nhìn bọn trẻ con trong xóm chơi đùa, cậu nhớ bạn của cậu, cậu muốn được như bọn họ. tâm trạng càng tuột dốc, gần như trở nên tuyệt vọng. cậu ngồi xỏm xuống bậc thềm trước nhà, đầu cúi xuống tay vẽ nguệch ngoạc dưới nền đất.

"này, có muốn chơi cùng em không?"

đứa bé khoảng tầm sáu bảy tuổi đưa tay ra trước mặt cậu ngỏ lời chơi cùng. cậu ngước mắt lên, nhìn gương mặt tươi sáng trước mặt. một cô bé dáng người nhỏ nhắn, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt dịu dàng đến xiêu lòng.

"có được không?"

"tất nhiên."

nói rồi cô bé nắm lấy tay cậu chạy về phía khu rừng đằng xa. đến nơi đã có vài ba người bạn khác cũng ở đó. nhưng có lẽ cậu là người mới và vì chưa thể thích nghi được với bọn trẻ ở đây, nên cậu dần lùi về sau, lại ngồi co ro ở một gốc cây.

"lại nữa rồi, anh lại ngồi như vậy nữa rồi. ra đây chơi với bọn em đi, tụi em đang chơi vui lắm."

vẫn là cô bé có ánh mắt dịu dàng ấy.

cậu không nói gì cả, chỉ cúi gầm mặt lắc đầu. rồi bỗng nhiên cô bé ấy đi mất, để lại cậu một mình nơi gốc cây.

"cho anh nè."

cô bé cầm trên tay cây kem chìa trước mặt cậu: "cầm lấy đi, em cho anh đó, hì hì." - nói rồi cô bé ngồi xuống cạnh cậu cùng ăn que kem còn lại.

cô loay hoay chẳng thể nào mở được gói kem bèn xoay sang phía cậu nhờ giúp đỡ: "mở ra giúp em với."

cậu nhìn sang cô bé đang cầm bằng hai tay đưa về phía mình. cậu cũng vừa mở của mình ra được, nhanh tay đưa sang cho cô bé: "em ăn đi."

"oaaaaa cảm ơn anh."

lặng im nghe tiếng lá bay xào xạc dưới nền đất, tiếng chim hót lao xao trên cành cây, tiếng nước chảy róc rách bên suối. không gian tỉnh lặng bình yên ngây ngất lòng người, nhưng cũng không thể nào cứu vãn được nỗi lòng đang dần chìm vào bóng tối của cậu bé hạo tường. bỗng:

"em có thể hỏi tên của anh không?"

ngập ngừng một lát cậu cũng chịu nói: "nghiêm hạo tường."

"nghiêm hạo tường tên đẹp quá. còn em là mây, nhà em ở phía đằng kia cạnh ngôi nhà màu trắng cao cao đó anh." - cô bé vừa nói vừa chỉ về phía khu nhà cách khu rừng này không quá xa.

"anh mới chuyển về đây hả? trước đây em chưa từng nhìn thấy anh."

cậu nhìn sang mây gật đầu.

"chuyển đến từ nơi khác chắc anh buồn lắm. nhưng không sao bây giờ chúng ta là bạn, anh có thể chơi cùng em bất cứ lúc nào." - mây cười híp mắt.

...

"thưa ba mẹ mây mới về."

"này tiểu mây, con chơi ở đâu mà người lấm lem bùn đất thế này hả?" - mẹ vừa phủi bùn đất trên người em vừa mắng.

"con chơi ở khu rừng bên kia kìa mẹ, hôm nay con còn có bạn chơi mới nữa đó."

vừa kể mây vừa cười khúc khích, là bạn mới, anh bạn có nét mặt ngơ ngơ ngác ngác đôi lúc cũng thấy dễ thương.

"bạn mới hả? trong cái khu này có ai mà con chưa chơi cùng đâu. nói xem là ai nào."

"là nghiêm hạo tường đấy mẹ. anh ấy nhà gần đây lắm, đi qua hai con hẻm nhỏ là tới rồi. lúc nãy con chơi trong đó vô tình thấy anh ngồi co ro có một mình nên con rủ anh ấy chơi cùng."

"nghiêm hạo tường? tên lạ quá nhỉ? chắc là người mới chuyển đến."

"mẹ nói chuẩn ý con luôn, anh ấy kể con nghe rồi."

...

"con về rồi."

"ừ hạo tường đấy à con, hôm nay thấy con ra ngoài chơi mẹ vui lắm. mau lên lầu thay đồ rồi xuống ăn tối, ba con cũng sắp về rồi đó."

người mẹ hiền diệu của nghiêm hạo tường vẫn một mực chung tình bên cạnh gia đình, chăm sóc cho người chồng vừa phá sản và cả hai đứa con còn nhỏ kia. quả là một người phụ nữ chuẩn mực, yêu thương gia đình, rất đáng ngưỡng mộ.

"mừng ba về."

cô chị gái lớn hớn hở chạy ra cửa vui mừng đón ba, có lẽ đây là lần hiếm hoi ông về nhà mà không hề nghe thấy mùi rượu bia ám đầy người.

"con chào ba."

"được rồi, cả nhà đợi ba một chút, ba thay đồ rồi xuống ngay." - thật chất con người của ông cũng không phải kẻ tàn ác, do áp lực công việc lại thêm cồn vào người là sẽ hung tợn, trở nên đáng sợ.

"hạo tường này, nghe bảo hôm nay con đã ra ngoài chơi cùng bọn trẻ con phải không?" - ông nhẹ nhàng hỏi.

"dạ đúng thưa ba."

"thấy thế nào, nơi này tốt chứ?"

"vâng."

...

nhiều hôm sau. vẫn là ngôi nhà màu xám nằm gọn trong một góc của khu phố nhỏ, trước nhà có bậc thềm, cửa vẫn đóng.

*ting ting*

cô bé mây ngoan ngoãn lễ phép gập người ngay khi có ai đó mở cửa.

"dạ cháu chào bác. cho cháu hỏi có anh hạo tường ở nhà không ạ bác?"

"cháu là...?"

"dạ cháu là bạn của anh ấy. cháu sang đây để rủ anh đến khu rừng bên kia chơi ạ."

hạo tường ở trên lầu đã có thể nghe được hết thảy cuộc trò chuyện giữa mẹ mình và em mây. không cần mẹ lên gọi, tự khắc đôi chân hạo tường bước xuống.

"aaa hạo tường đây rồi."

"mẹ cho con sang chơi với em mây được chứ?"

"được rồi, hai đứa đi cẩn thận đấy."

"vâng cháu chào bác."

mây vui vẻ tung tăng đi phía trước, còn hạo tường lẻo đẻo theo sau. cậu cũng chả hiểu vì sao, nhưng mấy hôm nay cậu luôn chờ đợi khoảnh khắc này, cậu biết em sẽ quay lại tìm mình, em ấy đã nói luôn sẵn sàng chơi cùng mình mà.

"hạo tường, nhìn nè. anh có biết là hoa gì đây không?"

"hoa tulip."

"đúng thế, là hoa tulip đó." - mây bật ngón cái của mình lên biểu hiện câu trả lời chuẩn xác của hạo tường.

"em thích sao?"

"ừm. không những đẹp mà còn có ý nghĩa về tình yêu nữa."

mây nói rồi nhìn xuống tay mình đồ đạc lỉnh kỉnh, toàn là thứ lát nữa bọn nhóc sẽ chơi: "ơ rơi mất con gấu bông của em rồi."

"để anh nhặt giúp em."

hạo tường cúi xuống nhặt con gấu bông cho em, là chú gấu màu nâu. phủi bớt bụi bám lên thân gấu, rồi đưa lại cho mây.

"cảm ơn anh." - hehe

"đưa cho anh, để anh cầm cho." - hạo tường thấy mây cầm nhiều đồ trông nặng nề nên đã ngỏ ý muốn giúp.

"được chứ? hạo tường giúp em nhé?" - mây mặt hớn hở đặt đống đồ xuống đất rồi vươn mình cho đỡ mỏi. khi mây đặt chúng xuống hạo tường liền gập người cầm chúng lên và tiếp tục đi.

"bọn trẻ con ở đây thường hay ra khu rừng này chơi sao?"

"đúng vậy đó anh, vì chỗ này rộng lại còn mát nữa chơi thích lắm. nhưng mà bọn em chỉ được chơi đến năm giờ chiều thôi là phải về nhà rồi."

con đường nhỏ được điểm tô thêm chút nắng nhẹ của ban chiều, như soi dẫn cho mây và hạo tường đến với khu rừng mà em thích.

"chào mọi người, bọn tôi đến rồi đây."

cô bé mây lúc nào cũng nhanh nhạu và nhiều năng lượng như thế này: "đây là tường ca, chúng ta chơi cùng nhé."

mấy đứa trẻ con ở đây vô cùng thân thiện, vừa mới đến đã được chào đón nồng nhiệt. mọi người giúp đỡ nhau rất nhiều, chơi vui cười ríu rít cả khung rừng nhỏ.

"hôm nay vui quá anh nhỉ?"

"ừm" - hạo tường cười mỉm đáp lại.

"oaaaa anh cười rồi, cười xinh lắm hạo tường."

mây cười tít mắt nhìn hạo tường, cậu bỗng thấy thật thần kì. cậu tự hỏi, tại sao lại có người đáng yêu như thế này? tại sao lại có người xuất hiện kịp lúc cứu rỗi lấy mình trong khi chính bản thân mình cũng không thể làm được? gió vẫn thổi, mây vẫn cười, nhìn thấy nụ cười của em cậu cũng bất giác đẩy khóe môi mình lên.

gió xuân như đang quay về với cậu, giữa một bầu trời mùa hạ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro