1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu đơn phương luôn là loại tình cảm khiến người ta day dứt, muốn lại gần nhưng không thể, muốn buông bỏ thì lại không làm được. Có hai kiểu người yêu đơn phương, một kiểu là dũng cảm tỏ tình, nói ra tình cảm của mình, kiểu thứ hai là kẻ hèn nhát chỉ biết đứng từ phía sau dõi theo họ, ảo tưởng một ngày họ sẽ quay đầu lại nhìn. Cô thuộc kiểu người thứ hai, cô thừa nhận bản thân mình hèn nhát, yếu đuối, nhưng cô thà trở thành kẻ hèn nhát để được ở bên cạnh anh dõi theo từng bước chân của anh, còn hơn là nói ra tất cả rồi đến tư cách ở bên cạnh anh cũng không có. Thích anh 7 năm, từ khi còn là một thiếu nữ 16 tuổi đến khi trở thành một cái gái xinh đẹp 23 tuổi. Chặng đường 7 năm đó không quá dài nhưng cũng đủ để khiến tình yêu củacô đối với anh ngày một lớn hơn. Có một người bạn của cô nói rằng cô bị anh bỏ bùa rồi nên mới chấp mê bất ngộ như vậy.

Những lúc đó cô chỉ cười cho qua chuyện. Bản thân cô đôi khi cũng cảm thấy hình như chính mình đã bị anh bỏ bùa nên mới kiên trì yêu anh lâu như thế. Dù có thật sự như thế thì cô cũng cam tâm tình nguyện để anh bỏ bùa. Chỉ là tình yêu của cô anh chưa một lần nhìn đến, cũng chưa một lần ngoái đầu lại nhìn.... Năm 16 tuổi anh cứu cô khỏi một đám côn đồ, ngay từ lần đầu gặp gỡ cô đã bị rung động trước vẻ đẹp xuất chúng của anh, những cú đánh dứt khoát và mạnh mẽ của anh khiến cô càng rung động mãnh liệt. Sau đó cô biết được anh là con của một người bạn của mẹ, thế là từ ngày đó cô thường xuyên rủ mẹ sang nhà bác gái đó chơi để có thể gặp được anh.

Ban đầu anh chỉ nói một hai câu với cô, nhưng với sự đeo bám và lải nhải không ngừng của cô thì anh cuối cùng cũng mở rộng lòng từ bi liệt kê cô vào danh sách bạn bè của mình. Cô đương nhiên rất sung sướng có dịp gì là liền rủ anh đi ăn uống, chơi bời, anh đương nhiên không từ chối, chỉ là mỗi lần như thế anh đều dẫn theo đám bạn của mình nên cô và anh chưa từng có không gian riêng. Dù buổi hẹn là do cô tổ chức nhưng chính cô lại là người bị cho ra rìa, coi như không khí. Đến năm 17 tuổi khi đã xác nhận rõ tình cảm của mình cô quyết định tỏ tình với anh, hôm đó cô làm một hộp bánh trứng muối, rồi bỏ vào một cái hộp quà rất đẹp, gói cẩn thận rồi đi ra sân bóng. Dáng vẻ lúc anh đá bóng rất đẹp trai, rất soái, thu hút rất nhiều ánh mắt và sự yêu thích của phái nữ. Đợi anh dưới cái nắng 37 độ, khiến người cô mồ hôi nhễ nhãi, những cô gái khác lúc đầu còn hứng khởi sau đó liền bị cái nắng tháng 5 làm cho mất hứng, kéo nhau đi hết rồi. Cuối cùng cũng đợi anh đá xong, cô lập tức cầm chai nước và khăn chạy đến trước mặt anh. "Anh uống nước đi, khăn lau mồ hội đây."

Cô chìa chai nước và chiếc khăn ra trước mặt anh. Anh cũng không từ chối nhận lấy, cười nói "Cảm ơn em." Lúc anh chuẩn bị vặn nắp thì một cô gái không biết chạy từ đâu tới, cũng chìa chai nước và chiếc khăn lau mồ hội ra trước mặt anh, cất giọng ngọt ngào, cùng hơi thở dốc nhè nhẹ do vừa chạy. "Cho anh này." Chỉ ba từ đơn giản trong vài giây ngắn ngủi anh liền ném chai nước và khăn cô vừa đưa cho người bạn phía sau rồi nhận lấy chai nước và khăn từ cô gái kia, anh xoa đầu cô ấy giọng nói tràn ngập quan tâm. "Nắng như vậy còn chạy ra đây làm gì, ốm thì làm sao?" "Không sao đâu, anh đá bóng cả mấy tiếng dưới trời nắng còn không sao nữa là." Cô gái cất giọng ngọt ngào nũng nịu. Anh vuốt mũi cô ấy một cách cưng chiều rồi tự nhiên khoác vai cô ấy đi ra khỏi sân bóng. Đi được vài bước anh dường như nhớ ra điều gì, anh dừng bước, quay lại nhìn cô, nói một câu. "Anh với bạn gái đi ăn, em về trước đi" Rồi tiếp tục sánh bước bên bạn gái của mình.

Cô như nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang, anh đã có bạn gái rồi sao? Cô chậm một bước mất rồi. Anh đá bóng bao lâu, cô đứng dưới nắng bấy lâu, người cô ướt sũng, còn cô ấy thì từ trên xuống dưới không một giọt mồ hôi, vậy mà anh chẳng hề có một câu quan tâm hay hỏi cô "Có mệt không?". Cô nâng chiếc bánh trứng muối mình cất công làm cả buổi tối hôm qua cười chua chát, cô đành ăn một mình vậy. Từ đó cô quyết định chôn chặt tình cảm của mình vào tận đáy lòng, chỉ dám ở bên anh với tư cách là một người bạn không hơn không kém. Anh thay bạn gái như thay quần áo, nay còn đang ôm ấp cô này, ngày mai đã thấy anh anh em em với một cô gái khác, không biết có bao nhiêu cô gái bị anh làm tổn thương rồi.

Mỗi lần nhìn những cô gái đó khóc lóc xin anh quay lại cô chỉ biết tặc lưỡi lặng lẽ kéo cô ấy tránh xa khỏi tầm mắt của anh tránh để cô ấy nghe được những lời khiến mình tổn thương, vì với người anh không còn tình cảm thì anh sẽ đối xử rất vô tình. Anh đam mê ca hát vô cùng, những buổi văn nghệ ở trường không lần nào là vắng anh, anh hát rất hay, cô cũng rất thích nghe. Anh từng nói với cô sau này muốn trở thành ca sĩ, lúc đó cô đã cười mà nói rằng"em nhất định sẽ trở thành fan cứng của anh." Suốt ba năm theo đuổi ước mơ trở thành ca sĩ, mỗi một bước chân của anh đều có bóng dáng cô dõi theo, lúc anh khó khăn, lúc anh cực khổ luyện hát đến mất tiếng, lúc anh bị các ca sĩ nổi tiếng khác dè bỉu, coi thường và cả những lúc anh tỏa sáng trên sân khấu. Và cuối cùng mọi sự cố gắng của anh đều đã được đền đáp xứng đáng, anh trở thành ca sĩ nổi tiếng với nhiều bản hit, có cho mình hàng nghìn người hâm mộ, có cả club riêng. Anh tỏa sáng rực rỡ như một ngôi sao ở tuổi 22. Còn cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc. Cô rất thích nghe anh hát, thích nhìn anh đứng trên sân khấu biểu diễn, bởi vì giữa biển người mênh mông, tiếng reo hò ồn ã, anh sẽ không bao giờ nghe được tiếng hét nhỏ bé của cô. "Jimin, em yêu anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro