Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kanato! Dừng lại!" Subaru nhanh chóng đánh bất tỉnh Kanato trước khi cậu ta bóp nát cổ của Liane. Đỡ lấy thân thể của Kanato, đôi mắt phượng đỏ tấy của hắn liếc về phía người con gái nằm im trên giường, trong đôi mắt phượng luân chuyển một hồi suy nghĩ giãy dụa.

"...."Laito đã mất đi vẻ phóng đãng thường ngày không kiềm chế được của hắn, giờ đây trên gương mặt quyến rũ của hắn chỉ còn lại một vẻ mặt lạnh lẽo. Lục mâu giờ đây tăm tối không còn tia gọn sóng nhìn về phía Kanato bất tỉnh. "Tốt nhất là khoá chặt cậu ta vào một cái quan tài nào đó, đừng để cho cậu ta xổng chuồng."

Subaru nhíu mày khi nghe được giọng nói âm dương quái khí của Laito. Nhốt anh em của mình vào trong quan tài? Hắn ta rốt cuộc bị cái gì vậy?

"Này, đừng quá đáng như vậy!"

"Ta quá đáng sao? Nó thiếu chút nữa giết chết Liane." Ngồi xuống giường, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô gái, trong đáy mắt đều là không tha, bệnh trạng. "Cái gì nguy hiểm đối với cô ấy, thì cứ trực tiếp xử lý đi."

Một bộ dáng đều không sao cả.

Bản chất vampire vốn là vô tình, nhưng rất hiếm vampire nào lại có thể si tình đến mức thế. Bản chất của Laito thì ai cũng rõ, một kẻ đầy tội lỗi như hắn thì càng sẽ không bao giờ xem xét tình yêu là thật. Hắn ta yêu thích nhất là tình dục, chỉ có tình dục mới có thể thoả mãn được Laito.

Bọn họ thèm khát dung mạo hắn, thân phận hắn, thì hắn lại thèm khát cơ thể nóng bỏng của bọn họ. Một giao dịch rất hoàn hảo, không phải sao? Hắn ta chỉ đăm đăm đuổi theo những gì mình thích, những gì liên quan tơi dục ái đều có một chân hắn ở trong đó. Thậm chí nữ nhân của huynh đệ cũng dần dần ngả vào lòng hắn. Không ai là không yêu cái ngọt, không ai là không yêu một nam nhân xấu xa lại đào hoa. Khí chất cùng bản tính của hắn đủ để cho mọi nữ nhân thèm khát hắn, mơ ước chính bản thân mình có thể nắm giữ được vị vampire đào hoa này.

Laito thể hiện cho bọn họ thấy được bản chất hoa hoa công tử của mình, làm một người tình nhân hoàn mỹ nhất, nhưng hắn không có yêu.

Tình yêu của hắn đã dâng kính lên cho chính người mẹ ruột của mình. Một mối tình cấm luyến loạn luân ngọt ngào và hấp dẫn nhưng cũng đầy đau đớn. Tình cảm của mình bị chà đạp, bị chính cha đẻ của mình nhốt vào ngục tối, chứng kiến được người mẹ - người yêu của mình ở bên người nam nhân khác. Những điều đó như liều thuốc thần kinh kích thích tâm lý Laito. Một con người âm tình bất định, đĩ thoã lại dâm đãng. Một tên bại hoại.

Mà giờ đây, tên bại hoại này lại là người dám đứng lên sát phạt anh em mình, cũng vì một thứ gọi là tình yêu.

"Laito! Kanato là em cuả ngươi!" Reiji một bộ dáng không vui, ngữ khí lạnh nhạt nghiêm túc vang lên. "Cho dù cậu ta có thiếu chút nữa giết chết Liane đi chăng nữa thì ngươi cũng không có quyền giết chết cậu ta!"

"Vậy thì để cho cậu ta giết chết Liane sao?" Ngẩng đầu lên đối diện với nam nhân cao ráo tuấn mỹ, Laito trào phúng nở nụ cười. "Anh làm được sao?"

"Liane chỉ là vị hôn thê của chúng ta, mà chúng ta chưa bao giờ thiếu hôn thê, nếu không có cô ta, chúng ta còn có người khác. Hoặc đơn giản hơn để cho các cậu hiểu, cô ta là bình máu, nguồn cung cấp đồ ăn của chúng ta, không có đồ ăn này sẽ còn đồ ăn khác. Mà đối đồ ăn thì các cậu cũng biết rồi đấy. Tốt nhất các cậu đừng làm mất mặt gia tộc Sakamaki! Anh em giết nhau chỉ vì một con mồi? Laito Sakamaki, đây là một hành vi mà giới vampire không thể chấp nhận được. Đừng nói với tôi rằng cậu yêu cô ta, yêu chưa bao giờ có trong từ điển của chúng ta và nó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời chúng ta." Reiji đẩy đẩy mắt kính, hắn như không nói ra lời 'sự thật' này. "Cho dù bây giờ không có Liane Devian Angelo, thì chúng ta vẫn sẽ có người khác. Vì một người mà nhiễu hết quỹ đạo cuả cuộc sống, tôi thật không hiểu nổi."

"Cô ta giấu diếm chúng ta quá nhiều thứ, và điều đó mang lại nguy hiểm cho chúng ta. Các cậu có thể suy nghĩ rằng điều đó không sao. Nhưng tôi không cho phép một thứ nguy hiểm như vậy xuất hiện ở đây. Ngưng ngay thứ gọi là cảm xúc tình yêu của các cậu lại, các cậu vẫn còn quá là ngây thơ. Gia tộc của cô ta là gia tộc giết vampire. Các cậu không nhìn thấy những tên vampire mà cô ta đã giết sao? Nếu như gia tộc cô ta bảo vệ chúng ta, thì chúng ta đã không gặp trường hợp Ayato bị mê huyễn như thế."

Đôi mắt đỏ nhìn qua một loạt anh em, rồi dừng lại ở người con gái nằm ở trên giường. Reiji đè nén lại cảm xúc lạ thường trong lòng mình, hắn ta tình nguyện nghe theo lí trí, chứ không phải con tim mình.

Yêu sao?

Trong giới vampire đầy nhục dục ham mê này, yêu là thứ quá xa xỉ đối giống loài như hắn.

Yêu.....là một thứ quá xa xỉ.

"Ha.. HAHAHAHAHAHA!" Laito khục ra một tiếng cười, rồi hắn điên cuồng mà cười lớn, dùng một bàn tay che lấy gương mặt mình. "Em nghe thấy không Liane, người mà em ỷ lại, người mà em tin tưởng chỉ có thế thôi. Hắn ta nói nếu không có em, thì hắn vẫn sẽ có nhưng cô dâu khác. Hắn nói em là kẻ nhiễu đi quỹ đạo sống của hắn, em có nghe thấy không Liane~ Hahaha! Người mà em yêu nhất, lại đối xử với em chả ra gì.... trong khi tôi đây thì em chưa bao giờ...Haahaha!!"

Shu nhìn Laito đang điên cuồng cười rồi nhìn qua Reiji với bộ dáng trầm mặc lạnh nhạt đứng ở một bên. Đôi mắt xanh biển của hắn ẩn hiện qua một mạt suy nghĩ.

Reiji không phải là nói sai hoàn toàn, nhưng chung quy thái độ ác liệt của nó vẫn là quá đáng. Reiji nói đúng, Liane dấu diếm quá nhiều thứ. Sự che giấu đó là môt thứ có thể hoàn toàn phá vỡ mọi thứ, trong tình yêu, bí mật luôn là thứ nguy hiểm, và nó cũng là nguyên nhân chính khiến mọi thứ đổ vỡ.

Cơ mà, tựa hồ như bọn hắn bỏ qua một điều quan trọng. Tình yêu vốn đến từ hai phía, nhưng liệu tình yêu đó có đích thực đến từ Liane D. Angelo không?

Đó là điều mà Reiji suy nghĩ.

Hắn cảm thấy rằng trong mối quan hệ này, bọn hắn là những kẻ ngu muội. Bọn hắn không hề hiểu yêu, cũng không lí giải được yêu là gì. Hắn yêu Liane sao? Mà Liane cũng yêu hắn sao? Yêu tựa hồ rất đơn giản nhưng cũng phức tạp, nó vừa ngọt ngào mà cũng cay đắng. Cái cảm xúc như sóng xô vồ vập trong lòng hắn như thế này, có được gọi là yêu không? Mà thái độ của Liane đối với hắn, có phải yêu hay không, hắn không xác định được.

Vô pháp xác định được.

Loài sinh vật như hắn, vô pháp hiểu được "yêu" mang ý nghĩa gì.

Hắn không muốn rơi vào bể tình trầm luân, hắn không muốn bản thân mình phải đi lệch khỏi những quỹ đạo mà hắn đang tính toán. Hắn chỉ còn cách kìm nén lại những cảm xúc như muốn trực trào này lại, rồi hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dù sao Liane là người phản bội trước, phải không?

Cô dấu diếm những bí mật đó, đối xử với bọn hắn như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó là sự phản bội, phản bội trong tình yêu. Cùng những mối quan hệ mập mờ của cô ấy cùng những tên nam nhân nào đó khiến cho Reiji cảm thấy có chút ghê tởm.

Ghê tởm Liane sao? Bản thân hắn cũng không phải sạch sẽ gì, cớ sao hắn lại ghê tởm cô? Cái cảm giác phẫn nộ cùng ghen tị này khiến hắn trở nên rối loạn, và hiển nhiên Reiji không hề thích điều đó.

Cô, là người phản bội trước, phải không?

Cho nên hắn hẳn là có quyền đúng không?

"Undead, ngài có ổn không?" Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên trong hàng lang trống vắng, tạo nên tiếng vang vọng thanh thót.

".....Tại sao lại hỏi thế?" Thiếu nữ dựa vào chiếc ghế đen tuyền xinh đep gai góc của mình, ngón tay trắng khẽ lật trang sách. Đôi mắt bạc chưa hề ngước lên nhìn qua người trước mặt một tí nào.

"Undead, ngài không thể lừa dối tôi được." Ngữ khí lo lắng của nữ nhân một lần nữa vang lên, phá lệ vang vọng.

"Ta nói rồi Lovera, ta rất bình thường." Undead gập cuôn sách lại, trên gương mặt tinh xảo không hề biểu hiện ra bất ki cảm xúc nào.

"Nếu như ngài nói ngài vẫn bình thường, thì cớ sao ngài lại buồn đến thế?" Nữ thần Tình Yêu bước lên, nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Undead. Ngữ khí thành khẩn mà đau xót. " Ngài biết mọi chuyện đều do Lance sắp đặt đúng không? Cho nên cầu xin ngài, đừng biểu hiện đau đớn như vậy nữa. Ta sẽ..."

"Ta hoàn toàn ổn." Lovera còn chưa nói xong thì Undead đã chặn câu nói của cô ấy lại, cô gấp cuốn sách lại, đưa một tay lên bưng trán. "Lovera, đủ rồi. Lance là anh trai ngươi, dùng những lời lẽ không hay đổ thừa cho anh trai mình như thế."

"Undead! Đó không phải là đổ thừa! Bây giờ ngài đang rơi vào cái bẫy của hắn! Ta dám cá rằng hắn ta đã sử dụng phép thuật lên đó, chúng ta chỉ cần giải..."

"Không cần. Đó không phải là bùa chú, đó là cảm xúc thật của hắn ta."

"Không thể nào! Sợi tơ của hắn không hề nói dối!"

"Lovera. Nhiều lúc thứ ngươi cho là đúng, nhưng thực chất lại là sai. Tơ tình không nói lên điều gì cả. Ngươi nói rằng ta yêu bọn hắn, nhưng Lovera à, ta có hiểu yêu là gì đâu?" Giọng nói lạnh nhạt át đi tiếng nói dồn dập của Lovera. "Ngươi nói ta buồn, nhưng Undead như ta có hiểu được sự buồn bã là gì đâu?"

"Lovera, bọn họ không yêu ta. Và ta cũng chưa bao giờ yêu bọn họ. Ta đã nói với ngài rồi, Undead là không được phép yêu, chúng ta không xứng đáng có được tình yêu. Ta với bọn họ, đơn thuần là sự hấp dẫn nhau được kích thích trong hoocmon của bọn họ mà thôi. Đừng lãng phĩ thời gian của mình nữa." Undead đứng lên, làn váy dài màu đen xinh đẹp lay động theo từng bước chân của người.

"Vậy giờ ngài bỏ lại hết mọi thứ ở nhân giới sao?! Gia đình ngài, người yêu của ngài, cuộc sống mà ngài mong chờ sao!" Cô gái đứng lên, làn váy tím cổ điển lay động theo từng nhất cử nhất động của cô ấy. "Ngài rốt cuộc là bị cái gì vậy? Đây đâu phải tác phong của Undead mà ta biết?"

"Tác phong của cô ấy, em có bao giờ biết đâu? Lovera." GIọng nam trầm thấp lại quyến rũ như đàn cello vang lên giữa hành lang yên ắng, phá đi không khí không thoải mái giữa hai người. Thân ảnh mặc vest trắng cao ráo lại ôn nhu quyến rũ như ánh quang minh bước vào trong cung điện u tối, như ánh mặt trời toả sáng xinh đẹp lại hấp dẫn. Ưu nhã cao quý lại ẩn tàng ra khí chất xâm lược sát phạt, âm u kìm nén.

Lovera ngồi phịch xuống, đồng tử màu tím mộng mơ thường ngày nay lại kinh hãi đến vạn phần, đôi môi hồng hào không thể nói nên lời.

"L..Lance."

"Lovera." Lance gợi lên khoé môi, nụ cười ôn nhu đặc trưng của một vị thần Ánh Sáng nở rộ trên môi, mái tóc vàng xoăn xoăn nhẹ nhẹ cùng gương mặt tuấn mỹ vô góc chết của hắn cùng một thân khí chất ôn nhu nhưng mạnh mẽ lại mang theo vô hạn hắc ám quỷ súc tạo nên một sức hút vô hạn.

Bước chân hữu lực mà mạnh mẽ bước về phía thiếu nữ, như một động tác quen thuộc mà ôm lấy eo cô gái, đặt lên đôi môi đỏ mọng đó một nụ hôn nhẹ nhàng mà thâm trầm. Đôi mắt vàng kim từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào một người duy nhất.

"Undead."

"...." Đôi mắt bạc liếc lên nhìn nam nhân cao ráo trước mặt, không có một tia tình cảm nào tồn tại trong đôi mắt đó. Undead cụp mắt xuống, che đi những suy nghĩ sâu trong đáy lòng mình, mặc kệ đôi mắt âm trầm tìm tòm như muốn vạch trần mọi thứ, mọi thứ bí mật của cô.

"Anh.. Anh đã làm gì cô ấy?" Lovera nhìn về một bên Undead, người đang được nam nhân to lớn kia ôm vào lòng.

"Hửm? Làm gì là làm gì?" Vuốt ve gương mặt của người trong lòng, Lance thở ra một tiếng thoả mãn.

"Anh biết rõ ràng là mọi chuyện sẽ không có khả năng xảy ra như thế này! Undead không có khả năng yêu anh!"

"Câm miệng!" Một đạo tia sét đánh qua mặt Lovera, bay thẳng tới góc cột của cung điện. Lovera run người khi nhìn thấy vết cháy đen sậm ghê người đằng sau.

Bao nhiêu lần, bao nhiêu lần rồi, tức tưởi dâng lên như núi lửa trào lên khiến cho Lovera không nhịn được mà muốn khóc.

Rõ ràng giữa bọn họ không hề có thứ gì gọi là 'tình yêu' tồn tại, nó chỉ đầy rẫy sự u ám, trầm thấp và đáng sợ. Lovera là nữ thần Tình Yêu, Tình yêu đối với cô rất to lớn, cô biết giá trị của tình yêu như thế nào và nó nên diễn ra như thế nào.

Lance đã biến tình yêu của mình thành một thứ vô cùng đáng sợ, Undead thì lại cự quyệt nó. Hai người quan trọng trong cuộc đời làm thần của cô lại trở nên như thế, khiến cô không biết làm sao mà chỉ thấy bản thân mình vô dụng.

"Lovera, ngài trông có vẻ mệt mỏi, ngài nên đi nghỉ ngơi đi." Cánh tay trắng nõn của Undead ôm lấy thắt lưng hữu kiện của Lance, mái tóc bạc che đi gương mặt khiến Lovera không thể nhìn ra được biểu cảm gương mặt của cô.

"Undead nói đúng, gương mặt em đã tái xanh rồi, em nên nghỉ ngơi đi. Lovera." Nam nhân cường hữu mà u ám nói với Lovera, gương mặt tuấn mỹ như thiên sứ lại lộ ra vẻ tà ác đến kì lạ. Động tác trên tay hắn vẫn ôm lấy người con gái, thể hiện quyền sở hữu của hắn đối với cô gái, như thể tuyên bố với tất cả mọi người, cô gái này là của hắn.

Lovera như bị đóng băng, lăng lăng nhìn Undead cùng Lance rời đi. Bộ dáng cam chịu lại yên lặng đó, hoàn toàn không phải phong cách của Undead.

Nếu Undead như bình thường, ngài ấy sẽ cùng Lance tiến hành một trận chiến không có hồi kết, chứ không phải yên lặng cam chịu như thế này.

Có điều gì hoàn toàn mờ ám ở đây.

Tựa hồ như một hồi âm mưu đáng sợ.

"Undead." Nam nhân lười biếng toạ vào ngai vàng của hắn, bộ dáng ôn nhu lại đầy hàm súc âm u gọi tên bé trong lòng.

Undead chớp mắt, thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Cô ngước mắt lên nhìn Lance, có chút hoảng hốt khi nhìn thấy dục vọng hắc ám kinh người của hắn, nó trực tiếp mà bại lộ. Nỗi niềm khát khao cùng yêu dấu kinh dị của Lance khiến bản thân một Undead như cô phải có chút sợ hãi.

Lance ôm lấy Undead, cánh tay cường tráng mà hữu lực ôm lấy thiếu nữ tinh xảo, để đôi chân dài trắng của cô quấn lấy thắt lưng hữu kiện của hắn, để cặp mông nộn nàng ngồi trên đùi hắn. Lance rất thoả mãn.

Rất là thoả mãn.

Cảm giác có Undead trong lòng mình, nó tốt lắm. Nó bình dịu hết mọi âm u ác ý của hắn, cô như liều thuốc dịu đi những cơn đau đên thấu xương vì nhung nhớ thèm khát. Cô, là tia ánh sáng chân thật duy nhất trong cuộc đời thần tiên giả dối của Lance.

Lance, không thể sống thiếu Undead.

Hắn ta biết bản thân hắn ta sẽ trở nên điên rồ như thế nào nếu như Undead không hề ở bên hắn. Nỗi đau đớn như chất ăn mòn âm ỉ âm ỉ thiêu cháy hắn khi nhìn thấy Undead lựa chọn một người nào đó không phải hắn.

Tình yêu hắn dành cho cô hơn cả vạn năm, có sao cô lại có thể nhẫn tâm bỏ qua mà lựa chọn người khác ngoài hắn?

Lance không tin vào vận mệnh, hắn ta chỉ tin vào bản lĩnh và chính bản thân mình. Lance ích kỉ tới nỗi, hắn bất chấp hết mọi thứ, bao gồm cả sự hận thù của Undead đối với hắn, chỉ để Undead bên cạnh hắn,

Tình yêu hắn dành cho Undead ích kỉ tới nỗi, hắn sẽ làm mọi thứ để có cô và hắn sẽ làm mọi thứ để Undead không thể yêu ai ngoài hắn.

Hắn mắc một căn bệnh nan y khó chữa, và liều thuốc duy nhất là Undead.

Nụ hôn nhỏ vụn rơi trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Undead, hơi thở ấm áp nóng cháy của nam nhân khiến cho Undead nửa tỉnh nửa mê. Bàn tay to lớn mang theo ấm áp cùng lửa nóng du loạn trên khắp cơ thể cô mà sờ soạng. Tiếng nỉ non như mật ngọt vang lên nhỏ nhẹ bên tai cô, ngọt ngào mà nóng bỏng.

Nhưng Undead không cảm thấy gì cả.

Cô không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Cơ thể tựa như con rối mặc cho nam nhân bài bố, đôi mắt bạc xinh đẹp nay chỉ còn một mảnh hoang vu.

Cô đang làm cái gì?

Cái thứ tâm trạng âm trầm buồn bực cùng thất vọng này đã xâm chiếm lấy cô từ khi Undead biết được mọi chuyện. Lời nói vô tình như đao cắt hung mãnh ghim vào trong lòng cô, Undead tự hỏi, tình yêu mà cô dành cho bọn họ là đúng hay sai, cách yêu của cô đối với bọn họ là đúng hay là sai.

Mà yêu bọn họ, là đúng hay là sai?

Undead tự gọi bản thân mình là kẻ ngu muội, một vị thần ngu muội.

Cô còn quá non dạ trong chuyện tình cảm, trong cuộc tình đầy âm mưu này, cô đã trao tình yêu thuần khiến nhất của mình cho bọn họ, và đổi lại là, cô không có cái gì cả.

Nhưng cô phải dự đoán đến điều đó chứ nhỉ?

Lời nói tựa như gió bay, nó mang theo nhiều ý vị trong đó. Nó có thể là chân thật, nó có thể là nói dối...Nó căn bản chỉ là lời nói, một lời nói mà bất kì người nào có thể nói được. Undead đã như một kẻ mù, tin tưởng vào điều đó một cách ngu muội mà không nhận ra được liệu nó có phải là sự thật hay không.

Thế mà cô còn ra sức bảo vệ cho bọn họ.

Ngu muội.

"Undead." Tiếng nam nhân quyến rũ mà tà ác vang lên bên tai cô, hơi thở ấm nóng khiến cho tai cô có chút ngứa. Bạc mâu nhìn chăm chú gương mặt nam thần tuấn mỹ trước mặt, chống chọi với đôi mắt vàng kim đầy đam mê yêu thương đến bệnh hoạn trước mặt.

Hơi thở ấm nóng, nụ hôn của hắn khiến cho Undead có chút đê mê, mê muội.

Như li rượu nồng chỉ xuất hiện lúc người khác rơi vào tuyệt vọng nhất.

Khiến cho người chỉ muốn mãi say, mãi chìm vào sự an ủi sung sướng đó, không bao giờ muốn đối diện với sự thật.

Say đến điên dại, say hết kiếp này, say cho cháy lòng.


Bảo: hô hô ta đã trở lại... và ta lại tiếp tục biến mất. Ta đột nhiên thích ngược tâm rồi các nàng ạ, cho nên hihizzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro