chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thi tốt nghiệp đại học đang cận kề, cậu lúc nào cũng lao đầu vào học. Tài liệu ôn thi chồng chất cao như núi. Một ngày 24 tiếng thì hết 20 tiếng là học. Vì ước mơ là kiếm được thật nhiều tiền nên cậu không cho phép mình được nghỉ ngơi.(Thứ ham tiền :))) )

Mỗi ngày cậu dành 3 tiếng để ngủ, 1 tiếng để nghỉ ngơi, ăn uống. Vì học nhiều quá nên sức khỏe cậu không được tốt. Có khi bị nhẹ thì chảy máu mũi, nặng thì ngủ ngất đi luôn. Bố mẹ cứ khuyên răn miết nên cậu đã tăng thời gian ngủ lên 5 tiếng, tuy chỉ nhiều hơn lúc đầu 2 tiếng nhưng sức khỏe cậu đã đỡ hơn trước nhiều, cậu không còn bị ngất đi nữa.

.

"Mẫn Hiền à, đi ăn với tao không? Hôm nay anh đây sẽ bao cưng"- Thành Vân hí hửng ở đầu dây bên kia

"Cưng này không rảnh đâu, sắp thi rồi, mày biết mà"

" Chỉ là đi ăn một lát thôi mà"- Thành Vân chán nản nài nỉ

"Khoảng thời gian đi ăn với mày tao có thể học thuộc một bài đấy"

"Chán thật, thôi thì tao đi ăn với bạn trai không cần mày nữa,hứ"

"Tao xin lỗi, thi xong đi chơi bù, mà mày cũng phải lo ôn thi đi chứ"

"Tao biết rồi mà, thôi tao cúp máy đây"

"Ừm"

Nói rồi cậu lại tiếp tục học, học và học.

.

"Thưa chủ tịch, thông tin về cậu trai kia đã có rồi ạ"

"Mau nói đi"

"Cậu ta là Bạch Mẫn Hiền, học rất giỏi luôn đúng nhất khôi, sinh viên năm cuối. Gia đình không giàu cũng không nghèo. Có người bạn rất thân tên là Thành Vân. Cậu ta được rất nhiều người quý mến vì có vẻ ngoài ưa nhìn vừa còn học rất giỏi. Và một điều quan trong là ước mơ của cậu ta là muốn vào công ty này làm đấy ạ. Báo cáo hết"

"Vậy khỏi lo tìm cách kết nạp cậu ta vào công ty, tự cậu ta sẽ tìm đến"- Anh mỉm cười lạnh lùng

.

Rồi ngày thi đại học cũng đến. Ngồi trong phòng thi cậu cắm cuối làm bài không bỏ sót câu nào. Còn ở bàn bên kia, Thành Vân làm được một cây thì bỏ một câu, liếc đôi mắt đáng thương kia nhìn khắp nơi tìm người giúp đỡ.

.

Kì thi kết thúc cậu lo lắng thấp thỏm chờ điểm, bỗng Thành Vân hớt ha hớt hải chạy tới, thở thở hồng hộc nói "Mẫn Hiền, có điểm rồi"

"Thật hả ! tao mấy điểm? "- Cậu nôn nóng hỏi

"Ai biết đâu, tao nghe thầy cô nói là có điểm là chạy tới báo mày liền, có kịp coi đâu"- Thanh Vân 'ngây thơ' nói

"Vậy mà làm tao mừng, mà thôi đi coi điểm, nhanhhhhhh!"- Nói rồi cậu lôi Thanh Vân chạy tới bảng điểm giữa sảnh trường

Người người đứng xem điểm đông nghẹt, khó khăn lắm Thành Vân mới chen vào được

"Á! Hiềnnnnnn"- Thành Vân bỗng hét toáng lên

"Sao? tao bao nhiêu điểm"

"Tao đậu rồi mừng quá, còn điểm mày đợi chút để tao coi hihi"

"Mày làm tao mừng hụt hai lần rồi đó nha, thằng kiaaaaa"- Cậu bực bội

Thanh Vân dò tìm cái tên Bạch Mẫn Hiền, há hốc miệng khi nhìn thấy kết quả của cậu

"Mày đậu THỦ KHOA rồi Hiền à!!!! "- Thành Vân hét to vui mừng

"Thật hả!!!"- Cậu mừng rỡ nhảy cẩng lên

Cậu cố gắng bình tĩnh xem lại một lần nữa. Là sự thật, cậu đã đậu thủ khoa thật rồi, ước mơ bấy lâu nay đã trở thành sự thật. Nhưng nó chỉ mới thành sự thật 50% thôi, còn 50% còn lại là xin được vào Phác thị làm việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam