Bắt cóc (1) - Nỗi đau về tinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vỹ Dạ liền cầm lọ đựng giống hoa ra vườn trồng, sau khi gieo hạt giống xong, cô xách một chậu nước ra tưới, sau tất cả mọi việc đã làm xong thì cô vào nhà để ăn sáng. Hôm nay Trấn Thành đi làm rất sớm nên lúc cô dậy đã không thấy anh ở đâu, cô ngồi xuống bàn ăn sáng, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình có số của bà Lâm, cô lập tức bắt máy:

- Alo...con nghe đây mẹ.

Cô nói trước, thỉnh thoảng cô cũng có gọi về hỏi thăm sức khỏe hai người:

- Vỹ Dạ hả?

Bên kia vang lên một giọng nói của người đàn ông, thì ra là cha cô

- À..dạ..dạ

Cô lắp ba lắp bắp, không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một cảm giác bất an.

- Hôm nay con có rảnh không? Con ra ngoài gặp ta một chút nhé?

- Ra...ngoài sao?

Cô do dự cô nhớ rất rõ những luật lệ trong căn nhà này, nếu ai làm trái sẽ bị trừng phạt.

Người tài xế dừng xe trước cửa nhà Lâm Gia, cô ra lệnh cho người tài xế ra về không cần chờ rồi một mình mở cửa đi vào, ông Lâm và bà Lâm đã ngồi ở phòng khách chờ cô. Vỹ Dạ ngỡ ngàng khi nhìn thấy mẹ mình vẫn khỏe, cô quay sang nhìn ông Lâm, ông không nói gì chỉ nhìn cô.

- Ta có chuyện muốn nhờ con - Ông Lâm quay sang nhìn cô.

- Vâng - cô cúi đầu trả lời.

- Ta đã lỡ chơi thua, con có thể lấy cho ta 3 trăm triệu không?

Vỹ Dạ giật mình, ngước đầu nhìn ông, trong đôi mắt thoáng sợ hãi lên tiếng.

- Con...con

- Chính hắn ta muốn hại ta, hắn ta đã chơi gian để hại ta, Vỹ Dạ à, con giúp ta đi.

- Con...con không thể giúp ba được.

- Sao? Lâm Thái Bằng nhíu mày hỏi.

- Con không thể làm thế được.

"Chát" vừa nói xong ông Lâm tức giận, đưa tay tát mạnh vào mặt cô, lực của ông rất mạnh khiến cho cô bị ngã, khoé miệng chảy một dòng máu tươi, cô ngẩn người nhìn ông, Hạ mẫu cũng giật mình đứng dậy, khuôn mặt ông tràn đầy sát khí khi chỉ tay vào mặt cô lớn tiếng chửi mắng.

- Dừng lại ngay, nếu hôm nay ông muốn giết nó thì hãy giết tôi luôn đi - Bà Lâm kiên quyết nói.

- Tránh ra

Ông ta đẩy mạnh bà ra, ông hung hăng nắm lấy cánh tay của cô kéo cô đứng dậy.

- Ta hỏi lại lần nữa, có giúp ta không?

Vỹ Dạ tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, ông ta bị cô từ chối đang tức giận lại càng tức giận hơn, ông quay sang cầm lấy cái gậy tàn thuốc bằng thủy tinh giơ lên, bàn tay siết chặt tay cô hơn, Vỹ Dạ đau đến phát khóc, Lâm mẫu giữ tay ông lại cầu xin.

- Tôi xin ông, hãy tha cho Tiểu Dạ, làm ơn tôi van xin ông mà.

Ông ta mặc kệ lời van xin của bà ấy mà tiếp tục đánh đập cô.

- Có giúp không?

- Tiểu Dạ à, không được - bà Lâm quay sang ôm chầm lấy cô, khàn giọng nói nước mắt của bà đã ướt đẫm khuôn mặt.

Lâm Thái Bằng tức giận hét lên:

- Đồ khốn kiếp.

Đột nhiên trong đầu ông ta nghĩ lên một kế hoạch xấu xa...dùng cô làm con tin! Hahaha.

- Mau thả tôi ra.

——————————————————————————

Mình b f1 mn ơi con bn mình f0
Đúng là đôi bn cùng tiến
Không có tâm trng đ viết truyn luôn á
V sau mình s ít ra chap cho mi người đc đc mong mn thông cm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro