Đi làm cùng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về đến nhà, anh và cô cũng ăn cơm tối rồi lên phòng ngủ, anh nhất quyết bắt cô ngực chung với mình. Cô lại không chịu thế là cả hai cứ nói qua nói lại, kết thúc là cô nằm cho anh ôm ngủ, ôi cuộc đời lý tưởng.

———————————————————————————-
*Sáng hôm sau.

- Tiểu Dạ dậy thôi - Trấn Thành đẩy phía sau lưng của cô một cái.

Vỹ Dạ khẽ nói một tiếng, mơ mơ màng màng mở miệng:

- Đừng quấy rầy em ngủ.

- Còn ngủ nữa sao, ngủ tiếp thì sẽ thành heo đấy.

Trấn Thành rửa mặt xong vẫn thấy cô vẫn chưa có ý định rời giường, khoé miệng chợt nhếch lên, cười xấu xa.

- Nhanh lên một chút, còn không mau không đứng dậy, anh liền phạt em.

Cô giật mình nói, hai gò má đỏ lên:

- Trấn Thành.....

- Tỉnh rồi?

Trấn Thành buông cô âm thanh khàn khàn, thở hổn hển thật may là cô tỉnh, nếu không còn hôn như vậy thì anh cũng không dám đảm bảo có ăn cô luôn hay không?

- Nhanh đi rửa mặt anh chờ em dưới lầu.

Vỹ Dạ ngượng ngùng gật đầu một cái cho đến khi cửa phòng đóng lại, mới đứng dậy chạy đến phòng tắm.

- Cái gì? - Vỹ Dạ nhất thời không kịp phản ứng.

- Có gì lạ sao? Anh chỉ muốn mỗi giờ đều được nhìn thấy em - Ánh mắt chân thành của Trấn Thành làm cho cô đắm chìm từng chút một, đột nhiên trầm tĩnh ngay cả chính anh cũng sợ hết hồn.

- V...vâng - Cô không hiểu sao lại đồng ý với anh, một phần là cô không muốn người mình yêu chịu khổ, còn một phần là cô không muốn ai quyến rũ anh. Vỹ Dạ cảm giác trong lòng anh còn có một bí mật không cách nào chạm đến.

———————————————————————————
Xe thể thao dừng trước cửa một cao ốc cao chọc trời, đây là lần đầu tiên cô đến đây.

*Tập đoàn Huỳnh Thị.

- Tổng giám đốc, thư ký Nguyễn muốn gặp anh - Thư ký đã rất kinh nghiệm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Trấn Thành liền vội vàng báo cáo, vẫn không quên liếc nhìn Vỹ Dạ bên cạnh anh.

- Ừ - nhẹ nhàng đáp một tiếng, lanh lẹ đi xuống xe sau đó vòng qua sườn xe đi tới vị trí bên kế tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, vươn tay:

- Xuống xe thôi.

Vỹ Dạ nhìn anh một cái, đưa tay khoác lên bên trong bàn tay anh.

Gương mặt Vỹ Dạ hơi đỏ lên, nghe được sự mập mờ trong lời nói.

Trấn Thành ngược lại vô cùng tự nhiên ôm eo cô đi vào trong cao ốc.

Trong đại sảnh cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của các cô gái, cô chỉ nhẹ nhàng cưỡi một tiếng đã sớm biết anh rất được hoan nghênh, nhưng không nghĩ sẽ được hoan nghênh đến mức như thế.

- Hình như các cô gái ở nơi này cũng rất thích anh - Trong thang máy chuyên dụng, vẻ mặt Vỹ Dạ nhàn nhạt nói xong nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận muốn chết.

Quả nhiên, khoé miệng Trấn Thành tuỳ ý nâng lên, dùng thêm sức ôm hông của cô, để cho cô dán vào mình chặt hơn, hơi thở ấm áp phun ở giữa cổ. Âm thanh đầy truyền cảm vang lên ở bên tai - Em ghen sao?

- Không có, làm sao có thể - Trả lời không đúng tựa đầu liếc về hướng khác . Người đàn ông này thật là đáng ghét, biết rất rõ còn muốn nói ra, cố ý bêu xấu cô.

———————————————————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro