Ngủ chung 18+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả hai đều thiếu oxi trầm trọng thì anh mới buông cô ra, kéo luôn bàn tay cô đi đến giường, cả hai đều ngã xuống, trong nháy mắt, mặt Vỹ Dạ đỏ lên không còn hình dáng. Cô đứng lên, thoát khỏi vòng tay của anh, định bước ra ngoài nhưng Trấn Thành đột nhiên ôm eo cô:

- Đừng đi, ở lại đây với tôi.

Đột nhiên nghe lời nói dịu dàng của anh, nét mặt cô càng thêm ngượng ngùng khó chịu.

- Tôi phải về phòng nữa.

- Không cần, đêm này em ngủ ở đây - Trấn Thành siết chặt vòng tay hơn, không cho cô rời khỏi.

- Anh không phải đứa bé.

Bất đắc dĩ đẩy cánh tay đang ôm mình ra nhưng đáng tiếc hình như Trấn Thành quyết tâm không muốn để cô đi.

- Tôi mới đi về nên mệt, em là vợ phải chăm sóc tôi - Lúc cô chưa kịp phản ứng đã dùng sức ép cô vào ngực của mình hơn.

- Á...- Vỹ Dạ giãy giụa.

- Đừng động.

Âm thanh cảnh cáo vang lên, hơi thở nam tính đầy mùi rượu vang ở bên tai, mặt Vỹ Dạ đã đỏ nay còn đỏ hơn.

- Anh làm gì thế? Mau buông tôi ra.

- Ngủ - Anh trả lời trống không.

- Hả...ưmh- Trấn Thành cúi người tiếp tục hôn cô, môi mỏng bá đạo vang lên mấy chữ.

- Em tiếp tục nói, tôi tiếp tục hôn.

Vỹ Dạ lập tức che miệng lại, lắc đầu một cái, ngoan ngoãn để anh ôm tuỳ ý.

————————————————^^———————————

- Cái gì? - Đầu óc Vỹ Dạ không khỏi bốc hỏa mặt như muốn rỉ máu, một màn tối qua hiện lên trong đầu cô, quay lại thì thấy anh đang nhìn chằm chằm cô:

- Ai cho anh nhìn tôi đắm đuối như vậy? - Vỹ Dạ mắt không dám nhìn thẳng Trấn Thành, bọn họ kết hôn từ lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng giường mặc dù cả hai chưa chạm vào nhau. Trấn Thành tóc mò nhìn cô trân trối, bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt cô.

- Lưu manh, tôi không có - Vỹ Dạ đẩy thân thể anh ra, người đàn ông này thật là không biết xấu hổ, lời nói lộ liễu như vậy mà cũng có thể nói ra.

- Em thật không muốn - Trấn Thành cười tà mị

- Không muốn. - Nói rồi vén chăn lên định bước xuống giường, thời điểm cô sắp rời đi. Trấn Thành liền đứng dậy, phía sau quàng tay ôm thân thể của cô, đặt cằm lên vai cô giọng nói dịu dàng:

- Tiểu Dạ, có thể giữa chúng ta có thể thử một lần.

Tiểu Dạ? Từ lúc nào anh chuyển cách gọi cô vậy? Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Anh đang nói đùa với tôi phải không?

Cánh tay Trấn Thành ôm cô càng chặt hơn, đôi mắt vội vàng nhìn cô:

- Tôi không đùa, Tiểu Dạ tôi chưa biết mình có thể yêu em hay không ? Nhưng ít nhất hiện tại tôi rất cần em, vậy sao chúng ta không thử chung sống hoà hợp.

Hơi thở nam tính mùi bạc hà phát vào tai Vỹ Dạ khiến cô rùng mình cứ như lại có thêm một luồng điện chạy vào tim. Mặt cô đỏ bừng bừng nhìn anh, anh tiếp tục hôn lấy môi cô, lần này lại bạo dạn đưa lưỡi vào tách hai hàm răng của cô ra, tìm kiếm lưỡi cô. Vỹ Dạ thấy mình cả người nóng ran, nhịp thở khó khăn hơn, một sự cuồng dã xâm chiếm trong khoang miệng, lưỡi anh quấn lấy cái lưỡi thơm thở của cô mà mút lấy. Tim của cô đập nhanh liên hồi không ngừng được, cô không cách nào chống trả người đàn ông cuồng dã này. Trấn Thành hôn mặt rồi từ từ chuyển xuống cổ cô, cắn nhẹ một cái để lại dấu vết làm Vỹ Dạ cảm thấy ngưa ngứa, sau đó anh lại hôn xuống xương quai xanh, bàn tay anh nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ trên người của cô xuống, một thân thể ngọc ngà với làn da trắng như sữa hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt của Trấn Thành nhìn thân thể kia đầy ham mê, mặt cô đỏ ửng, đúng là xấu hổ chết đi mà.

- Trấn Thành, anh đừng nhìn như vậy

Anh nóng nẩy cởi bỏ những chướng ngại vật trên người, giải phóng cho thứ to lớn đang căng trướng đau nhức. Trấn Thành dùng hai tay tách hai cánh đùi cô ra, thân dưới đẩy mạnh vào trong.

- Ưm...Trấn Thành...đừng...đau quá.

Đau, chợt một cảm giác như cắn đứt tâm can cô ùa đến. Đau chết đi được, khoé mắt bắt đầu ngấn nước cô sợ hãi cánh tay ôm chặt lấy lưng của anh, từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh, cô thét lên.

- Trấn Thành...đừng mà...hộc...thật...thật rất đau...ưm.

Trấn Thành thấy vậy đau lòng liền ngước lên dịu dàng hôn lấy nước mắt của cô.

- Ngoan đừng khóc, chốc nữa sẽ hết đau thôi.

Anh nói nhưng thân dưới vẫn kịch liệt luận động, càng lúc càng tăng lực cho những cú thúc mạnh mẽ phía dưới.

Cô cắn chặt môi dưới, đau đến khoé tả, Trấn Thành nhìn cô khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cô. Anh lại không dám có động tác tiếp theo, Vỹ Dạ gắt gao ôm lấy anh, cô nức nở nói.

- Trấn Thành...em không chịu được...

- Ưm...Á...a

Không biết bao lâu, anh mới có thể xâm nhập vào cô, chỉ mới tiến sâu vào trong, một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra. Vỹ Dạ càng siết lấy anh hơn, cô khổ sở kêu lên. Lúc này sự ra vào trong cô mới thuận lợi, anh đưa tay vuốt tóc cô dụ dỗ.

- Không cần lo, hãy thả lỏng ra.

Đau đớn sau khi biến mất, cô bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Trấn Thành càng thêm điên cuồng luận động. Vỹ Dạ đưa tay che mặt, lúc này cô rất xấu hổ, tại sao cô lại cứ rên lên thành tiếng chứ, Trấn Thành đưa tay gỡ tay cô ra, đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn cô.

-  Em là của anh, là của một mình anh.

Vỹ Dạ hai tay ôm lấy bờ vai, ôm chặt lấy cơ thể anh. Nương theo từng nhịp điệu đầy tốc độ của anh. Vùng bụng phẳng lỳ phập phồng theo sự kích tình của hắn. Hơi  thở càng thêm gấp gáp dồn dập.

Một lúc sau, khi cô thực sự không thể dịu được nữa, khoái cảm tột cùng dâng lên trong hai cơ thể. Trấn Thành gầm lên, liền có một dòng nước ấm tuôn vào bên trong cô.

- Trấn Thành- Vỹ Dạ lớn tiếng gọi tên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro