Chương 2: Đăng kí thi HSG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi bước ra khỏi lớp với lon cà phê trong tay, cố gắng uống hết trước khi bước vào văn phòng. Hơi cà phê nồng nàn lan tỏa, len lỏi qua từng hớp, nhưng không đủ để làm dịu đi cảm giác lo lắng trong lòng. Tôi lững thững bước đến chỗ bàn cô Nguyệt, từng bước chân nặng trĩu, lòng không ngừng thấp thỏm rằng mình sắp bị khiển trách vì đi trễ.

"Thưa cô, em đến rồi ạ," tôi nhỏ nhẹ lên tiếng, ánh mắt vô thức dừng lại ở chồng luận văn đang nằm ngổn ngang trên bàn cô. Giấy tờ, bút mực, tất cả những thứ liên quan đến giáo viên, nhưng lại làm tôi tự hỏi tại sao cô lại cần viết luận văn như thế? Lẽ ra cô nên đang soạn giáo án hay làm những công việc mà một giáo viên thường làm chứ nhỉ?

Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt câu hỏi, nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì thì cô Nguyệt đã ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng đầy uy nghiêm.

"Cô gọi em lên có việc gì vậy ạ? Có phải là do em đi trễ hồi sáng không ạ?" Tôi hỏi, không quên nắm chặt mép áo, như thể tìm chút an ủi từ mảnh vải nhỏ bé ấy.

Cô nhìn tôi một lát rồi bất ngờ đưa tay lên búng nhẹ vào trán tôi. Hành động ấy, dù bất ngờ, lại chứa đựng sự thân thiện đến lạ, làm tôi cảm thấy có chút gì đó dễ chịu.

"Em hâm à? Một học sinh như em đi trễ một chút thì có sao đâu mà lo," cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu pha chút trêu chọc, như muốn xua tan bầu không khí căng thẳng. Rồi cô dừng lại một lúc, lôi từ trong cặp ra một tờ đơn đăng ký dự thi, tờ giấy trắng tinh với những dòng chữ ngay ngắn hiện ra trước mặt tôi.

"Cô muốn em tham gia kỳ thi Học sinh giỏi Văn cấp Thành phố này. Nếu em vượt qua được thì em có thể tiến đến vòng thi cấp tỉnh và, ai biết được, có thể là cấp Quốc gia luôn."Tôi đứng đờ ra, đầu óc như ngừng hoạt động trong giây lát.

Hả? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cô Nguyệt muốn tôi tham gia kỳ thi Học sinh giỏi Văn cấp Thành phố á?

"Thế em có tham gia được không?" Cô Nguyệt hỏi, ánh mắt kiên định, như thể đã biết trước câu trả lời của tôi.

"Dạ vâng, được ạ," tôi đáp lại, giọng nói bình tĩnh đến lạ. Mặc dù trong lòng còn đang rối bời, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý, không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng nói từ phía bàn khác, giọng thầy Hải – giáo viên bộ môn Hóa của trường, vang lên đầy tha thiết.

"Thầy biết... Em còn phải lo cho nhiều cuộc thi khác. Nhưng mà làm ơn đi, trong đội tuyển Hóa chỉ có em là giỏi nhất thôi. Thầy cũng chỉ tin tưởng em, nên em đồng ý tham gia được không?"

Tôi quay đầu lại, và không khỏi ngạc nhiên khi thấy thầy Hải đang cầm một tờ giấy, dúi vào tay một học sinh đứng gần bàn. Ủa? Đó là Dương mà, nó làm gì ở đây vậy?

Bất ngờ, tôi cầm tờ đơn đăng ký và chạy lại chỗ Dương, khẽ kéo nhẹ tay áo nó.

"Này, mày ở đây làm gì thế? Hồi nãy mày có đi theo không sao tao không thấy mày?" Tôi hỏi, trong lòng vẫn còn chút bối rối vì sự xuất hiện bất ngờ của Dương.

Dương quay sang, không nói gì, chỉ búng nhẹ lên trán tôi rồi cười trìu mến. Nụ cười ấy, dù nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự ấm áp, như thể mọi lo lắng của tôi bỗng chốc tan biến.

“Đúng là, bộ mày tưởng chỉ có mỗi một con đường để đến văn phòng thôi à?”

“Mày…” Hai tay tôi vỗ vỗ lên mặt mình. Nói là vỗ nhưng thực chất là để che đi gương mặt đang đỏ bừng bừng của tôi. Cái gì vậy nè trời, cười thôi có cần đẹp trai đến vậy không?

“Vậy… em nghĩ thế nào?” Thầy Hải bên cạnh nhìn Dương, ánh mắt thể hiện rõ sự cầu khẩn.

“Dạ được, em sẽ tham gia.” Dương nhận lấy tờ đơn đăng ký từ tay thầy Hải rồi kéo tôi ra khỏi văn phòng.

Vừa bước vào lớp, sự tò mò không thể kìm nén khiến tôi buột miệng hỏi:“Ê nè, nãy thầy Hải đưa mày cái gì vậy?”

“Cái này á hả?” Dương liếc nhìn tờ đơn trên tay rồi quay lại nói với tôi.

“Thầy muốn nhờ tao tham gia cuộc thi HSG Hóa cấp thành phố.”

“Uầy, giống tao thế. Cô Nguyệt gọi tao lên để đưa cho tờ đơn đăng ký thi HSG Văn nè.” Tôi cười cười, nhìn về phía tờ đơn trên tay mình.

“Ủa? Không phải cô Nguyệt dạy Lý à, sao lại đưa mày đơn tham gia HSG Văn làm gì?” Dương lên tiếng, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì không ổn.

“Ừ nhỉ! Cô Nguyệt dạy Lý mà.”Từ phía xa, một bóng dáng hớt hải đang chạy về phía chúng tôi. Đó là Thư, người đứng thứ hai trong đội tuyển Văn của trường. Mà sao Thư lại chạy gấp như thế nhỉ?Thư phanh gấp lại trước mặt tôi và Dương, thở hổn hển, vẻ mặt gấp gáp.

“Có chuyện gì không sao mà mày chạy gấp vậy?” Tôi đưa tay đỡ lấy Thư, lo lắng không biết có việc gì quan trọng.

“Mày có được giáo viên đề cử tham gia HSG Văn cấp thành phố không?” Thư hỏi, sự hồi hộp hiện rõ trên gương mặt.Ôi giời, tưởng chuyện gì gấp gáp lắm, hóa ra chỉ là chuyện này.

“Có, mà làm sao vậy?” Tôi thản nhiên nhìn Thư.

“Thật?”

“Ừm.” Tôi gật đầu, dù chưa rõ ràng lắm về tình huống.

“Yeahh, vậy là tao có thể đi thi chung với mày rồi.” Thư vui vẻ nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ khiến tôi cảm thấy thật đáng yêu.

“Hoa này.”

“Hửm?” Tôi nghiêng đầu nhìn Thư, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.

“Cuối tuần này mày có rảnh không?”

“Ừm… Tao nghĩ là không. Tại nãy cô cũng có nói là ba tuần nữa thi HSG rồi nên tao cần ôn tập. Có chuyện gì à?”

“Nếu mày bận ôn bài rồi thì thôi vậy.” Thư thở dài, rồi vội vã quay về lớp, để lại tôi với sự khó hiểu hiện rõ trên mặt.

“Nhỏ đó bị gì vậy? Tự dưng hỏi mày có rảnh không rồi đi mất.” Dương nhìn theo, vẻ mặt cũng không khỏi băn khoăn.

“Tao cũng chịu, Thư hỏi thế sao mà biết được.” Tôi thở dài ngao ngán.

“Mà tiết ba là tiết gì vậy?” Dương lôi điện thoại ra, bật lên xem giờ.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Hình như là Văn ấy.”

*“Hēi, shénme?”

*“Hả? Cái gì cơ?”

“Thằng này, Ngữ Văn thôi có gì mà phải bất ngờ đến độ nói nhầm ngôn ngữ như thế!” Tôi nghiêm túc nhìn Dương, nhưng không thể không mỉm cười vì phản ứng ngớ ngẩn của cậu ấy.

*“Bù, shàng cì nǐ fā duǎnxìn ràng wǒ cānjiā quán shěng wénxué huìyì shí, wǒ méiyǒu huífù.”

*“Không phải, tại lần trước cô nhắn tin kêu tao tham gia hội thảo Văn toàn tỉnh mà tao không trả lời ấy.”

“Nói tiếng Việt đi.” Tôi đập nhẹ vào lưng Dương.

“Au!! Mày nhẹ nhàng chút đi. Con gái con đứa gì mà…” Dương cau mày, ra vẻ khó chịu.Tôi chỉ cười, không để ý đến phản ứng của Dương.

Chúng tôi trở về lớp, chuẩn bị sách vở để học môn học tiếp theo, kết thúc một buổi sáng đầy bất ngờ và cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro