Chương 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 (tt)

Thứ sáu diễn ra trận đấu 100 chọn 50 của "Mỹ vị Trung Hoa", bên ban tổ chức dựng đài thi đấu ở khu vui chơi lớn nhất Cẩm Dương.

Trăm đầu bếp nổi danh chỉ có lác đác mấy đầu bếp nữ, tất cả đồng phục đầu bếp nữ đều dựa theo tiêu chuẩn khách sạn, Tây Mễ và mấy đầu bếp nữ khác mặc đồng phục đầu bếp màu đỏ, thắt nơ đen; đầu bếp nam thì đồng phục màu trắng, mang nơ đỏ.

Để công bằng chính trực, quy định của trận đấu đến lúc thi mới công khai.

Trăm đầu bếp bốc thăm chia làm hai nhóm, phân ra hai đề tài chính là tiệc hải sản và tiệc Hoàng đế, làm 25 món ăn. Hai tổ tiến hành PK, cuối cùng là do khán giả, giám khảo thưởng thức hai bữa tiệc chủ đề rồi cho điểm.

Trong tay khán giả có 90 vé, trong tay giám khảo có 10 vé.

Tây Mễ hi vọng sẽ đối đầu với Nam Tinh, nhưng cuối cùng bọn họ lại ngẫu nhiên cùng một nhóm tiệc Hoàng Đế. 50 đầu bếp phụ trách 'Tiệc Hoàng đế' tốn mười phút mở một cuộc họp nhỏ, xác định thực đơn, phân công rõ ràng.

Tây Mễ và Nam Tinh phụ trách món khai vị, món chính đồ ngọt do những đầu bếp khác phụ trách.

Trận đấu này hoàn toàn là so vận may, vận may của cô và Nam Tinh không tệ, đầu bếp cùng nhóm tương đối am hiểu cái gọi là thức ăn Hoàng đế. Nam Tinh và Tây Mễ chỉ làm vài món khai vị, vị chua ngọt, có thể kích thích người ta thèm ăn.

Nhóm đầu bếp nổi tiếng trên mạng có hai mỹ nữ cùng nhóm, bình luận lập tức bùng nổ.

"Trời ạ, nữ thần cùng một nhóm với cô nàng cửa sau?"

"Ai nói cửa sau đều cút hết đi có được không? Tây Tây Tây Mễ rõ ràng có thực lực, trong trận đấu trước mấy người không thấy sao? Kim thang xào nấm dại chỉ dùng một giây liền giết chết nữ thần Nam Tinh đấy, có thấy không hả?"

"Một tuần không thấy, Tây Tây Tây Mễ đột nhiên đẹp hơn rồi? Cho nên nguyên nhân là tuần trước là do không trang điểm? Tôi vẫn thích bộ dạng kiều diễm như hoa này của Tây Tây Mễ hơn!"

"Đây là CP của tôi! Chênh lệch chiều cao của hai nữ thần thật moe nha _(:3)∠)_."

...

Quý Đông Lâm dẫn đoàn fan xuất hiện ở nơi thi đấu, cậu vung lá cờ nhỏ trong tay lên, đám fan lập tức reo hò vui mừng giơ mấy cây gậy phát sáng lên quơ qua quơ lại, giống như không phải xem thi đấu nấu ăn mà giống đang xem đại hội ca nhạc hơn.

Nhân viên công tác chỉ vào đám fan của "Tây Tây Tây Mễ" trong khán phòng quát lớn: "Mấy người có thể yên tĩnh chút được không? Coi đây là tuyển tú sao?"

Bà cụ giơ cây gậy lên, kiêu ngạo nói: "Còn không cho phép chúng tôi cỗ vũ? Chúng tôi mua vé vào đài, cậu dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi cổ vũ trợ uy?"

Tiểu Minh kéo khăn quàng đỏ trước ngực, giơ cánh tay có ba đường ngang lên, khí thế hùng hồn nói: "Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ? Chú có biết cháu muốn vào xem trận đấu đã lấy không ít tiền tiêu vặt không? Không biết thì đừng càn rỡ ngăn cản, là một fandom mà không thể ở trong khán đài cổ vũ thì có khác gì cá muối gì đó chia ra chứ!"

Lão Tần ôm một cây gậy thật to, từ đầu đến cuối không hô hào, cũng không mở miệng nói chuyện, yên tĩnh không hề giống fan chút nào. Đối mặt với khiển trách của nhân viên, rốt cục ông cũng mở miệng: "Khu vui chơi này là sản nghiệp của tôi, cậu có ý kiến gì với nhóm chúng tôi thì bảo người phụ trách của ban tổ chức tới đây, mấy người có thể mang tất cả mọi người của ban tổ chức rời đi." ^&na#na(tr@ng~ღDuღ&D.D!L/Q;D%!)~*

Nhân viên nhìn lão Tần, cảm thấy hơi quen mắt.

Tập trung nhìn kỹ, đây không phải là Tần tổng trùm ẩn hình trong top mười ở Cẩm Dương sao? Đám người từ giả đến trẻ kia đều không thể trêu vào, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách...

Trận đấu này trước khi phân nhóm, thật ra thắng thua đã không có gì lo lắng nữa.

Ba đầu bếp lớn của nhóm nổi tiếng trên mạng, ba đầu bếp lớn của nhóm truyền thống đều cùng nhóm "Tiệc Hoàng đế". Một bàn tiệc Hoàng đế 25 món ăn, bốn món khai vị, tám món ăn nóng, sáu món ăn lạnh, hai món canh, ba suất ngọt, hai suất hoa quả và các món nguội.

Phụ trách món ăn nóng chính là ba đầu bếp lớn của nhóm truyền thống, trình độ của ba người này hoàn toàn có thực lực.

Đấu vòng loại 100 chọn 50 chỉ là khởi động, trận đấu ngày mai 50 chọn 10 mới thật sự là bắt đầu chém giết. Trước đó Ông chú JN và Nam Tinh cùng nhóm đầu bếp nổi tiếng trên mạng, ba đầu bếp của nhóm truyền thống đã khiến cô có chút "nghe tiếng đã thấy khiếp đảm" rồi.

Quy tắc và chủ đề của trận đấu lúc thi đấu mới công bố. Kiểu này cực kỳ khảo nghiệm năng lực ứng biến của đầu bếp.

...

Sau trận đấu, Tây Mễ có chút áp lực, không hiểu sao phát hiện mình và Nam Tinh được dân mạng cứng rắn ghép thành một CP. Thậm chí bắt đầu có dân mạng vẽ hình của hai người.

Tây Mễ được vẻ thành Laury đáng yêu. Nam Tinh được miêu tả thành Ngự Tả lãnh diễm mặc sườn xám màu đen. Tiểu Tây Mễ ngâm mình ở trong chén bánh trôi, hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống ở trên miệng chén; Ngự Tả lãnh diễm sườn xám Nam Tinh lại tựa vào bên cạnh chén bánh trôi, váy xẻ ở đùi, cực kỳ hoàn mỹ khoe chân dài.

Ánh mắt Ngự Tả lạnh lẽo đang dùng ngón tay chọt đầu của Tây Mễ Laury.

Hình vẻ này, ngay cả bản thân Tây Mễ cũng cảm thấy... cực moe. QAQ

Phía dưới có rất nhiều bình luận:

"A a a, hai nữ thần thật xứng đôi!"

"Mặc dù không biết hai cô ấy, nhưng tôi đứng thuyền CP này."

"Ngự Tả phối Laury, quá moe rồi!"

...

Trong hình vẻ cô ngâm mình cùng bánh trôi tròn vo, cả người tròn tròn thực sự đáng yêu. Động tác Nam Tinh dùng ngón tay chọt đỉnh đầu cô, không hiểu sao khiến cô nhớ tới Ứng Khúc Hòa... Sở trường búng trán cô.

Oa...

Tây Mễ bưng mặt không hiểu sao lại đỏ mặt, ôm gối lăn lộn qua lại trên giường.

Còn có người vẽ Tây Mễ thành Laury tóc ngắn mặc sườn xám màu đỏ, chân mang giầy thêu, hoàn toàn có đủ màu sắc Trung Quốc.

Bình luận bên dưới bức hình:

"Muốn nói... Đôi giày của cô gái này là sao? Hai lần lên sân khấu đều mang đôi này. Thương quá đi. "

"Nhớ tới trận đấu lần trước, trên mặt nữ thần đậm nhạc khác thường, hẳn là không có tiền mời thợ trang điểm. Thương quá đi."

Lúc này tiểu Minh đột nhiên bình luận trên blog: "Nữ thần thật sự rất đáng thương, áo T-shirt mặc trên người đều nhàu nát, quần rách hai lỗ cũng vẫn còn mang, bà nội tôi còn nói mua cho nữ thần cái quần dài. Tóm lại mọi người phải ủng hộ nữ thần nhiều hơn nữa."

QAQ... Tây Mễ nhìn thấy bình luận này bèn liếc nhìn quần jean rách te tua của mình.

Đây là quần jean mẫu hot cô đặt mua trên taobao...

#Tây Mễ không đổi giày# chủ đề này không biết tại sao lại đứng đầu, cô qúynh lên nhìn chủ đề này, không ngờ lần đầu tiên trong đời có chủ đề về mình đứng đầu, nhưng chủ đề lại là cái này.

Rất nhanh có dân mạng chỉ ra đôi giày thêu này của Tây Mễ, nếu không mẻ sạn* thì đây chính là mẫu thủ công số lượng có hạn của MORD.
(* 磕: sứt; mẻ
碜: xấu; xấu xí; khó coi
=> là từ địa phương phương Bắc, có ý chỉ bộ dạng khó coi, ghê tởm, xấu xí. Suy nghĩ đến lòng tự trọng của đối phương nên bình thường sẽ không nói trực tiếp mà nói ra cách diễn đạt này)

Tây Mễ vào trang web của MORD, quả nhiên nhìn thấy có một đôi giày vải thêu hoa kiểu Trung như thế này, cô lê chuột vào hình đôi giày thêu xem giá, cẩn thận đếm số, xác định không có số lẻ đằng sau thì hít sâu một hơi.

Giá tiền của đôi giày này là 99 và đằng sau có thêm hai số 0.

Cô nhìn giày, lập tức cảm thấy kính nể, chỉ thiếu không thắp nhang cúng mà thôi.

Bây giờ cô trả lại vẫn còn kịp chứ?

Ngày hôm sau Tây Mễ quyết đoán không mang đôi giày thêu này nữa, mang đôi dép lê đi xuống lầu. Lúc ăn cơm cô gặm bánh bao đậu phụ hỏi Ứng Khúc Hòa:"Thầy, tại sao anh gạt tôi? Đôi giày thêu kia đang được dân mạng bàn tán, rõ ràng là 99 thêm hai con số 0. Tôi... Bây giờ hoàn toàn không có tiền trả lại cho anh à."

"Sau này kiếm tiền trả lại cho tôi."

Tây Mễ chu mỏ: "Học trò nghèo như vậy, thầy giáo anh thực sự cảm thấy tôi có thể trả hết sao?"

Tây Mễ làm bánh bao đậu hủ có mùi vị không tệ chút nào, độ dày mỏng vừa vặn, nhân bánh là nấm hương và thịt heo, sau khi cắn một phát nước nhân sẽ tràn ra. Nước nhân bên trong bánh bao hòa với đậu nành tinh khiết và thơm chạm vào vị lôi.

Một cái bánh bao đậu hủ khiến dạ dày của Ứng Khúc Hòa được lấp đầy, anh nói: "Lương một năm của đầu bếp trưởng khách sạn năm sao ở Cẩm Dương khoảng chừng 60 đến 70 vạn. Làm học trò của tôi, cô không nên có chút tự tin đó sao? Thầy giáo đầu tư cho học trò là chuyện đương nhiên, làm học trò của tôi, nếu ngay cả chút ý chí chiến đấu ấy cô cũng không có, ra cửa đi thẳng, tạm biệt không tiễn."

"..." Tây Mễ yên lặng rơi lệ, lương một năm 60 vạn cô thật sự không dám nghĩ tới, cũng không dám nói mình chưa từng nghĩ tới, sợ bị Ứng Khúc Hòa nện một đấm thành con cún ngốc.

"Mười giờ ra ngoài, tôi dẫn cô đi mua quần áo." Ứng Khúc Hòa nâng cổ tay lên nhìn thời gian, "Cô còn mười phút ăn sáng, lên lầu thay đồ."

Tây Mễ tu sữa đậu nành một hơi hết ly, vội vàng xua tay từ chối: "Tôi... Không mua quần áo." ^&na#na(tr@ng~ღDuღ&D.D!L/Q;D%!)~*

Ứng Khúc Hòa: "Không phải tôi đang trưng cầu đồng ý của cô, tôi là đang hạ mệnh lệnh với tư cách là thầy giáo. Tôi không muốn học trò của Ứng Khúc Hòa tôi chỉ có hai bộ quần áo thay qua thay lại, còn có, phong cách quần áo của cô khiến tôi nghi ngờ học trò của tôi nhận là học trò nam. Cô Tây, cô cho rằng ký hợp đồng với tôi, trở thành thầy trò là một việc rất tuỳ ý dễ dàng sao? Tôi đang tiêu tất cả tiền bạc trên người cô, tôi đều ghi kỹ vào sổ, chờ cô trở thành bếp trưởng, cô phải trả lại cho tôi cả vốn lẫn lời số tiền này."

Tây Mễ bị anh làm nghẹn đến không còn lời nào để nói.

Cho nên làm học trò của Ứng Khúc Hòa, đầu tiên bạn phải có bộ dáng đẹp dẽ, ăn mặc thiệt là đẹp, không khiến cho anh mất mặt mới là đẳng cấp. Cô khóc không ra nước mắt hỏi: "Thầy Ứng, anh yêu cầu học trò hoàn mỹ như vậy, là cung Xử Nữ hả?"

"Còn năm phút nữa, trước khi ra cửa tôi phải nhìn thấy cô đổi quần áo," Anh duỗi tay ra, hơi cong ngón tay, dùng chỗ xương ngón tay gõ nhẹ đầu cô một cái, "Còn tóc của cô nữa, chải gọn lại đi."

Ứng Khúc Hòa rời khỏi bàn ăn, Tây Mễ vỗ vỗ khuôn mặt nóng hổi.

... Tây Mễ ơi là Tây Mễ, có tiền đồ chút đi, đỏ mặt nữa là biến thành con cún ngốc đấy!

Nhớ tới câu nói của Ứng Khúc Hòa nghi ngờ mình là nam, trong nháy mắt, ham muốn nuôi dưỡng tóc càng mãnh liệt hơn rồi.

...

Đi vào siêu thị, Ứng Khúc Hòa chân dài đi nhanh, Tây Mễ đuổi theo không kịp, chênh lệch chân dài chân ngắn lập tức hiện ra. Dường như Ứng Khúc Hòa chỉ một lòng với giày thủ công của MORD, dẫn cô đi vào khu mua sắm.

Nhân viên bán hàng xếp thành hàng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười "Hoan nghênh quý khách".

Tây Mễ vốn cao 1m6, ở trong cửa hàng xa xỉ cảm thấy mình đột nhiên biến thành 1m3... Núp ở sau lưng Ứng Khúc Hòa, hi vọng hấp thu chút quý khí vương giả của anh, để bản thân nhìn có vẻ không sợ hãi gì, có thể ngẩng đầu ưỡng ngực với nhân viên bán hàng.

Ứng Khúc Hòa nắm lấy vai cô kéo lên trước, chỉ vào một đôi giày đế bằng trong tủ, "Đôi này, cô mang thử xem."

Tây Mễ cúi người xuống liếc nhìn giá tiền trong quầy thủy tinh, cẩn thận đếm, bốn con số, cái đầu nhỏ lập tức lắc thành cái trống: "Quá mắc, chúng ta mua cái khác được không?"

"Tiền ký sổ, sau này trả." Ứng Khúc Hòa nhếch môi, nhưng dáng vẻ lại không có chút ấm áp nào, "Có áp lực mới có động lực, đây là một phương pháp kích thích ý chí chiến đấu của cô."

Tây Mễ sắp khóc tới nơi, suýt chút nữa quỳ xuống ôm lấy đùi anh hô câu "Ba tha mạng".

"Thầy ơi, tôi rất có ý chí chiến đấu, giấc mơ của tôi là trở thành bếp trưởng, tiền lương một năm là 60 vạn." Vẻ mặt Tây Mễ kiên định dựng thẳng ngón tay lên, "Thật sự, lừa anh tôi là con cún ngốc."

"Lương một năm 60 vạn cô đã thỏa mãn rồi sao?" Ứng Khúc Hòa nắm lấy bả vai cô, dẫn tới một tủ giầy khác, chỉ vào một đôi giày bên trong, cách tấm thủy tinh chỉ chỉ vào bên trong,"Đôi vừa rồi động lực quá ít, đôi này."

Tây Mễ tiến lại gần tấm thủy tinh, lại cẩn thận đếm, năm... năm con số.

"Đủ rồi đủ rồi... Động lực của tôi đủ rồi..." Chân của cô hơi co rút như nhũn ra, lồng ngực khó chịu muốn ói ra máu, "Thầy Ứng, tôi cảm thấy đôi giày có bốn con số vừa rồi mang đến năng lượng động lực rất đầy đủ cho tôi, đôi giày năm con số này dư thừa rồi."

Ứng Khúc Hòa xoay người đưa một cái card cho nhân viên bán hàng, chỉ vào hai đôi này: "Gói hai đôi này lại cho tôi."

Tây Mễ hộc máu phun ra xa ba mét.

#bàn về một thầy giáo phá của học trò không có chút động lực#

Ứng Khúc Hòa tiếp tục dẫn cô đi dạo siêu thị, đi vào cửa hàng quần áo, cô chỉ vào quần jean nói nhân viên bán hàng lấy xuống, lại bị Ứng Khúc Hòa vô tình cắt ngang, "Thử chiếc đầm màu trắng này đi."

Lúc mặc thử Tây Mễ hít sâu một hơi nhìn giá, cũng may cũng may, không đắt lắm, giá tiền chỉ bằng một nữa giá đôi giày năm con số kia.

T.T

Ra ngoài dạo phố, cô bị món nợ khổng lồ đè lên người rồi.

Có thể ở trong trấn cổ quá lâu, ngâm mình ở trong phòng bếp quá lâu, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đại sư huynh từng tặng cho một đôi giày 2000, cô chê đắt không hay mang, khi đó ở trong phòng bếp của nhà hàng họ Tây, cô cảm thấy mang giầy là một loại xa xỉ.

Ứng Khúc Hòa xem như đã mở ra cho cô một thế giới mới.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác có tiền thì ra tốt như thế, ham muốn vô địch trận đấu càng mãnh liệt hơn. Tiền thưởng 10 triệu, nếu cô giành được trước tiên sẽ trả nợ, sau đó mua nhà, sau đó nữa ở lại Cẩm Dương an tâm dốc sức làm việc.

Nghĩ như vậy, quả nhiên ý chí chiến đấu sục sôi lên.

Tây Mễ mặc váy trắng xoay một vòng trước mặt Ứng Khúc Hòa, cô chưa bao giờ mặc váy ngắn như vậy nên có chút cẩn trọng, "Không xấu chứ?"

Ánh mắt Ứng Khúc Hòa bỗng nhúc nhích, không trả lời cô, mà là quay qua nói với nhân viên bán hàng gói cái váy trắng này cùng với loạt quần áo khác lại.

Tây Mễ ôm túi đồ, gần như khóc òa lên, "Mua nhiều quần áo thế làm gì? Tôi... tôi sợ trả không..." Đối diện với ánh mắt của Ứng Khúc Hòa, cô lập tức nuốt những lời còn lại về, "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, để sau này đều có thể tùy tiện mua quần áo như thế này!"

Ứng Khúc Hòa sửa lại: "Mục tiêu của cô là bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý mua quần áo như thế này mà không đau lòng." ^&na#na(tr@ng~ღDuღ&D.D!L/Q;D%!)~*

Tây Mễ yếu ớt nói: "Thi đấu chỉ có thể mặc tranh phục đầu bếp, những bộ quần áo này không phải sẽ dư..."

"Bình thường ở nhà mặc những quần bộ quần áo kia tôi nhìn thấy chướng mắt."

Cô ngây thơ cho rằng cuộc càng quét quần áo khoét đục trái tim cô đã chấm dứt, Ứng Khúc Hòa lại dẫn cô sang tầng lầu khác, quầy chuyên doanh...đủ loại mỹ phẩm trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da.

Tây Mễ đi đằng sau Ứng Khúc Hòa, nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của anh âm thầm nguyền rủa. Người phía trước tựa như cảm nhận được oán niệm của cô, nói: "Là phụ nữ, trước 25 tuổi cô có thể không có mục tiêu, nhưng sau 25 tuổi nhất định phải hiểu được mình muốn cái gì. Cô có thể không suy nghĩ sau này nên tìm tuýp đàn ông như thế nào, nhưng cô nhất định phải hiểu rõ mình muốn cái gì. Quần áo, giày, mỹ phẩm, túi xách, những thứ này thúc đẩy rất nhiều phụ nữ dốc sức làm giàu."

Lúc anh nói những lời này, Tây Mễ đang thử phấn nền, sau khi thử xong một bộ trang điểm, lập tức mua.

Giá của mỹ phẩm thân thiện hơn nhiều, một cây son chỉ mấy trăm đồng.

Cô xách túi đồ đi ra, khen giá của son môi là đáng yêu nhất.

Ứng Khúc Hòa lại tặng cho mấy câu dạy dỗ: "Mục tiêu của cô là có một căn nhà đủ lớn, chọn một phòng làm phòng trang điểm, bên trong phải bày đủ loại son môi có đủ màu sắc trên kệ là được rồi."

"..."

....

Đi ra khỏi siêu thị, trên tay Tây Mễ túi lớn túi nhỏ, Ứng Khúc Hòa không dẫn cô đến ga ra mà là đi vào trạm xe điện ngầm.

Trong lúc đợi xe điện ngầm, Tây Mễ tỏ vẻ buồn bực: "Thầy, anh không lái xe trở về à?"

"Dẫn cô đi tìm hiểu giao thông thành phố." Ứng Khúc Hòa cầm lấy mấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô.

Tây Mễ lập tức cảm giác thoải mái không ít, "Lão thầy anh sớm nên ra tay chi viện tôi nhé."

Một chữ "lão" chọt đau Ứng Khúc Hòa, vẻ mặt lập tức lạnh lại. Tây Mễ ý thức được mình nói sai, le lưỡi: "Thầy của tôi trẻ tuổi nhất! Uy vũ đẹp trai chân dài 1m8."

Ứng Khúc Hòa: "..."

Xe điện ngầm đến trạm, cửa vừa mở ra, người xung quanh không để ý đến trật tự xếp hàng, đều bước nhanh vào.

Tây Mễ vừa bước vào xe, lập tức bị đám người chen chúc chặn ở giữa. Xung quanh ai cũng cao hơn cô gần như một cái đầu, đầu của cô mắc ở giữa lưng của một đám người lớn, suýt chút nữa thì ngạt thở, cô không nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, chỉ có thể vung tay lung tung muốn nắm lấy ống tháp, mò mẫn trong chốc lát thì lại có người nắm cổ tay cô.

Dùng sức kéo về phía trước, lôi cô ra khỏi đám đàn ông.

Thân thể ngã tới trước, đụng vào lồng ngực của Ứng Khúc Hòa, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ được cơ ngực của anh, phản xạ có điều kiện nhanh chóng lùi ra, nghiêng người cúi đầu xuống.

Cô có thể cảm giác được mặt của mình đỏ đến mức có thể nhỏ máu, trái tim nhỏ lại bắt đầu đập kinh hoàng.

Từng tiếp xúc với thân thể của Ứng Khúc Hòa không chỉ một hai lần, theo lý mà nói hẳn nên miễn dịch rồi, nhưng phản ứng của cô thì lần sau còn mạnh mẽ hơn lần trước.

Đỉnh đầu có hơi lạnh của điều hòa phả xuống, rốt cục cũng áp chế "niềm vui sướng" của cô.

Xe điện ngầm tới trạm tiếp theo thì dừng lại, người xuống thì ít người lên thì dài lai láng, Tây Mễ gần như ép sát vào ngực Ứng Khúc Hòa, xe điện ngầm lắc một cái khiến cô thiếu chút nữa ngã nhào, Ứng Khúc Hòa bắt lấy vai cô giúp cô ổn định thân thể, cúi đầu xuống gần như dán sát vào lỗ tai cô nói: "Kéo cánh tay tôi."

"Ừm..."

Tây Mễ giơ tay lên, ôm chặt lấy cánh tay đang cầm vòng treo của Ứng Khúc Hòa.

Bàn tay có thể cảm nhận rõ được sức lực giữa cánh tay của Ứng Khúc Hòa, cảm nhận được dòng máu chảy dưới cơ thịt rắn chắc của anh.

Kiểu rắn chắc này mang đến cho cô bằng một cảm giác an toàn khó hiểu.

Nhớ tới lúc trước đi du lịch một mình, ngồi tàu điện ngầm, ngồi xe lửa, nhớ lại nỗi cô đơn không ai chăm sóc, đột nhiên có hơi tuyệt vọng.

Cô lại bắt đầu tham luyến cảm giác ở cùng với Ứng Khúc Hòa.

Cảm giác được chăm sóc, bị đả kích, bị kích thích...

Chương 21:
Editor: Từ Tranh
Beta: NanaTrang

Trên tay Tây Mễ cầm túi hàng, mấy dây túi xách ghìm chặt cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện mấy dấu đỏ.

Ứng Khúc Hòa lấy tất cả túi xách trong tay cô, lúc kiểm an ra dấu cô đi trước.

Anh cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ, nhớ tới trước tết, ba anh em bọn họ tụ họp đi ăn đi dạo siêu thị. Anh cả và em ba dẫn theo nàng dâu điên cuồng mua sắm, anh yên lặng đi theo.

Hôm nay mới chân chính cảm nhận được cảm giác đàn ông dẫn phụ nữ đi mua sắm.

Tóm lại bằng bốn chữ: Có chút sảng khoái.

...

"Mỹ vị Trung Hoa" vòng đấu loại 50 chọn 10, bắt đầu sau ba giờ.

Ứng Khúc Hòa tránh được nhân viên công tác, đưa Tây Mễ đến cửa sau, chỉ nói một câu "Cố lên, vào đi" rồi rời đi.

Tây Mễ cảm nhận sâu sắc người thầy Ứng Khúc Hòa này rất không phúc hậu, trước khi tiến vào trận đấu chẳng lẽ không nên dặn dò cô một chút việc quan trọng à?

Vào hậu trường, cô cùng lúc nhận được wechat của "Mỹ Thực Đạo" và "Qúy Đông Lâm".

So sánh hai cái này, cô vui vẻ mở tin nhắn của Mỹ Thực Đạo.

... Mỹ Thực Đạo: "Cố gắng thi đấu, đừng căng thẳng, nghĩ tới tiền thưởng, đừng nghĩ đến đầu bếp trên đài lợi hại cỡ nào, nhớ kỹ đừng tạo áp lực cho mình, cố lên, vì mục tiêu mua đủ loại son môi mà cố gắng lên."

Tây Mễ sửng sốt một chút, trong nháy mắt cô tưởng là Ứng Khúc Hòa.

Đợi đến lúc Ứng Khúc Hòa phát hiện dùng nhầm ID wechat thì không thể thu hồi tin nhắn lại, chột dạ bồi thêm một câu: ...Mỹ Thực Đạo: "Nếu cô không thích son môi, thì nghĩ tới những thứ khác, ví dụ như phòng, túi, du lịch vòng quanh thế giới..." (ở đây là lão Khúc có 2 id wechat, tính dùng wechat thật để gởi mà lại nhầm thành id wechat Mỹ Thực Đạo)

... Tây Tây Tây Mễ: "Tôi biết, dù sao lấy vật chất xác định mục tiêu cho mình, có mục tiêu mới có động lực, đúng không? Cảm ơn ba ba tôn đạo, tôi sẽ cố gắng."

... Mỹ Thực Đạo: "Cố lên Tiểu Tây Mễ, chờ cô thắng trận, tôi đồng ý cho cô một nguyện vọng."

... Tây Tây Tây Mễ: "Vậy tôi có thể cầu nguyện Mỹ Thực Đạo vĩnh viễn biến mất khỏi blog không?"

Tay Ứng Khúc Hòa cầm điện thoại ngừng lại một lát.

Lẽ nào không nên chọn nguyện vọng... gặp mặt anh, hoặc là không cần trả tiền...sao?

... Mỹ Thực Đạo: "Tôi nghĩ cô sẽ cầu nguyện gặp mặt tôi."

... Tây Tây Tây Mễ: "Nếu anh không hoàn thành nguyện vọng thứ nhất của tôi, vậy thì giúp tôi hoàn thành nguyện vọng thứ hai, mời tôi ăn lẩu. :)"

... Mỹ Thực Đạo: "Tôi rất vinh hạnh mời cô Tây Mễ xinh đẹp ăn lẩu."

... Tây Tây Tây Mễ: "Tôi nhất định sẽ lọt vào top 10, chúc chúng ta có buổi gặp mặt vui vẻ!"

... Mỹ Thực Đạo: "Vui vẻ."

Tắt cuộc trò chuyện với Mỹ Thực Đạo, Tây Mễ mở tin nhắn của Qúy Đông Lâm. Thằng nhóc này có hơi điên, liên tục gởi mười hai tin sang.

"Nữ hoàng đại nhân cố gắng thi đấu! Thành bại đều không sao! Quan trọng nhất chính bản thân em phải cố gắng hết sức【 cố lên. jpg】

... Tây Tây Tây Mễ: "Tôi sẽ cố gắng! 【 nâng mặt. jpg】

... Qúy Đông Lâm: "Cuối cùng nữ thần cũng để ý đến tôi rồi. Cố lên, mọi người sẽ cho cô sức mạnh, cứ phát huy bình thường là được, đừng vì fan nhiều mà áp lực. Chúng tôi không quan tâm em có thể thắng hay không, vì trong tim của chúng tôi em vĩnh viễn là số một."

... Tây Tây Tây Mễ: "T.T... Rất cảm động... Cám ơn fandom!"

...

Trước một giờ trận đấu bắt đầu, nhóm đầu bếp ở phía sau hậu trường nghỉ ngơi chờ đợi lên sân khấu.

Nhân viên công tác của ban tổ chức đi tới phát cho mỗi người một phần tư liệu về đầu bếp. Sau khi xem xong một xấp tài liệu, Tây Mễ thở dài một hơi.

Ông chú Jn là đầu bếp nổi danh ở hải đảo, là bếp trưởng ở khách sạn Hải Đình.

Ba vị đầu bếp ở nhóm truyền thống là: Lý Thành, Trần Minh, Văn Lâm. Ba vị đầu bếp này là ba nổi bếp nổi tiếng đến từ ba nơi khác nhau: thành phố Dương, tỉnh Tây Bắc Cam, thành phố Tương, đều là bếp trưởng ở khách sạn cao cấp nhất ở địa phương. $Tu*Tr@nh~#Na.Na.Tr@ng&!#$%^D.D/L\Q[D]*%

Trong 50 đầu bếp nổi danh, chỉ có lý lịch của Nam Tinh và Tây Mễ là kém nhất. Bản thân Nam Tinh là bà chủ của một quán ăn gia đình. Lý lịch của Tây Mễ chỉ ghi là "Đầu bếp nổi tiếng trên mạng".

Nam Tinh ngồi phía bên tay trái Tây Mễ, lần đầu tiên nói chuyện với cô: "Này, cô không phải là đầu bếp sao?"

Lần đầu tiên Nam Tinh hỏi cô, Tây Mễ lắc đầu, lại gật đầu, ấp úng nói: "Là đầu bếp, nhưng tôi chỉ phụ giúp ở nhà hàng của gia đình mình, tuy là đầu bếp chính, nhưng không thể so sánh với những vị đại thần này. Bọn họ đều là bếp trưởng....."

Nam Tinh một tay chống cằm, một tay gõ trên bàn, tỏ vẻ mất kiên nhẫn gõ tay lên mặt bàn, "Bếp trưởng thì sao? Không nhất định sẽ mạnh hơn chúng ta, cô nói xem?"

Tây Mễ chớp chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nói: "Lương một năm của bếp trưởng mấy chục vạn đó, mấy chục vạn là khái niệm gì? Có thể mua đủ loại son bày trang trí trên tường đó!"

"..." Nam Tinh dùng cùi chỏ đụng đụng cô: "Cô khẩn trương không?"

Tây Mễ lắc đầu: "Không khẩn trương, chỉ là thèm muốn."

Bây giờ đối với cô mà nói, tiền thưởng chính là động lực cô tới đây, vì tiền, cô không thể khẩn trương. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của đầu óc.

Nam Tinh hít sâu một hơi, có lẽ vì quá khẩn trương nên bỗng nói nhiều hơn. Cô ta chỉ vào Lý Thành - vị đầu bếp nổi danh ở thành phố Dương, nhỏ giọng nói: "Vị đó đó, tôi từng xin học bếp với ông ấy. Đáng tiếc, người ta ghét bỏ tôi là con gái nên không thu nhận tôi."

"Con gái thì sao? Ông ta là đang kì thị giới tính!" Tây Mễ đặt tay lên mu bàn tay của Nam Tinh rồi vỗ vỗ an ủi cô ấy: "Chị Nam, chị lợi hại như vậy nhất định có thể đánh bại ông ấy."

Ánh mắt Nam Tinh dừng ở trên mặt Tây Mễ, ánh mắt mềm mại hơn: "Này, cô đang an ủi tôi đấy à? Tôi nói cô có thể có chút địch ý nào không? Tôi là đối thủ của cô, cũng là kẻ thù của cô đó."

Tây Mễ rụt tay về.

Đúng, tình địch mà.

Nghĩ đến điều này cô lại nghiêng đầu, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Nam Tinh: "Chị Nam, chị thật sự sắp kết hôn với Ứng Khúc Hòa sao? Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ? Dường như Ứng Khúc Hòa rất không muốn gặp cô."

"..." Nam Tinh nhíu mày nhìn cô, "Cô bé, đây là cô đang khiêu khích tôi sao?"

"Không, hoàn toàn không, tôi chỉ muốn giúp chị bớt khẩn trương nên tám với chị thôi." Hai tay Tây Mễ nâng mặt, chờ mong nhìn Nam Tinh.

Ánh mắt của Nam Tinh dừng lại trên mặt cô, một lúc lâu sau mới cố gắng nặn ra nụ cười: "Nếu cô có thể thuận lợi tiến vào top 10, tôi sẽ nói cho cô biết."

Tây Mễ phẫn uất: "Chị đang dụ tôi à?"

.......

Sân đấu có hơi nhỏ chút, nhưng trong thính phòng lại rộng đến gấp đôi. $Tu*Tr@nh~#Na.Na.Tr@ng&!#$%^D.D/L\Q[D]*%

Rất nhanh Tây Mễ phát hiện ra, lần này thính phòng chia làm hai khu, fan ngồi ngay khu vực màu đỏ, còn khu vực màu xanh, không biết là fan của ai, hay nên nói... vốn không phải là fan.

Đợi năm mươi vị đầu bếp đều vào vị trí riêng của mình, kiểm tra toàn bộ thiết bị dụng cụ xong, MC lập tức tuyên bố quy tắc: "Hôm nay trận đấu này vẫn chưa bắt đầu mà hiện trường đã tràn ngập khói thuốc súng. Các vị có thể thấy bên cạnh bếp của mình có một hộp sắt nhỏ, và bên trong chính là chủ đề thi hôm nay của các vị, sau đây, xin mọi người mở ra."

Tây Mễ đứng cạnh Nam Tinh, đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cô lấy tờ giấy chủ đề ra, cô không ngờ lại là hải sản, đây là điều cô lo lắng nhất, cũng là chủ đề cô sợ nhất. Vốn không khẩn trương nhưng lúc này lại bắt đầu run rẩy.

Trong tay Nam Tinh cũng là chủ đề bản thân không am hiểu —— mì.

Tự điển món ăn của Trung Quốc rất phong phú, phần lớn các đầu bếp nổi tiếng làm món ăn theo sở trường của mình, nhưng trong cuộc thi này, đều là món ăn không phải sở trường của bọn họ.

MC giải thích: "Cuộc thi hôm nay chúng tôi muốn thử thách khả năng ứng đối của các vị, chủ đề được dựa theo nhược điểm của thí sinh, hy vọng mọi người có thể vượt qua nhược điểm của mình trong cuộc thi, từ mục nát trở nên hoàn hảo. Mọi người có thể thấy năm mươi khán giả ngồi ở khu vực màu xanh, bọn họ là các nhà bình phẩm mỹ thực dân gian từ khắp nơi, hôm nay tất cả quyền bỏ phiếu đều nằm ở trong tay bọn họ."

Ở trong trận đấu làm món ăn mình không chuyên, quy tắc biến thái khiến cho trong lòng tất cả đầu bếp đều không phục.

Tây Mễ nhìn về phía Ứng Khúc Hòa ngồi chỗ ban giám khảo, bên kia bình thản đối mặt nhìn cô, tựa như người xa lạ, trong nháy mắt trong lòng càng không cam tâm. Tây Mễ cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhớ lại từng chi tiết xử lý hải sản Ứng Khúc Hoà, nhớ đến câu nói "Một cay che ba xấu" của Ứng Khúc Hoà. Đi đến kho nguyên liệu chọn lựa nguyên liệu cho món ăn, Tây Mễ chọn cá mú đá tươi ngon nhất.

Dùng ớt với tiêu đều không thích hợp.

Vậy dùng cái gì mới được?

Tây Mễ sờ cằm suy nghĩ, lại cẩn thận nhớ lại những lời Ứng Khúc Hoà đã nói, muốn thay đổi nhược điểm trong thời gian ngắn là không có thể, nhưng có thể che dấu được. Trong đầu Tây Mễ nhớ lại tất cả những gia vị khẩu vị nặng, rốt cuộc chọn thìa là kích thích vị lôi người ăn ăn giống ớt và tiêu.

Ứng Khúc Hoà nhìn qua màn hình, thấy Tây Mễ ở trong kho nguyên liệu chọn thìa là làm gia vị chủ yếu, bỗng thở phào một cái.

Năng lực suy một ra ba của cô gái này quả thật không tệ. Mặc dù thìa là không phải là gia vị nặng như ớt và tiêu, nhưng nó cũng có thể che dấu không ít.

Tây Mễ là đầu bếp thứ ba chọn xong nguyên liệu nấu ăn quay lại sân đấu, cô lấy dao xử lý sạch sẽ nội tạng của cá mú đá, sau khi rửa sạch thì dùng giấy lau khô, cắt con cá thành từng lát.

MC bắt đầu giới thiệu món ăn của cô: "Ừm, mọi người có thể thấy, Tây Tây Tây Mễ phát huy ưu thế kỹ thuật cắt, cắt nghiêng cá mú đá thành từng lát mỏng, không biết thành phẩm sẽ thế nào? Kính xin chờ đợi!"

Tây Mễ quyết định làm cá mú đá cắt lát với thìa là.

Trước tiên trộn thìa là với muối rải lên dĩa, sau đó xếp từng lát cá mỏng như tờ giấy lên, xếp đầy cả một dĩa, tiếp tục rắc thìa là với muối lên, để gia vị thấm đều hai mặt.

Trận đấu không cung cấp máy xay, Tây Mễ dùng dao băm nhỏ hành tỏi, vỏ chanh xanh, ớt chỉ thiên, lại ép tỏi và vỏ chanh đã băm nhỏ thành nước, đổ vào sốt cá đánh mạnh lên, sau khi làm xong nước sốt thì để sang một bên.

Quá trình đánh trộn nước sốt khiến đầu Tây Mễ đổ đầy mồ hôi, đúng lúc máy quay quay sang, dân mạng xem trực tiếp đều tỏ vẻ đau lòng: "Nữ thần nhỏ nhắn như thế, vậy mà có lực đánh nước sốt mạnh như vậy, chương trình nghèo đến thế sao? Dụng cụ cần thiết cũng không có sao?"

"Đau lòng cho nữ thần của tôi, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi đánh nước sốt thật sự rất nghiêm túc. Nữ thần vất vả rồi!"

"Tôi muốn làm đàn ông, tôi tuyệt đối không cho phép nữ thần của mình vất vả nấu cơm như vậy!! Mồ hôi đổ như mưa, yêu thương nữ thần vô bờ!"

"Nam Tinh mau đến giúp cô vợ mình đánh nước sốt đi kìa!"

"Hu hu hu, nghĩ đến nữ thần Nam Tinh và nữ thần Tây Mễ yêu nhau giết nhau, bỗng nhiên lại đau lòng!"

...

Thời gian trận đấu sắp kết thúc, tất cả đầu bếp gần như đã làm xong.

Tuy Tây Mễ bắt đầu nấu ăn trước, nhưng thời gian ướp hải sản lại quá ngắn, nếu không sẽ không ngon miệng, mùi vị cũng không tốt.

Năm phút cuối cùng, ngoại trừ Tây Mễ, các đầu bếp còn lại đều đã ấn chuông hoàn thành. MC hỏi Lý Thành đầu bếp thành phố Dương hoàn thành món ăn đầu tiên: "Mọi người đều biết, món ăn ở thành phố Dương đều lấy dưỡng sinh làm trọng, với phong cách tươi mát nhã lệ, dao pháp tinh tế đa dạng, hương vị thiên về thanh đạm, lần này ngài làm món ăn tê cay, áp lực có quá lớn không?"

Lý Thành không hổ là đầu bếp bậc thầy, cười nói: "Thật sự là không hề có áp lực, món ăn Trung Quốc tuy nhiều, nhưng muôn vàn biến hóa cũng không thay đổi mùi vị, chỉ cần có thể nắm giữ được 'vị', có thể làm rung động đầu lưỡi, thì đó chính là một món ăn ngon."

Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Cùng với tiếng vỗ tay, Tây Mễ bắt đầu lấy chảo chiên cá, cô bỏ qua dầu ô liu truyền thống, chọn dùng bơ.

Bơ tan ra trong chảo, mùi sữa tràn ngập, cho từng lát cá trắng mỏng vào chảo, không đến mấy giây liền sém vàng, giòn phồng quanh khúc cá. Gắp cá ra chảo bày lên dĩa, một phút cuối cùng rưới nước sốt lên, nhấn chuông hoàn thành. $Tu*Tr@nh~#Na.Na.Tr@ng&!#$%^D.D/L\Q[D]*%

Giám khảo khán giả thay phiên nhau ăn thử, mỗi một món ăn, mọi người có thể dựa vào cách trang trí, mùi vị, mà chọn lựa có dùng thử hay không, chọn hay không chọn.

Khâu cuối cùng, MC thống kê số phiếu trên đài công bố: "Đã xong, tính đến hiện tại, kết quả số phiếu của chúng ta đã có, xin nhìn về màn hình lớn!"

Tây Mễ ngừng thở nhìn số liệu không ngừng thay đổi trên màn hình lớn.

Ba đầu bếp nhóm truyền thống dẫn đầu, ông chú Jn đứng thứ chín, mà cô và Nam Tinh đồng số phiếu, cùng đứng thứ mười.

Số phiếu hai người giống nhau, nhưng chỉ có thể chọn một, một trong hai người phải có người đi.

Dựa theo quy tắc thi đấu, món ăn của hai người sẽ được bốn giám khảo nếm và nhận xét lại, rồi mới quyết định đi hay ở.

MC đi đến bàn giám khảo, đưa microphone đưa cho giám khảo thứ nhất.

Trận đấu đầu tiên Dương Tông đã bỏ cho Tây Mễ một phiếu, lý do đến giờ vẫn chưa nói.

Trong lúc mọi người cho rằng ông sẽ vẫn bỏ phiếu cho Tây Mễ, thì Dương Tông chậc lưỡi nói: "Rất khó phân ra thắng bại. Trận đấu đầu tiên, kim thang xào nấm dại của Tây Tây Tây Mễ quả thật rất kinh diễm, nhưng món hải sản lần này thì kém rất nhiều. Hôm nay Nam Tinh phát huy không tệ, không am hiểu kéo mì, nhưng bản lĩnh ở nước lèo, mặc dù mì không nhỏ mảnh, nhưng vị của nước lèo lại hoàn mĩ bù đắp lại. Một phiếu này, tôi dành cho Nam Tinh."

Nam Tinh thở ra một hơi, "Cám ơn giám khảo Dương."

Ở trận đấu đầu tiên, bởi vì không ăn được rau thơm nên giám khảo Lâm Hoa không bỏ phiếu cho Tây Mễ. Anh nói: "Tôi không đồng ý với cách nói của thầy Dương, quy tắc thi đấu có thay đổi, trận đấu này dựa theo nhược điểm của tuyển thủ ra chủ đề, tác phẩm của các tuyển thủ hôm nay đều không phải là sở trường của mình. Món ăn Tây Mễ là dùng thìa là phối với cá mú đá, khi tách thịt cá nhìn rất ngon miệng, nước sốt cay mặn phối hợp với lát cá chiên giòn. Món ăn này tôi rất thích, cho nên phiếu này tôi dành cho Tây Mễ."

"Tôi đồng ý với quan điểm của thầy Lâm." Giám khảo Tống Bảo Quốc nhận lấy micro từ MC, suy nghĩ một lát lại nói: "Tôi cảm thấy chỗ tinh tế trong lát cá mú đá này là, sau khi nuốt xuống, trong khoan miệng không chỉ có mùi vị của thịt dê, mà còn có hương sữa thơm nồng, hẳn là tác dụng của thìa là với bơ, phiếu này tôi dành cho Tây Mễ."

MC: "Ôi ~ trước mắt, Nam Tinh của chúng ta dành được một phiếu, mà Tây Tây Tây Mễ dẫn đầu hai phiếu. Nếu một phiếu cuối cùng của thầy Ứng dành cho Tây Mễ, vậy Nam Tinh sẽ phải dừng tại đây. Nếu thầy Ứng bầu phiếu cho Nam Tinh, hai người cùng lúc tiến vào khu hậu tuyển, và do thính phòng chấm điểm bỏ phiếu lần nữa!"

Tất cả màn ảnh nhắm vào Ứng Khúc Hoà, Tây Mễ ngừng thở, ánh mắt gần như khảm vào trong lòng anh.

"Một phiếu này, tôi dành cho Nam Tinh."

Một tiếng "Đùng" vang lên trong lỗ tai Tây Mễ, một phiếu này dành cho Nam Tinh, vậy nghĩa là, anh rất không hài lòng, rất thất vọng với món ăn của cô.

Ánh mắt Ứng Khúc Hoà dừng trên mặt Tây Mễ, hỏi cô: "Cô Tây, cô có muốn biết món ăn của cô sai ở chỗ nào không?"

Tây Mễ gật đầu, tỏ ý muốn biết. $Tu*Tr@nh~#Na.Na.Tr@ng&!#$%^D.D/L\Q[D]*%

"Món ăn của cô quả thật là có sáng tạo, nhưng cô lại phạm phải sai lầm trí mạng, món ăn này của cô, "Ánh mắt sắc bén của anh như đao ghim trên người cô, "Chỗ nào cũng sai."

Xôn xao ——

Cả thính phòng bùng nổ.
Tập tin gởi kèm


Chương 22.
Edit: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang

Âm nhạc tại sân đấu thay đổi càng làm tăng thêm áp lực, các tuyển thủ xung quanh cũng căng thẳng theo, tim của khán giả cũng thắt chặt lại.

Quý Đông Lâm hồi hộp đến mức gần như bóp nát gậy phát sáng: "Ứng Khúc Hòa bị bệnh à?" Trước mặt nữ thần không có nam thần, lúc này cậu chỉ là một fanboy nhỏ bé của Tây Mễ.

Bà cụ ôm ngực căng thẳng, "Loại con trai này làm sao tìm được bạn gái đây?"

Tiểu Minh phẫn uất: "Nói thế nào đi nữa thì nữ thần vẫn là số một! Cháu mặc kệ!"

Lão Tần cũng cau mày nói: "Giờ là lúc mấu chốt của trận đấu, nghe xem giám khảo nói thế nào."

Dân mạng xem trực tiếp:

"OMG, không còn cảm thấy giám khảo độc miệng đáng yêu nữa! Tại sao lại tổn thương nữ thần của tôi!"

"... Cái miệng này không thể nói uyển chuyển hơn được sao? Không cho phiếu thì thôi, sao lại phải đả thương người ta như vậy. Phủ nhận một món ăn, sẽ đả kích đầu bếp ấy biết bao anh ta có biết không vậy!"

"Ha ha ha, nấu không ngon còn không cho người ta nói à? Nữ thần Nam Tinh của bọn tôi mới là tuyệt nhất!"

"Đúng! Trận đấu trước mặt, không có CP! Nữ thần Nam Tình là tuyệt nhất!"

"..."

Hôm qua còn mạnh mẽ ghép CP, hôm nay đã hủy nó đi rồi.

Lòng của dân mạng, mưa gió khó lường.

Khán phòng cũng toàn cảnh châu đầu ghé tai.

Một khúc nhạc hồi hộp chấm dứt, Ứng Khúc Hòa chỉ vào món của Tây Mễ, bình luận: "Chất thịt cá mú khá béo và tươi non, cô chọn thìa là để khử mùi tanh, dùng bơ để chiên, ý tưởng rất tốt. Nhưng cô lại dùng kỹ thuật cắt xuất sắc của mình để cắt ra lát cá mỏng như tờ giấy, đây là sai lầm lớn nhất của cô: cá cắt lát quá mỏng, thì dù chỉ lên lửa một giây, nó cũng sẽ vàng giòn, mất đi vị tươi non tinh tế vốn có. Như lời thầy Tống, khiến cho vị cá này của cô biến thành thịt dê xiên nướng. Thịt dê xiên nướng là gì? Là một thức ăn đơn giản chế biến từ một xiên thịt dê và một chút thìa là. Cô lại dùng nguyên liệu phức tạp để tạo ra hương vị của nó, đây là một sự lãng phí cực lớn."

Ngực Tây Mễ khó chịu, mặt cô đã tái đi.

Lúc này, tất cả những lời giải thích đều trở nên yếu ớt vô cùng, lời bình của Ứng Khúc Hòa rất có sức sát thương.

"Đây là sàn đấu, không phải là màn biểu diễn cá nhân." Ứng Khúc Hòa ấn đèn bỏ phiếu, "Nên trận này, tôi chọn Nam Tinh."

Ứng Khúc Hòa bình luận như vậy, mọi người cũng cảm thấy khá có lý.

MC thổn thức: "Trận đầu tiên, Tây Mễ dùng nguyên liệu đơn giản làm ra món ăn tinh xảo xa hoa, nhận được một phiếu của thầy Ứng. Trận này, Tây Mễ dùng nguyên liệu tốt tạo ra món ăn hương vị đơn giản, lại không nhận được phiếu của thầy Ứng. Đợt bình chọn bỏ phiếu lần thứ hai của khán giả đã kết thúc, chúng ta hãy cùng nhìn lên màn hình lớn, xem kết quả cuối cùng!"

Trăm ngàn ánh mắt đều nhìn lên màn hình lớn đang chớp nháy.

Nhịp trống nhạc dồn dập gõ vào lòng người, sắp gõ nát trái tim đã lả đi của Tây Mễ.

Thùng...

Thùng...

Thùng...

Ting...

Màn ảnh ngừng lại, Tây Mễ không dám quay lại nhìn, trong khán phòng chợt vang lên tiếng thở phào.

MC hỏi Tây Mễ: "Tây Mễ, nếu tôi nói cho cô biết, cô bị loại, lúc này cô muốn nói cái gì nhất?"

"..." Mũi của cô bỗng hơi chua, thật sự rất muốn khóc.

Bỗng thấy thật thất vọng với chính mình.

Hốc mắt cô gái nhỏ đầy ngập ánh nước, cô cố gắng đè nén tâm tình, há miệng hít sâu một hơi nói: "Lần này... quả thật tôi đã mắc sai lầm lớn, nếu tôi có thể cắt lát cá dày hơn thì nó vẫn có thể giữ nguyên vị tươi non, mà vẫn không mất đi lớp vỏ xốp giòn."

Rõ ràng tâm trạng của cô đang dao dộng rất mạnh, nói được hai chữ thì nuốt mất một.

Dáng vẻ này đến MC cũng phải đau lòng, vỗ vỗ lưng cô bày tỏ an ủi. Đầu bếp xếp hạng nhất Lý Thành nhận lấy micro từ trong tay MC, nói với Tây Mễ: "Cô gái nhỏ, cô đã rất tuyệt rồi, kỹ thuật cắt cũng là một phần trong nghệ thuật nấu nướng cao cấp, đừng nản lòng, trận tiếp theo, chúng ta lại đấu món ăn trên cùng một sân khấu mà."

Tây Mễ gật gật đầu, lại hậu tri hậu giác trừng to mắt.

Trận tiếp theo?

Cô quay lại nhìn màn hình lớn, không ngờ cô dùng 40 phiếu của mình để thắng Nam Tinh với 39 phiếu!

Chỉ kém nhau 1 phiếu mà thôi.

Cô... thắng? Tiến vào top 10 sao?

MC đưa micro cho Nam Tinh. Cô ấy nhìn khắp khán phòng, hít sâu một hơi, hé miệng giữ nguyên nụ cười: "Thật ra tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này, từ đầu trận đấu đến giờ tôi vẫn luôn tự hiểu rõ, cũng biết giữa tôi và Tây Mễ vẫn luôn tồn tại chênh lệch nhất định. Cuối cùng, cảm ơn những khán giả đã ủng hộ và giúp tôi đi đến trận đấu này, cảm ơn."

Cúi người chào thật sâu, và được vỗ tay nhiệt liệt.

So sánh với Nam Tinh, tố chất tâm lý của Tây Mễ lại có vẻ hơi kém.

Tất cả vì người đả kích cô là Ứng Khúc Hòa...

...

Kết thúc trận đấu, Tây Mễ lả đi nằm trên ghế sofa sau sân khấu, nhìn Nam Tình tẩy trang.

Nam Tinh nhìn cô qua gương, "Thắng mà suy sụp thế? Là vì những lời Khúc Hòa nói à?"

Tây Mễ không phủ nhận.

Nam Tinh tẩy đi lớp trang điểm trên sân khấu, đánh lại lớp trang điểm nhẹ hằng ngày, nhìn gương nhấp son môi, nói với cô: "Cô thích anh ta?"

Tây Mễ bật thẳng dậy, hai má đỏ lên: "Ai thích anh ấy chứ," Cô ấp úng nói tiếp: "Thật ra... anh ấy là thầy của tôi, bị thầy đả kích như vậy, thấy không thoải mái rất bình thường mà?"

"Thầy?" Đáy mắt Nam Tinh hiện lên chút kinh ngạc, "Khúc Hòa không nhận học trò, lại phá lệ vì cô, có thể thấy anh ta không phải muốn tán tỉnh cô, vậy chính là coi trọng tiềm lực của cô."

Nam Tinh tháo dây cột tóc ra, mái tóc dài đen nhánh xõa thẳng xuống đến tận ngang lưng. Cô ta cầm túi xách, kéo Tây Mễ đứng lên: "Đi, tôi mời cô đi ăn khuya."

"Muộn như vậy còn đi sao?"

"Không phải cô muốn biết rốt cuộc quan hệ của tôi và Khúc Hòa là gì sao?"

Đi theo Nam Tinh đến một quán bên bờ sông, Tây Mễ vẫn rầu rĩ không vui. Nam Tinh gọi hai nồi lẩu tôm hùm nhỏ, một thùng bia, cạy nắp, đưa cho Tây Mễ một chai.

Tây Mễ nhìn chai bia vẫn còn phủ nguyên một lớp đá, giương mắt nhìn Nam Tinh: "Tôi cứ nghĩ chị là thục nữ, không ngờ chị còn uống bia?"

Nam Tinh lấy dây cột mái tóc dài đến eo thành tóc đuôi ngựa, gạt ra sau vai, giơ chai bia lên cụng với cô: "Cô bé chưa từng uống bia như vậy à?"

Tây Mễ gục đầu xuống, uể oải hỏi cô: "Thế chị muốn nói gì với tôi đây?"

Nam Tinh chỉ vào mười hai chai bia trên bàn, nói: "Cô uống hết hai chai, tôi sẽ nói cho cô."

"..." Tây Mễ nắm chai bia lên, ngửa đầu ngậm lấy miệng chai, rót mạnh vào cổ họng.

Cô không thích vị chát nhàn nhạt này lắm, mùi bia không thuần, như uống nước vậy, quá nhạt. Uống ba hơi hết một chai, lại lấy một chai khác, dùng răng cạy nắp chai ra, lại tiếp tục rót mạnh vào cổ họng.

Uống hết giọt "nước" cuối cùng, cô quăng chai bia lên bàn: "Ợ... Giờ nói cho tôi biết được chưa?"

Tây Mễ uống thả ga tu ực ực khiến Nam Tình trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy thật sự... hơi sợ cô gái nhỏ này rồi.

Vốn tưởng rằng cô uống một ly là gục, ai ngờ tu hai chai vậy mà sắc mặt vẫn không đổi sắc.

Nam Tinh uống một hớp bia lạnh, nói: "Tôi và Khúc Hòa bị hai ông già nhà bắt xem mắt, trước đó anh ta không biết tôi, tôi lại biết anh ta. Anh ta rất ghét chuyện xem mắt, sau khi gặp mặt cũng ghét luôn tôi. Sau đó hai ông già lại ăn cơm với nhau, bảo chúng tôi thử sống chung, nếu có thể thì cuối năm kết hôn."

Thì ra là vậy.

Ăn vài con tôm hùm, Tây Mễ cảm thấy bia thật sự không đã nghiền, bèn gọi hai bình rượu lương thực đặc sản địa phương. Rượu mạnh chảy qua đầu lưỡi, lưu lại cái đậm đà của lương thực.

Nam Tinh bị Tây Mễ rót cho một ly rượu mạnh, bắt đầu lờ mờ, cũng nói nhiều hơn: "Khúc Hòa rất tôn trọng ông lão nhà mình, không dám không nể mặt ông già, nên uyển chuyển đáp ứng. Nhưng sau đó, gần như gặp tôi là anh ta trốn. Hôm đấy đụng phải hai người ở bệnh viện, thấy anh ta mang giày cho cô, tôi rất ghen tỵ, còn nghĩ, tôi thua kém một con nhóc xấu xí ở chỗ nào?"

Tây Mễ ngắt lời cô: "Chị Nam, chị nghĩ vậy là không đúng, tôi xấu ở đâu chứ? Chị vẽ ra cho tôi xem nào!"

Nam Tinh nhìn Tây Mễ, dường như từ một cô nhóc biến thành hai cô nhóc rồi.

Nam Tinh duỗi ngón tay ra ấn lên chóp mũi Tây Mễ, "Không được lắc lư... Ợ... Thật ra cô rất đáng yêu, cũng tốt hơn những đồ diêm dúa đê tiện bên ngoài kia nhiều."

"Này, chị say rồi."

"Say? Tôi... tôi không say!" Nam Tinh nâng ly, ngửa đầu lại bắt đầu điên cuồng uống tiếp, nhưng lần này lại bị sặc, ngực cay xè.

Tây Mễ chống cằm nhìn Nam Tình say xỉn, "Thật ra tôi rất hâm mộ mái tóc dài của chị."

"Đừng có nói tóc tai gì với tôi, cô nói đi, có phải cô thích Khúc Hòa hay không?" Nam Tình quăng mạnh ly rượu lên bàn, trừng cô, như một bé sư tử con đáng yêu.

"Thích thì sao? Thiếu nữ mơ mộng không phải rất bình thường à?" Tây Mễ cảm khái, "Hồi đi học chưa từng nếm thử hương vị thầm mến, giờ lại có cảm giác 'thình thịch' với anh ấy. Thật kỳ diệu mà."

"Nếu thích... vậy... vậy..." Nam Tình líu lưỡi, ngón tay khua khua trên không, dừng lại trên chóp mũi Tây Mễ, "Vậy... ngủ với anh ta đi!"

Tây Mễ: "Này, chị không ăn giấm chua à?"

Nam Tinh khinh thường vung tay lên, cười nhạo: "Thích sao? Cho xin đi, anh ta suốt ngày trốn tránh tôi đã khiến tôi mất hết cái thích này với anh ta rồi. Bà đây muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, chẳng lẽ còn phải treo cổ trên một thân cây là anh ta à? Con mẹ nó chứ, bà đây muốn tìm một tên đàn ông trẻ hơn anh ta! Nói ngọt hơn anh ta!"

Nam Tinh nâng ly, điên cuồng hét lên, khí thế hùng hồn, khiến cho những người xung quanh nhìn chăm chú.

Tây Mễ kéo cái tay đang giơ lên cao của cô ấy xuống, "Chị nhỏ giọng giùm chút đi, nhiều người đang nhìn đấy!"

Nam Tinh đứng dậy, nhìn những người xung quanh, lảo đảo chỉ vào họ: "Mấy người nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả? Không được nhìn!"

Mọi người: "..."

Tây Mễ đỡ trán.

So với Nam Tinh, Ứng Khúc Hòa say rượu quả thật rất đáng yêu.

"Nữ thần!" Quý Đông Lâm xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, bước vào quán, thấy Tây Mễ và Nam Tinh.

Đợi Quý Đông Lâm đến gần, Nam Tình nấc rượu, mơ màng nhìn cậu, chỉ vào mũi mình hỏi: "Nhóc, cậu đang gọi chị à?"

"Thần kinh." Quý Đông Lâm liếc cô ta, ánh mắt rơi xuống mặt Tây Mễ, "Nữ thần, sao em lại ở cùng với cô ta?"

Nam Tình vươn tay đẩy Quý Đông Lâm một cái: "Cậu mắng ai thần kinh đấy?"

Quý Đông Lâm lùi ra sau, nóng nảy muốn tiến lên, lại ngại Tây Mễ, dứt khoát không thèm để ý đến bà điên say rượu này nữa. Tây Mễ dìu Nam Tinh, hỏi Quý Đông Lâm: "Anh lái xe tới à? Đưa bọn tôi về nhà được không?"

"Được được được, cầu còn không được ấy chứ." Quý Đông Lâm buông tha cho tôm hùm, rất vui vẻ đưa nữ thần và "bà thần kinh" về nhà.

Lên xe, Quý Đông Lâm hỏi cô: "Đưa ai về trước đây?"

Tây Mễ: "Đưa Nam Tinh về trước."

Quý Đông Lâm: "Địa chỉ nhà cô ta ở đâu?"

"Tôi... cũng không biết." Tây Mễ đẩy Nam Tinh đang dựa vào lòng mình một cái, "Chị Nam, nhà chị ở đâu vậy?"

"Nhà tôi... Nhà tôi ở..." Tây Mễ đưa lỗ tai của mình đến gần miệng cô ta, cẩn thận nghe. Nam Tinh mơ mơ màng màng, bắt đầu hát: "Nhà tôi ở... dốc cao đất vàng... í a ~"

Tây Mễ: "..."

Quý Đông Lâm: "Quả nhiên là thần kinh mà."

Tây Mễ gãi gãi đầu, nghĩ một chốc, nói: "Đến khách sạn gần đây đi." Nam Tinh như thế này, cô cũng không dám mang về nhà Ứng Khúc Hòa.

Quý Đông Lâm: "Cô ta như vậy có thể ngủ một mình ở khách sạn sao? Nửa đêm cô ta sẽ không tự đứng lên đi ngủ ở hành lang đấy chứ?"

Tây Mễ: "Vậy tối nay tôi ở cùng chị ấy là được."

"Vậy càng đừng ngủ khách sạn." Quý Đông Lâm nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng khểnh, "Đến nhà tôi đi, đủ rộng để hai cô gái các em tiện ở lại đấy."

"Có tiện thật không vậy?" Tây Mễ ngờ vực hỏi.

"Tiện chứ, tiết kiệm được tiền thuê một đêm." Quý Đông Lâm bổ sung: "Chúng ta là bạn bè, tiện với bạn bè chính là tiện với chính mình."
(tiện ở đây là thuận tiện nha chứ không thể ti tiện mô ~_~)

"Vậy, làm phiền rồi."

...

Kết thúc trận đấu, giám khảo rời đi trước tuyển thủ nửa tiếng.

Ứng Khúc Hòa về nhà, hiếm khi xuống bếp, bấm giờ bày đồ ăn lên, xếp đầy một bàn.

Trên bàn ăn để phần cơm cho Tây Mễ còn có một hộp quà tinh xảo, đĩa sứ trắng còn đặt một cành hoa hồng tươi, trong ly đế cao là rượu vang mà anh chọn kỹ.

Quà tặng, rượu ngon, hoa hồng, kết hợp với thức ăn ngon, Ứng Khúc Hòa rất hài lòng.

Đợi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Đến tận rạng sáng hôm sau, đồ ăn lạnh ngắt, anh gọi điện cho Tây Mễ, nhưng người nhận lại là Quý Đông Lâm.

"Alo? Tìm Tây Mễ ư? Cô ấy đang ở trong toilet nên không tiện nghe máy, anh muốn nói gì, tôi chuyển lời giúp cho."

Ứng Khúc Hòa nhíu mày.

Mới sáng sớm, Tây Mễ đã ở chung với Quý Đông Lâm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro