Chương23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23.
Editor: Nana Trang

Cúp điện thoại, Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn, vò nát hoa vứt vào thùng rác, lấy lại hộp quà đi lên lầu.

Hoa hồng đâm rách lòng bàn tay, có máu chảy ra, chút đau đớn này áp chế cảm giác phiền muộn muốn phóng thích ở trong lòng anh.

Cái đồ vong ơn phụ nghĩa. Không bằng một con chó anh nuôi!

...

Nam Tinh uống say mèm, ôm bồn cầu ói như điên một lúc lâu, bắt đầu bưng mặt Tây Mễ hát "Đất vàng cao pha".

Quý Đông Lâm cầm điện thoại đứng ở ngưỡng cửa, hỏi Tây Mễ: "Nữ thần, vừa rồi Ứng Khúc Hòa điện thoại tới, tôi chỉ nói một câu thôi thế mà anh ta lại ngắt máy? Em có muốn điện thoại lại cho anh ta không?"

Tây Mễ đỡ Nam Tinh đến phòng ngủ: "Ngày mai hẵng nói."

Cô bất lực nhìn trời.

Có lẽ bởi vì bị trận đấu ám ảnh, bây giờ cô có hơi không dám đối mặt với Ứng Khúc Hòa.

Ba giờ sáng ngủ, sáu giờ sáng dậy, Nam Tinh bắt đầu lên cơn sốt.

Hôm qua Tây Mễ đã bị Nam Tinh hành hạ đến cả người đau nhức, cô bảo Quý Đông Lâm cõng Nam Tinh xuống lầu, thằng nhóc bĩu môi lùi về sau: "Tôi tay trói gà không chặt, sao có thể cõng bà điên này?"

Tây Mễ thở phì phì chống nạnh: "Quý Đông Lâm, anh có chút phong độ đàn ông được không?"

"... Được được được." Quý Đông Lâm không mấy tình nguyện cõng Nam Tinh xuống lầu, lại tự mình đưa đến bệnh viện. Tây Mễ bị dày vò một đêm đã mệt đến mức không chịu nổi, ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện dựa tường bắt đầu ngủ gật.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại cô phát hiện mình tựa lên vai Quý Đông Lâm, vội vàng ngồi thẳng người, dụi mắt hỏi: "Nam Tinh sao rồi?"

"Tài xế của cô ta mang đi rồi."

Tây Mễ kinh ngạc: "Hả? Đã đi bao lâu rồi?"

Quý Đông Lâm: "Khoảng chừng năm sáu tiếng rồi."

"... Tôi ngủ lâu vậy sao? Tại sao không gọi tôi dậy?"

Quý Đông Lâm nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, "Không nỡ đánh thức nữ thần." Nụ cười của cậu giống như mặt trời ngày đông làm tan băng tuyết, khiến cho người ta được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.

Tây Mễ nhìn đồng hồ, đã là xế chiều, xoa dạ dày đứng lên: "Tối hôm qua thật sự phiền chết rồi, tôi mời anh ăn cơm được không? Anh muốn ăn cái gì?"

"Nữ thần nói cái gì chính là cái đó." Quý Đông Lâm nghĩ trong chốc lát, "Không bằng mời tôi ăn một bát cháo Cẩm Dương đi?"

Quý Đông Lâm không thích ăn vặt, nhưng suy nghĩ một chút thì chọn thứ thuận tiện nhất.

Tây Mễ tìm quán cháo thơm tho, gọi hai bát cháo. Trời rất nóng hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, Quý Đông Lâm hỏi: "Nữ thần, hôm qua Ứng Khúc Hòa nói với em như vậy, em có tức giận không?"

Tây Mễ hít mũi một cái, lắc đầu: "Không tức giận."

Nhưng rất khổ sở, tim có hơi đau, thậm chí là không dám về nhà đối mặt với Ứng Khúc Hòa.

Sợ về nhà sẽ bị trách móc nặng nề một trận.

Ăn cháo được một nữa, Tây Mễ nhận được wechat của Mỹ Thực Đạo.

.... Mỹ Thực Đạo: "Trận đấu kết thúc, chúc mừng thăng cấp, hiện tại vui vẻ không?"

.... Tây Tây Tây Mễ: "Cũng không vui vẻ mấy, có chút khổ sở, thi đấu xảy ra sai sót, hiện tại tôi không biết có nên về nhà đối mặt với thầy không, sợ anh ấy..."

.... Mỹ Thực Đạo: "Anh ta có gì mà sợ?"

.... Tây Tây Tây Mễ: "Sợ anh ấy mắng tôi đến ngốc luôn. QAQ"

.... Mỹ Thực Đạo: "Cô sợ anh ta chỉ trích nói thẳng cô vẫn chưa đủ tự tin, tâm tính như vậy sẽ ảnh hưởng đến phát huy trận đấu. Cô cần phải có tâm tình tốt, nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, như vậy mới tốt khi đối mặt trận đấu tiếp theo."

Tây Mễ thán một tiếng, giương mắt nhìn Quý Đông Lâm, lại rũ mắt nhìn tin nhắn của Mỹ Thực Đạo, có mấy lời rất dễ dàng dùng chữ viết ra ở trên mạng. Nhưng có mấy lời lại không thể nói ra thành lời, dùng phương thức khác để biểu đạt với người trước mặt.

Mỹ Thực Đạo nói rất đúng, cô nhất định phải có một tâm tình tốt. Ứng Khúc Hòa là giám khảo, anh hẳn nên công bằng không thiên vị.

Một câu nói tựa như đẩy tan đám mây trong lòng cô, đi ra khỏi quán ăn, dường như cả bầu trời xanh hơn rất nhiều.

Đi ngang qua một quán ăn gia đình, Tây Mễ nhìn thấy thông báo tuyển dụng đầu bếp, dừng lại đọc yêu cầu. Quý Đông Lâm ở bên cạnh cô, "Em muốn tìm việc à?"

Tây Mễ gật đầu: "Ừ, cách cuộc thi còn hai tuần nữa, thời gian của tôi rất nhiều, trong khoảng thời gian này không thể dựa mãi vào nhà thầy ăn không uống không, tôi phải sống bằng sức mình."

Cô cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, không hiểu sao tim bắt đầu nhói đau.

Bây giờ cô bị nợ đè lên người, áp lực rất lớn. Hoàn toàn có động lực làm việc.

Ông chủ của quán ăn gia đình là một ông chú trung niên, đầu bóng bụng lớn, tướng mạo có hơi buồn cười. Rõ ràng là giờ cơm, nhưng bên trong lại lạnh lẽo vắng ngắt, khách rất thưa thớt.

Ông chủ ngồi ở trong quầy, cắn hạt dưa xem "Mỹ vị Trung Hoa".

Tây Mễ gõ gõ tủ quầy, hấp dẫn chú ý của ông, "Xin chào, cháu muốn hỏi chỗ chú có còn tuyển đầu bếp không ạ?"

Ông chủ không quay đầu lại, ngừng thở nhìn chằm chằm vào màn hình, "Tự xem yêu cầu dán ở cửa!"

Ông chủ đang khẩn trương xem, đột nhiên một đoạn quảng cáo 60 giây chen vào, ông tức giận vỗ bàn: "Quảng cáo bà nó! Đợi ông đây mở cuộc hộp thành viên!"

Thừa dịp quảng cáo, ông chủ quay đầu lại, nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài tủ quầy, ánh mắt ngừng ở trên mặt Tây Mễ vài giây, lại xoay người nhìn hình ảnh dừng trên video một lát, so sánh Tây Mễ trong chương trình và Tây Mễ ở trước mặt, sau một lúc lâu kích động hỏi: "Tây Tây Tây Mễ? Cháu là Tây Tây Tây Mễ?"

Tây Mễ cười híp mắt: "Chào ông chủ, cháu tới xin làm đầu bếp ạ."

Ông chủ vội vàng lấy bút và vở ra, vòng qua tủ quầy đưa cho Tây Mễ kí tên, sau đó đẩy Quý Đông Lâm sang bên, kề đầu tới gần Tây Mễ, làm ra một cái dấu tay "V", tích tích chụp một tấm hình.

"... o(╯□╰)o" Tây Mễ ngượng ngùng: "Ông chủ, cháu tới phỏng vấn."

Ông chủ hưng phấn nắm chặt tay cô: "Chúc mừng cháu thông qua phỏng vấn! Hoan nghênh gia nhập 'Món ăn gia đình Quang Não Xác'!"

Tây Mễ nói rõ tình huống của mình, không làm sáng và tối. Ông chủ cảm thấy không sao cả, bây giờ có đầu bếp nổi tiếng đối với ông mà nói mới là quan trọng hơn tất cả.

Ông chủ: "Cháu có triển vọng như vậy, sao có thể để cháu ủy khuất ở phòng bếp nhỏ trong quán ăn của chú? Quán ăn của chú chỉ bán buổi trưa và buổi tối, cháu không làm buổi tối, tiền lương giảm 50%, một tháng 3000, xin nghỉ một ngày trừ 66, chừng nào cháu muốn nghỉ luôn thì báo trước một tuần với chú, như thế nào?"

Tây Mễ hỏi: "Vậy, thỉnh thoảng cháu có thể làm món ăn mới không?"

Ông chủ: "Hoàn toàn không thành vấn đề!"

Tiền công không tính là thấp, những trận đấu còn lại đứt quãng cũng một tháng, vừa vặn cô có thể sử dụng quán ăn luyện tập, thử món ăn mới.

Bàn xong công việc, Quý Đông Lâm khó hiểu: "Nữ thần, rốt cuộc em thiếu bao nhiêu tiền?"

Tây Mễ: "Thiếu tiền đến mức mắc nợ tứ giăng."

Quý Đông Lâm hỏi cô: "Với trình độ của em, tại sao phải ủy khuất bản thân ở quán ăn nhỏ này?"

Tây Mễ giải thích nói: "Trong thời gian thi đấu này, tôi cần phải có hoàn cảnh đủ thoải mái. Có thể để cho tôi tùy ý phát huy, lại có thể để cho tôi chuyên tâm nghiên cứu món ăn mới, quán ăn nhỏ là thích hợp nhất. Anh nhìn thấy không? Ông chủ kia là fan của chương trình, tiền lương cho tôi sẽ không quá thấp, cũng có thể chịu được điều kiện của tôi."

Buổi trưa Ứng Khúc Hòa không về nhà, đủ thời gian để cô ra ngoài kiếm chút đỉnh tiền.

Có thể để bản thân bận rộn một chút, tuyệt đối không thể lười biếng.

....

Tây Mễ ngại tiếp tục quấy rầy Quý Đông Lâm, tự mình thuê xe về nhà.

Đến cửa nhà, Tây Mễ vừa lấy thẻ ra, cửa sắt nhỏ đã mở từ bên trong.

Ứng Khúc Hòa đứng ở bên trong, dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một nhìn cô, dưới mắt là hai vành đen, tựa như tối qua ngủ không ngon. Cô nghe thấy tiếng "hô hô", cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Ứng Khúc Hòa dắt con chó săn lớn, con chó săn lưng đen, anh tuấn bất phàm, dựng thẳng hai lỗ tai, lè lưỡi, nét mặt lạnh lùng uy nghiêm giống ông chủ y đúc.

Lưng đen sủa hai tiếng về phía Tây Mễ.

Tây Mễ sợ tới mức lui về sau một bước: "Hôm nay thầy không đến công ty sao?"

Ứng Khúc Hòa cười nhạt: "Ha ha, có người cả đêm không về, tôi chuẩn bị ra ngoài báo cảnh sát đây."

"..." Tây Mễ im lặng. Thật ra là anh muốn ra ngoài dắt chó đi dạo nhỉ?

Đêm đó vừa tới nhà Ứng Khúc Hòa, cô chỉ nghe thấy tiếng chó sủa nhưng chưa từng thấy hình dáng con chó, Ứng Khúc Hòa chỉ nói một câu sân sau có chó dữ, không cho cô đi qua.

Không ngờ bộ dạng của con chó dữ này lại hung như vậy, quả thật... cùng một dạng với Ứng Khúc Hòa.

Sau khi vào nhà Tây Mễ nhìn thấy một bàn món ăn lạnh ngắt, có món đã thiêu rồi, cô quay đầu hỏi Ứng Khúc Hòa: "Tối qua anh làm cơm chờ tôi trở về?"

Tây Mễ nhìn thấy Ứng Khúc Hòa ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gãi gãi cằm con chó, chó dữ cực kỳ ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

Trong giọng nói Ứng Khúc Hòa mang theo chút không thoải mái: "Cô cho rằng tôi là cô gái trong ốc bươu vàng sao? Ngày hôm qua sinh nhật Ulrica, dạ dày nó không thoải mái, cái gì cũng không chịu ăn."

Ulrica giống như nghe hiểu lời chủ nhân, hất càm lên, ăng ẳng một tiếng, giống như đang nói: "Chủ nhân, sao tôi không biết sinh nhật tôi?"

Thì ra con chó này tên "Lang Vương", con chó này y như tên của nó, bộ dạng quả thật giống Lang Vương. Tây Mễ dọn đồ ăn xuống, xử lý sạch sẽ từng cái, sau khi đi ra Ulrica đã bị Ứng Khúc Hòa dắt ra ngoài.

Tây Mễ có chỗ không hiểu, hỏi anh sống một mình sao không mời giúp việc.

"Bởi vì không thích bị quấy rầy." Ứng Khúc Hòa pha một ly trà cho Tây Mễ, ra dấu cô lại đây ngồi.

Tây Mễ ôm theo tâm trạng thấp thỏm đi sang ngồi xuống, đã xây dựng tốt tâm lý. Không ngờ Ứng Khúc Hòa không trách móc mà nói cho cô biết: "Món ăn ngày hôm qua thật ra cô có thể tham khảo cách nấu món cá lát đằng tiêu, đồng thời thể hiện kỹ thuật cắt của cô, cũng có thể loại bỏ mùi tanh của nó, giữ được vị tươi non đặc biệt của cá mú đá."

Được anh nhắc nhở, Tây Mễ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, trong nháy mắt sáng tỏ ra.

Đúng vậy, sao lúc ấy cô lại không nghĩ tới nhỉ?

Ứng Khúc Hòa thấy cô cắn ly trà, có chút khẩn trương, lại nói: "Theo đuổi sáng tạo thật ra không sai, nhưng có vài trường hợp nấu nướng theo kiểu truyền thống thích hợp hơn. Sở dĩ Lý Thành có thể dành được thứ nhất, không có gì hơn ngoài kinh nghiệm, ông ấy biết rõ khuyết điểm của mình, cho nên chọn dùng cách nấu truyền thống, không dám mạo hiểm."

Tây Mễ uất ức nói thầm: "Đạo lý này tôi cũng hiểu, nhưng ngày hôm qua ở trong trận đấu anh nói như vậy, thật sự khiến tôi rất đau lòng. Còn nói học trò ruột thịt đấy?"

Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: "Ở trong trận đấu tôi là giám khảo, không phải là bạn cô, càng không phải là thầy cô."

Tây Mễ: "Biết rồi."

Ứng Khúc Hòa rót trà cho cô, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có mấy vết rách, đỏ thẫm chói mắt. Cô đặt ly trà xuống "A" một tiếng, nắm lấy cổ tay anh, lật ngửa lòng bàn tay của anh lên, "Tay anh bị sao vậy?"

Tây Mễ dùng lòng ngón tay khẽ ấn lên vết thương của anh, nhìn vết rách thì dường như là bị vật nhọn đâm vào, thổi thổi vết thường. Cô hỏi: "Anh đã cầm nguyên liệu gì có gai sao? Có đau không?"

Ứng Khúc Hòa muốn rút tay về, Tây Mễ lại nắm chặt lấy, kéo đến bên môi mình: "Đừng động, tôi thổi một lát cho anh, hiện tại chắc chắn đau rát, sao anh không đến bệnh viện xử lý vết thương?"

"Tối hôm qua cô ở cùng Quý Đông Lâm?"

Tây Mễ: "Tối qua tôi và Nam Tinh ngủ nhờ ở nhà cậu ta, Nam Tinh uống say."

"Sao không trở về?"

Vẻ mặt Tây Mễ có chút quýnh: "Tôi sợ dẫn Nam Tinh say khướt về, anh sẽ đánh tôi, cho nên..."

Ứng Khúc Hòa nín nhịn phiền muộn một đêm, trong nháy mắt bị chuyển thành một loại dục vọng không thể đè nén.

Trán cô gái ở ngay dưới môi anh, chỉ cách nửa quyền, trong đó dường như có mấy sợi tơ vô hình lôi kéo, khiến anh nhịn không được cám dỗ, cố ý cúi đầu, di chuyển xuống dưới, xuống chút nữa...

"Thổi xong rồi! Đợi lát nữa đi bệnh viện băng bó..."

Khoảng cách của hai người thật sự quá gần, Tây Mễ ngẩng đầu, cái trán đụng vào đôi môi Ứng Khúc Hòa. Xúc cảm lạnh lẽo ẩm ướt khiến khuôn mặt Tây Mễ đỏ lên trong nháy mắt, phản xạ có điều kiện giật lùi ra.

Cô bưng mặt đỏ lên: "A a a... Thật xin lỗi, tôi không cố ý!"

Chương 24.
Editor: ღDuღ
Beta: Nana Trang

Ứng Khúc Hòa "Ừ" nhẹ một tiếng: "Tôi biết rồi."

Tây Mễ xoa xoa trán đứng dậy: "Tối hôm qua bị Nam Tinh giày vò một đêm nên có hơi mệt mỏi, tôi lên lầu ngủ một lát trước đây."

"Ừm."

Ứng Khúc Hòa thấy cô đỏ ửng từ cổ lên đến gò má, muốn vươn tay qua xoa đầu của cô, nhưng cô lại như cá chạch, nhanh chóng chạy lên lầu.

Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Tây Mễ lại không hề có chút buồn ngủ nào. Cô mặc áo ngủ hình con gấu lăn qua lộn lại ở trên giường lớn mềm mại, cuối cùng tâm tình cũng khôi phục lại, post một bài lên blog.

"Cho dù kết quả trận đấu ra sao, trong quá trình này tôi đều sẽ toàn lực ứng phó, sẽ không để mọi người thất vọng với tôi. Thầy, tôi sẽ cố gắng, moa moa! (づ ̄3 ̄)づ╭"

Bình luận phía dưới:

"Thầy của nữ thần nhất định tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân!"

"Tây Tây Tây Mễ chị tuyệt nhất! Cố gắng lên! Chờ em thi đậu được điểm cao, em sẽ nói ba mẹ dẫn em tới Cẩm Dương ăn đồ ăn do chị nấu!"

"Có người đứng sau thì nói cố gắng gì chứ? Ha ha."

"Người đứng sau rất mạnh sao? Dù lấy được giải quán quân tôi cũng không phục. Rõ ràng là sai sót của trận đấu, cuối cùng lại đánh bại Nam Tinh, Ứng Khúc Hòa nói không sai, chỗ nào cô cũng sai (icon mỉm cười)"

"Thật sự càng ngày càng thích Ứng Khúc Hòa rồi, người bên trên nói một câu rốt cuộc cũng khiến tất cả mọi người thống khoái! Chỗ nào cũng sai, người đứng sau chó má. (icon dog)"

"Mẹ nó! Anti fan có thôi đi không!! Bản thân Nam Tinh cũng nói thực lực cách xa, đám anti fan mấy người mù quáng nói gì đấy hửm?"

"..."

Đám anti fan gần như dũng mãnh trào từ Địa ngục ra, thổi sạch khu bình luận. Bình luận dần dần bay lên công kích đến cuộc sống, Tây Mễ thấy cũng kinh hãi rồi.

#Thí vị* Trung Hoa# được tìm kiếm trên blog, những anti fan này có kết cấu, có tổ chức, hiển nhiên có người đang điều hành.
(* thí là phân => có thể hiểu mùi vị của phân)

Nam Tinh thật sự không nhìn nổi nữa, ủng hộ nói: "Nói Tây Mễ có người đứng sau, mấy người ăn món ăn cô ấy nấu rồi sao? Là tài nghệ của tôi không bằng người, thua tâm phục khẩu phục, mời những người não tàn tự xưng là anti fan kia tích chút đức, đừng tưởng rằng không ai biết rõ đội ngũ hoạt động phía sau của mấy người. Những anti fan khác tôi không xen vào, còn anti fan của Tây Mễ tôi sẽ hỏi thăm từng chút, tôn trọng đối thủ của tôi, tôn trọng p của tôi, những lời tôi muốn nói đã nói hết ra ở đây, ngại tôi nói chuyện không dễ nghe, vậy thì xin mời, không tiễn. [icon dog] "

Ngoại trừ câu "Tôn trọng p của tôi" kia, những câu nói còn lại ở trong mắt các anti fan đều là hơi nước thổi cái liền tan.
(p ở đây hình như là cái mông ý thì phải)

Fan của Nam Tình và Tây Mễ điên cuồng gửi bình luận:

"A a a ông trời ơi, không hiểu sao cảm thấy rất ngọt, đã xảy ra chuyện gì vậy á. QAQ "

"Nam Tinh là một tổng công tốt! Đây là ra mặt bảo vệ vợ sao? Huhuuhu, ngọt ngào đến muốn khóc rồi~"

"Thức ăn cho chó bị nguội tùy tiện đập phá..."

"Không ngờ Nam Tinh lại thừa nhận... Tôi vẫn cho rằng cô ấy rất đoan trang. :) "

"..."

Sự ủng hộ của Nam Tinh cuối cùng cũng khiến Tây Mễ tỉnh lại.

Quý Đông Lâm V: "Nữ thần của tôi tuyệt nhất. Cho dù toàn bộ thế giới đều là địch của nữ thần, tôi nguyện ý không rời nửa bước, phải ở cùng một chỗ với nữ thần của tôi!"

Bình luận của Quý Đông Lâm khiến fan của Tây Mễ sôi trào, đoàn fan của Tây Mễ hợp thành bầy giá lâm.

Tiểu Minh quản lý fandom rống một tiếng trong bầy: "Đi hết chỗ khác, nữ thần của em cố lên!! Ngày mai không đeo khăn quàng đỏ em sẽ không giữ fan!"

Đám học sinh tiểu học vì không đeo khăn quàng đỏ, đều ào ào nhắn lại trên blog.

Bình luận rất nhanh quay về nhiệt độ ấm áp, bình luận của đám anti fan chẳng mấy chốc bị áp chế.

Đợt thứ hai quân đoàn anti fan đột kích, hiển nhiên có tổ chức có kỷ luật, đang chém giết với Nam Tinh, Quý Đông Lâm, Tây Mễ, học sinh tiểu học bốn phương của fan Tây Mê, lại một lần nữa ló đầu ra.

Suy cho cùng vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm tấn công tranh đấu trên mạng này, Tây Mễ không có tố chất tâm lý cứng rắn, bắt đầu trả lời, giải thích từng câu. Nhưng lời giải thích của cô ở trước mặt đám anti fan lộ ra vẻ vô lực yếu ớt, tùy tiện bị xé nát, một lần nữa gia công cấu trúc, đã biến thành một vũ khí kích thích cô.

Đám anti fan lật mình nói cô "trốn hôn" trên blog..

Từ nấu nướng bắt đầu bay lên đến nhân phẩm, công kích cô không chút thành tín, chuyện trốn hôn vô lương tâm này cũng làm ra được, nhà trai chắc đau lòng lắm nhỉ? Tây Mễ muốn xóa blog, nhưng lại nuốt không trôi chuyện này.

Mỹ Thực Đạo gửi wechat cho cô: "Đừng sợ, không cần trả lời, dù cô có giải thích nhiều hơn nữa thì bọn họ cũng không thay đổi cái nhìn về cô. Mục đích của bọn họ là bôi đen cô, chứ không phải nghe cô giải thích."

"Tôi đã đắc tội với ai chứ?" Tây Mễ tức giận đánh chữ, ngón tay dùng lực, gần như đập nát màn hình, "Bộ họ nghĩ tôi cũng dễ dàng lắm sao?"

Cũng may những người này không biết quan hệ của cô với Ứng Khúc Hòa, nếu không lại có chuyện lớn hơn nữa.

Mỹ Thực Đạo: "Người nổi tiếng nhiều scandal, rất bình thường, sự tồn tại của cô làm cho người ta cảm thấy uy hiếp, mới có người hao hơi tổn sức bôi đen cô như vậy. Có lẽ cô nên vui mừng vì có người đố kỵ, đã nói lên cô rất ưu tú đó."

Tây Mễ: "Cảm ơn ba ba tôn đạo, mồm cháo gà này tôi uống QAQ "

Trong blog Mỹ Thực Đạo yên lặng đã lâu bỗng nhiên xuất hiện, đăng bài lên blog của Tây Mễ: "Cô rất giỏi, trong trận đấu cố gắng lên."

Mỹ Thực Đạo lên tiếng, fandom của anh gần như giẫm nát dư nghiệt của đám anti fan, lần này blog vượt qua tổng số một ngàn vạn, bình luận vượt qua hai mươi vạn, con số rất đáng sợ, làm đổi mới nhận thức của Tây Mễ về blog.

Lần đầu tiên lĩnh hội được sự đáng sợ của fan Mỹ Thực Đạo.

Ở trang đầu bình luận blog của cô cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, cô gởi wechat để cảm tạ Mỹ Thực Đạo: "Cảm ơn anh nhé ba ba tôn đạo, lời lần trước anh nói có còn tính không? Mời tôi ăn lẩu, tôi mời anh ăn cơm nhé! Tôi làm việc ở chợ ẩm thực "Quán ăn gia đình Quang Não Xác", anh đến tìm tôi, tôi làm vài món cho anh ăn."

Mỹ Thực Đạo: "Cô tìm công việc?"

Tây Mễ: "Ừ, đúng vậy, tôi nghĩ hai ngày nữa là tôi có thể trả tiền lại cho anh rồi. Tôi rất muốn gặp anh, ân nhân cứu mạng của tôi. [icon đáng yêu]"

Mỹ Thực Đạo: "Nếu như, tôi lừa cô, cô sẽ tha thứ cho tôi không?"

[vẻ mặt mờ mịt.ipg]

Tây Mễ: "(⊙v⊙)? Anh lừa tôi cái gì?"

Mỹ Thực Đạo: "Về thân phận của tôi."

Tây Mễ: "Chuyện này tôi cảm thấy không khó lý giải nhỉ? Nếu như có thể, tôi cũng muốn mang nick ảo thứ hai vui vẻ chạy nhanh. Nếu như anh thật sự không muốn... Vậy thì thôi."

Khung đối thoại hiển thị đứt quảng "Đối phương đang nhập", trong lòng Tây Mễ vội vàng xao động.

Thật lâu sau, đối phương mới nói: "Tối thứ bảy 7 giờ, gặp ở nhà hàng Ứng Thực Hiên."

"Được! Một lời đã định, không gặp không về! Nếu anh dám lỡ hẹn, tôi lấy trù nghệ cả đời nguyền rủa đầu lưỡi anh biến ngọt. :) "

Mỹ Thực Đạo: "Vậy, chờ mong đến thứ bảy."

"Chờ! Chờ chứ!"

Hẹn thời gian với Mỹ Thực Đạo xong, cuối cùng cô cũng hơi hiểu được tâm tình của Quý Đông Lâm lúc sắp nhìn thấy cô rồi.

Cảm giác hưng phấn bốn bể gặp tri kỷ miêu tả rất sống động.

Sau đó cô mới phát hiện, địa điểm Mỹ Thực Đạo hẹn cô là ở Ứng Thực Hiên? Là nhà hàng của Ứng Khúc Hòa, đại lý nhà hàng ăn uống cao cấp lớn nhất trong giới ăn uống.

Hiểu lầm trong việc hôn nhân khiến Tây Mễ không có cách nào nhìn thẳng vào Ứng Khúc Hòa, dù cho hai người sống chung một nhà dùng chung một phòng bếp, nhưng cô cũng cố gắng giữ một khoảng cách với anh. Thủ pháp rửa rau của Ứng Khúc Hòa độc đáo, lúc nào cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của cô trên tay anh.

Tình huống này kéo dài suốt hai ngày, Tây Mễ cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Thậm chí cô còn bắt đầu cân nhắc, có nên tranh thủ thời gian tìm bạn trai để phân tán lực chú ý một chút hay không. QAQ.

Ngày thứ hai đi làm, tài nấu nướng và danh tiếng của Tây Mễ giúp quán ăn chiêu dụ rất nhiều khách hàng đến, mỗi ngày quán ăn đều kín người hết chỗ, vì cầu một bữa của Tây Mễ nấu, cánh cửa của quán ăn gần như bị đạp vỡ.

Dưới sự trợ giúp của ông chủ Quang Não Xác, Tây Mễ miễn cưỡng sống sót, mỗi ngày về nhà đều ở trong trạng thái mệt mỏi lã lời, cho dù cánh tay đau nhức đến rút gân, buổi tối cũng phải làm bộ như không có chuyện gì, kiên trì học làm đồ ăn hải sản với Ứng Khúc Hòa.

Quán ăn buôn bán tốt, ông chủ tạm thời cho cô thêm 2000 tiền lương, cho cô ứng trước 6000, còn tặng một trái sầu riêng ThaiLand vận chuyển bằng đường hàng không về cho cô.

Hương vị ngọt ngào của sầu riêng thấm vào vỏ cứng bên ngoài, Tây Mễ tham lam hít hà hương vị của nó, kềm chế xúc động ăn một mình, ôm về nhà chia sẻ với Ứng Khúc Hòa.

Buổi chiều Ứng Khúc Hòa về đến nhà, dắt Ulrica vào phòng ăn, vị sầu riêng gay mũi bay đến trước mặt, Ulrica không chịu được hương vị đó, điên cuồng giãy giụa dây xích chó, vọt tới ban công, mũi chó kề sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn từ bên ngoài vẻ mặt không mấy đáng yêu.

Đối với Ứng Khúc Hòa mà nói, thứ mùi này không khác gì mùi xăng thối kia.

Tây Mễ đi ra phòng bếp, nhìn thấy Ulrica giãy giụa kéo căng dây xích chó, sợ hãi dựa vào bên người Ứng Khúc Hòa, cô kéo ống tay áo của anh, chỉ chỉ sầu riêng: "Tặng ông chủ trái sầu riêng này." Cô lấy một múi nhỏ đút cho Ứng Khúc Hòa, đối phương ghét bỏ quay đầu ra chỗ khác.

"Cái mùi này sao mà ăn?"

Ngược lại Tây Mễ cảm thấy đây là một hương vị ngọt ngào, cô hỏi: "Không phải anh không dám ăn sầu riêng đấy chứ? Người không hiểu nó, cảm thấy nó tanh tưởi. Người hiểu nó, sẽ nếm được hương vị ngọt ngào đầy hấp dẫn chỉ mình nó có, hương vị có dư vị vô tận này, sẽ khiến cho người ta nghiện. Ngửi thì như rơi xuống Địa ngục, nếm thử rồi thì giống như mình đang bay đến Thiên Đường vậy."

Ứng Khúc Hòa ra khỏi phòng ăn đi đến ban công, đẩy tất cả cửa sổ ra, dắt con chó: "Đây là mùi mà tôi ngửi thấy buồn nôn nhất, nó cô phụ cái từ mỹ vị này."

"Anh đợi tôi một lát, tối nay dùng sầu riêng làm nguyên liệu nấu ăn, làm cho anh một món."

Tây Mễ vào phòng bếp lấy cơm thừa còn lại của tối qua, trộn với thịt băm, cà rốt, đậu nành sau đó bỏ vào nồi xào. Phòng bếp nóng đến ngất trời, Tây Mễ nhắc nồi đung đưa, gạo và đồ ăn không ngừng quay cuồng trên không trung, cơm trắng như bị vật mạnh đánh tan, va chạm trên không trung, biến thành từng hột nhỏ.

Cơm chiên Ri-ga cho thêm gia vị đặc chế của Tây Mễ, cuối cùng là hạ nồi sầu riêng xuống, trộn đều với cơm.

Sầu riêng được ướp lạnh rồi lại hâm nóng, cái gọi là vị "thối" cũng được giảm xuống.

Cơm chiên ra nồi, màu vàng óng tỏa cả một vùng. Tây Mễ bới hai phần, một phần cho Ứng Khúc Hòa, một phần cho Ulrica.

Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào dĩa cơm chiên sầu riêng trước mặt, mùi thối không còn nồng như khi nãy, trong mùi cơm chín có xen lẫn chút hương vị ngọt ngào.

Hình như cảm giác không tệ lắm?

Tây Mễ ngồi xổm trên mặt đất, bưng bát cơm nói chuyện với Ulrica: "Lang Vương, tao nấu cơm cho mày ăn, mày kiềm chế một chút, không được cắn người, nha?"

Ulrica "ẳng" một tiếng, Tây Mễ sợ tới mức đẩy bát cơm ra xa.

Tây Mễ vỗ ngực một cái tỏ vẻ đã bị kinh hãi: "Con chó này nên buộc ở phía sau để giữ cửa mới đúng."

"Bình thường nó không vào nhà, dắt nó đi vào chỉ là muốn để nó quen thuộc với cô, để tránh sau này cô đi ra phía sau nó sẽ làm cô bị thương." Ứng Khúc Hòa lấy muỗng ra, gảy chút cơm chiên, múc một muỗng.

Một dĩa cơm chiên vàng óng, từng hột cơm trắng rời rạc nhau. Nhưng dĩa cơm chiên sầu riêng này, gạo trắng được thịt quấn dính thành viên nhỏ, cho vào miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào lập tức ngấm vào vị lôi. Mùi thơm ngát của thịt và vị giòn của cơm chiên, cà rốt dung hợp lại cùng nhau, khi nhai răng sẽ va chạm với thịt băm, tạo thành hương vị tuyệt diệu.

Từ bên trong sầu riêng, anh lại ăn ra... vị quả xoài?

Tây Mễ nâng mặt nhìn anh, chờ anh cho lời phê bình: "Như thế nào? Hương vị thế nào?"

Câu hỏi bị chuông điện thoại cắt ngang. Ứng Khúc Hòa nghe điện thoại xong, nói cho cô biết: "Anh cả và Điềm Giản rủ chúng ta đi hát, chúc mừng cô thăng cấp."

Tây Mễ nghi hoặc: "Rất lâu rồi tôi không thấy bọn họ."

Ứng Khúc Hòa dùng khăn ăn lau miệng, hỏi ý kiến của cô: "Cô có muốn đi không?"

Tây Mễ kích động đứng dậy: "Đi chứ, danh xưng trùm mạch không phải cho không?"

Cô thật tò mò dáng vẻ khi ca hát của Ứng Khúc Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro