Chương25-27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25.
Edit: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang

Thị trấn cổ không có KTV, phần lớn là quán bar có tính văn nghệ.

Tây Mễ rất thích đi chơi, ca sĩ người ta ngồi đàn hát trên sân khấu, cô sẽ thỉnh thoảng gào theo hai tiếng. Hành khách các nơi nghe cô ngâm nga đều cảm thấy dường như trong cơ thể nho nhỏ của cô gái này ẩn chứa một nguồn năng lượng cực lớn. Cô hát được điệu dân ca nơi trấn cổ, cũng hát được dân dao chốn Mĩ.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên hát ở quán bar, bị ông cụ Tây đi ngang qua bắt quả tang, ông lão vững bước đi tới, giơ cây ba-toong lên, quất vào mông cô một gậy không nể nang tý nào.

Cô chạy thục mạng như điên trên đường phố trấn cổ, vừa chạy vừa xoa mông hét: "Ông cụ Tây giết người! Ông cụ Tây giết người này!"

Sau khi về nhà đương nhiên không tránh được phải quỳ, quỳ ở sân trong không được ăn cơm, Đại sư huynh và tiểu sư đệ lại lặng lẽ tới nhét vội bánh màn thầu cho cô.

Tây Mễ dựa vào ghế xe, quay đầu nhìn thành phố nghê hồng đan xen ngoài cửa, có chút tiết tấu nhớ tới thị trấn cổ. Tản bộ sau bữa chiều, có thể nhìn thấy ánh xế tà vàng kim rơi xuống trên mái ngói xanh; đến rừng trúc hoang xanh um sau mưa, có thể đào ra toàn những măng là măng đủ cho tất cả người trong trấn cổ ăn no.

Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Ứng Khúc Hòa quay đầu thấy cô thừ người, đưa tay búng trán cô, "Ngẩn người gì đó?"

"Aiz, nhớ nhà." Tây Mễ nắm chặt đai an toàn trước ngực, nhìn một nhà ba người đang tản bộ bên ngoài, cảm khái nói, "Lúc ở trấn cổ, tôi cũng thường xuyên dắt chó đi dạo với bạn bè, bé Teddy nhà họ thường chạy cực nhanh ở đằng trước, chúng tôi sẽ đi từ từ ở đằng sau, để gió đêm mát rượi thổi qua, rất dễ chịu."

Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, nhìn chằm chằm phía trước, "Ý của cô là không muốn đi KTV, muốn về dắt chó đi dạo?"

"Tôi không nói vậy mà, rất lâu rồi tôi không hát, họng đang ngứa." Cô nhe răng cười, "Anh biết không? Hồi trước có một nhà sản xuất âm nhạc đến trấn cổ du lịch muốn tôi đầu quân vào giới nghệ sĩ đấy."

Ứng Khúc Hòa trêu chọc, "Chắc là lỗ tai nhà sản xuất kia bị điếc?"

"..."

Tây Mễ muốn cấu người.

Trong phòng KTV không chỉ có vợ chồng Ứng Sênh Nam, còn có cả Kiều San và Tả Dịch. Năm ngoái Tây Mễ quen họ ở trấn cổ Đường Tây, khi đó Ứng Sênh Nam đã phải tốn hết lòng dạ để tác hợp cho hai người.

Tây Mễ câu nệ chào hỏi họ: "Chào chị Kiều." Cô đi qua ngồi xuống, chỉ vào mũi mình hỏi: "Chị còn nhớ em không? Năm ngoái, khách sạn Tê Giác của trấn cổ."

Sao Kiều San có thể không nhớ rõ cô, cô ấy nắm lấy tay cô, sờ sờ đầu: "Ôi, cô bé đã lớn vậy rồi à? Tóc càng lúc càng ngắn đi kìa."

Tính Tả Dịch yên tĩnh, thấy cô cũng chỉ gật đầu cười mỉm, lột vỏ một quả nho cho Kiều San, đưa lên bên miệng cô.

Tây Mễ cảm khái cho thời gian, lúc cô biết Kiều San và Tả Dịch, hai người ấy vẫn còn là oan gia kia đấy.

Giọng hát ấm áp của Điềm Giản vang lên bên tai, một bài "Đúng lúc" khiến tất cả đều yên tĩnh. Điềm Giản cầm micro, mỗi câu mỗi chữ đều hát thật rất đúng luật, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa căng thẳng nhìn Ứng Sênh Nam.

Dường như Ứng Sênh Nam cũng hiểu ý Điềm Giản, giơ ngón tay cái lên với cô ấy. Điềm Giản là một đứa bé muốn được cổ vũ, được Ứng Sênh Nam cổ vũ, cô ấy càng hát càng tốt hơn.

Trong phòng có hai đôi vợ chồng, Ứng Khúc Hòa ngồi cùng với Ứng Sênh Nam, mình Tây Mễ ngồi cạnh vợ chồng Kiều San. Cô thấy ngượng, cảm giác cái bóng đèn là mình này hơi lớn, lặng lẽ rời chỗ, một mình đi chọn bài.

Điềm Giản hát xong, ngồi lại bên cạnh Ứng Sênh Nam.

Ứng Sênh Nam nhìn Tây Mễ đang ngồi trên ghế chân cao chọn bài hát, nghiến răng nghiến lợi chọc vào đầu Ứng Khúc Hòa: "Em bị ngốc à? Gái ngồi ngay kia, qua cưa cẩm đi chứ! Mang theo chai rượu qua. Bàn rượu Tây đỏ này là gọi riêng cho mấy em đấy."

"..." Tay Ứng Khúc cầm một ly rượu Tây, uống từng ngụm nhỏ, cười lạnh chế giễu: "Anh không biết tửu lượng của em à? Cả hát nữa, lúc nào cũng bị lạc điệu."

Ứng Sênh Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em bị ngốc thật sao?"

Điềm Giản ôm tay Ứng Sênh Nam nhìn sang, xen vào: "Đúng đấy, lão Khúc em bị ngốc thật à? Say thì em có thể nổi thú tính, cưa được Mễ Mễ đấy."

Ứng Khúc Hòa lắc lắc rượu trong ly, đảo mắt nhìn Điềm Giản, lại nhìn chăm chú vào mặt Ứng Sênh Nam, giọng hơi phẫn nộ: "Lão cầm thú nhà anh, một cô gái tốt như Điềm Giản lại bị anh dạy thành cái đức hạnh này?"

Ứng Sênh Nam: "Ha ha, mắng ai là lão cầm thú đấy? Đúng đúng đúng, anh là lão cầm thú, anh biết rõ. Không giống lão xử nam nham hiểm nào đó."

Điềm Giản học Ứng Sênh Nam: "Ha ha!"

Ha ha... Ứng Khúc Hòa tức anh ách, đặt mạnh ly rượu xuống, đứng dậy đi đến bàn chọn bài. Tiếng thủy tinh va chạm khiến Điềm Giản sợ tới mức rụt vào lòng Ứng Sênh Nam.

Tây Mễ chậm chạp tìm bài hát, sau lưng bỗng có người đè lên, một bàn tay có khớp xương rõ ràng xuất hiện trên phím chọn, một bài dân dao Mĩ.

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào cằm Ứng Khúc Hòa. Người đàn ông hơi cúi đầu, hỏi cô: "Tôi chọn một bài, không ngại chứ?"

Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô.

Cô lắc đầu.

Không ngại.

Nhạc dạo của << Jamaica Farewell >> (Tạm biệt Jamaica) vang lên, Tây Mễ lắc đạo cụ trong tay theo nhịp điệu. Ứng Khúc Hòa vừa cất tiếng, Tây Mễ đã hơi nhíu mày, hình như bị sai điệu...

Được cái là anh có một chất giọng êm tai, một bài hát dân dao bị anh đọc thành thơ diễn cảm, cũng tạm coi là... đặc sắc nhỉ? Hẳn là trong phòng chỉ có mỗi Tây Mễ thưởng thức cái kiểu hát như đọc diễn cảm này của Ứng Khúc Hòa.

Kiều San chưa từng nghe bài hát này bao giờ, cho là kiểu hát của bài này là đọc diễn cảm. Cô quay đầu hỏi ông xã: "Tả Dịch, đây là bài thiếu nhi nào thế? Vì sao anh hai vẫn luôn đọc diễn cảm vậy? Sao lại không hát câu nào?"

Tả Dịch: "... Chắc là anh hai đang đọc thơ tình."

Ứng Sênh Nam cố nín cười, nhỏ giọng châm chọc với Điềm Giản: "Em hai của chúng ta hơi có tâm cơ đấy, không hát được đúng nhạc nên cố tình chọn một bài dân dao Mĩ, chất giọng nó không tồi, dù không hát đúng nhạc cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chói tai, cùng lắm là cảm thấy nó đang đọc diễn cảm. Từ nhỏ Tây Mễ đã sống ở trấn cổ, nhất định chưa từng nghe bài này bao giờ."

Điềm Giản "Ồ" một tiếng, nhìn Tây Mễ, ngây ngô hỏi: "Lão Ứng, Tây Mễ cầm mic rồi kìa, cô ấy định hát sao?"

Vừa dứt lời, trong loa phát ra một giọng nữ cao linh hoạt đến diệu kỳ, hòa cùng giọng nam trầm của Ứng Khúc Hòa, hình thành nên sự đối lập rõ nét, song lại xứng đôi đến lạ, hai chất giọng quyện lại với nhau, êm tai đến mức nổi da gà.

Ứng Khúc Hòa dừng hát.

Giọng cao của Tây Mễ dần dần cất lên lớn hơn.

"Down at the market, you can hear

Ladies cry out while on their heads they bear

'Akey' rice, salt fish are nice

And the rum is fine any time of year

But I'm sad to say I'm on my way..."

(Tạm dịch:

Xuôi theo chợ, bạn có thể nghe thấy

Tiếng những người phụ nữ chào hàng khi đầu họ đang đội

Ackee và cá muối thật tuyệt

Và rượu rum vẫn luôn thượng hạng bất cứ lúc nào trong năm

Nhưng tôi buồn khi phải nói tôi đang trên đường...)

Ứng Sênh Nam khiếp sợ, vỗ tay đầu tiên: "Lần này Khúc Hòa mất sạch mặt mũi rồi."

Ứng Khúc Hòa yên lặng đặt mic xuống, ngồi trở lại sofa, nhìn cô gái nhỏ ngồi trên ghế chân cao, vui sướng đung đưa đôi chân, hát dân dao.

Bài hát này khiến Tây Mễ nhớ tới hồi mình còn bé.

Thị trấn nhỏ Carmel ở Mĩ, cô cũng có một ngôi nhà.

Từng mảnh vụn trí nhớ chắp vá lại, ở thị trấn nhỏ ven biển, Tiểu Tây Mễ đạp chiếc xe đạp nhỏ trên con đường phẳng lặng yên ắng, cha Tây đẩy đằng sau, cho cô động lực tiếng lên.

Mỗi Chủ nhật, cha Tây sẽ tổ chức đi picnic, mang theo tấm vải ăn cơm dã ngoại có hình hoa nhỏ và đồ ăn vặt mà cô thích nhất, đi hưởng thụ non xanh nước biếc của thị trấn nhỏ.

Trận tai nạn xe cộ ấy đã kết thúc cuộc sống công chúa thời thơ ấu của cô.

...

Bài dân dao làm cô nhớ lại một vài chuyện không tốt, bài hát kết thúc, mắt cô ươn ướt. Cô đặt mic xuống, nói một câu "Em đi toilet" rồi vội vàng ra khỏi phòng.

Ứng Sênh Nam dùng cùi chỏ đụng Ứng Khúc Hòa: "Con bé khóc kìa, đi xem đi."

Ứng Khúc Hòa: "Không phải đi toilet sao?"

Lần này ngay cả Điềm Giản cũng không nhịn được, vỗ một phát lên đầu Ứng Khúc Hòa: "Lão Khúc à, em bị ngốc sao? Phòng chúng ta có toilet mà, rõ ràng là Mễ Mễ có chuyện đấy, em mau đi xem đi."

Nói xong đẩy đẩy Ứng Khúc Hòa.

Tây Mễ đến nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi trở về, phòng ở góc vừa vặn mở cửa ra, đụng phải người quen, cô phản xạ có điều kiện lui ra sau, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Người nọ nhìn thấy bóng lưng cô, kêu một tiếng: "Tây Mễ?"

Tây Mễ vùng chạy, vọt vào thang máy, ấn tầng tiếp theo.

Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, một bàn tay với vào, cửa lại mở ra hai bên. Tây Mễ xoay người che mặt, cuộc đời không còn gì lưu luyến, cô đã lường trước được hình ảnh mình bị treo lên đánh, sau lưng lại truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa: "Cô định đi đâu?"

Tây Mễ quay người, thấy là Ứng Khúc Hòa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua vai Ứng Khúc Hòa, thấy Trâu Thành Phong đuổi theo... Dưới tình thế cấp bách, cô túm lấy cổ áo Ứng Khúc Hòa, kéo anh vào bên trong, vòng tay qua eo anh, mặt dán vào ngực anh: "Đừng nhúc nhích, ôm chặt tôi."

"..." Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu cô, "Cô lặp lại lần nữa?"

Dường như Tây Mễ nghe ra sự tức giận trong giọng anh, không kịp giải thích nhiều: "Gặp người quen!"

Trâu Thành Phong không xác định là Tây Mễ, đuổi theo vào thang máy, lại trông thấy một màn bất nhã.

Người đàn ông ôm cô gái trong thang máy, thân hình cao lớn che lại hình dáng cô. Trâu Thành Phong bước vào, vỗ vỗ vai Ứng Khúc Hòa: "Chào anh."

Ứng Khúc Hòa bị "quấy rầy", hai tay ôm chặt lấy Tây Mễ, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Có việc gì?"

Vẻ mặt Trâu Thành Phong áy náy, "Xin lỗi đã quấy rầy, bạn... gái của cậu, hình như là sư muội của tôi, tôi tới chào hỏi."

"Cút đi." Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ xoay sang phải, hai tay che kín cô, quay đầu hung ác trừng Trâu Thành Phong, "Sư muội? Anh đang chơi Tiếu Ngạo Giang Hồ hả anh trai?"

Trâu Thành Phong nhìn cô gái trong lòng Ứng Khúc Hòa, trừ cách ăn mặc ra, dáng người thật sự rất giống Tây Mễ.

Trong lòng Ứng Khúc Hòa truyền ra giọng nhõng nhẽo của Tây Mễ: "Anh Ứng, em sợ... Đó là ai vậy?"

Giọng nữ nhõng nhẽo vang lanh lảnh, mang theo vài phần lẳng lơ. Nghe giọng không giống người Trung Quốc, mà giống như tiếng Trung sứt sẹo của gái Tây.

Ứng Khúc Hòa dùng tay vỗ vỗ sau đầu cô, an ủi: "Đừng sợ, bảo bối."

Giọng nói này hoàn toàn đánh nát suy đoán của Trâu Thành Phong, đây không phải là giọng Tây Mễ. Trâu Thành Phong nhìn Ứng Khúc Hòa, thấy quen quen mắt, hỏi: "Cậu là giám khảo Ứng Khúc Hòa của Mỹ vị Trung Hoa?"

Ứng Khúc Hòa: "Quý anh này, làm phiền anh chọn đúng lúc để bắt chuyện được không?"
Gửi thanks
Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách!
Xin ủng hộ:    


Nana Trang↓
29.10.2017, 12:46
Chương 26:
Editor: ღDuღ
Beta: Nana Trang

Trâu Thành Phong nói câu xin lỗi xong thì đi ra khỏi thang máy.

Thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, một thiếu niên tóc vàng đuổi theo sau lưng, hỏi anh ta: "Đại sư huynh? Vừa rồi anh đuổi theo ai vậy? Anh Tần nói đưa chúng ta về khách sạn."

Trâu Thành Phong vẫn còn thất thần, nhớ tới vừa rồi, lắc đầu chế giễu mình: "Nhận lầm người, anh tưởng là Tây Mễ."

Thiếu niên tóc vàng ngáp một cái: "Sao em ấy có thể tới chỗ này, chúng ta mau về thôi, em buồn ngủ quá."

. . .

Thang máy đến tầng một, "đinh" một tiếng, tựa như thả cái nút khống chế giữa hai người ra.

Tây Mễ giãy ra khỏi ngực anh, Ứng Khúc Hòa cũng cùng lúc buông cô ra. Tây Mễ bước ra ngoài thang máy, Ứng Khúc Hòa theo sát phía sau, ra tới đường cái thì hỏi cô: "Cô biết lái xe không?"

Tây Mễ sững sờ, lắc đầu: "Không có bằng lái xe."

"Vậy thì chờ tài xế tới đây." Ứng Khúc Hòa thấy cô bối rối muốn đi qua đường cái, thiếu chút nữa bị xe ô tô đụng trúng, bèn kéo cổ tay của cô lại lùi về khu vực an toàn, "Không thấy xe hả? Vội cái gì?"

Ứng Khúc Hòa cảm giác được tay của cô run run, không khỏi nắm chặt hơn một chút, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại, cho cô chút cảm giác an toàn.

Trong lòng Tây Mễ còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu rồi giải thích: "Vừa rồi, người đàn ông vừa rồi kia, là Đại sư huynh của tôi!"

"Hả?" Ứng Khúc Hòa cẩn thận nhớ lại, khí chất ngoại hình người đàn ông đó không tệ, mặc âu phục đen đúng kiểu tinh anh trong nghề. Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tây Mễ: "Cô Tây, cô từng nói với tôi, Đại sư huynh của cô 'người mập mặt mỡ, hói đầu bụng lớn', hôm nay nhìn thấy, dường như không hợp với miêu tả của cô. Là cô mắt mù hay tôi mắt mù?"

o(╯□╰)o

Hai tay Tây Mễ kéo kéo lỗ tai, trông mong nhìn anh: "Học trò biết sai rồi, tôi biết tôi gạt anh là không đúng, nhưng bộ dạng của Đại sư huynh trong lòng tôi quả thật là như vậy," đưa một bàn tay ra, dựng thẳng hai ngón tay lên thề: "Thật sự, tôi thề!"

Ứng Khúc Hòa vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nhìn thẳng vào cô, đưa tay kéo lỗ tai của cô: "Cô Tây, vậy xin cô nói cho tôi biết, bộ dạng của tôi ở trong lòng cô."

"... Anh anh anh anh" Tây Mễ bị kéo lỗ tai, đột nhiên cà lăm, "Anh ở trong lòng tôi cao lớn uy dũng, anh tuấn bất phàm, giống như thần tiên áo trắng từ trần nhà đáp xuống phòng bếp, đậm đặc như súp mà không nhiễm, tắm trong canh mà không đồng bóng."

Tây Mễ cố gắng vơ vét từ ngữ trong đầu, cảm thấy hình dung như vậy rất chuẩn xác với Ứng Khúc Hòa.

Ứng Khúc Hòa thu tay lại, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô: "Giải thích cho tôi biết xem, cái gì gọi là 'đậm đặc như súp mà không nhiễm, tắm trong canh mà không đồng bóng*'."
(* từ đồng bóng này là 妖 – hán việt "yêu", còn có nghĩa là lẳng lê, gian ác mê hoặc lòng người. Nghĩa của câu này t không hiểu hết được, nên dịch tạm ra vậy ~~)

Đứng gần KTV Tây Mễ cảm thấy bất an, cô hỏi: "Chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện không?"

Ứng Khúc Hòa sánh bước cùng cô đi vào lối đi bộ có đầy cây cao su, cây liễu xanh um, trong đêm có chút hơi thở ẩm ướt của thực vật. Bóng dáng của hai người bị đèn đường kéo thành cây gậy trúc thon dài.

Tây Mễ giải thích nói: "Ý là anh đậm đặc như súp trong, không bị nhiễm chút dầu mỡ, cả người không dính chút xíu dầu bẩn nào. Từng tắm ở trong canh nhưng không lộ vẻ yêu mị."

Hay cho một câu "Đậm đặc như súp mà không nhiễm, tắm trong canh mà không đồng bóng". Hay cho câu thần tiên áo trắng từ trần nhà đáp xuống phòng bếp.

Xác định không phải là Trinh Tử* nữa đêm sẽ từ trần nhà đáp xuống phòng bếp chứ?
(* Trinh Tử này là truyền thuyết Trung Quốc, kể ra thì dài, tóm lại là khi Trinh Tử này chết đã dùng oán niệm chế tạo tàn cảnh cùng lời nguyền rủa sâu trong trí nhơ khi còn sống phong ấn trong băng ghi hình, ai từng xem băng ghi hình này thì sẽ tử vong or sinh con sau 7 ngày. Chắc là 1 điềm rủa ý)

Mà tại sao anh lại phải tắm xong súp đậm đặc, tại sao phải tắm trong nước canh?

Cuối đường đi là chợ phố đêm phồn hoa ở Cẩm Dương. Con đường này coi như là một đặc sắc lớn ở Cẩm Dương, kiến trúc bên trong mô phỏng theo phong cách cỗ xưa, món ăn bình dân nơi này nhiều không kể xiết.

Hai chân Tây Mễ đã không kiềm chế được, bước vào con phố ăn vặt mà cô thèm thuồng đã lâu, nhanh chóng vọt tới trước quán ăn vặt, chỉ vào sợi khoai tây chiên nói: "Bà chủ, lấy cho cháu một phần khoai tây chiên, đừng bỏ tiêu, cho thêm dấm đường và chút rau diếp cá."

"Có chuyện này tôi rất muốn biết." Ứng Khúc Hòa đứng ở sau lưng cô, ghét bỏ quét mắt nhìn vào bộ nồi đen kịt của quán ăn vặt.

Đang đợi bà chủ quán chiên khoai tây, Tây Mễ lấy một cây lạp xưởng cho vào chảo dầu, không quay đầu lại cứ thế mà hỏi anh: "Chuyện gì?"

"Sao cô lại thích ăn thứ đồ ăn bỏ đi này?"

Bà chủ quán xùy một tiếng cắt ngang: "Ai ôi tôi nói này cậu đẹp trai, ở đâu ra đồ ăn bỏ đi chứ? Mỹ thực bên đường đều không biết sao? Thiên Tằm Thổ Đậu* nhà chúng tôi là ngon nhất ở Cẩm Dương đấy, cả Cẩm Dương này đều không tìm được chỗ nào có thể so sánh với hương vị Thiên Tằm Thổ Đậu nhà chúng tôi đâu, cậu có biết không hả? Cậu biết Ứng Thực Hiên chứ? Ông chủ của Ứng Thực Hiên thường xuyên đặt mua khoai tây ở đây của tôi đó."
(* tên món ăn của nhà bà chủ quán này)

Bà chủ vội vàng trộn khoai tây, Tây Mễ tự mình vớt cây lạc xưởng trong chảo ra, quét hai lớp đậu tương lên hai bên mặt, cắn một cái, nghiêng đầu qua hỏi Ứng Khúc Hòa: "Anh thường xuyên tới đây hả? Sao không dẫn tôi theo?"

Ứng Khúc Hòa đổi đề tài: "Tôi tò mò cô trốn hôn ngay trong ngày hôn lễ, bây giờ có tính là người đã kết hôn không? Người vừa rồi, là chồng cô hả?"

Tây Mễ bị sặc.

Người đã kết hôn cái cọng lông ấy!

"Chúng tôi không có giấy kết hôn!"

Bà chủ đưa Thiên Tằm Thổ Đậu đã trộn đều vị dấm đường cho Tây Mễ, lúc lấy tiền thì nói một câu: "Cô gái nhỏ còn chưa tới tuổi pháp luật cho kết hôn phải không? Người trẻ tuổi cô cậu thật thích đùa giỡ, còn trốn hôn nữa."

Cầm lấy đồ ăn rời đi, Tây Mễ giải thích: "Chỗ của chúng tôi lưu hành tổ chức hôn lễ trước, sau đó mới lấy giấy kết hôn, cho nên bây giờ tôi độc thân! Độc thân! Không phải người đã kết hôn!"

"Ồ." Ứng Khúc Hòa đi sát bên cạnh cô, rất tự nhiên xoa đầu của cô, bỏ lại một câu "Rất thông minh", rồi đi thẳng về phía trước.

Động tác cắn lạp xưởng của Tây Mễ chậm lại, trên đỉnh đầu dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của Ứng Khúc Hòa. Cô đuổi theo sau, đá đá chân Ứng Khúc Hòa: "Này, anh ăn Thiên Tằm Thổ Đậu không? "

Ứng Khúc Hòa chẳng thèm ngó tới: "Có gì khác với đồ bỏ đi chứ?"

Tây Mễ đi vòng đến trước mặt anh, chặn đường đi của anh, "Ăn thử xem, mùi vị không tệ đâu."

Ứng Khúc Hòa ngó lơ, vòng qua cô tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường phố người càng lúc càng ít, yên tĩnh chỉ nghe giọng nói của một cô gái nhỏ.

"Ứng Khúc Hòa! Anh ăn thử đi, anh sẽ thích mùi vị của nó!"

"Anh ăn thử một miếng thôi!"

"Làm đầu bếp, không phải nên nếm thử chút đồ ăn khác sao? Thức ăn cho heo cũng có mùi vị của thức ăn cho heo, đồ bỏ đi cũng có mùi vị của đồ bỏ đi, Thần Nông nếm trăm loại cỏ, đầu bếp nếm trăm vị!"

Tây Mễ dùng cây tăm đâm một sợi khoai tây, đưa đến bên miệng anh, đôi môi mỏng mím chặt cũng từ từ mở ca, cắn sợi khoai tây, nếm mùi vị của nó.

Bên ngoài sợi khoai tây chiên được bao bọc một lớp chua ngọt xốp giòn, bên trong thì mềm mại nở ra trong miệng.

"Thế nào?" Tây Mễ kiễng chân, ngón tay ấn vào giữa lông mày anh, giúp anh xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, "Có thể đừng luôn nghiêm mặt như vậy được không? Ăn đồ bỏ đi cũng coi như nếm thử mùi vị của đồ bỏ đi, anh cũng không có tổn thất gì."

Ứng Khúc Hòa ngửa người về phía sau, né tránh ngón tay của cô, khóe miệng cong lên cười nói: "Mùi vị tốt hơn đồ bỏ đi một chút."

Nụ cười dần tản ra trên mặt anh, nhưng nụ cười bình thường này lại khiến cho Tây Mễ cảm thấy vui mừng, giống như sau lưng cô nổ tung pháo hoa nhiều màu sắc chói lọi vậy

Đùng đùng bốp bốp.

...

Ngồi trên về nhà xe, Tây Mễ buồn ngủ đến không chịu được, hai mí mắt cứ đánh vào nhau, trong lúc ngủ say đầu không ngừng đập lên cửa sổ xe.

Ứng Khúc Hòa xê dịch về phía cô, đỡ đầu của cô đặt ở lên vai mình. Cô gái nhỏ cọ cọ vai anh, dường như đã tìm được một chỗ ngủ thoải mái dễ chịu.

...

Trận đấu 10 chọn 3 gần tới, Tây Mễ không dám lười biếng, ở trong nhà hàng thử luyện đủ loại thức ăn, kỹ xảo về hải sản Ứng Khúc Hòa dạy cô cũng dần dần lên tay.

Chiều thứ Sáu.

Quý Đông Lâm dẫn lão Tần và tiểu Minh đến nhà hàng cỗ vũ cho Tây Mễ, Tây Mễ làm sáu món ăn khác nhau. Tây Mễ không nhìn thấy bà cụ thì hỏi: "Bà cụ đâu? Sao không đi cùng?"

Tiểu Minh đút đồ ăn vào miệng: "Bà nội bị phong thấp, ở nhà nghỉ ngơi rồi ạ."

"Phong thấp? Sáng nay trời mưa?"

"Đúng vậy ạ, hơn nữa là mưa to!"

Tây Mễ lâm vào trầm tư, trong lòng bắt đầu tính toán.

Ngày mai là ngày cô hẹn gặp mặt Mỹ Thực Đạo, vốn cô định mặc váy trắng, nhưng nếu trời mưa thì mặc váy trắng sẽ không thuận tiện.

Quý Đông Lâm thấy vẻ mặt cô lo lắng, nói: "Nữ thần, nếu ngày mai trời mưa, tôi tới đón em đi làm. Thù lao thì một bữa cơm là được rồi."

Lão Tần ăn một miếng thịt chiên mắm, cũng nói: "Tây Mễ, ngày mai tôi bảo tài xế đến đón em đi làm, thù lao thì một bàn thịt chiên mắm là được rồi."

Tiểu Minh cũng không chịu yếu thế, giơ tay lên tỏ vẻ: "Chị Tây Mễ! Em cũng có thể đưa chị đi làm! Chị có thể nấu cơm cho em ăn không?"

Tây Mễ xoa đầu tiểu Minh: "Ngày mai chị và ông chủ đang tính cho ra món ăn mới, mọi người đều tới đây giúp nếm thử đi."

Ôg chủ đầu trọc đi tới trêu chọc nói: "Nếu Tây Mễ của chúng ta có thể vào top 3, tôi tự mình nướng nguyên con dê cho mọi người ăn!"

Buổi chiều Tây Mễ về nhà, Quý Đông Lâm kiên trì đưa cô về, đến cửa nhà Ứng Khúc Hòa, cậu gãi đầu ấp úng hỏi cô: "Nữ thần, tôi có thể nhờ em giúp một chuyện nhỏ không? "

"Mau sửa lại xưng hô đi, còn kêu tôi là nữ thần, tôi sẽ cho rằng mình là nữ thần thật đấy." Tây Mễ nhìn vẻ mặt ngựng ngùng của Quý Đông Lâm trước mặt, hỏi: "Chuyện gì?"

Quý Đông Lâm nhỏ giọng nói: "Làm bạn gái của tôi một ngày."

Nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Tây Mễ chỉ nghe được một chữ "Làm", cô nghi hoặc: "Anh lầm bầm cái gì vậy?"

Quý Đông Lâm nghẹn thở ra một hơi, gần như rống lên: "Nữ thần! Làm bạn gái của tôi một ngày!"

Ứng Khúc Hòa đang dắt chó đi dạo ở trước sân, xe của Quý Đông Lâm chạy tới trước cửa, anh liền nghe thấy tiếng động. Quý Đông Lâm nói câu đó rất to, bên trong có thể nghe rõ.

Đột nhiên bật decibel cao lên làm cho Tây Mễ rụt cổ một cái. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn cậu như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Anh bị sốt hả?"

Quý Đông Lâm hít sâu một hơi, giọng nói nhỏ dần, sau đó lại như tiếng muỗi kêu.

Nhưng cũng may lúc này Tây Mễ có thể nghe thấy được cậu nói cái gì.

"Qua mấy ngày nữa là sinh nhật ông nội của tôi, ông bảo tôi dẫn bạn gái về nhà, nếu không thì đừng về nữa." Hai gò má của Quý Đông Lâm ửng hồng, "Tôi, lần đầu tiên tôi quen biết hai người nữ, một người trong đó là em."

"Vậy sao anh không chọn người kia? Lại chọn tôi?"

Quý Đông Lâm: "Người khác là bà nội tiểu Minh, em cảm thấy tôi dẫn bà cụ về gặp người nhà, sẽ không bị đánh chết sao?"

Tây Mễ gật đầu: "Có chút đạo lý, tôi có lợi gì?"

Quý Đông Lâm: "Em thiếu tiền như vậy, 200 một ngày?"

Tây Mễ: "Hai trăm một ngày có thể, nhưng diễn xuất thì... tôi không thể cam đoan."

"600?" Quý Đông Lâm nghi ngờ nhìn cô.

"Thành giao!"

...

Tây Mễ đẩy cửa sắt ra, nhìn thấy Ứng Khúc Hòa ở phía trước nhà ném cầu cho Ulrica, Ulrica hoàn mỹ dùng miệng tiếp được quả cầu, ngậm trong miệng quay về đưa cho Ứng Khúc Hòa.

Ngoan quá, dường như cũng không có đáng sợ mấy.

Tây Mễ cố lấy dũng khí tiến lên, sờ lên đầu Ulrica. Ứng Khúc Hòa hỏi cô: "Vừa rồi thằng nhóc kia rống cái gì ở ngoài cửa thế?"

"Anh nghe hết rồi?"

"Cô nói đi?"

"Nghe thấy rồi anh còn hỏi tôi."

Ứng Khúc Hòa ném quả cầu trong tay đi, "Cô đồng ý rồi?" Ulrica nhanh chóng đuổi theo quả cầu, trượt khỏi tay Tây Mễ.

Cô vỗ vỗ tay đứng dậy, gật đầu với anh nói: "Đồng ý rồi, vì sao không đồng ý?"

Một câu của cô làm ngực Ứng Khúc Hòa như nghẹn lại rất khó chịu. Anh gọi "Ulrica", con chó nhanh chóng vứt quả cầu trong miệng, ngậm dây xích chó trên bãi cỏ vào miệng, đưa tới trước mặt chủ nhân.

Ứng Khúc Hòa buộc dây vào cổ cho Ulrica, dắt con chó rời đi.

Tây Mễ nhìn bóng lưng tuấn tú của Ứng Khúc Hòa, cảm thấy tâm trạng của anh thay đổi rất kỳ lạ.

Tức giận?

Chuyện này có gì phải tức giận?

...

Chương 27:
Editor: Tử Tranh
Beta: Nana Trang

Bữa tối Tây Mễ làm vài món hải sản, nộp bài tập cho Ứng Khúc Hòa.

Trong lúc thử món, Ứng Khúc Hòa luôn cúi đầu không nói chuyện, như không muốn nói chuyện với cô. Tây Mễ cũng nhìn ra, thầm nói: "Thầy Ứng, tâm tình của anh bất định, khiến tôi thật kinh sợ."

Tay trái Ứng Khúc Hòa cầm muôi canh, múc một muỗng đầy canh đưa vào trong miệng, ngón trỏ và ngón giữa của tay còn lại kẹp lấy trang tạp chí, lật ra, vẫn không nói chuyện với cô.

Không nghe thấy anh đánh giá gì, Tây Mễ cho rằng anh rất vừa lòng món ăn đêm nay. Cô thấy nhàm chán, liền mở danh sách tin nhắn ra, tìm Mỹ Thực Đạo.

Tây Mễ: "Ba ba tôn đạo, anh đang ở đâu?"

Điện thoại đối diện vang lên một tiếng.

Tây Mễ lại hỏi: "Ba ba tôn đạo, anh mau trả lời, tôi có tiền rồi."

Ông chủ Quang Não Xác ứng lương cho cô trước, nên cô có thể trả 9000 đồng. Trả tiền xong, ngày mai có thể vô tư gặp anh.

Điện thoại đối diện lại vang lên.

Tây Mễ cảm thấy kỳ lạ, trùng hợp quá vậy!

Rốt cuộc Mỹ Thực Đạo cũng trả lời: "Tôi nói không cần trả rồi, đó là tiền bản quyền cho thực đơn của cô."

Tây Mễ: "Mỹ Thực Đạo, tôi có tiền, thật sự không đùa đâu. Tôi và anh chưa từng gặp nhau, lại đồng ý giúp tôi lúc khó khăn, đã là ân huệ lớn nhất của tôi rồi, tôi không thể chiếm luôn tiền của anh. 9000 đồng đối với anh mà nói có lẽ chỉ là 9 đồng, nhưng với tôi mà nói, đó là mấy tháng tiền lương của tôi, cho nên Mỹ Thực Đạo, tiền này tôi nhất định phải trả, tiền đã chuyển qua tài khoản của anh, anh xem lại coi."

Mỹ Thực Đạo: "Với tôi mà nói nó chỉ là 9 đồng, cô Tây Mễ, tôi cũng là người rất có nguyên tắc, không lấy không thứ gì của người khác. Tôi dùng thực đơn của cô để quay video, có được rất nhiều fan hâm mộ, số tiền đó chính là thù lao của cô."

Đối phương cố chấp không chịu nhận tiền, Tây Mễ nhìn màn hình nói thầm: "Ba ba tôn đạo ơi là ba ba tôn đạo, anh có lấy tiền không? Con rùa nhỏ ngàn năm họ Tôn kia, tiện tay nhận tiền rất khó sao? 9 đồng tiền cũng là tiền mà?"

Tây Mễ nhận ra tâm tình của mình quá kích động, ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt sắc bén của Ứng Khúc Hòa. Cô có chút xấu hổ giải thích: "Thầy, không phải tôi cố ý mắng người đâu, Mỹ Thực Đạo này nói cho tôi mượn 9000 đồng, nhưng lúc tôi trả lại thì anh ta sống chết không chịu nhận, tôi rất buồn bực, lương tâm rất khó chịu."

Trong mắt Ứng Khúc Hòa phảng phất ý cười: "Tây Mễ, cô có nghĩ, nếu anh ta biết cô nói anh ta như vậy sẽ rất đau lòng không?"

Tây Mễ: "Không có chuyện đó đâu, trừ phi anh ta có thuận phong nhĩ. Thầy à, đây có thể tính là anh nói chuyện với tôi rồi. Anh không giận tôi chứ?"

Ứng Khúc Hòa cúi đầu xem tạp chí: "Vì sao tôi phải tức giận, cô là người trưởng thành, tự có quyết đoán của mình."

Tây Mễ đan hai tay vào nhau, gục ở trên cánh tay nhìn anh: "Có phải anh cảm thấy, tôi vì chút tiền này mà giả làm bạn gái của Quý Đông Lâm là rất không có nguyên tắc, rất dễ thay đổi không?"

Anh nheo mắt, mày rậm hơi vểnh lên, ngón tay lật tạp chí được một nửa bỗng dưng dừng lại.

"Cô nói cái gì?" Rốt cuộc Ứng Khúc Hòa cũng chịu ngước mắt nhìn cô, tuyết vốn động trong đôi mắt lạnh rốt cuộc cũng hòa tan.

"Không nói, dù sao học trò của anh chính là một con mèo mê tiền." Tây Mễ nói xong thì im lặng, nghịch ngợm lắc đầu với anh, làm mặt quỷ, giống như khiêu khích vậy, dáng vẻ không làm anh tức chết thì không bỏ qua.

Trong mắt Ứng Khúc Hòa chứa ý cười thật sâu: "Khi tôi mới quen cô, cô không như vậy, bây giờ ỷ vào làm học trò của tôi, lá gan đã lớn hơn rồi phải không?"

Khi mới quen Tây Mễ, cô giống như một đôi giày đi lạc, là một cô gái nhát gan lo lắng không dám nói gì.

Bây giờ thì sao?

Lá gan càng ngày càng lớn, còn dám làm mặt quỷ với anh.

Đây mới là Tây Mễ, một Tây Mễ dám tùy tiện mắng anh là chó ở trên blog, hơn nữa còn gọi anh là "ba ba tôn đạo".

Tây Mễ le lưỡi: "Trước kia không quen, hiện tại là thầy trò rồi, chẳng lẽ thầy không thể bao dung cho lòng hẹp hòi của học trò sao?"

Ứng Khúc Hòa nhìn chằm chằm vào đôi mắt cong lên của cô, bật cười ra tiếng.

Da mặt càng ngày càng dày rồi.

Bữa tối kết thúc, Tây Mễ đứng dậy thu dọn bát đĩa như thường ngày. Cả ngày nhấc xoong nồi ở nhà hàng, hai tay Tây Mễ có hơi mỏi, tình trạng của cổ tay có chút không mấy lạc quan.

Nước trong vòi chảy ra như trút, cô thử cử động cổ tay một chút, dùng nước lạnh vỗ vỗ, chỗ có cảm giác đau đớn đã giảm bớt. Tây Mễ hít sâu một hơi, nhìn bát đĩa đầy dầu mỡ đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, cô bận rộn cả ngày đã cực kỳ mệt mỏi, sau khi trở về còn phải tiếp tục làm việc.

Mặc dù vất vả, nhưng nghĩ đến chuyện có thể may mắn quen biết Ứng Khúc Hòa, cảm giác hạnh phúc nho nhỏ bỗng chốc làm tiêu tan cơn mệt mỏi.

Tây Mễ cầm một cái đĩa lên, cánh tay trắng mịn vừa cho vào bọt xà phòng thì cổ tay liền bị Ứng Khúc Hòa lặng lẽ đi vào phòng bếp nắm lấy. Anh kéo tay cô ra, dùng khăn sạch lau bọt xà phòng trên tay cho cô: "Cô ra ngoài đi, để tôi."

"Hả?"

Tây Mễ kinh ngạc, mí mắt giật giật.

Để Ứng Khúc Hòa rửa chén, sau khi dọn tới đây cô chưa từng có ý nghĩ viển vông như vậy.

Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô ở trong tay, ngón tay dài phân rõ xương tay hơi dùng lực, trong lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay có độ ấm đặc trưng của đàn ông.

Ứng Khúc Hòa lau sạch bọt xà phòng trên bàn tay mịm màng của cô, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn không buông ra, bàn tay khác lại cầm năm ngón tay của cô. Hơi ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông theo đầu ngón tay lạnh lẽo của cô xuyên vào mạch máu, năm đầu ngón tay liền với tim, lan đến đáy lòng, chuyển hoá thành một cảm giác ngọt như mật.

Đây không phải là lần đầu tiên Ứng Khúc Hòa nắm cổ tay cô, nhưng là lần đầu tiên chạm vào tay cô.

Tai Tây Mễ ửng đỏ.

Ứng Khúc Hòa rất nghiêm túc hỏi cô: "Gần đây cổ tay thường xuyên bị đau à?"

Cô gật đầu.

"Về sau chú ý nghỉ ngơi." Ứng Khúc Hòa bẻ năm đầu ngón tay của cô, cử động cổ tay giúp cô, động tác nhẹ nhàng. "Ở trong phòng bếp một thời gian dài, xoay và gập cổ tay có thể làm cho dây chằng cổ tay bị giãn, cảm thấy đau thì nghỉ ngơi, vất vả kiếm tiền như vậy làm gì, trong nhà thiếu một miếng cơm cho cô sao?"

Vốn là quan tâm, nhưng không hiểu sao lại biến thành giọng điệu trách móc. Tây Mễ chu môi, rút tay ra.

Ứng Khúc Hòa: "Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ rửa bát đĩa cho."

Tây Mễ cầu còn không được, vui mừng lên lầu chọn quần áo.

Nửa tiếng sau.

Toàn bộ bốn cánh cửa tủ quần áo mở toang, quần áo trải kín giường, mấy đôi giày xếp thành một dãy chỉnh tề. Cuối cùng Tây Mễ chọn một chiếc váy đầm màu đỏ, cắt nhãn mác gắn trên váy, Tây Mễ bắt đầu thử giày, thử hết một loạt, chọn giày xăng-̣đan đế bằng màu đỏ là hợp nhất, để lộ ra mu bàn chân trắng ngần.

Tây Mễ mở hộp trang điểm ra, lấy son môi, chọn một tông màu hơi trầm. Cô tìm được một đoạn clip trang điểm cơ bản ở trên mạng, tự mình làm thử, có lẽ vẽ mắt và vẽ lông mày cực kỳ thích hợp với người mới học, nên cô có thể thành công chỉ trong một lần, cũng không xảy ra tình huống trang điểm thất bại.

Phối đồ xong, thử trang điểm xong, sau khi tắt đèn Tây Mễ nằm trên giường, bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt của Mỹ Thực Đạo.

Mặt rỗ cũng không sao, tâm hồn của anh ấy đẹp là được.

Tây Mễ mơ thấy mình ngồi ở nhà hàng, anh chàng mặt rỗ Mỹ Thực Đạo tặng hoa tặng nhẫn kim cương cho cô, tỏ tình nói thầm mến cô rất lâu rồi. Không biết dây thần kinh của Tây Mễ ở trong mơ bị hỏng chỗ nào, lại cực kỳ hạnh phúc gật đầu, gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Mỹ Thực Đạo, lại còn vươn tay ra, để Mỹ Thực Đạo đeo nhẫn kim cương cho mình.

Vốn dĩ là một giấc mơ đẹp ngọt ngào, bỗng nhiên Ứng Khúc Hòa rơi từ trên trần nhà xuống, đá bay nhẫn kim cương trong tay Mỹ Thực Đạo.

Hai người rút một cái muôi xào từ sống lưng ra, hai bên đánh nhau, nhất thời trong nhà hàng biến thành hai thái cực lửa và băng, sấm sét tách đôi tòa nhà, Mỹ Thực Đạo và Ứng Khúc Hòa đánh từ mặt đất lên trên trời.

Ứng Khúc Hòa đại thắng, chĩa thẳng muôi xào đến cổ họng của Mỹ Thực Đạo, hét lớn: "Học trò của tôi há có thể cho cậu dễ dàng nhúng chàm?"

Khóe miệng Mỹ Thực Đạo chảy một vệt máu, cười chua xót: "Yêu qua mạng cũng có tình yêu đích thực, kiếp này không thể làm vợ chồng với Tây Mễ, vậy thì để kiếp sau. Tôi nuốt muôi xào tự sát, chỉ mong anh niệm tình Tây Mễ đáng yêu, tha cho cô ấy một con đường sống."

Ứng Khúc Hòa: "Cô ấy là học trò của tôi, đương nhiên tôi sẽ không làm hại tính mạng của cô ấy, cùng lắm là cắt một cái chân chó."

Tây Mễ ngửa đầu nhìn hai người đàn ông trong đám mây, nức nở nói: "Thầy, chân của tôi là chân người, không phải chân chó!"

Mỹ Thực Đạo dứt khoát, nhét muôi xào vào trong miệng, chuẩn bị tự sát.

Tây Mễ vươn tay ra, hét lớn: "Đừng!"

Tây Mễ choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng, phát hiện cái gối đã ướt đẫm.

Má nó chứ.

Vậy mà cô lại nằm mơ một giấc mơ ngược tâm đến như thế? Cô lại còn bị ngược cho đến khóc? Cho nên, đó là lý do vì sao cô thích Mỹ Thực Đạo mặt rỗ?

Yêu qua mạng cũng có tình yêu đích thực là cái quái gì...

...

Ăn trưa xong, Tây Mễ thay chiếc váy đầm đỏ, mất ba tiếng để sửa soạn bản thân. Cô còn tới tiệm cắt tóc, tốn 39 đồng gội đầu, chỉnh sửa lại kiểu tóc.

Ngồi xe buýt đến Ứng Thực Hiên, ước chừng nửa tiếng.

Đến Nam Sơn, có thể nhìn thấy sương mờ, kiến trúc giả cổ nửa khép kín, hoa tử đằng rủ xuống tường ngoài thủy tinh, mọc lộn xộn tùy ý, hoa nở rộ không theo bố cục nào, giống như thác nước chắn ở ngoài động Thủy Liêm, xuyên qua khe hở giữa các nhánh cây, mơ hồ có thể nhìn thấy bức bình phong vẽ cung nữ nhà Đường ở bên trong, miêu tả sinh động hơi thở cổ xưa.

Đi vào Ứng Thực Hiên, phải đi qua một hành lang giàn nho tím.

Ánh mặt trời chiều sáng rực rỡ, không giống như có dấu hiệu đổ mưa lớn. Giờ phút này mặt trời đang ngả về phía Tây, ánh chiều tà chiếu trên giàn nho, vệt sáng xuyên xuống đất, giống như cát vàng xinh đẹp.

Từng chùm nho chín, dù mất đi màu xanh tươi trong sáng, nhưng vẫn ương ương mọng nước như cũ, tròn trịa mê người.

Tây Mễ vừa mới bước lên bậc thềm hành lang, nhân viên phục vụ cung kính đi tới, hỏi cô: "Xin hỏi, là cô Tây Mễ phải không?"

Tây Mễ gật đầu.

Nhân viên phục vụ giơ tay ra hiệu xin mời: "Mời đi theo tôi."

Đi theo cô gái trẻ vào trong, Tây Mễ không kìm được ngẩng đầu lên, từng chùm nho vươn tay ra là có thể chạm tới, cô nuốt nước miếng, kiềm chế ham muốn.

Biển hiệu Ứng Thực Hiên bằng gỗ có cây hoa tử đằng rủ xuống để tô điểm, chữ "Hiên" mạ vàng bị che mất một nửa. Mặc dù tiền sảnh là tường thủy tinh, nhưng hiệu quả cách nhiệt có chất lượng cực kỳ tốt, vừa vào cửa, không khí mát mẻ lập tức phả vào mặt.

Vòng qua tiền sảnh, rồi đi qua một cây cầu treo nhỏ quấn đầy hoa tử đằng, đi tới một gian phòng bao rộng rãi ở phía sau Ứng Thực Hiên, một trời một vực với phong cách trang hoàng gọn gàng của phía trước, ghế dài bằng gỗ lim kết hợp bàn lẩu hình vuông mang đậm phong cách cổ xưa, trong nồi sắt lớn kiểu cũ đang đun sôi một lớp phủ đầy ớt đỏ và tiêu, dầu đỏ như lửa nổi lên trên, không nhìn thấy đáy nồi.

Chén đĩa là một bộ sứ thanh hoa, phần đuôi của đũa gỗ được khắc ký tự nhỏ màu vàng.

Trong không khí tràn ngập mùi của nồi lẩu, ngay cả trên bức bình phong đối diện cũng thêu từng chùm ớt đỏ tươi, trông rất sống động.

Hai bên bình phong mỗi bên có một phục vụ mặc sườn xám, đứng nghiêm chỉnh, người cao như nhau, dáng người gần như đồng nhất, ngay cả ngũ quan cũng giống nhau đến kỳ lạ, nếu không phải lúc vào cửa họ đã cúi đầu với cô, cô thực sự sẽ cho rằng hai người là tượng sáp.

Phong cách trang hoàng của phòng bao quá mức xa xỉ sa hoa, Tây Mễ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cô hỏi người phục vụ: "Bạn của tôi, anh ta chưa tới sao?"

Vừa dứt lời, bức bình phong được nhân viên phục vụ di chuyển, đằng sau xuất hiện một bàn ăn dài bằng gỗ lim, trên mặt bày đầy nguyên liệu nấu ăn. Mỹ Thực Đạo mặc quần áo đầu bếp màu đen, đang đưa lưng về phía cô thái rau, bộ đồ đầu bếp phẳng phiu buộc vòng quanh bờ vai vững chắc của anh, dây tạp dề màu đỏ trở thành đường phân chia thân trên dưới của người đàn ông, dưới eo là đôi chân dài rõ rệt.

Bóng lưng này, làm cho Tây Mễ nhớ tới Ứng Khúc Hòa.

Tiếng 'cạch cạch cạch' trên tấm dùng sống dao chạm xuống thớt, lúc nghiêng người, Tây Mễ trông thấy nửa bên mặt của anh ta.

Mông Tây Mễ giống như bị điện giật, gần như trong nháy mắt rời khỏi ghế.

"Ứng Khúc Hòa!"

"Ngồi xuống." Ứng Khúc Hòa không nhanh không chậm, tiếp tục thái rau. "Đồng ý mời cô ăn lẩu, làm quà ra mắt, tôi tự mình xuống bếp."

"..."

Đợi đã. Tình huống gì thế này?

Tây Mễ hơi mụ mị, dụi mắt, tự véo mình một cái, trong lòng khiếp sợ giống như nồi lẩu sôi trào.

Ứng Khúc Hòa lại nói: "Ở trấn cổ, tôi đã biết cô là Tây Tây Tây Mễ."

Giống như hắt một nồi canh nóng lên mặt cô, làn da bị bỏng tựa như đang truyền tới cơn đau rát liên hồi.

Cho nên anh ta luôn âm thầm xem cô là trò cười sao?

Tây Mễ nắm chặt bát sứ thanh hoa, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vậy, tối hôm qua tôi mắng anh là ba ba tôn đạo, anh có cảm giác gì?"

Thái xong món cuối cùng, Ứng Khúc Hòa lau tay đi tới, ngồi xuống chiếc ghế dài bên tay trái Tây Mễ, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn. Ứng Khúc Hòa rót cho cô một chén trà lạnh: "Xin lỗi, vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói cho cô. Cô nói cô có thể hiểu tôi, tôi cực kỳ vui mừng."

Ha ha, hiểu cái con khỉ.

"Tối nay, cho cô một bất ngờ."

Ứng Khúc Hòa lấy một hộp quà màu trắng ra, sợi ren thêu hoa văn màu vàng thắt thành một nơ bướm, sợi ren thêu được ánh đèn vàng ấm áp khúc xạ thành một điểm sáng vàng.

Ha ha, là hoảng sợ. Tây Mễ cười nhận lấy hộp quà, giữ nguyên nụ cười mỉm: "Ừm, thực sự, ba ba tôn đạo, tôi rất rất bất ngờ."

"Bịch" một tiếng, Tây Mễ quẳng mạnh hộp quà xuống đất, đứng dậy giẫm bẹp hộp quà, đột nhiên cô thay đổi cảm xúc khiến cho mọi người bất ngờ.

"Ứng Khúc Hòa, anh cảm thấy như vậy rất vui phải không? Anh vẫn luôn coi tôi là con chó nhỏ ngu ngốc phải không?"

Hành động của Tây Mễ dọa cho hai nhân viên phục vụ tái mặt.

Bạn gái nhỏ này của ông chủ, tính khí đủ táo bạo...

Ngay trong phút giây này, Ứng Khúc Hòa mới biết mình đã đánh giá thấp năng lực thừa nhận của Tây Mễ. Tây Mễ đã tức giận đến nỗi sung huyết não, nắm chặt nắm tay nhỏ đi vòng quanh hộp quà đã bị giẫm bẹp, giống như con kiến bé nhỏ, không chú ý trẹo chân một cái, Ứng Khúc Hòa vươn tay muốn đỡ cô, nhưng bị cô giơ chân đá ra.

Tây Mễ dựa vào tường cởi giày ra, ném về phía Ứng Khúc Hòa: "Ba ba tôn đạo, dưa hấu không phát uy anh cho rằng tôi là quả nho héo sao? Trả giày lại cho anh!"

"..." Ứng Khúc Hòa giơ tay bắt lấy chiếc giày cô ném tới.

Tây Mễ tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, phẫn nộ không có chỗ phát tiết, cuối cùng giống như coi thường cái chết, cô nắm chặt nắm đấm tay nhảy lên tại chỗ, "A" một tiếng xông lên, ép Ứng Khúc Hòa đến góc tường, đôi bàn tay nhỏ bóp chặt cổ của anh ta.

Tư thế này...là hành động muốn giết người nhỉ.

Nhân viên phục vụ lặng lẽ gọi 110..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro