CHƯƠNG 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về ký túc xá, Diệp Dao vì không chịu được mồ hôi nên đi tắm, còn Lục Tầm đang có tâm trạng tốt vì được Diệp Dao đồng ý mà ngồi xuống bàn học vô tư nghịch điện thoại di động.

Lục Tầm nở một nụ cười trên môi, sau khi lướt dạo ở nhiều phần mềm khác nhau, tình cờ hắn ấn vào diễn đàn của trường.

Lục Tầm không thường xuyên sử dụng các diễn đàn trường học, nên hắn đã rất ngạc nhiên bởi sự náo nhiệt ở đó. Trang đầu tiên của diễn đàn đầy những bài viết vừa được đăng không lâu, nổi bật nhất là ba bài viết——

《Choáng váng, tôi là trai thẳng, bạn trai tôi nhất định phải là trai thẳng, hiểu thì vào》

《Liếm nhan sắc Diệp mỹ nhân, anti đừng vào.》

《Liều chết mới chụp được ảnh Lục thần, đến nhanh.》

Lục Tầm nhướng mày, dùng trực giác bấm vào cái đầu tiên.

Sau khi vào, thứ đầu tiên lọt vào mắt của hắn là một bức ảnh đã qua chỉnh sửa.

Bức ảnh là từ trận đấu chiều nay, ở giữa bức ảnh, hắn và Diệp Dao nhìn chằm chằm vào nhau qua một vài người đồng đội đã bị làm mờ. Bức ảnh đã thêm bong bóng màu hồng cho hai người, đôi mắt của bọn hắn còn được vẽ thành đường màu đỏ.

Người đăng:【Huhu, ánh mắt nhìn nhau này không tin chỉ là bạn, giữa bọn họ nhất định có tình cảm! 】

Bức ảnh này quá trắng và huyền ảo, với khuôn mặt hơi lạnh lùng của Diệp Dao, Lục Tầm không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Lục Tầm lưu lại bức ảnh, vui vẻ tiếp tục nhìn xuống, nhìn thấy thêm những tấm hình của hai người, cũng như suy đoán về quan hề giữa hắn và Diệp Dao.

Ví dụ như hắn đưa cho Diệp Dao chai nước đã uống một nửa để uống, nhất định là muốn hôn gián tiếp nơi công cộng, tuyên bố chủ quyền.

Còn có như hắn ôm vai Diệp Dao rời khỏi sân thi đấu, dính chặt vào nhau không buông, chính là đang nói với đối thủ cũng như những người thầm thích hắn nghe hai người đẹp trai này đã thông đồng ở bên nhau, người không liên quan nên tự giác tránh xa.

(*) 比如他搂着叶遥肩膀退场,黏在一起不放手,是在告诉情敌和自己的暗恋者,这两棵帅草已经勾搭在一起了,闲杂人等自觉退散。

Lục Tầm cong khóe môi, tuy rằng không có những suy nghĩ này khi làm những hành động đó, nhưng đối với loại trêu chọc có ý tốt này hắn cũng không chán ghét. Vốn dĩ hắn và Diệp Dao đùa giỡn với nhau là chuyện bình thường, hơn nữa mấy tấm hình này chụp rất đẹp.

Lục Tầm đem tất cả các bức ảnh trong bài viết này lưu lại toàn bộ, rồi rời đi một cách hài lòng.

Sau đó, hắn ấn vào cái thứ hai ——《Liếm nhan sắc Diệp mỹ nhân》.

So với sự tương tác giữa hai người, những bức ảnh trong bài đăng này tập trung hơn vào việc thể hiện rõ nhất có thể sự xuất hiện của Diệp Dao trong ống kính.

Mặc dù Diệp Dao luôn nói rằng Lục Tầm là nam thần của trường, nhưng bản thân cậu cũng không tệ chút nào.

Khác với vẻ đẹp trai anh tuấn của Lục Tầm, các đường nét trên khuôn mặt của Diệp Dao thanh tú và mềm mại hơn. Đến mức nếu mặc đồ nữ rồi để tóc dài thì sẽ bị nhiều người gọi là đại mỹ nhân.

Đây là kiểu xinh đẹp không phân biệt giới tính, tự nhiên không thể thiếu người chụp ảnh liếm nhan sắc. Các bài viết tràn ngập các loại ảnh đẹp và có đủ loại đăng liếm màn hình.

Lục Tầm chậm rãi kéo xuống, cẩn thận lưu ảnh của Diệp Dao không sót một tấm nào, đồng thời đọc các bài đăng của người khác.

Có lẽ vì là diễn đàn ẩn danh nên mọi người nói mà không có sự ngại ngùng.

【Huhu, da mặt của chồng em mỏng quá, mọi người có thấy mặt cậu ấy ửng hồng không? Không phải vì đang vận động nên mặt nóng bừng, mà là vì cậu ấy ngại ngùng khi nhìn thấy em!】

【Vì lời nói của bạn, Diệp Dao đã ôm lấy tôi, dỗ dành tôi suốt nửa tiếng đồng hồ.】

【Tôi không đành lòng phá vỡ tưởng tượng của mọi người, dù sao cậu ấy cũng phải ôm tôi ngủ mỗi đêm. Ở trên nói đúng, da của cậu ấy thực sự rất mỏng, nên khi bạn cắn nhẹ vào yết hầu của cậu ấy, bạn có thể thấy da cậu ấy từ từ chuyển sang màu đỏ, hihi, rất thơm.】

Lục Tầm nhìn chằm chằm vào bình luận cuối cùng trong vài dây, mở góc trên cùng bên trái của bình luận và nhấp vào chữ báo cáo.

Đánh rắm/Địt/Đậu, hắn là người mỗi ngày ôm Diệp Dao ngủ, tại sao hắn lại không biết rằng khi liếm cậu một chút như vậy sẽ ửng hồng lên?

Mọi người đều có trách nhiệm giữ gìn bầu không khí trong sạch trong diễn đàn.

Hồn Lục Tầm bay lên trời rồi tiếp tục kéo xuống, nhìn mấy dòng bình luận, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Khác với những câu đùa giỡn trêu chọc trước đó, những bình luận dưới đây chứa đầy ác ý rõ ràng.

【Một người đàn ông ẻo lả chỉ có các cô, những người không có gu thẩm mĩ sẽ thích, không có một chút nam tính, kinh tởm, ông đây phỉ nhổ.】

【Như vậy xinh đẹp, bạn sẽ khóc rất lâu chỉ với một cú đấm. Haha, Diệp thiếu gia khi ra ngoài nên mang theo vệ sĩ, nếu không thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.】

【Người đàn ông bình thường nào sẽ chơi với cậu ta, những người đàn ông bình thường đều khinh thường cậu ta, cười chết mất.】

Vài bình luận này cũng khiến những người khác trong diễn đàn bùng nổ.

【Lớn lên môi hồng răng trắng và thích sạch sẽ chính là một kẻ ẻo lả? Tao biết mày tai to mặt lớn chảy đầy dầu!】

【Mẹ, thích chửi người ta lắm phải không mẹ?】

【Nói anti đừng vào, nghe không hiểu tiếng người? Lăn!】

Tại thời điểm này, Lục Tầm mới hiểu tại sao trong tiêu đề lại có mấy chữ anti đừng vào.

"F**k, lại đến đây, mày còn không thể so với một ngón tay của Diệp Tử, một đám sâu bọ."

Một giọng nói trầm thấp tức giận truyền vào trong tai Lục Tầm, hắn vừa nghe thấy thanh âm, liền nhìn thấy Văn Kha điên cuồng gõ điện thoại với vẻ mặt tức giận, giống như là đang mắng người.

Ánh mắt của Lục Tầm thu hút sự chú ý của Văn kha, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Tầm một cái, sau đó ném điện thoại ra phía sau.

"Lục, anh Lục, anh cũng ở ký túc xá, không nói gì khiến em cũng quên mất." Văn Kha lúng túng cười.

"Cậu cũng đang đọc bài đăng đó?" Lục Tầm lời ít mà ý nhiều hỏi, "Sao lại thế này?"

"... Anh Lục, anh cũng nhìn thấy rồi." Văn Kha gãi đầu thở dài, "Có một đám rác rưởi, thường xuyên công kích sự xuất hiện của Diệp Tử trên các diễn đàn ẩn danh. Trước đây cũng không sao, Diệp Tử càng ngày càng nổi tiếng với các cô gái, những người đó càng bị mắng nhiều hơn. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên giấu Diệp Tử đi, đừng để cậu ấy lo lắng những chuyện trên diễn đàn này, những người đó ngoài đời không dám làm gì cậu ấy. "

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Diệp Dao mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Chiếc áo phông trắng rộng khiến cậu trông thanh thoát và mảnh mai hơn, một tay cầm khăn lau những giọt nước trên tóc, tay kia cầm sào thu dọn quần áo treo ngoài ban công.

Sau khi thu thập xong đồ của chính mình, Diệp Dao quay về phòng, hỏi: "Các cậu có cần tôi giúp thu dọn quần áo không?"

"Được!" Văn Kha điều chỉnh thái độ, đối mặt với Diệp Dao so đo trong lòng, "Không có gì báo đáp, tôi lấy thân báo đáp đi."

"Như vậy không tốt, có chính cung, không nạp thiếp." Diệp Dao xoay người cười, giúp những người khác cất quần áo.

Khi cậu giơ tay lên, áo trên người cậu kéo lên, vạch ra cái eo gầy gò và hẹp hòi như một cây tre cao thẳng tắp.

Nhìn bóng lưng như vậy, Lục Tầm nhớ tới điều mà Diệp Dao từng nói với hắn hồi trung học. Khi đó, hắn khá tò mò không biết tại sao một học sinh giỏi như Diệp Dao lại đánh nhau, chưa kể kỹ năng của cậu cũng không tệ, gần như có thể so sánh với một học sinh hư thực sự.

Vì vậy sau khi hai người quen biết, Lục Tầm đã đặt ra nghi vấn của mình. Khi đó, Diệp Dao nhìn hắn, nét mặt vẫn thanh tú, mềm mại độc nhất vô nhị đối với người trẻ tuổi.
Lục Tầm cuối cùng cũng biết lý do.

Thời tiểu học và trung học của Diệp Dao, khi các đường nét trên gương mặt còn chưa phát triển, dù có cố tình cắt tóc thật ngắn thì Diệp Dao cũng xinh như thiếu nữ.

Và kiểu con trai này quá dễ trở thành mục tiêu của đủ loại người lạ, và cũng rất dễ bị các nam sinh trong lớp bắt nạt, vì vậy đánh nhau là một kỹ năng mà cậu phải học.

Diệp Dao đã từng dùng sức mạnh của mình để bịt miệng những người đó lại, nhưng sau khi cậu lên đại học, ác ý lại lớn lên và trốn trong cống ngầm để vu khống cậu.

"Anh Lục, em biết anh đang tức giận, nhưng trước khi Diệp Tử ra mặt, anh nên kiềm chế biểu hiện của mình." Văn Kha thì thầm với Lục Tầm, "Họ đã nói những lời đó trong diễn đàn ẩn danh, chúng ta không thể làm gì. Để Diệp Tử biết điều đó cũng chỉ vô ích."

Lục Tầm cất điện thoại lại vào túi, nhìn sâu vào bóng lưng của Diệp Dao.

"Ai nói là không có cách nào." Hắn đứng lên, cong khóe môi, "Nếu không có bản lĩnh, làm sao cậu có thể làm chính cung?"

*

Màn đêm dày đặc, ngay cả trong một đô thị náo nhiệt, có những nơi mờ mịt đèn không bao giờ chiếu sáng.

Hai thanh niên béo lùn cùng nhau đi trên một con đường tối, đồng thời cùng nhau trao đổi cảm nghĩ của mình về việc đi chơi vui vẻ tối nay.

"Lần này tao tìm được rất là hăng hái, quyến rũ và lớn lên cũng xinh đẹp. Nói chuyện như hát, mày lần sau cũng thử xem." Người thanh niên có mắt tam giác nhớ lại.

Một người mũi củ tỏi khác lắc lắc đầu: "Cái của mày đắt quá, tao sẽ tiếp tục tìm cái của tao, vừa tiết kiệm chi phí, lại vừa tinh khiết một chút, hehe, tao thích cái này."

"Được rồi," tên mắt tam giác vuốt vuốt tóc, sờ soạng tạo hình dựa vào cảm giác của tay, không biết hắn nhớ tới cái gì, trên khuôn mặt thô tục hiện lên một nụ cười, "Cô gái đó khen tao đẹp trai, nói thừa, tao đẹp hay không đẹp còn cần cô ta nói sao? Đẹp trai gấp trăm lần tên Diệp Dao kia, mấy cô gái trong trường đúng là không có mắt nhìn. "

Tên mũi củ tỏi ra vẻ nôn mửa rồi nói: "Nói vậy đủ rồi đó, ngươi so với hắn làm gì, đây không phải ngược đãi bản thân sao? Cho hắn thêm năm trăm năm nữa hắn cũng không theo kịp được sự nam tính của mày, chỉ là cô bé cùng làn da trắng như con gái không phải đàn ông đâu. "

Hai người cùng chí hướng nói chuyện phiếm, vu oan cho một người hoàn toàn không có ở đó khiến cho bọn họ cao hứng, nên đã không để ý bóng dáng cao lớn trước mặt.

Khi bị đạp xuống đất, cả hai đều choáng váng.

"Mẹ nó mày là ai, có bệnh à? Tên mắt tam giác tức giận nói.

Không ai có thể nuốt trôi cục tức này vì bị đánh vô cớ khi đang đi trên đường, bọn họ lập tức từ trên mặt đất bò dậy, vung nắm đấm lao về phía bóng dáng cao lớn kia.

Hai đánh một, bọn họ sẽ để cho kẻ chọc tức họ hôm nay biết hối hận là như thế nào!

Nhưng cuộc tấn công được hóa giải nhẹ nhàng, ánh sáng quá mờ, họ không thể nhìn thấy người bên kia đang di chuyển như thế nào. Cơ thể truyền đến cơn đau dữ dội, họ lại bị đánh ngã xuống đất.

"Nói đi, sao không nói tiếp nữa?" Lục Tầm giẫm lên người tên mắt tam giác và cười nhạt.

"Khụ khụ ..." Người vừa rồi kiêu ngạo kia giờ phút này lại run rẩy, dưới toàn bộ sức mạnh đè ép nghiền nát, giọng nói tràn đầy nịnh nọt, "Tôi không có thù hận gì với anh, có nhận nhầm người không hả anh trai?"

"Không oán không thù." Lục Tầm lặp đi lặp lại những lời này, chân càng thêm tăng lực, người bị hắn giẫm lên hét một tiếng đau đớn, "Lúc trước mày trốn vào diễn đàn nặc danh công kích người khác, mày không biết lí do? "

Nói đến đây, hai người ngã trên mặt đất mới hiểu ra: "Mày đến đây là để trút giận cho Diệp Dao? Mày ... sao mày biết đó là chúng tao, mày đã kiểm tra ip trên diễn đàn? Mày tìm nhầm người rồi — ách a!"

Giọng nói đột ngột dừng lại, tên mắt tam giác cuộn người lại lăn lộn đau đớn, Lục Tầm nhấc chân lên.

"Đánh mấy người, tôi ngại bẩn tay mình." Lục Tầm cười nhạt, "Tôi không thể quản được nửa thân dưới của mấy người, và cũng không đi tiểu mà nhìn vào gương, mấy người có thể so với sợi lông của cậu ấy? "

Không ai đi qua con đường xa xôi và tối tăm này, trận này thực lực chênh lệch lớn đánh nhau cũng không có người nhìn thấy.

Lục Tầm kết thúc cuộc chiến, đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói của hai người không kìm được phẫn uất: "Đều là đàn ông, giả bộ cái gì ... Tụi tao không khống chế được nửa thân dưới, Diệp Dao làm sao có thể tốt hơn? Nó đã để cho mày địt bao nhiêu lần rồi mà lại bảo vệ như thế? Ha, một mình mày không thể thỏa mãn cơn đói của nó đi. "

Lục Tầm dừng lại, nghe những lời này, sắc mặt hơi trầm xuống.

Diệp Dao ... Làm sao lại có thể dễ dàng nảy sinh dục vọng thấp kém như vậy? Trong đầu vừa nghĩ tới, liên tưởng loại chuyện này với Diệp Dao, chính là coi thường cậu.

Đó là màu trắng tinh hắn nhìn thấy trong vũng bùn và hỗn loạn, không thể làm bẩn và cũng không bao giờ bị vấy bẩn bởi màu sắc bẩn thiểu đó.

Lỗ Tấn cười nhạt, xoay người lại, đi về phía hai người nằm trên mặt đất.


*

Diệp Dao không biết bên người Lục Tầm đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết trong lòng Lục Tầm mình cùng tu tiên giống nhau một người thanh tâm quả dục. Cậu đang nằm trên giường và gửi tin nhắn cho Lục Tầm sau khi nhận được tin nhắn của hắn【Lỗi bài tập lớn sắp sửa xong, tôi sẽ trở lại ngay lập tức】, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Do dự một lúc, Diệp Dao nhấp vào diễn đàn ẩn danh.

Diệp Dao bỏ qua bài đăng về bản thân và nhấp vào bài đăng về Lục Tầm.

Trong đó có một vài bức ảnh của Lục Tầm, và Diệp Dao đã lưu từng bức một vào một album riêng, và dừng lại khi nhìn thấy một bức ảnh.

Đó là bức ảnh Lục Tầm kéo gấu áo lên lau mồ hôi khi hắn đang thi đấu, cơ bụng và mồ hôi trên người được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp từ mặt trời lặn khiến toàn bộ bức ảnh càng trở nên gợi cảm hơn.

Diệp Dao mím môi, dùng ngón tay phân tâm chọc vào những bức ảnh trên màn hình điện thoại.

Cậu biết cảm giác của cơ bụng, nhiệt độ của làn da, và cậu cảm thấy khao khát từ tận đáy lòng mỗi khi tiếp xúc thân mật, mong muốn được tiến xa hơn.

Đơn giản là Lục Tầm không biết rằng cậu sẽ cố gắng giữ khoảng cách giữa những người bạn tốt, chôn giấu bí mật này trong lòng và mãi mãi giấu kín.

*Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tầm: "Bạn tốt của ta là đóa hoa cao lãnh, cậu khác với những nam nhân hôi hám khác."

Diệp Dao:?

-HẾT CHƯƠNG 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro