CHƯƠNG 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Báo thù rửa hận, lại chơi trò lưu manh?

Làm thế nào chơi, đem Lục Tầm ôm ôm ấp ấp và hôn sao?

Quang minh chính đại với đối tượng thầm thương trộm nhớ động tay động chân, đối phương thậm chí còn rất phối hợp, đây không phải là tình tiết kỳ lạ trong một bộ phim điện ảnh sao?

Diệp Dao tầm mắt trôi đi trong chốc lát, cậu cùng Lục Tầm mắt nhìn nhau, có thể thấy được sự dung túng bên trong.

"Thế nào?" Lục Tầm không biết sống chết còn ở đó khiêu khích Diệp Dao, "Tới hay không?"

"Rầm ——"

Bọt nước bắn tứ tung, một trận nước lớn từ trong bể bay lên tạt vào mặt Lục Tầm, Lục Tầm trở tay không kịp, buông Diệp Dao ra rồi lùi lại hai bước.

Diệp Dao khống chế được bản thân lộ ra một nụ cười châm chọc: "Ha ha."

"Cậu được lắm, Diệp Dao, dám đánh lén?" Lục Tầm đi nhanh bước vào trong bồn tắm, dùng khuỷu tay kẹp cổ Diệp Dao, cúi người xuống, "Không phải tát nước sao, nào tới đây, để tôi xem bản lĩnh của cậu!"

Diệp Dao đẩy Lục Tầm ra, đồng thời, cậu không cẩn thận trượt chân, cả người nằm trọn trong bồn nước.

Còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị một con bàn tay to ấn phía sau lưng đỡ dậy.

"Không sao chứ?" Lục Tầm ở trước mặt cau mày nghiêng người qua xem, "Để tôi nhìn xem."
Thấy khoảng cách ngày càng gần, Diệp Dao vội vàng dùng tay chống lại, ngăn không cho Lục Tầm tiến lại gần.

"Có thể có chuyện gì, đây cũng không phải là cái bể chạm vào liền hóa thành xương," Diệp Dao lau sạch nước trên mặt, đồng thời nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của Lục Tầm khỏi cậu. Đôi mắt cậu nhanh chóng khóa chặt vào chiếc giường gỗ gần đó, và hỏi Lục Tầm, "Đồ đạc ở đây khác so với những gì tôi tưởng tượng. Tại sao lại có giường trong phòng tắm, cho những người chóng mặt nghỉ ngơi?"

Lục Tầm nghe Diệp Dao nói nên mắt hắn nhìn chiếc giường liếc mắt một cái, khóe miệng cong lên rồi buông xuống, cuối cùng thật sự không giữ được vẻ mặt nghiêm chỉnh, chỉ có thể xoay đầu lại, cười thầm hết mức có thể.

Kia nào phải là giường nghỉ ngơi, đó là giường để tắm, xem ra bạn học Diệp Dao, đối với những việc sắp xảy ra hoàn toàn không biết gì cả.

Đất nước có lãnh thổ rộng lớn và sự khác biệt lớn về phong tục vùng miền thật sự rất lớn.

"Cậu cười cái gì?" Diệp Dao nghi hoặc.

Lục Tầm đối với vấn đề Diệp Dao hỏi thì nghe một đằng trả lời một nẻo: "Đợi lát nữa tôi giúp cậu xoa xoa?"

Diệp Dao vẫn duy trì cảnh giác: "Xoa lưng là được rồi."

Lục Tầm nở nụ cười thân thiện với Diệp Dao: "Yên tâm, đều nghe cậu, tôi mà cậu còn không yên tâm sao."

Chờ Diệp Dao nằm xuống, xoa nơi nào còn không phải hắn định đoạt sao? Trước và sau, mặc hắn ức hiếp.

Lục Tầm điều chỉnh vị trí của mình và dựa vào thành bể cạnh Diệp Dao. Trong đáy mắt, hắn có thể dễ dàng tìm được bóng dáng của Diệp Dao, cho dù không nói, chỉ cần ở cùng trong một không gian, từ đáy lòng hắn đều cảm thấy thích ý.

Lục Tầm nắm lấy tay Diệp Dao như thường lệ, trong khi tay kia chơi đùa với các ngón tay của Diệp Dao, nắm lại rồi buông ra.

Diệp Dao vui mừng khi thấy Lục Tầm đem sự chú ý tập trung vào tay cậu chứ không phải trên người, và đợi một lúc, lúc này mới rút tay lại.

"Cũng lâu rồi đó," Diệp Dao nói, "Chúng ta xoa lưng cho nhau liền trở về."

Lục Tầm ngay lập tức sảng khoái!

Hắn từ trong nước bước ra, đi đến trước giường, làm động tác mời Diệp Dao.

"Nhân viên kĩ thuật tiểu Lục tận tâm vì ngài phục vụ," Lục Tầm thâm trầm nói, "Mời ngài nằm xuống."

Lục Tầm liên tiếp làm những động tác khiến Diệp Dao đột nhiên mất cảnh giác, bàn tay cầm lấy chiếc khăn đóng băng trong không khí, thậm chí còn không có thời gian để ý đến việc Lục Tầm vô tư đứng trước mặt cậu khỏa thân, và đôi mắt cậu nhìn chằm chằm hướng về cái giường nhỏ chỉ đủ một người nằm trên.

Có gì đó khác với những gì cậu tưởng tượng.

Việc xoa lưng cho nhau ở đây thực ra không phải là hai người cùng ngồi trên một cái ghế dài nhỏ, dưới thân quấn khan tắm, rồi chỉ xoa phần lưng lộ ra ngoài, tại sao phải nằm xuống?

Diệp Dao tự nghĩ xem, kết hợp với tình hình hiện tại, cậu trong nháy mắt hiểu được thế nào là tắm thật.

"Tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc chưa kịp xử lí, nên đi trước." Diệp Dao từ trong bồn tắm đi thẳng đến chỗ đặt quần áo, giữa chừng bị chặn lại.

Lục Tầm trên mặt nở nụ cười: "Lớp trưởng, lật lọng là hành vi không tốt, sẽ khiến người khác mất lòng tin, đây là lời trước kia cậu nói với tôi, cậu còn nhớ không."

"Tôi rất xin lỗi về điều đó." Diệp Dao cố gắng đẩy tay Lục Tấn đang ôm eo cậu ra, "Nhưng mà Diệp Dao, người đã hứa tắm chung với cậu đã nghỉ ngơi. Tôi là nhân cách thứ hai của anh ấy, cậu có thể nói chuyện với cậu ấy vào ngày mai. Ngày mai cậu có thể tắm rửa cùng nhân cách chính. "

"...... Oh." Lục Tầm không nhịn được cười, ngay sau đó tay dùng sức đem Diệp Dao 1,8m bế lên, rồi ôm tới cái giường nhỏ.

Không có nước làm lá chắn, cơ thể trẻ trung và tràn đầy năng lượng tiếp xúc trực tiếp và nhìn thấy mọi thứ mà không bị cản trở.

Cái giường này là đồ vật khiến bản thân dễ dàng liên tưởng đến những thứ khác, huống chi là hai người đều ở dưới tình huống không mảnh áo che thân.

Diệp Dao cứng đờ không tự chủ được, nhìn qua vai Lục Tầm, quay về phía sau Lục Tầm thì thấy lòng bàn tay của hắn vẫn dính vào eo của cậu, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng dường như muốn làm tan chảy da thịt ở đó.

Lục Tầm vốn dĩ muốn dùng tay đẩy Diệp Dao xuống, nhưng bắp thịt căng cứng dưới lòng bàn tay lộ rõ ​​vẻ không cam lòng của chủ nhân.

Lục Tầm suy nghĩ một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Dao, đồng thời thu tay trên eo Diệp Dao lại, đặt ở trên đùi mình.

Diệp Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tại sao lúc chúng ta ở cùng với nhau lại không được tự nhiên?" Lục Tầm nhẹ giọng hỏi.

"Không quá quen lắm." Diệp Dao nói.

"Chỉ là bởi vì không quen?" Lục Tầm quay đầu, bởi vì mắt dài và hẹp dễ mang cảm giác áp bức khi nhìn chằm chằm vào người Diệp Dao một cách kiên quyết, nhưng hắn nhanh chóng nở nụ cười, xua tan cảm giác ngột ngạt.

Giọng nói của Lục Tầm đối với cậu vẫn trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có chút nguy hiểm: "Cậu có biết tại sao tôi muốn cùng cậu đi tắm để làm tăng thêm tình cảm của chúng ta không? Thái độ của cậu đối với tôi gần đây có chút kỳ lạ, là vì cậu có những người bạn khác và không muốn ở cùng một chỗ với tôi?"

Diệp Dao trong lòng nhảy dựng.

Cậu thật ra không nghĩ tới, Lục Tầm ngày thường tùy tiện như vậy lại rất quan tâm đến vấn đề này, vốn cậu đã rất cẩn thận, tưởng không có lộ ra manh mối gì, nhưng vẫn là bị Lục Tầm nhận ra một chút.

"Nói nhảm, tôi khi nào không muốn ở cùng một chỗ với cậu." Diệp Dao ổn định cảm xúc, "Hơn nữa tôi chỗ nào thái độ kỳ quái, như thế nào tôi không biết?"

Lục Tầm dường như đang chờ câu nói này, lập tức nheo mắt lại: "Cậu thật không biết xấu hổ mà còn nói, ngại ngùng khi uống một ngụm nước của tôi, buổi tối quay lưng lại với tôi, trái tim của tôi là do cậu làm tan nát, cậu làm thế nào để bù đắp cho nó đây? "

"......" Diệp Dao, "Cậu muốn thế nào?"

Lục Tầm khoanh tay: "Cậu nói đi, tôi đây không phải tới cùng cậu gia tăng tình cảm?"

Diệp Dao trầm mặc, Lục Tầm cũng không ép cậu, cho Diệp Dao đủ thời gian chuẩn bị. Cuối cùng chỉ nghe Diệp Dao thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống.

Lục Tầm cảm giác trái tim mình tan chảy bởi sự đáng yêu của Diệp Dao khóe miệng cũng nhếch lên.

Diệp Dao đã quá quen thuộc với Lục Tầm, chợt nhận ra có gì đó không đúng: " Đây là cậu đang đào hố tôi à?"

"Sao có thể chứ bạn học Diệp, tôi là cái dạng người này sao?" Lục Tầm mỉm cười, một tay đem Diệp Dao ấn xuống, không cách nào nhìn thấy xuân thu buồn bã trong nụ cười, "Cậu nằm ngoan đi, tôi liền bắt đầu ngay."

Diệp Dao nằm sấp ở trên cái giường nhỏ, trong tiềm thức cảm thấy may mắn vì chính mình chặn ở phía trước, trong giây tiếp theo lại ý thức được toàn bộ phía sau đều lộ ra dưới mắt Lục Tầm.

Diệp Dao quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy Lục Tầm không chút nào che lấp mà đứng ở phía sau cậu, nhìn thẳng vào bóng lung cậu...... hoặc cũng có thể nhìn vào nơi từ phần lưng đi xuống dưới.

Diệp Dao cả người nổi da gà cùng với những suy nghĩ không đứng đắn đó, cậu lập tức liền xoay người xuống giường liền bị Lục Tầm đè xuống.

"Tôi không chạy, tôi chỉ đi mặc quần vào thôi." Diệp Dao giải thích.

Lục Tầm nhướng mày: "Mặc quần, cậu đi ra ngoài hỏi xem, ai mặc quần khi tắm? Cậu đang nói đùa với tôi ư."

Diệp Dao khẽ cắn môi: "Tôi không mặc cũng không sao, tốt xấu gì cậu cũng phải mặc, đừng có ở sau lưng tôi như thế này...... lủng lẳng."

Lục Tầm bị lời nói của Diệp Dao chọc cười, hắn nhìn Diệp Dao, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, và cười thành tiếng. Cuối cùng, vì không để Diệp Dao cảm thấy khó chịu vì thứ đang lủng lẳng của mình, Lục Tầm vẫn là ngoan ngoãn mặc một chiếc quần vào.

Diệp Dao nằm úp xuống, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, giống như đà điểu vùi đầu vào cát, chỉ cần mắt không nhìn thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Có một bàn tay to lớn đang véo dái tai cậu, và giọng nói từ tính mà cậu thích.

"Tôi đây liền bắt đầu."

*

Da của Diệp Dao thực sự rất trắng, sau khi ngâm nước còn có cảm giác bóng bẩy.

Cậu trông có vẻ sạch sẽ, trên thực tế cũng rất sạch sẽ, sau khi bị chà xát cũng không có bụi bẩn nhưng da lại đỏ lên.

Lục Tầm cẩn thận nhìn, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Diệp Dao.

Lục Tầm trong lòng tràn đầy mãn nguyện không nói nên lời.

Cuối cùng cũng nhìn thấy tất cả của Diệp Dao, và cũng để cho Diệp Dao nhìn thấy toàn bộ của hắn, giữa họ không còn một chỗ xa lạ nào nữa.

Hắn là người đầu tiên và cũng là duy nhất tiếp xúc với Diệp Dao như vậy, điều đặc biệt như vậy cũng đủ khiến trái tim hắn nóng bừng.

Nơi bị Lục Tầm đang chà dần dần từ phía sau lưng chuyển qua eo.

Mà eo đi xuống là một trong những bộ phận kín đáo nhất của Diệp Dao.

Diệp Dao dù ở vị trí nào thì trông cũng đẹp, và nơi hắn chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời lại càng chói mắt hơn.

Chỉ là vị trí đặc biệt, nếu nhìn kỹ hơn sẽ rất không tôn trọng Diệp Dao, cho nên Lục Tầm cố ý tránh đi, đưa mắt nhìn vào eo Diệp Dao đã được chính mình lau, liền cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh trên eo qua chiếc khăn tắm.

Tùy ý xoa chiếc khăn tắm xuống, Lục Tầm nhìn thấy gì đó, trong mắt hiện lên ý cười.

Đó là hai cái hố eo nhỏ, hõm vào trong da thịt trắng ngần, tạo thành hai cái bóng, làm cho phần thịt bên cạnh mềm mại hơn, cám dỗ bất cứ ai nhìn thấy cũng chọc chúng.

Nếu ấn vào, sẽ mềm sao?

Ma xui quỷ khiến, Lục Tầm để tay không vào. Nắm lấy eo trắng như tuyết bằng bàn tay to bốc lửa của mình, Lục Tầm ấn ngón tay cái vào hố eo nhỏ và nhẹ nhàng xoa bóp.

Rất mềm.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lục Tầm, đồng thời, thân thể hắn đang nắm đột nhiên run lên.

—— ——

Diệp Dao thật sự phục.

Diệp Dao đang nằm im đọc lại Đạo Đức Kinh, cậu đọc thành công khiến cậu không còn ham muốn gì nữa, thấy mình sắp vượt qua cơn khủng hoảng này rồi, Lục Tầm đột nhiên đánh vào một điểm nhạy cảm mà cậu thậm chí không biết đến!

Sau khi ấn lần đầu tiên, dường như vẫn chưa đủ, Lục Tầm tiếp tục ấn đi nhào lại, dường như rất có hứng thú với cái eo đó.

Bị ấn đến bủn rủn cùng một loại ngứa ngáy khác liên tục ập đến khiến cho da đầu Diệp Dao tê dại, đồng thời, Diệp Dao hoảng sợ phát hiện bản thân không có ý nghĩ gì xấu, liền không khống chế được sinh lý sản sinh phản ứng.

Phía sau cậu là Lục Tầm, trên người cậu còn không có lấy một mảnh quần áo, chỉ cần quay đầu lại, Lục Tầm trong nháy mắt có thể nhìn ra cậu có phản ứng gì đó .

Tất nhiên Diệp Dao biết rằng cậu có thể nói thật cho Lục Tầm biết lý do thực sự, và hắn cũng là một người đàn ông, sẽ hiểu cậu. Nhưng chỉ cần cậu và Lục Tầm mặt trần như vậy mặt đối mặt, Lục Tầm nhìn chằm chằm cảnh địa phương không thích hợp kia, Diệp Dao xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại, muốn tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết cho xong.

Không được, cậu cần nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này của Lục Tầm.

Nghĩ vậy, Diệp Dao khẽ xoay người nắm lấy bàn tay còn đang lộn xộn của Lục Tầm: "Bắt nạt tôi thiếu hiểu biết? Đây chắc chắn không phải là cách tắm thông thường."

Lục Tầm ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tú lộ ra một nụ cười: "Đương nhiên không phải."

Lục Tầm trả lời quá tự tin, Diệp Dao ngây người trong chốc lát, mới buông tay Lục Tầm ra. Lục Tầm đứng ở bên trái giường, Diệp Dao liền xoay người sang bên phải, chống đỡ thân trên chuẩn bị xuống giường.

"Tôi xoa lưng xong rồi, giờ đến lượt cậu, cậu lại đây nằm đi, tôi đi mặc thêm cái quần cái đã." Diệp Dao nói.

Khi Lục Tầm nằm lên giường từ bên trái, cậu đã rời khỏi từ bên phải để đi mặc quần áo, chỉ để tránh sự xấu hổ lúc này.

Diệp Dao đang suy nghĩ lát nữa cậu sẽ làm gì tiếp theo đây, thì nghe thấy một tiếng cười khẽ.

"Ai nói với cậu đã kết thúc?"

Một bàn tay đặt lên vai Diệp Dao, Diệp Dao cũng theo bàn tay đó mà nhìn lên, thấy người bạn tốt của mình, người từng là kẻ bắt nạt ở trường, mỗi khi làm chuyện xấu đều nở một nụ cười xấu xa.

"Cậu sẽ không thật cho rằng, tôi chỉ giúp cậu chà lưng?"

Diệp Dao: "?!"

Bàn tay đặt trên vai Diệp Dao dùng sức khéo léo đặt Diệp Dao nằm nghiêng, biến thành tư thế nằm thẳng.

"Phía trước bụng, đương nhiên cũng phải xoa ——"

Lục Tầm mang theo ý cười rồi đột nhiên im bặt, nụ cười trên môi khẽ khựng lại.

*

Lại nói tiếp khả năng làm ra vẻ, nhưng Lục Tầm vẫn luôn cảm thấy, Diệp Dao là người thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết, cùng với những đứa con trai khác không giống nhau.

Vì vậy, mỗi khi hắn nhìn thấy những người khác có những hoang tưởng về Diệp Dao, cho dù là có ý tốt hay là thích, hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Lý do cho ấn tượng này đến từ khuôn mặt và tính cách của Diệp Dao, và cũng từ việc Diệp Dao thường chú ý đến sự riêng tư ở khía cạnh đó.

Đương nhiên người con trai nào cũng sẽ có phản ứng sinh lý bình thường, chưa kể còn thường xuyên ngủ cùng nhau, hắn hẳn là biết Diệp Dao rất rõ. Nhưng nghĩ lại, lúc này Diệp Dao sẽ khéo léo tránh khỏi tầm mắt và sự đụng chạm của hắn để tránh xấu hổ có thể xảy ra.

Nói cách khác, đây là lần đầu tiên Lục Tầm đối mặt với dục vọng của Diệp Dao.

Màu trắng tinh khôi nhuốm màu thế tục, quan điểm về Diệp Dao của Lục Tầm cho đến bây giờ bị chấn động, nó không phải khiến hắn cảm thấy thất vọng, cung không phải là tức giận về hình tượng sụp đổ.

Trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn khó tả, sự phấn khích bắt đầu từ trái tim của hắn, thông qua máu chảy đến tứ chi, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

Hắn đã nhìn thấy thứ mà hắn chưa từng thấy trước đây, một Diệp Dao toàn diện hơn.

Chỉ có hắn từng thấy, một Diệp Dao thân mật nhất.

Lục Tầm không biết biểu hiện của mình lúc này như thế nào, nên chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không để cho bản thân quá kích động hay quá kỳ lạ. Diệp Dao nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, lăn người xuống giường rồi sải bước rời đi.

Chưa đi được hai bước, Diệp Dao đã bị người ôm lấy từ phía sau.

Lục Tầm quấn lấy vòng eo gầy của Diệp Dao, da thịt ấm áp chạm vào nhau, chỉ là tiếp xúc bình thường, nhưng làm đầu óc của Lục Tầm như muốn nổ tung.

Có rất nhiều điều để nói, đủ các loại kích thích và đủ loại suy nghĩ, cuối cùng cũng quy tụ thành một câu.

Lục Tầm hơi cúi đầu, ghé sát tai Diệp Dao, nói giọng khàn khàn.

"Chạy cái gì, tôi giúp cậu."

-HẾT CHƯƠNG 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro