CHƯƠNG 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói rất nhẹ, nếu không phải có vòng tay mạnh mẽ của Lục Tầm ôm lấy eo cậu, Diệp Dao còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.

Diệp Dao kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ liền gặp Lục Tầm đang đứng sau lưng cậu nhìn lên.

Vẻ mặt của Lục Tầm kỳ dị đến khó tả, giống như đang kìm lại, khóe môi sắp nhếch lên. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt không thể tin được của Diệp Dao, vẻ mặt biến mất, hắn khôi phục nhìn lại bình thường.

"Cậu vừa rồi nói cái gì?" Diệp Dao hỏi.

"Không nghe rõ sao? Vậy thì tôi sẽ nói to hơn." Lục Tầm nhướng mày, vẻ mặt anh tuấn bướng bỉnh không hề đứng đắn.

Lục Tầm liếc mắt nhìn xuống: "Em trai của cậu không nghe lời đúng không? Tôi sẽ giúp cậu dạy cho tên nhóc này một bài học, giải quyết mâu thuẫn giữa anh em của cậu, khiến nó không bao giờ dám làm trái ý cậu nữa. Làm sao vậy, tên này còn dám đánh cậu? "

Diệp Dao: "..."

Diệp Dao bị sốc rồi.

Cậu cho rằng tình huống tốt nhất là Lục Tầm để cậu đi coi như không có gì cả, nếu sau này hai người không đề cập tới, chính là trở mặt.

Hoặc có thể cậu sẽ giải thích lý do cho Lục Tầm, hắn đối với điều này cười.

Không ngờ cách suy nghĩ của Lục Tầm lại vượt xa sức tưởng tượng của cậu, hắn còn không thèm hỏi nguyên nhân, chỉ muốn giúp cậu dạy dỗ em trai.

"Dạy dỗ trẻ con rất dễ mệt, tôi ở đây để giúp đỡ, đừng lo lắng về điều đó." Lục Tầm điều chỉnh hướng đi, vòng tay trở lại ôm Diệp Dao, với biểu hiện tiêu chuẩn của một anh trai hàng xóm chuyên bắt nạt "Ồ, dạy dỗ thêm vài lần nữa, nó sẽ chịu ngoan thôi."

Diệp Dao đi theo đi được hai bước, đột nhiên phản ứng liền dừng lại.

Cậu đang làm gì vậy, cậu thực sự muốn Lục Tầm giúp sao?

Lục Tầm coi cậu như em trai, cậu lại coi Lục Tầm là đối tượng, lợi dụng Lục Tầm như thế này, cậu thực sự không phải là chính nhân quân tử.

"Không cần, mặc kệ nó, để lát nữa nó mình tự xuống." Diệp Dao nhanh chóng thoát khỏi tay Lục Tầm trong lúc Lục Tầm đang không để ý, hai ba bước liền tránh đi, vội vàng chạy tới nơi cất quần áo, "Việc nhà, cậu không tiện quản đâu."

Diệp Dao nghĩ rằng cậu đã nói rõ ràng như vậy nên Lục Tầm không cần bận tâm đến nữa. Không ngờ, Lục Tầm lại lần nữa đi đến, Diệp Dao chỉ có thể xoay người chống cự.

Tên khốn kiếp Lục Tầm này không nói đến dùng đòn tấn công xấu, với tốc độ cực nhanh, hắn chọc và véo vào eo Diệp Dao, khiến Diệp Dao suýt chút nữa nhảy dựng lên, động tác cũng lộ ra sơ hở.

Lục Tầm lợi dụng thời cơ vươn tay ra, bắt tên đàn em không phục dạy dỗ làm con tin, làm anh trai Diệp Dao ngừng động tác kháng cự lại.

"Việc nhà, tôi làm sao lại bất tiện được chứ? Chúng ta đều đắp chung một cái chăn, tôi thay cậu dạy dỗ đứa em trai nhỏ, đạo lí hiển nhiên mà." Lục Tầm hài lòng ôm Diệp Dao một lần nữa, nhưng không đưa Diệp Dao trở lại chỗ cũ nữa mà chỉ đứng đối mặt với cậu, một tay bắt con tin, tay kia vòng tay qua eo Diệp Dao, không cho Diệp Dao có cơ hội chạy trốn.

"Cậu... đến từ Âm." Hơi thở của Diệp Dao không ổn định.

* : âm (triết học cổ đại Trung Quốc cho rằng mọi vật tồn tại trong vũ trụ đều có hai mặt đối lập âm và dương).

"Ừm hừ." Lục Tầm đắc ý thừa nhận.

Diệp Dao không còn gì để nói, nhắm mắt lại lựa chọn im lặng.

Nhưng cậu không nói, Lục Tầm lại lên tiếng: "Tôi ôm cậu lại chạy cái gì vậy? Cách tốt nhất để đối phó với tình huống này, tất nhiên là kéo tay tôi ra để giải quyết vấn đề. Anh em tốt giúp đỡ lẫn nhau, cậu không nghe nói qua?"

Diệp Dao không có trả lời ngay, cậu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, giọng nói dễ chịu ban đầu có chút ngu ngốc: "... Tôi có nghe nói, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu sẽ tình nguyện làm chuyện đó."

"Tôi không tình nguyện." Lục Tầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Dao, ngón tay mảnh khảnh và hữu lực chuyển động không chút bỏ sót, "Tại sao tôi lại không tình nguyện?"

Tại sao? Tất nhiên, bởi vì Lục Tầm là một thẳng nam kỳ thị đồng tính luyến ái, ai có thể biết rằng một thẳng nam kỳ thị đồng tính luyến ái hoàn toàn không sợ loại hoạt động giúp đỡ đồng giới này, còn rất sẵn lòng?

Diệp Dao lúc này không thể nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ đến người trước mặt là Lục Tầm, đầu óc liền trống rỗng.

Người mà cậu thầm yêu trong lòng, đang cho cậu tiếp xúc hơn nữa mà cậu hằng mong ước.

Đôi lông mi dài và đen của Diệp Dao không ngừng run rẩy vì bị kích thích, cơ thể cũng run rẩy không yên. Tay cậu vô thức đưa lên giữ một thứ gì đó để hỗ trợ, dừng lại ở giữa không trung một lần nữa.

Lục Tầm buông eo Diệp Dao, xoay người kéo bàn tay đang dừng lại trên không trung, đặt nó lên vai mình.

Bằng cách này, khoảng cách của họ thậm chí còn gần hơn.

Diệp Dao nhắm mắt lại, Lục Tầm mở to mắt nhìn người trước mặt, không ai có thể nhìn ra được sự hưng phấn và hừng hực trong mắt hắn.

Càng ngày càng có nhiều dáng vẻ của Diệp Dao mà hắn chưa từng thấy trước đây hiện ra trước mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở cùng hàm răng trắng nõn bên trong, giữa hai hàng lông mày cau lại không có cảm giác đau đớn, mà là một loại khoái cảm khó tả khác.

Khí chất lãnh đạm trên gương mặt Diệp Dao bị cuốn trôi, đường nét trên khuôn mặt trở nên đẹp hơn, tựa như một đóa hoa nở rộ.

Ra khỏi phù xa những bông hoa chưa tàn được nhuộm bởi những màu sắc đẹp đẽ của thế gian.

Dưới bàn tay của hắn nở rộ.


*

Khi Diệp Dao mở mắt ra lần nữa, cả linh hồn của cậu như đang lơ lửng trên không trung, nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay Lục tầm, linh hồn của cậu lập tức trở lại vị trí của nó vì xấu hổ.

Trời ạ, Lục Tầm vẫn nắm như vậy!

Diệp Dao cứng ngắc nhanh chóng đi lấy tờ giấy: "Tôi giúp cậu lau sạch."

"Không cần." Lục Tầm lắc đầu, nhận lấy tờ giấy trên tay Diệp Dao, chậm rãi lau đi những thứ không thuộc về mình, nhìn Diệp Dao, khóe môi cong lên, "Cậu có hài lòng với sự phục vụ của tiểu Lục không? "

Diệp Dao: "... Hài lòng."

Nụ cười trên mặt Lục Tầm càng tăng thêm: "Vậy thì ông chủ, sau này nhớ đặt hàng cho tôi nha."

Diệp dao: "..."

"Không nói lời nào, muốn quỵt nợ sao?" Lục Tầm dọn dẹp sạch sẽ, cười lạnh một tiếng, dùng cánh tay túm lấy cổ Diệp Dao, kéo đầu cậu lại gần, nhỏ giọng nói: "Hỗ trợ lần nhau, biết chưa?"

Khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần, Diệp Dao vừa định thần lại, cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn với Lục Tầm.

Và điều không đúng đó, nó làm cho bụng dưới của cậu bị đụng đau.

Tại sao cậu em trong nhà của Lục Tầm cũng không nghe lời, bầu không khí này cũng có khả năng lây nhiễm?

Đúng vậy, dù sao cũng thấy cậu thoải mái, Lục Tầm cao hứng liền nóng lòng muốn thử, xem ra cũng là bình thường. Cảnh tượng này thực sự không phải là thứ Diệp Dao giỏi đối phó, tâm trạng xấu hổ và khó tin của Diệp Dao hết đợt này đến đợt khác, cậu bình tĩnh lại rồi đưa tay ra: "Được, tôi giúp cậu."

Tay của Diệp Dao không vững vàng như thường, có chút do dự, đầu ngón tay co rút lại, giống như tâm trạng của chủ nhân.

Tuy nhiên, khi ra tay được nửa đường thì bị chặn lại.

"Quên đi." Lục Tầm nói.

Diệp Dao sửng sốt một chút, cảm xúc nhất thời phức tạp, cụp mắt xuống, cố gắng rút tay về, mặt không chút thay đổi: "Ừ."

Bàn tay bị bắt lại, người đang ôm cậu lộ ra vẻ vui mừng.

"Lần này nợ trước, tôi sẽ đòi lại khi đến thời điểm thích hợp. Lục Tầm nắm tay Diệp Dao đi về phía trước, "Nếu không, cậu lại nghĩ hai ta rõ ràng đã thanh toán xong rồi, liền sẽ không có lần sau. Tôi nói cho cậu——"

Nhịp tim Diệp Dao đập càng lúc càng nhanh, Lục Tầm quay đầu nhìn cậu, hắn nhướng mày nở một nụ cười tự mãn.

"Không đời nào."

*

Làm thế nào có thể có một điều tốt như vậy.

Khi một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đầu cậu, còn sợ cậu ăn không đủ no nên lâu lâu lại bán sỉ cho cậu một lần?

Nửa đêm, Diệp Dao nằm trên giường một mình rơi vào trầm tư.

Hai người bạn giúp đỡ nhau khi chưa có bạn gái, cậu có nghe câu nói này khi còn là trai thẳng, nhưng lúc đó cậu đã khịt mũi coi thường.

Cậu không quản người khác làm gì, dù sao cũng không cùng bạn bè giúp nhau như thế này.

Bây giờ cậu đã chuyển từ thẳng sang cong, nên cậu chấp nhận sự việc này bằng một cái tát vào mặt, còn Lục Tầm thì sao?

Lục Tầm một thẳng nam siêu kỳ thị đồng tính, cũng có thể chấp nhận hành vi thân mật như vậy giữa những người đồng giới, là do hắn quá thẳng, hay là vì ... chán ghét không dám thừa nhận mình là đồng tính luyến ái?

Diệp Dao nghĩ tới đây, rúc đầu vào chăn bật điện thoại di động, cầu cứu Baidu toàn năng.

Có người thực sự đã hỏi câu hỏi tương tự mà Diệp Dao đang khó hiểu: 【Người bạn nam kì thị đồng tính mà tôi thích đã giúp tôi giải quyết chuyện đó bằng tay của cậu ấy, tôi rất vui, chẳng lẽ cậu ấy không thẳng lắm sao? 】

Có rất nhiều người đã phản hồi bên dưới:

【Xin chào, nếu anh ta biết bạn bị bẻ cong, thì tức là anh ta đang dụ dỗ/quyến rũ bạn. Nếu anh ấy nghĩ bạn thẳng, đó chỉ là hành vi bạn bè bình thường, đừng suy nghĩ nhiều về điều đó. 】

【Quên đi bạn, đây mà là trai thẳng sợ đồng tính luyến ái, gay giả vờ thẳng thì đúng hơn, tôi muốn dùng tay đấm vào mặt cậu và anh ta quá. 】

【Thật khó để nói, có khả năng kỳ thị đồng tính là một cái cớ, và có khả năng là anh ta quá thẳng không nghĩ đến phương diện đó. Sao bạn không thử thêm? Ví dụ, rủ anh ta đi đến một quán bar dành cho người đồng tính nam và xem anh ta phản ứng như thế nào. 】

Diệp Dao im lặng suy nghĩ.

Đưa Lục Tầm đi gay bar thì không thể, hắn không muốn đi, cũng không muốn đưa hắn đến một nơi như vậy, quá kỳ quái.

Tuy nhiên, có thể thử các phương pháp thăm dò khác nhẹ nhàng hơn. Ví dụ như hẹn Lục Tầm xem một bộ phim được phát hành gần đây, trong phim đó có một tình tiết phụ không rõ ràng, đó là nói về một đôi bạn nam thích nhau, nhưng hai người họ đã không đến được với nhau cho đến khi kết thúc, tiếc nuối bỏ lỡ nhau.

Tình tiết không rõ ràng như vậy, không biết Lục Tầm sẽ chấp nhận như thế nào.

Diệp Dao biết Lục Tầm không thích người có khuynh hướng tình dục là nam, nhưng cậu đã biết Lục Tầm lâu như vậy, chưa bao giờ thấy phản ứng của Lục Tầm khi đối mặt với một cặp đồng giới.

Lý do rất đơn giản, kể từ khi gặp nhau, những chàng trai thích người cùng giới mà Lục Tầm gặp đều chính là thích hắn hoặc thích cậu, không ai trong số những người này nhận được sắc mặt tốt của Lục Tầm. Và những cặp đôi đồng giới khác cũng sẽ không đến gần hắn.

Ngày mai cậu sẽ cùng Lục Tầm đi xem phim.

Nếu Lục Tầm là một tủ sâu, thì hắn có phải hay không có thể ...

Diệp Dao mím môi, đóng màn hình điện thoại di động, kéo chăn bông qua đầu — và sau đó nhìn thấy một khuôn mặt lơ lửng ngay trên mình trong bóng tối.

Diệp Dao lông mày đều không nhúc nhích, vươn tay đẩy khuôn mặt ra xa.

"Chờ ở đây để dọa tôi?" Diệp Dao hỏi.

Lục Tầm nắm tay Diệp Dao: "Làm gì dọa cậu, không phải cậu nói đêm nay muốn ở một mình, cho nên tôi tri kỉ không phát ra tiếng."

Không sai, đêm nay Diệp Dao sẽ ngủ một mình một giường bởi vì cậu nói với Lục Tầm hôm nay kích thích quá lớn, cậu muốn ở một mình.

Chỉ là giường của Lục Tầm ... nó ở ngay bên cạnh cậu, ngủ cùng hướng còn cùng đầu đối đầu, nên cho dù Diệp Dao ngủ một mình, cậu cũng sẽ không cách Lục Tầm quá một gang tay.

Cuối tuần ngày mai, tiểu béo cùng Văn Kha sẽ đi đến quán Internet với nhau chơi thâu đêm, bọn họ cũng không cần lo lắng những lời nói của người khác.

Lục Tầm thu lại giọng điệu trêu đùa: "Đừng nhìn điện thoại trong bóng tối, sẽ không tốt cho mắt. Nếu muốn nghịch điện thoại, tôi sẽ bật đèn lên."

Diệp Dao tay được nắm rất ấm áp, nhẹ giọng đáp: "Không xem nữa, tôi chỉ là đột nhiên muốn tìm kiếm một số thông tin."

Lục Tầm có lẽ đã hài lòng, hắn đặt tay lên mi mắt mỏng của Diệp Dao, xoa bóp mắt cho cậu, đồng thời bắt đầu nói kháy.

"Cậu còn không nghĩ tới, nếu như cậu trăm tuổi không nhìn thấy mặt người, nhận nhầm những lão già khác là tôi, đưa họ về nhà thì làm sao, còn tôi lại đi tìm đánh nhau với những lão già đó? Đều lớn tuổi rồi, sợ là ảnh hưởng không tốt. "

"..." Diệp Dao cứng họng, "Không phải người già mất trí nhớ, tôi làm sao có thể nhận sai mặt, nhiều nhất cũng chỉ nhận ra con trai của cậu là cậu."

Lục Tầm dừng tay, thay vào đó nhéo nhéo má Diệp Dao, giọng điệu vốn vừa nãy vẫn ổn lại trở nên lạnh lùng: "Nghĩ hay nhỉ, cậu không có cơ hội này."

Lục Tầm dừng lại đứng dậy: "Tôi nghĩ cậu nếu một ngày không ngủ với tôi đã bắt đầu nói nhảm, được rồi, cậu cũng đừng yên tĩnh nữa, tôi đã đổi tên thành yên tĩnh rồi, đêm nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau."

Sự phản đối của Diệp Dao không có hiệu quả, bị ép phải chia sẻ giường đơn với Lục Tầm.

Diệp Dao lại rơi vào vòng tay quen thuộc, mọi thứ vẫn như bình thường, tựa như chiếc giường này đáng lẽ phải ngủ hai người.

-HẾT CHƯƠNG 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro