CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18:

Kiều Đông chỉ nghỉ ngơi có mấy ngày liền phải đi tuyên truyền bộ phim mới. Thời gian rảnh rỗi rất ít, toàn phải bay đi khắp nơi trong nước. Có ngày chỉ có thể ngủ trên máy bay có mấy tiếng.

Lần đầu phim chiếu rạp, Kiều Đông cùng Chung Vũ đi xem. Khi kết thúc, rời khỏi rạp đã là lúc chiều tà. Hai người ăn tối ở bên ngoài, thời điểm trở về tiểu khu, khắp mọi nơi một màu đen kịt.

"Hẳn là bị cúp điện." Chung Vũ nói.

May sao ở nhà còn có mấy cây cây nến, Chung Vũ đốt lên mấy cây ở trong phòng. Ánh nến cứ sáng chập chờn, so với đèn pin điện thoại nhìn thấy thú vị hơn nhiều.

Biết Kiều Đông bị quáng gà, Chung Vũ để anh đứng yên một chỗ chớ lộn xộn, chờ cậu trở lại dắt đi sau, đỡ không cẩn thận vấp phải cái gì.

Kiều Đông đứng ở nơi bốn phía tối đen. Anh chỉ thấy một điểm đột ngột sáng lên, chiếu rọi lên mặt Chung Vũ, cũng lập lòe nhấp nháy mang theo mộng ảo.

Kiều Đông ở trong bóng tối nhìn cậu cầm nến hướng về phía mình đi tới, trong miệng còn nói Kiều Đông cầm trước cây này, cậu lại đi tìm cái chân nến, sợ sáp nến nhỏ xuống làm nóng tay anh.

Ánh sáng chậm rãi đến gần, Kiều Đông chỉ cảm thấy tim đập như trống bỏi, chốc chốc từ trong thân thể vang lên, đinh tai nhức óc. Anh ngắm Chung Vũ, người kia chú ý dưới chân không có ngẩng đầu, anh lẩm bẩm: "Anh yêu em."

Ánh nến đột nhiên dừng lại. Chung Vũ ngẩng đầu lên, một mặt đầy kinh ngạc, hắn nhỏ giọng, như là sợ hãi cái gì đó, hỏi: "... Anh nói cái gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, chính Kiều Đông cũng sợ hết hồn. Trong thâm tâm lại như có cái gì đó được thức tỉnh, chỉ cảm thấy đặc biệt vui sướng.

Sớm nên như vậy, anh nghĩ thầm, đã sớm nên nói.

"Anh yêu em." Kiều Đông lại lặp lại một lần, âm thanh đầy khí phách.

Chung Vũ triệt để sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu mở miệng, lầm bầm "Em, em,...", rồi liền kinh ngạc thốt lên một tiếng, làm rớt cây nến xuống sàn, dập tắt.

Nãy giờ sáp nến chảy xuống làm nóng tay cậu.

Kiều Đông vội vã vượt qua, một cước đạp lên cây nến, trượt chân, trực tiếp nhào vào người Chung Vũ.

"Như thế nào, không nóng đi? Có đau hay không?" Kiều Đông trong miệng liên tiếp hỏi, xong nhớ Chung Vũ bị làm đệm, liền muốn đứng dậy đem Chung Vũ kéo lên.

Tổng tài kéo kéo tay áo của anh, không muốn cho anh đứng dậy. Kiều Đông sợ chính mình đè đau cậu, nghiêng người ngồi ở bên cạnh. Hai người dựa lưng vào ghế sô pha, song song ngồi cùng một chỗ. Xa xa nhảy lên ánh nến, gần xung quanh vẫn là một mảnh tối đen, Kiều Đông đến lúc này mới thấy căng thẳng.

Anh nghe thấy Chung Vũ hỏi anh: Có thể lặp lại lần nữa không?

"Em không bị nóng đi, rơi vào tay có đau hay không?" Kiều Đông khô cằn nói xong, mới cảm thấy được chính mình thật là khờ.

"Anh yêu em." Anh nói, "Em muốn nghe bao nhiêu lần đều được."

-------------------------------------

Mấy người yêu nhau thường hay làm gì?

Liên quan đến vấn đề này thì Kiều Đông cùng Chung Vũ đều không có nhiều kinh nghiệm.

Hai người đều bận rộn như trước. Kiều Đông chuẩn bị tham dự liên hoan phim. Tổng tài thì đầy đầu chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty. Hiếm khi hai người đều rảnh rỗi, liền làm ổ cùng nhau xem một bộ phim nhựa, trong không khí đều là sự ngọt ngào.

Kiều Đông cảm giác mình trở nên càng ngày càng dính người, một ngày hơn một nửa thời gian đều nhớ Chung Vũ. Mỗi lần gặp là đôi mắt không bao giờ rời khỏi người cậu, tốt nhất là có thể ôm. Có điều thời tiết ngày càng nóng, kim chủ tổng tài ghét bỏ đem anh đẩy qua một bên.

Kiều Đông tâm lý kỳ quái, rõ ràng trước đây một đêm cùng nhau kịch liệt đến bình minh đều mặt không đỏ không thở gấp, hiện tại bắt tay thôi cũng thấy căng thẳng.

Hai người đã có một quãng thời gian không có làm.

Chung Vũ bất đắc dĩ lần thứ hai đem Kiều Đông đẩy ra, chỉ giải thích rằng khí trời quá nóng. Nhưng thật ra là thời tiết càng nóng, quần áo trên người càng mỏng, cậu sợ va chạm gây kích thích. Đáng tiếc Kiều Đông đắm chìm trong tâm tư dính người lại bị đẩy ra, liền trở nên bi thương, không đọc được tiểu tâm tư của tổng tài.

Kiều Đông cảm thấy được chính mình như lần đầu tiên biết yêu, lại không biết Kiều Đông chính là mối tình đầu của Chung Vũ.

Anh đột nhiên muốn cùng kim chủ của anh kết hôn rồi.

Rất nhanh liền đến liên hoan phim. Kiều Đông cầm cúp giải nam diễn viên xuất sắc nhất đi xuống, lặng lẽ ở phía dưới cùng lấy tay trái kéo tay Chung Vũ.

Trên đường trở về, tay Kiều Đông cũng không có rời khỏi chiếc cúp. Chung Vũ rất là cao hứng dùm cho anh, mơ hồ, trong đầu lại vừa có điểm thất vọng.

"Kim chủ." Kiều Đông tại cửa biệt thự kéo Chung Vũ lại, nhìn cậu hơi nghi hoặc một chút liền mở miệng, "Có mấy lời, trước định nói với em, sau đó liền quyết định, nếu như lần này anh có giải, liền tại lúc nhận giải nói cho em nghe."

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Bất quá anh liền suy nghĩ lại, cảm thấy không được tốt cho lắm."

Chung Vũ nhìn anh, lẳng lặng chờ anh đem lời muốn nói nói ra.

"Quyết định này quá trọng yếu. Anh hi vọng em có thể hoàn toàn tự chủ, bình tĩnh đưa ra lựa chọn, mà không phải là bởi vì nhất thời kích động, hoặc là do nhiều người đang xem, không có cách nào mở miệng từ chối."

Kiều Đông dừng một chút, liền nghĩ tới một câu chuyện cười nhỏ, giống như là muốn đè xuống chút tâm lý căng thẳng, "Không phải ta sau đó cùng ngươi cãi nhau đều không có sức lực phản bác nói, lúc trước ngươi nhưng là chính mồm đáp ứng gả cho ta."

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi quỳ một gối xuống, đưa cúp không biết đã được treo lên một chiếc nhẫn lúc nào ra trước mặt Chung Vũ, rạng ngời rực rỡ nói, "Như vậy, xin hỏi Chung Vũ tiên sinh, em có nguyện ý cùng tiểu minh tinh anh đây cùng nhau trọn đời không?"

Phía sau Kiều Đông, đèn Khổng Minh từng cái từng cái sáng lên, bay lên bầu trời. Mắt Chung Vũ lấp lánh ánh nước, ngay lúc Kiều Đông căng thẳng mong đợi, dùng sức gật đầu, nói cho anh biết câu mà cậu chưa đáp lại anh ——

"Em yêu anh."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro